Đại Thần Cần Giúp Đỡ Không?

Chương 2: Chút chuyện về buổi huấn luyện quân sự


1 năm

trướctiếp

Học quân sự ở trường S thì phải đi đến trường quân đội.

Có vài chiếc xe phân khối lớn đậu trước cổng trường, Cố Xuyên nhìn Thư Trình đang vẫy gọi anh từ phía xa. Nụ cười của thiếu niên tựa như gió xuân, Cố Xuyên nhìn thấy, khóe miệng bất giác cong lên cười.

Lục Triển ở đội ngũ đằng trước vẫy một lá cờ, hô to: “Cố Xuyên, nhìn này!”

Cố Xuyên nhìn theo tiếng gọi, thấy Lục Triển đang lôi một chiếc kính râm từ trong túi quần ra đeo lên trên mũ, tự nhận đẹp trai đến động lòng người: “Tôi đẹp trai không?”

Chung quanh nổ ra một trận cười lớn, học sinh trong lớp rất phối hợp hét một tiếng “Đẹp trai”.

Cố Xuyên chạy đến đá một phát vào mông cậu ta, cười mắng: “Bớt quyến rũ tôi đi, cậu không phải đồ ăn của ông đây.”

Xung quanh lại vang lên một trận cười to.

Cố Xuyên đi đến bên cạnh Thư Trình, đưa tay ôm lấy cổ cậu ấy: “Chào buổi sáng, Thư Trình.”

Những bạn học chung quanh đều hâm mộ cùng ghen tị không thôi, đều là bạn học, sao bọn họ không thể chào hỏi Thư Trình tự nhiên như Cố Xuyên được chứ.

Thư Trình cười khẽ ra tiếng, đáp “Chào buổi sáng”. Thật ra cậu không giỏi thể hiện cảm xúc của mình lắm. Trên thực tế, mặc dù đã chuẩn bị tốt để đối mặt với môi trường mới, trong lòng cậu vẫn có chút không yên. Mãi cho đến tận hôm qua, lúc Cố Xuyên chủ động chìa tay ra với cậu, trái tim treo lơ lửng kia mới dám buông lỏng. Chỉ là không ngờ Cố Xuyên sẽ hỏi một câu: “Cậu rất nổi tiếng à?”

Thì ra người này không biết cậu, Thư Trình cảm thấy buồn cười, lại cũng cảm thấy không tệ. Sau khi tan học trở về, biết Cố Xuyên là hàng xóm của mình, cậu không khỏi đánh giá anh cao hơn một chút. Cái tên Cố Xuyên này từ đầu đến chân đều không nhìn ra chút bóng dáng phú nhị đại nào, so với tưởng tượng ban đầu của cậu về cái vị ở nhà bên thì rất khác biệt.

Huấn luyện viên của lớp Một là một chàng trai rất năng động, họ Lý, không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, vừa động đến là đỏ mặt, đặc biệt là khi nói chuyện với các bạn nữ, lỗ tai đỏ bừng.

Các học sinh xếp hàng lên xe, nữ sinh lên trước, nam sinh theo sau. Các nữ sinh mang tâm tình liều chết, tự nhiên lại phải làm động tác khó coi như vậy trước mặt thần tượng, mắc cỡ chết đi được. Các học sinh nam trong lớp không dám cười, nghẹn đến đỏ cả mặt.

Thư Trình và Cố Xuyên xếp hàng cuối, Thư Trình dễ dàng nhón chân nhảy lên, động tác gọn gàng lưu loát. Cố Xuyên nhìn cậu hâm mộ nói: “Bạn học đằng trước, giúp một tay kéo lên đi, tôi không lên được!”

Thư Trình đành phải vươn tay, dùng sức kéo anh lên.

Cố Xuyên cười nhẹ, Thư Trình biết rõ mình đùa giỡn cậu, vậy mà không vạch trần. Cậu ta cũng thật ngoan quá đi mà, trong lòng Cố Xuyên xẹt qua một chút ấm áp.

Sau khi Lục Triển báo cáo với huấn luyện viên xong cũng chạy lên xe, xe tải chạy thẳng về phía trước.

Chia ký túc xá xong, để đồ đạc này nọ xuống, mọi người nhanh chóng đến địa điểm tập hợp, bắt đầu huấn luyện chính thức. Ngày đầu tiên khởi đầu bằng huấn luyện tư thế đứng trong quân ngũ.

“Đầu thẳng, mắt nhìn thẳng phía trước, không được cong lưng, ưỡn ngực hóp bụng, hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay khép lại…” Huấn luyện viên đi kiểm tra đội ngũ: “Không được cười, ai còn ở đó cười hả!”

Tiếng cười càng ngày càng rõ ràng, huấn luyện viên biết tiếng phổ thông của mình không chuẩn, mặt đỏ bừng. Chẳng qua anh ta biết rõ trách nhiệm của mình, đành phải sa sầm mặt: “Cậu, đã nói không được cười, chống đẩy mười lần.” Anh ta chỉ Cố Xuyên.

Cố Xuyên không làm khó huấn luyện viên của mình, không nói hai lời nằm sấp trên mặt đất chống đẩy mười cái, động tác tiêu chuẩn như mẫu. Đối với quân đội anh không lạ lẫm gì, anh biết nếu bọn họ không tập trung thì đến tối, vị huấn luyện viên không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi này chắc chắn sẽ bị phạt, chạy quanh sân thể dục ba mươi vòng là nhẹ.

Quả nhiên, tiếng cười trong đội ngũ biến mất, ánh mắt nhìn về huấn luyện viên tôn trọng hơn một chút.

Giết gà dọa khỉ, Cố Xuyên rất bất hạnh trở thành con gà, nhưng hiệu quả rõ rệt. Sau nửa giờ đứng trong tư thế đứng, chân các học sinh đều không thể co lại nổi, hơn nữa thời tiết nóng bức khiến không ít học sinh kêu khổ không ngừng.

Mệt mỏi cả buổi chiều, cuối cùng buổi tối cũng được thả lỏng. Chân Thư Trình phồng rộp, rất đau đớn, Cố Xuyên nhìn thấy có chút đau lòng, lấy thuốc mỡ trong túi ra thoa một ít lên chân cậu.

Thư Trình vô cùng cảm kích.

“Này, nhìn xem đây là cái gì?” Lục Triển đột nhiên thần bí nói, lấy một vũ khí bí mật từ trong túi ra.

Hình vuông, màu hồng phấn. Thư Trình da mặt mỏng, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Mẹ nó! Đồ tốt!” Cố Xuyên khen.

Hai người nhìn nhau cười, phân phát cho những người bạn thân cận, mọi người chỉ từ chối tượng trưng nhưng lại không một ai thật sự từ chối sự ấm áp này của lớp trưởng.

“Mang vào thử xem?” Cố Xuyên nhét một miếng băng vệ sinh vào trong giày của Thư Trình.

Cả mặt Thư Trình đều đỏ hồng, mang giày vào, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người dần quen thuộc với nhịp điệu. Vào giữa lúc nghỉ ngơi của buổi chiều hôm sau, một huấn luyện viên của lớp khác sải bước đến, mở miệng châm biếm: “Huấn luyện viên của mấy người thật rác rưởi! Huấn luyện viên rác rưởi thì không huấn luyện nổi quân nhân tốt, nghe nói lớp các người còn có một ngôi sao lớn phải không? Đến đây, ông đây trực tiếp giảng dạy, cho các người mở mang kiến thức.”

Hận thù thành công bị khơi dậy. Trong lòng học sinh lớp Một rất tức giận bất bình, học sinh của lớp Sáu bên cạnh đều nhìn về phía này: “Thư Trình! Thư Trình! Thư Trình!” Tiếng la vô cùng có nhịp.

Sau đó, Thư Trình đi ra, một trận hò reo từ bên cạnh truyền đến, các lớp khác cũng dừng việc huấn luyện, bộ dạng xem kịch vui nhìn về bên này.

“Anh ra tay phải có chừng mực đấy.” Huấn luyện viên Lý nhìn tình hình này, biết không cách nào cứu vãn được nữa đành phải dặn dò, “Khụ” một cái, lớn tiếng nói: “Mọi người sẽ được huấn luyện viên Hách trực tiếp hướng dẫn.”

“Thì ra anh là Hách Soái!” Hàn Sơ Ảnh đột nhiên la lên.

Bên dưới lại vang lên một tràng cười.

Cũng không biết Hách Soái có phải tên thật của anh ta không, trong nhóm huấn luyện viên có quy định không thể tùy tiện tiết lộ tên của họ. Chỉ là khi nhìn thấy Thư Trình thì có hơi chút xấu hổ, mắng một tiếng: “Con mẹ nó, ngôi sao đúng là rất đẹp trai. Đến đây, tôi cho cậu tùy ý tấn công.”

Huấn luyện viên Hách ngoắc ngón tay, điệu bộ như gọi con chó con mèo nào đó.

“Fuck!” Cố Xuyên mắng một câu, đang muốn đi lên nhưng không biết sao đột nhiên lại nhớ đến nụ cười điên cuồng của Thư Trình trong bộ phim điện ảnh nọ, anh lại ngồi trở về. Thư Trình vẫn bình tĩnh như vậy, căn bản không có chút hoảng hốt nào.

Thư Trình gật đầu, tay trái đấm thẳng một quyền về phía trước, huấn luyện viên Hách di chuyển tay phải chắn lại, không chờ anh ta có động tác, Thư Trình đột nhiên xoay cổ tay, tay phải nhanh chóng móc sau gáy anh ta, mạnh mẽ quật anh ta xuống đất.

Cả quá trình diễn ra quá nhanh, không chỉ nhóm học sinh không kịp phản ứng mà ngay cả vị huấn luyện viên Hách kia đều có chút sững sờ.

“Hay!” Cố Xuyên ngồi dưới đất hét lớn, kéo theo vô số âm thanh khen ngợi vang lên.

Thư Trình nhìn thì gầy nhom, không có chút sức lực nào, không ngờ sức bật lại mạnh như vậy.

“Cậu từng được huấn luyện rồi à?” Huấn luyện viên Hách bị lật thuyền trong mương, vô cùng buồn bực.

“Lúc quay phim cần nên có luyện một thời gian.” Thư Trình không phủ nhận, kéo huấn luyện viên Hách đứng lên.

“Lại lần nữa!” Huấn luyện viên Hách kêu khổ trong lòng, biết đối phương khó đối phó nhưng không thể không lấy lại mặt mũi được! Dù sau đám nhóc con ở lớp Sáu còn đang nhìn, hơn nữa vừa nãy quả thật anh ta có khinh địch.

Thư Trình không phản đối.

“Em nữa em nữa! Huấn luyện viên, em cũng muốn được chỉ giáo!” Cố Xuyên đứng lên, dưới ánh mặt trời, khóe miệng thiếu niên kéo lên một nụ cười mộc mạc, nói xong anh liền nhấc chân đi đến, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt vị huấn luyện viên kia.

Huấn luyện viên Hách thấy bậc thang đã được đưa tới cửa, nào có đạo lý không đi xuống. Thư Trình kia xuống tay chẳng nhẹ nhàng chút nào, bây giờ cánh tay của anh ta vẫn còn đau đây.

Huấn luyện viên Hách thua một lần, lần này quyết lấy ưu thế áp đảo để chiến thắng, để cho bọn nhãi con kia chứng kiến cái gì mới gọi là kỹ thuật chiến đấu thật sự.

“Cẩn thận nhé!” Huấn luyện viên Hách nói xong, vươn tay phải chụp lấy bả vai Cố Xuyên.

Cố Xuyên dùng tay phải chặn lại, hai tay vươn ra, phối hợp quật mạnh, huấn luyện viên Hách vừa thấy tư thế này, mẹ nó, lại là một tên từng được huấn luyện! Anh ta thuận thế lộn một vòng trên không, mạo hiểm hóa giải nguy hiểm. Cố Xuyên tiến chân phải lên, cả người hơi nghiêng qua, quật ngã sang phải.

Cánh tay huấn luyện viên Hách bị Cố Xuyên giữ chặt, căn bản không thể động đậy được, mặt mũi gì cũng mất hết rồi, ánh mắt hơi phiếm hồng, không phải uất ức mà là phẫn nộ.

Cố Xuyên cúi đầu, nói nhỏ gì đó bên tai huấn luyện viên, huấn luyện viên lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Cố Xuyên có chút kiêng kỵ.

Cố Xuyên trở lại đội ngũ, Thư Trình nhìn anh tán thưởng: “Cậu thật lợi hại.” Ánh mắt cậu vẫn luôn dịu dàng mà trong như nước.

“Cậu cũng vậy.” Cố Xuyên cười nói, ánh mắt nhìn về phía Thư Trình cũng đầy tán thưởng. Chỉ mới quen biết cậu vài ngày, thiếu niên có chút mong manh này luôn khiến mình có nhiều hiểu biết mới mẻ về cậu ta.

“Chân còn đau không?” Cố Xuyên hỏi cậu.

Không biết có phải do thời tiết hay cái gì mà khuôn mặt Thư Trình lại ửng đỏ. Trong mắt Cố Xuyên đầy ý cười, mồ hôi từ cổ chảy xuống ngực, ướt cả một mảng lớn trên bộ quân phục. Đôi mắt Thư Trình nhìn lướt qua.

Chiều hôm đó, học sinh lớp Sáu thê thảm vô cùng, kêu khổ tận trời.

Nghe nói buổi tối, tất cả các huấn luyện viên phải đến sân thể dục tập hợp để nhận phạt, mãi cho đến hơn hai giờ sáng mới kết thúc.

Sau nhiều ngày mong mỏi, cuối cùng các học sinh cũng đợi được môn bắn súng trông mong đã lâu. Các nữ sinh khá mong đợi nhưng lại càng sợ hãi hơn. Nhất là khi nghe được tiếng súng vang lên, họ do dự một lúc đều bỏ qua cơ hội khó có được này.

Huấn luyện viên cũng không ép ai.

Thư Trình quỳ rạp trên mặt đất để ngắm, nhưng nhìn bia ngắm mãi mà vẫn không nổ súng. Cố Xuyên nằm sấp xuống bên cạnh cậu, cầm tay dạy cậu.

“Ngắm chỗ này, đúng rồi, bắn.” Hai người tiếp xúc rất gần, tay Thư Trình được Cố Xuyên nắm, cậu có thể nghe rõ ràng hô hấp và nhịp tim đập của đối phương, mồ hôi trên người Cố Xuyên cũng không khó chịu lắm, ngược lại tạo cho anh một sức hấp dẫn độc nhất vô nhị.

“Bùm!” Tiếng nổ vang lên, viên đạn xuyên qua họng súng, cánh tay Thư Trình chấn động, có chút tê dại.

Cố Xuyên buông cậu ra: “Tự mình thử xem.”

Thư Trình gật đầu, ngẫm nghĩ lại cảm giác vừa rồi, ánh mắt nhìn thẳng ống ngắm, sau đó lại bắn “bùm” một tiếng.

Cố Xuyên rất vừa lòng, đứng dậy trở lại vị trí của mình. Anh bắn súng rất nhanh, kết quả gần như khiến mọi người lóa cả mắt, ngay cả huấn luyện viên cũng kinh ngạc không nói nên lời.

“Cố thần nhân, tôi cũng muốn được dạy!” Lục Triển ném một ánh mắt trông mong qua.

Cố Xuyên đứng dậy, đá một cước vào mông cậu ta, rất không lưu tình: “Tôi chỉ làm một lần, nhìn cho kỹ!”

Lục Triển gật đầu không ngừng.

Thư Trình thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm bia ngắm. Dường như cảm giác được gì đó, Thư Trình quay đầu nhìn lại chạm phải tầm mắt của Lục Triển. Lục Triển ở xa cười với cậu, nhưng không giống kiểu cười hi hi ha ha bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp