Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 19: Chặt đầu Quỷ, trở lại boongke


1 năm

trướctiếp

Tô Dương chém một nhát giận giữ vào Quỷ với tốc độ không tài nào so sánh được.

Nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Tô Dương đang đưa trường đao lên tấn công mình bằng một cú chém, sự khó tin ngập tràn trong đôi mắt của Quỷ.

“Điều này là không thể nào… điều này…” Quỷ muốn hét thật to nhưng bất ngờ phát hiện bản thân cũng không thể kêu lên bất cứ một lời nào nữa.

Trường đao sắc bén, mãi đến khi một dòng máu phun lên trời thì cơ thể của Quỷ mới gục xuống.

Máu bắn tung tóe phun dính đầy lên người Tô Dương.

Nhưng lúc này, trong lòng Tô Dương lại không hề cảm thấy có chút ghê tởm nào, có chăng chỉ là sự giải thoát sau khi giết chết được Quỷ.

Nhìn thấy Quỷ bị mình dùng đao chẻ đôi ra hai nữa, Tô Dương ‘bụp' một tiếng rồi khụy xuống trên đất: “Người anh em, thù của anh Tô Dương tôi đã thay anh báo rồi.”

“Tô Dương, thế mà anh đã giết Quỷ rồi, đợi Ảnh tôi báo thù cho Quỷ đi! Anh…” Ảnh nãy giờ đứng một nơi cách đó không xa, run rẩy gào thét lên với Tô Dương sau khi Tô Dương ngửa cổ gào lên trời : “Đến đây đi, đến đây giết tôi đi.”

Mặc dù thành công giết chết được Quỷ nhưng Tô Dương cũng không quên bên trong phe cánh của đối phương vẫn còn tồn tại một kẻ có thể đọc suy nghĩ là Ảnh.

Tiếng kêu gào của Ảnh vẫn chưa dứt thì Tô Dương đứng dạy xách cây đao lên, nhìn thấy Tô Dương xách đao đứng dậy thì vẻ mặt của Ảnh lập tức liền biến sắc.

Không quan tâm là sát khí bừng bừng của Tô Dương, cũng bất cần là xương cốt của Quỷ còn chưa lạnh thì đã quay đầu tẩu thoát.

Tô Dương đã chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử nhưng hoàn toàn không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.

Nhưng với việc bỏ đi của Ảnh thì trong lòng của Tô Dương vừa mừng vừa lo.

Mừng vì Ảnh bỏ đi, điều này chứng tỏ cô ta không phải là đối thủ của mình.

Lo là vì việc rời đi của Ảnh có thể nào là một cái bẩy?

“Ớ…”

Một tiếng thở dài đau đớn khiến cho Tô Dương đang trong sự phân vân liền thức tỉnh lại.

Đây là tiếng rên đau đớn của nữ y tá đó. Nếu như lúc đó không phải là nữ y tá hăng hái tiến lên phát động tấn công bất ngờ, thì có lẽ bản thân cũng không thể nào giết ngay được Quỷ kẻ mạnh hơn mình rất nhiều.

Vì vậy sau khi nghe tiếng kêu đau đớn của nữ y tá, lập tức Tô Dương vứt bỏ đi ý nghĩ về Ảnh quay người tìm vị trí của nữ y tá và tức tốc chạy đến.

Trong một đống đồ lộn xộn ngổn ngang, nữ y tá đang nằm nhắm mắt dưới đất rên rỉ với khuôn mặt đầy màu me, tóc tai rối bời.

“Cô thấy thế nào rồi? Bị thương ở đâu?”

Nhìn thấy nữ y tá còn có thể rên rỉ, Tô Dương vội cất trường đao ngồi sụp người mình xuống.

“Tô Dương, anh là Tô Dương, Quỷ đâu?” Nữ y tá nghe Tô Dương hỏi thì bất ngờ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dương hỏi lại

“Chết rồi!” Tô Dương trả lời nhìn vào khuôn mặt đầy máu của nữa y tá.

Vốn dĩ nữ y tá đã không xinh đẹp, bây giờ nhìn vào lại khiến người ta sợ hơn.

“Ừ…” Nữ y tá nuốt khan thế mà ngất xỉu luôn.

“Này, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, này…”

Thấy nữ y tá đã mê man thì Tô Dương vội sốt ruột.

Sau một hồi kêu gọi không có tác dụng, Tô Dương từ bỏ việc gọi y tá dậy.

Sau khi chôn cất xác của người đàn ông kia và xương cốt của hai người tân binh, Tô Dương đi tìm một miếng vải bố bọc nữ y tá đang hôn mê lại rồi vác ở trên lưng.

Bây giờ ở đây khắp nơi đều là xác chết của những con chuột da đen khổng lồ, không khí xung quanh rất hôi tanh.

Cộng thêm việc rời đi của Ảnh, anh không dám khẳng định liệu cô ta sẽ đi tìm một trợ thủ khác lợi hại hơn để truy sát mình hay không.

Sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn quyết định nên rời khỏi đây trước đã rồi hẳng nói.

Theo như nữ y tá nói trước đó, bộ đôi Ảnh Quỷ đã mang mình hướng đến đây, Tô Dương cõng nữ y tá hôn mê ở trên lưng, cầm theo một ít lương khô, vật tư mà người dân đã chuẩn bị trước đó từ lâu và rời khỏi nơi này.

Bởi vì không thể xác định là Ảnh thật sự đã rời khỏi đây rồi hay là tìm một nơi để ẩn núp.

Để bảo đảm hành tung hai người không bị bại lộ, Tô Dương không dám đốt đuốc lên chỉ có thể mò mẩm trong đêm mà tiến bước.

Sau ngày mạt thế, đêm tối càng trở nên hắc ám hơn cũng càng nguy hiểm hơn, vốn dĩ rừng núi đã không dễ đi lại càng khiến Tô Dương cõng trên lưng nữ ý ta hôn mê mãi không tỉnh bước càng khó khăn.

Đi xuống sườn núi không xa, Tô Dương biết rằng sự lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa rồi, những ngày này sau ngày mạt thế, thì tất cả đã xảy ra sự biến đổi rõ rệt.

Giống như cỏ dại và bụi cây ở đây, trước ngày mạt thế có lẽ nó cũng cao không qua đầu gối, nhưng hiện giờ, những đám cỏ dại và bụi cây thưa thớt ở đây thật không thể tin lại có thể mọc cao lên đến vài mét khủng khiếp.

Bước đi trên đám cỏ trong rừng, thậm chí bây giờ Tô Dương còn cảm thấy mình chỉ như là một con kiến đang vác nặng.

Thế giới này thật sự đã biến đổi rồi.

Ngày hôm sau khi trời tối, cuối cùng nữ y tá đã hôn mê một ngày một đêm cũng tỉnh lại, nữ ý tá cảm nhận được mình đang di chuyển nên có chút hoảng sợ mà hét lên.

Vốn dĩ Tô Dương đi giữa những cỏ cây cao lớn hơn rất nhiều so với mình, vẫn luôn cẩn thận tỉnh táo cảnh giác những nguy hiểm có thể bất ngờ xuất hiện.

Nữ y tá vừa gào lên như thế nhất thời dọa cho thần kinh Tô Dương kéo căng ra.

“Cô tỉnh rồi sao? Có phải đã phát hiện ra điều gì phải không?” Trường đao trong tay, lúc này Tô Dương mới cẩn thận lên tiếng dò hỏi nữ y tá.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Nữ y tá đã hồi tỉnh nghe Tô Dương hỏi mới biết thì ra mình được Tô Dương dùng vải bố bọc lại và cõng ở trên lưng, nhưng đám thực vật bên cạnh nhìn có vẻ giống như tre lại không phải là tre.

Thậm chí hai người ở trong đó không nhìn thấy được quá nhiều ánh sáng, cảnh tượng kỳ dị khiến cho nữ y tá không khỏi ngượng ngùng nên có chút sợ hãi mà hỏi dò Tô Dương.

“Ở trên đường, tôi chuẩn bị quay lại nơi boongke tôi ở lúc trước.” Hiểu được nữ y tá vừa mới tỉnh lại thì nỗi sợ ập đến khi không có phản ứng.

Tô Dương bèn tiện tay cất trường đao đi thả tay đặt nữ ý tá ở trên lưng xuống.

“Ái ya.” Đáng nhẽ Tô Dương muốn đặt nữ y tá xuống đất, ai mà biết hai chân của nữ y tá vừa chạm đất thì không kìm được mà kêu lên đau đớn.

“Sao vậy?” Phản ứng của nữ y tá khiến Tô Dương liền cau mày.

“Xương chân của tôi hình như gãy rồi.”

Nghe nữ y tá nói như vậy, Tô Dương mới chú ý đến bắp chân bên dưới đầu gối của nữ y tá thực sự là sưng lên rất to.

“Hay để tôi cõng cô đi.” Hít một hơi thật sâu, không đợi nữ y tá lên tiếng, Tô Dương lại cõng nữ y tá lên lưng một lần nữa.

Cứ như vậy mà hai người lên đường hướng về phía trước, cuối cùng sau năm ngày đã đến được bên bờ sông, nhìn thấy đáy sông trước mắt đã biến dạng khô cạn rốt cuộc Tô Dương dừng lại.

Nếu như không nhầm thì con sông này chính là dòng sông của boongke dưới núi trước đây.

“Chưa đến giờ ăn sao lại dừng lại?” Tô Dương đột ngột dừng chân khiến nữ y tá đang nằm sau lưng có chút nghi ngờ.

“Chúng ta đến nơi rồi.”

“Đây chính là boongke?”

Trước câu trả lời của Tô Dương, nữ y tá càng thêm trở nên khó hiểu.

Bây giờ là ban ngày, mặc dù không nhìn thấy mặt trời nhưng vẫn còn có ánh sáng, bản thân có thể nhìn thấy rõ ràng ở đây ngoại trừ con sông khô cạn ngoằn ngoèo thì chính là các loại cỏ dại đã sinh trưởng cao đến mấy mét.

Đến nỗi ngay cả bóng dáng của boongke mà Tô Dương luôn miệng nhắc đến, bản thân cũng không thể nào nhìn thấy được


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp