Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 72: TRẬN TUYẾT ĐẦU TIÊN


1 năm

trướctiếp

Đây là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi dày đặc, mới có một đêm mà mặt đất đã thay áo mới. Sáng sớm thức dậy, còn chưa kịp mở tung cửa, tuyết đã len lỏi qua những khe cửa, dày tới mắt cá chân người ta, phải mạnh tay thì mới mở cửa ra được.

Trúc Lan nhìn lên bầu trời, những bông tuyết đang bay trên nền trời xám xịt. Thời tiết đứng gió, trận tuyết này không biết rơi đến khi nào dừng. Xuýt xoa một tiếng cũng đủ thấy lạnh, cúi đầu nhìn đôi giày bông trên chân, cảm giác mềm mại không nỡ rút hai chân ra, mà mang giày bông ra ngoài một chuyến trở về chắc chắn sẽ dính đầy tuyết, cô xót đôi giày.

- Mẹ, mẹ dậy rồi à?

Trúc Lan thấy Lão Đại tới, lần này không cần tự mình ra ngoài lấy củi nữa rồi, nói:

- Lão Đại à, con ôm ít củi tới đây cho mẹ được không, mẹ muốn ủ ấm giường đất.

Trong lòng thương cảm, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn đúng là rất tuyệt!

Chu lão đại xoa hai tay vào, thở ra một hơi: - Dạ mẹ!

Củi trong nhà được chất thành đống ngay ngắn cả rồi, mùa đông không những có thể tiện dùng, mà còn bớt cực.

Trúc Lan nhóm lửa, Lão Nhị và Dung Xuyên cũng dậy cả rồi. Đầu tiên là đốt lò cho các phòng, sau đó ba người bắt đầu dọn tuyết. Đang quét nửa chừng, Lão Tứ và Lão Ngũ thức dậy, gia nhập đội ngũ quét dọn. Trúc Lan cong cong khoé môi, nguyên thân không nhẫn tâm nhìn hai đứa con trai đọc sách phải đi làm việc, nhưng cô nhẫn tâm. Chu Thư Nhân đi rồi, cô không ít lần sai bảo hai đứa con này. Chỉ khi tự mình lao động mới biết lao động không hề dễ dàng, đừng nghĩ bản thân yên ổn đọc sách là đang cống hiến lớn lao. Hiệu quả cực kỳ thiết thực, Lão Tứ chăm chỉ học thuộc bài hơn, Lão Ngũ cũng học được cách thông cảm.

Trong lúc ăn sáng, Chu lão đại hỏi:

- Mẹ, năm ngoái giết heo vào trận tuyết đầu, năm nay có giết nữa không?

Trúc Lan vẫn luôn nhớ chuyện giết heo, cô đã muốn ăn một trận thoả sức lâu rồi. Từ lúc bắt đầu vào đông, cô cứ mãi trông tuyết rơi để được giết heo:

- Chờ tuyết ngừng rơi.

Chu lão nhị có chút lo lắng, nói:

- Người ta nói là tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, nhưng trận tuyết đầu mùa năm nay quá lớn, điều này dự báo một năm kế tiếp tràn ngập bất ổn.

Trúc Lan ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên nóc nhà. Đa phần nhà ở nông thôn đều được đắp bằng đất nung, nóc nhà không mấy chắc chắn. Trong trí nhớ của nguyên thân, mùa đông thường xuyên xảy ra sự cố sập nhà.

- Lão Đại, lát nữa con và Lão Nhị đi dọn tuyết trên mái nhà luôn đi.

Lão đại cũng đang nghĩ tới, đáp: - Dạ mẹ!

Chu lão nhị nhìn hai đứa đệ đệ đang tuổi đến trường, không khỏi cau mày, nói:

- Hôm nay không đến trường được.

Trúc Lan không còn cách nào, nói: - Chỉ có thể chờ đường sá dễ đi hơn thôi.

Trúc Lan đã tiếp thu ký ức của nguyên thân một cách hoàn chỉnh, trường tư thục cho nghỉ đông là chuyện bình thường. Cũng đành chịu thôi, giao thông cổ đại không tốt, nguyên thân còn nhớ có một năm tuyết rơi, dày đặc tới nỗi đóng băng đường đi tận hai tháng trời, dưa muối trong nhà cũng không còn nữa. Nghĩ đến đây, Trúc Lan ý thức được bản thân không có cơ sở để dự báo thời tiết ở thời cổ đại, trong lòng tự nhủ chờ đường sá thông thoáng sẽ đi lên huyện mua sắm, thà là mua dư còn hơn mua thiếu không có mà dùng.

Ăn xong bữa sáng, cả thôn trở nên náo nhiệt hẳn lên. Nhà nhà đều đang dọn dẹp tuyết trên nóc nhà, sợ tuyết quá dày dẫn đến nóc nhà bị sập. Trúc Lan gọi Lý thị tới, nói:

- Nhà của Vương thợ săn có không ít da thỏ, con đi mua mười tấm về đây.

Nói đoạn, Trúc Lan đếm ra 100 văn tiền, giá cả một tấm da thỏ không quá chênh lệch, Trúc Lan đưa cho Lý thị số tiền dựa trên ước tính tối đa:

- Nếu như năm nay da rẻ, số tiền còn dư dùng để mua chút thịt về. Trận tuyết đầu tiên của năm, tối nay làm món sủi cảo nhân dưa chua trộn thịt ăn đi.

Lý thị chảy nước miếng, nói:

- Mẹ cứ chờ mà xem, con chắc chắn sẽ chừa lại thật nhiều tiền để đi mua thịt.

Trong lòng Lý thị đang bận suy nghĩ nên mặc cả thế nào, hoàn toàn không nhớ phải hỏi vì sao lại mua nhiều da đến vậy!

Chưa đến nửa canh giờ, Lý thị đã xách cả da và thịt trở về, cực kỳ đắc ý, nói:

- Mẹ, tám văn tiền một tấm da thỏ, còn lại đủ mua hơn hai cân thịt ba chỉ.

Trúc Lan khen ngợi: - Làm tốt lắm.

Lý thị thả mấy miếng da xuống, nói:

- Mẹ, mẹ mua bao nhiêu da đây để làm gì vậy?

Trúc Lan trả lời:

- Làm giày da mang.

Lý thị đau lòng, cả người run lên:

- Mẹ, nhà ta có giày bông rồi.

Sao bây giờ mẹ chồng lại có thể kén chọn cỡ này!

ẦM!

Có một tiếng nổ vang lên từ phía sân sau, khiến Trúc Lan và Lý thị giật thót tim. Lý thị lấy lại tinh thần trước, hỏi:

- Nóc nhà của nhà ai sập thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp