Đại Thần Cần Giúp Đỡ Không?

Chương 3: Rung động


1 năm

trướctiếp

Ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, trời đổ mưa, nhưng cuộc duyệt binh vẫn không bị hủy bỏ. Các lớp bước đều theo thứ tự, ngăn nắp đi theo người chủ trì vòng qua trước đài, bước chân đồng đều, tiếng hô khẩu hiệu hòa cùng tiếng mưa vang vọng đến tận chân trời.

Diễn luyện kết thúc, mưa nhỏ dần đi, các học sinh vội vã trở về thay quần áo, mặc quần áo ướt thật sự rất khó chịu.

Những chiếc xe tải lớn lại đến lần nữa, nhưng lần này các huấn luyện viên không đến, rất nhiều nữ sinh đều khóc trước lúc rời đi. Cố Xuyên không có cảm giác gì, ở một bên cảm khái con gái thật đa cảm.

Thư Trình quay đầu lại, đưa mắt nhìn quân khu.

“Không phải cậu lưu luyến huấn luyện viên của chúng ta chứ hả?” Cố Xuyên nhìn ánh mắt hoài niệm của cậu, nhịn không được trêu ghẹo.

Thư Trình lấy lại tinh thần, định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt trêu tức của đối phương, lại nuốt ngược trở vào: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Người mà người ta hoài niệm không phải huấn luyện viên của chúng ta.” Lục Triển không đầu không đuôi nói một câu, đột nhiên thở dài một hơi: “Haiz! Chính là những năm tháng chúng ta hiểu rõ nhau.”

“Khốn nạn!” Cố Xuyên cười mắng.

Thư Trình lại không cười, nhìn Lục Triển đem úp quyển sách ngoại khóa lên mặt để chợp mắt, đột nhiên lại nhớ đến nụ cười say đắm lần trước của cậu ta.

Tại cổng trường, không ít phụ huynh chờ đợi đã lâu. Thư Trình được mẹ cậu đón đi, người đó đúng là người phụ nữ mà Cố Xuyên nhìn thấy lần đó. Cố Xuyên dắt xe đạp ra khỏi bãi đậu xe.

Về đến nhà, trong phòng không có một bóng người, trên tủ lạnh dán một tờ note nhỏ: “Cố Xuyên đại nhân, cô lái xe đi chơi rồi, không cần nhung nhớ!” Cuối cùng còn đính kèm một khuôn mặt cười xiêu vẹo quỷ dị.

Cố Xuyên mở tủ lạnh ra, trống rỗng, ngay cả bình nước cũng không có. Không hổ danh cô của anh!

Sửa soạn đơn giản xong, Cố Xuyên chuẩn bị đi siêu thị mua vài thứ. Vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Thư Trình đang đi vứt rác.

Thư Trình thay một bộ quần áo rộng rãi màu trắng, có quần áo làm nền nên anh mới nhận ra quả thật Thư Trình phơi nắng đã đen đi một ít.

“Cậu đi đâu vậy?” Thư Trình ném rác vào thùng, tò mò hỏi anh.

“Cô tôi đi du lịch mất rồi, tôi đi siêu thị mua ít đồ.” Cố Xuyên chỉ về hướng siêu thị.

Thư Trình nở nụ cười, trong thời gian huấn luyện quân sự đã từng nghe Cố Xuyên kể về người cô của anh, giọng điệu siêu cấp ghét bỏ nhưng ánh mắt lại ấm áp vô cùng. Thư Trình rất ít thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Chờ tôi với, tôi đi với cậu.” Thư Trình nói xong, quay lại cửa nhà nói với người bên trong một tiếng.

Siêu thị ở ngay trong khu nhà, Thư Trình cũng không mang mũ đeo khẩu trang. Mọi người đi ngang qua đều thân thiết chào hỏi cậu, cứ một tiếng “Trình Trình”. Thư Trình cũng lễ phép chào hỏi từng người một.

Cố Xuyên đi mua đồ không kén chọn, cái gì có thể ăn là được. Thư Trình nhìn thấy thành quả chiến đấu của anh, bỏ lại phần lớn đồ mà anh chọn, lại lần nữa chọn cho anh một ít món khác tương đối khá hơn chút.

“Cậu thật thành thạo nhỉ!” Cố Xuyên ngạc nhiên nói.

“Do cậu không biết chăm sóc bản thân.” Thư Trình cất đồ vào xe đẩy: “Còn thiếu gì không?”

“Không có, hình như không thiếu.”

“Sữa đâu? Có muốn mua ít trái cây không, còn có giấy vệ sinh các thứ nữa. Không phải cậu nói trước khi đi cô cậu đã càn quét mọi thứ trong nhà sao?” Thư Trình nhắc nhở nói.

Cố Xuyên dứt khoát câm miệng.

Một chuyến đi này tràn đầy một xe. Cố Xuyên tính tiền, Thư Trình giúp anh xách đồ. Sau đó hai người sóng vai rời đi.

“Trước đây tôi thường đi dạo siêu thị với mẹ, bây giờ đồ trong nhà rất nhiều thứ do tôi mua cả.” Thư Trình nói.

“Mẹ cậu làm nghề gì?” Cố Xuyên hỏi, giáo dưỡng của Thư Trình thật sự rất tốt.

“Mẹ là giáo viên của trường S.” Thư Trình nói: “Trước đây tôi bị mẹ bắt đọc rất nhiều sách, có lần còn muốn trốn nhà ra đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Bỏ nhà đi rồi, nhưng mà không có chứng minh thư, đi không bao xa thì chạy đến vùng bên cạnh. Trên người cũng không có tiền, may mà có nhiều người tốt nên không đến nỗi bị đói.”

Thật sự không nhìn ra trước đây cậu phản nghịch như vậy: “Đó là bởi vì cậu đẹp trai, nếu tôi gặp cậu lúc đó nhất định phải bắt cóc về nhà.”

Thư Trình mỉm cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Trong nhà Cố Xuyên căn bản không có đồ đạc gì, có chút quạnh quẽ. Trong phòng khách có treo một bảng phi tiêu, trên sô pha có để mấy cuốn tạp chí kinh tế. Thư Trình rất thức thời không hỏi tình huống gia đình của Cố Xuyên, trừ người cô kia, Cố Xuyên chưa từng đề cập qua những người khác trong nhà, trong thời gian huấn luyện quân sự cũng không hề gọi điện cho gia đình.

“Cậu qua nhà tôi ăn cơm đi, lúc nãy ra ngoài tôi đã nói với mẹ rồi.” Thư Trình nói.

“Có bất tiện không?” Cố Xuyên rửa sạch tay rồi đi ra.

Thư Trình lắc đầu, nói không hề.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, bố của Thư Trình đi công tác rồi, mẹ của Thư Trình là một người phụ nữ trí thức, bữa ăn đơn giản chỉ có bốn món mặn và một món canh nhưng hương vị không tồi.

“Trình Trình không thích nói chuyện, cháu ở trường học nhớ chiếu cố thằng bé một chút nhé.” Mẹ Thư Trình vừa gắp rau cho Cố Xuyên vừa nói.

Cố Xuyên liên tục gật đầu: “Dì yên tâm đi, sau này Thư Trình chính là em trai cháu, cháu sẽ bảo vệ cậu ấy.”

Nghe vậy, Thư Trình đưa mắt nhìn Cố Xuyên một cái, lại cúi đầu không nói chuyện.

Tiễn Cố Xuyên về rồi, Thư Trình vào phòng tắm tắm rửa, hơi nóng tỏa ra từ vòi hoa sen. Thư Trình mím môi, hai hàng lông mày khẽ cau lại, một câu “Sau này Thư Trình chính là em trai cháu” kia của Cố Xuyên cứ văng vẳng bên tai cậu.

Thư Trình trùm khăn lên mặt, đem tất cả những cảm xúc phức tạp vùi vào trong đó, hơn nửa ngày mới thở dài một hơi. Khi cậu nhìn lại chính mình trong gương, đôi mắt lại khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày.

Học kì mới chính thức bắt đầu. Tuy trường S xếp sau trường Đông Châu nhưng tỷ lệ cạnh tranh tương đối khắc nghiệt. Lớp Một lại là lớp trọng điểm, các học sinh nhanh chóng bước vào trạng thái bận rộn.

Mọi người quen dần với sự tồn tại của ba người đẹp lớp Một.

Cuối tháng đầu tiên có một bài kiểm tra đánh giá năng lực, điểm số của Cố Xuyên đứng đầu bảng, nhất là thành tích khủng bố của ba môn toán, lý, hóa, khiến cho không ít học sinh sùng bái.

Lục Triển đứng thứ hai, người này từ đứng nhì cả nước biến thành đứng nhì lớp. Cậu ta lắc cổ Cố Xuyên, căm giận muốn chết, hô lớn như muốn giết người.

Thư Trình cầm di động, bấm chụp “tách” một cái, thản nhiên nói: “Lát nữa đăng lên diễn đàn trường.”

Lục Triển giật mình buông tay, che mắt đau lòng kêu lên: “Không có thiên lý, không có thiên lý!”

Cố Xuyên nâng tay phải lên, Thư Trình rất ăn ý cũng giơ tay đập một phát.

Buổi tối về nhà làm bài tập xong, Cố Xuyên đứng ở cửa sổ thư giãn, liếc mắt thấy được Thư Trình đang một mình ra khỏi nhà.

“Cậu đi đâu vậy?” Cố Xuyên gọi điện thoại cho cậu.

“Có chút việc.” Thư Trình ở đầu dây bên kia đáp.

“Để tôi đi chung với cậu.”

“Không cần.” Thư Trình nói xong liền ngắt điện thoại.

Thư Trình buông ra hai chữ rất nhẹ nhưng không cho phép từ chối, thời gian lâu như vậy rồi, Cố Xuyên chưa từng nghe thấy cậu dùng giọng điệu này nói chuyện, nhất thời không kịp phản ứng.

Cố Xuyên vẫn cảm thấy không thích hợp lắm, gọi lại lần nữa thì đối phương không nhấc máy. Xem ra việc nhỏ này không phải chuyện gì hay ho. Cố Xuyên gọi điện thoại cho mẹ Thư Trình, hỏi Thư Trình đã ngủ chưa, muốn tìm cậu có chút chuyện.

“Nó nói nó quên trả đồ cho bạn học, mà bạn học đó cần dùng gấp nên đi trả cho người ta rồi.” Mẹ Thư Trình nói.

Cố Xuyên ngắt điện thoại. Thư Trình ở trong lớp chưa bao giờ mượn đồ của bạn! Anh giậm chân, cầm áo khoác quyết đoán đuổi theo.

Trong khu nhà đã sớm không còn bóng dáng Thư Trình. Mù quáng tìm kiếm chắc chắn không ổn, Cố Xuyên cầm điện thoại gọi, bên kia nhanh chóng nhấc máy, anh nói: “Tìm cho tôi một người, nhanh lên!”

Giọng nói của Cố Xuyên rất sốt ruột, biểu cảm rất nghiêm túc, cả người tản ra hơi thở khiến không ai dám lại gần, người chung quanh đều tránh xa thật xa. Thiếu niên này nhìn không lớn tuổi nhưng khí thế thực sự đáng sợ.

Thư Trình xuống xe, đây là một địa phương rất hẻo lánh, trong bóng đêm có tiếng chó sủa truyền đến. Thư Trình đi vào một xưởng sản xuất ô tô bỏ hoang, liếc mắt lập tức thấy được Mạc Tiểu An đang hoảng sợ bị đè dưới đất.

Bên cạnh có bảy tám nam sinh, nhìn thấy Thư Trình thì gật đầu với cậu. Mạc Tiểu An nhìn thấy cậu, muốn đứng dậy thì bị đè trở lại.

“Rốt cuộc em cũng đến.” Một nam sinh với vẻ mặt hơi hốc hác bước ra khỏi bóng tối: “Thư Trình, anh cũng không muốn làm vậy, nhưng mà em không thèm nhận điện thoại của em.”

Ánh mắt Thư Trình thản nhiên nhìn cậu ta, người này tên là Giả Khuê, lớp mười một, bố là phó thị trưởng thành phố. Ba năm trước tự mình thành lập nhóm fan hâm mộ của Thư Trình, tên của anh ta thường xuất hiện dưới mỗi bài đăng Weibo của Thư Trình.

“Anh không có làm gì bạn học của em, anh chỉ muốn gặp em thôi.” Giả Khuê đi đến trước mặt cậu, trong mắt có chút không yên lòng, kèm thêm chút chờ mong.

“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với anh.” Giọng điệu của Thư Trình rất lạnh lùng, cậu đứng ở đó với thân hình thẳng tắp.

“Nhưng anh thật lòng thích em, cái gì anh cũng có thể cho em, chỉ cần em cho anh một cơ hội thôi, anh thực sự rất thích rất thích em!” Giả Khuê bắt lấy tay cậu, giọng nói vội vàng, tràn đầy ý khẩn cầu.

Mạc Tiểu An nghe được câu đó, nhất thời cảm thấy khá sốc. Thì ra Giả Khuê là một người đồng tính, đã vậy còn có tâm tư với Thư Trình. Mạc Tiểu An biết trong lớp có không ít hủ nữ, cũng không quá xa lạ đối với loại chuyện này, nhưng khi thực sự chứng kiến rồi trong lòng ngoại trừ kinh hoàng vẫn là kinh hoàng.

Thư Trình gạt tay anh ta ra, bị Giả Khuê đụng chạm khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Lúc trước vì biết bản tính anh ta không xấu cho nên mới không nói chuyện tuyệt tình, không ngờ anh ta thay đổi nghiêm trọng đến mức dám dùng cách này để uy hiếp cậu.

“Tôi sẽ không đồng ý với anh, còn nữa, tôi không đồng tính.” Thư Trình lui từng bước về phía sau, lạnh lùng nói.

Giả Khuê nghe vậy, tựa như nghe được câu chuyện nực cười nhất, cười to: “Thư Trình, em dám nói em không phải GAY sao? Em dám nói em không có ý gì với Cố Xuyên sao?” Biểu tình của Giả Khuê có chút dữ tợn: “Thư Trình, em dám phủ nhận không? Em thích Cố Xuyên, có đúng không?”

Mạc Tiểu An bị làm cho khiếp sợ lần thứ hai, chỉ thấy Thư Trình hơi nhíu mi nhưng cũng không phủ nhận. Mẹ nó, không thể nào? Thư Trình thật sự thích Cố Xuyên ư? Nghĩ cho cùng cũng không phải không có khả năng, hai người bọn họ bình thường cũng thân thiết như vậy cơ mà. Mạc Tiểu An cảm thấy đầu óc của mình có chút mông lung rồi.

“Nếu đúng như vậy thì sao, anh có điểm nào so sánh được với cậu ấy?” Thư Trình cười lạnh rồi nói.

“Sao anh có thể kém hơn nó được! Bố anh chính là phó thị trưởng của thành phố S, năm nay còn có hy vọng sẽ thăng chức nữa. Em đi theo anh, về sau muốn làm gì thì làm cái đó!” Giả Khuê rít gào: “Em nói đi, anh kém nó ở chỗ nào hả?”

Thư Trình cười nhạo một tiếng, không thèm để ý anh ta, đi đến kéo Mạc Tiểu An còn đang hoảng hốt đứng dậy.

Các nam sinh chung quanh vội chặn đường cậu.

Ánh mắt Giả Khuê đột nhiên trở nên kích động: “Thư Trình, thực… xin lỗi, anh… vừa nãy giọng điệu của anh không tốt. Em hãy nghe anh nói, Cố Xuyên đã có bạn gái rồi, là hoa hậu học đường ở Đông Châu, chính là kiểu thanh mai trúc mã đấy. Không tin em xem đi, anh có ảnh chụp hai người bọn họ.”

Giả Khuê run rẩy lấy điện thoại di động ra.

Bức ảnh được chụp ở một sân chơi, cô gái buộc tóc đuôi ngựa nằm trên lưng Cố Xuyên, trên đầu có cài một chiếc băng đô tai mèo rất dễ thương, hai tay cô ôm cổ Cố Xuyên, cười rất vui vẻ. Mà trong mắt Cố Xuyên cũng tràn đầy ý cười.

Thư Trình nhìn thấy ảnh chụp, mím môi không nói gì.

“Em xem đi, Cố Xuyên sẽ không thích em, nó không cùng một loại người với chúng ta. Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, Thư Trình, em muốn gì anh cũng cho em.”

“Tôi muốn anh cách xa tôi ra một chút!” Thư Trình mở miệng, ánh mắt lạnh đến đáng sợ. Thấy Giả Khuê còn muốn dây dưa thì cậu lập tức đá một cú thật mạnh vào ngực anh ta, vừa nhanh vừa độc.

Cú đá này của Thư Trình quá bất ngờ, khi mọi người kịp phản ứng lại, lập tức chạy đến vây quanh cậu, muốn giúp Giả Khuê lấy lại mặt mũi.

“Đi mau!” Thư Trình đẩy Mạc Tiểu An, không muốn liên lụy người vô tội.

Mạc Tiểu An biết nếu mình ở lại đây chỉ vướng chân vướng tay, nhanh chóng chuẩn bị tư thế chạy ra ngoài. Nhưng vừa ngoặt ra liền đụng ngay bóng dáng của Cố Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp