Mạt Thế Quyết Chiến

Chương 17: Đoạt đao giết bạn trời tru đất diệt.


1 năm

trướctiếp

“Hihi… Tôi vẫn thực sự không ngờ, một người phổ thông tầm thường lại có thể trở thành một nhân vật lợi hại như vậy.”

“Quả đúng là khiến cho tôi mở mang tầm mắt!”

Sau khi giọng của người đàn ông kết thúc thì liên tục là một nụ cười duyên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là Ảnh, một người phụ nữ có thể đọc suy nghĩ ở trong bộ đôi Quỷ, Ảnh.

Nhìn thấy một nam một nữ từ từ đi ra trong bóng tối, Tô Dương nắm chặt cây trường đao trong tay mà vô thức tăng sức lực mạnh thêm vài phần.

Đôi nam nữ này, một thì tự đả kích sĩ nhục mình, một thì đọc suy nghĩ mình.

Hai người bọn họ chính là quái vật và ác mộng lớn nhất mà bản thân mình gặp phải kể từ khi gặp nạn đến nay.

Đối với sự xuất hiện của bộ đôi Quỷ, Ảnh ở trên sân, thì hai người nữ y tá và người đàn ông vốn cũng đã biết đến sự lợi hại của bọn họ, nên một từ cũng dám nói, đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Là nữ y tá, thậm chí đến cả cơ thể cũng bắt đầu run lên, cô ta thật sự cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt từ tận tim gan đối với Ảnh.

Đọc tâm trí sao! Đây chẳng phải là một dị năng có thể đủ khiến người ta cảm thấy run rẩy từ tận trong linh hồn à?.

Vốn là một người làm việc trong lĩnh vực y tế, nữ y tá đối với kiểu tồn tại dị năng đặc biệt của Ảnh lại càng cảm nhận được sự gia tăng nỗi kinh hoàng không thể nào hiểu được.

So với những thiết bị y tế tiên tiến đó thì khả năng lại càng đáng sợ và mạnh mẽ hơn hay sao!.

“Sao vậy? Sao lại không nói năng gì hết vậy? Không hoan nghênh ân nhân cứu mạng của các người sao?”

Đối diện với sự im lặng của ba người, Tô Dương, người đàn ông và nữ y tá, Ảnh lại cười duyên dáng lần nữa: “Cái boongke nơi trước đây tôi ở, là ở đâu?”

Đối diện với sự chất vấn của Ảnh, Tô Dương ngẩng đầu lên lớn tiếng dò hỏi bộ đôi Quỷ và Ảnh: “Vừa khen cô một câu, cô lại cho rằng mình thật sự lợi hại rồi sao? Lại còn dám dùng giọng điệu kiểu đấy nói chuyện với chúng tôi à? Quả thật là không muốn sống nữa rồi!”

Sự dò hỏi của Tô Dương thì không có được câu trả lời như bản thân muốn, trái lại là gánh chịu cú ra tay nỗi giận của Quỷ

Khi giết lũ chuột, Tô Dương đã cạn kiệt sức lực từ lâu, bây giờ Quỷ ra tay bất ngờ khiến Tô Dương bị thổi bay đi xa.

“Ủa? Cây trường đao này trông có vẻ không tồi nhỉ.”

Sau khi Tô Dương bị đánh bay xa khoảng vài mét, lúc này anh mới có thể dùng trường đao trong tay, đỡ lấy người lùi về sau mới khiến bản thân không bị ngã xuống đất.

Nhưng cùng lúc đó khi Tô Dương dùng trường đao trong tay để giữ vững cơ thể của mình, thì Quỷ cũng phát hiện ra cây đao dài của Tô Dương.

Chỉ thấy ở bên kia, Quỷ đưa tay phải ra xa không gian, liền đổi quyền thuật để bắt lấy nó ở không trung.

Tô Dương chỉ cảm nhận được con đao dài trên tay truyền đến một cảm giác có một lực kéo mạnh.

Bây giờ có thể nói cây trường đao này là vũ khí phòng thân duy nhất của Tô Dương.

Nếu như không phải là vì sở hữu được thanh đao dài trong tay thì Tô Dương giám khẳng định rằng bản thân mình đã chết trong trận giao tranh với lũ chuột từ lâu rồi, bản thân có thể sống đến hiện tại chính là hoàn toàn nhờ vào thanh trường đao trong tay này.

Vậy mà bây giờ, mắt nhìn thấy Quỷ ra tay cướp đao, Tô Dương nào có thể dễ dàng buông tay được.

Đây không phải là canh giữ đao, mà là bảo vệ mạng sống của chính mình.

“Muốn chết à.” Quỷ cảm nhận được sự phản kháng của Tô Dương, anh ta bất ngờ mở miệng chửi một câu.

Đồng thời lúc này, Tô Dương cũng nhận thấy được cường độ lôi kéo truyến đến trong tay mình, cũng yếu đi rất nhiều.

Tô Dương ngờ vực, thuận theo tình thế ra sức nắm chặc lấy thanh trường đao trong tay, tranh đoạt lại quyền kiểm soát trường đao. Do đó có thời gian, Tô Dương mới có cơ hội quan sát tình hình trước mắt.

Thì ra mục tiêu mắng chửi vừa rồi của Quỷ không phải là bản thân mình, mà là người đàn ông cứ đứng mãi một bên trước đó.

Hiện giờ người đàn ông đó bị Quỷ nhấc lên cao ở trong tay, đang đau đớn vùng vẫy ở giữa không trung, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tâm can của Tô Dương như bị chia cắt.

Không hỏi cũng biết rằng, người đàn ông đó sau khi phát hiện Quỷ và mình đang tranh giành thanh trường đao, thì liền ra tay tương trợ mình.

Mặc dầu bản thân đã đoạt lại cây đao như mong muốn, nhưng người đàn ông đó phải đánh đổi một cái giá thật thê thảm.

Xét thấy kế hoạch của Quỷ, rõ ràng là rất bất mãn với cách làm của người đàn ông đó.

Tô Dương không do dự mà lập tức phát hết tất cả sức mạnh của toàn thân, lấy trường đao làm mũi nhọn, lấy thân mình làm cán, giống như một mũi tên màu xanh lục ở trong đêm tối liều chết lao về phía Quỷ với tốc độ chóng mặt.

“Quỷ, xem ra anh ta muốn phản đòn đấy, anh phải cẩn thận một chút.”

Tô Dương có người đàn ông giúp đỡ, nhưng Quỷ cũng không phải chỉ có một mình.

Cùng với lúc Tô Dương đang phát động tấn công, thì Ảnh đứng một bên cũng lên tiếng nhắc nhở Quỷ.

“Không tự lượng sức mình.”

Trước lời nhắc nhở của Ảnh, Quỷ chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, chứ không thèm để tâm đến đòn phản công của Tô Dương

Đang lúc Tô Dương ra sức phi nhanh đến, vào giờ khắc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết lấy tên Quỷ để cứu người đàn ông.

Nhìn thấy trường đao của Tô Dương muốn chặt đầu tên Quỷ người đang một tay giữ người đàn ông, nhưng toàn bộ cả người bị nhấc bổng lên.

Chỉ thiếu một bước nữa!.

Cùng với sự cảm nhận được cơ thể mình bay vọt lên thì trong lòng Tô Dương thoáng qua một nét buồn bực.

Thực lực không đủ nên chỉ có thể là như vậy.

Nếu bản thân đủ lớn mạnh thì trong tình huống này làm sao có thể như thế được.

Nhưng Quỷ lại không cho Tô Dương quá nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, chỉ thấy anh ta kéo tay lại nâng người đàn ông lên không trung rồi ném mạnh xuống, rồi dễ như trở bàn tay bắt lấy trường đao của Tô Dương.

“Mày biết không? Đây là cách không, nó thuộc về dị năng của tao. Mày… chỉ là một tên nhãi nhép bình thường mà thôi, vĩnh viễn không bao giờ có thể lại gần để giết tao được, đối với bọn mày mà nói, tao chính là kẻ mạnh mà bọn mày nên khom lưng cúi gối, ngửa mặt mà nhìn! Hahaha…”

“Mày nằm mơ đi.”

Đối mặt với sự ngang ngược của Quỷ, Tô Dương chỉ có thể mở miệng công kích.

Anh ta nói rất đúng, bản thân của hiện giờ đứng trước sự tồn tại của kẻ có dị năng rất mạnh đó như hai người Quỷ và Ảnh, thực sự là đánh thì không lại, mà chạy cũng không thoát, nhưng muốn mình quỳ gối khom lưng trước bọn họ lại là điều viễn vong rồi.

“Vậy thì mày nên đi chết là được rồi.”

Gần như cùng lúc với Quỷ mở miệng nói, là toàn thân của Tô Dương rơi mạnh từ trên không trung xuống.

Có điều khiến Tô Dương cảm thấy bất ngờ là bản thân không giống như trước đó, lúc ở trong boongke, rơi xuống không còn đau đớn nữa.

Tô Dương không biết nguyên nhân do đâu, nên qui kết cho toàn bộ nguyên nhân là bởi vì mình đã dầm trong cơn mưa ánh sáng kỳ dị đó.

Anh lại không quan tâm khi thấy mình bị Quỷ ra tay ném xuống. Lúc này Tô Dương mới có cơ hội đưa tay ra giằng lấy người đàn ông đã bị ném đi trước đó, nhưng bây giờ người đàn ông đã bị hôn mê, không biết là còn sống hay đã chết.

“Người anh em, tỉnh dậy, tỉnh dậy…”

Tô Dương lo lắng lay mạnh người đàn ông đang ôm trong tay thăm dò.

“Khụ khụ… khụ khụ…”

Cuối cùng người đàn ông có chút phản ứng và ho sặc sụa, Tô Dương chưa kịp vui mừng, người đàn ông há miệng nôn ra một ngụm máu đen pha lẫn nội tạng.

Dùng ánh mắt đục ngầu liếc nhìn Tô Dương, miệng của người đàn ông bắt đầu mấp máy một cách khó khăn và chậm chạp, Tô Dương đành phải kề tai vào mới mơ hồ nghe được lời nói của người đàn ông.

“Vậy, cây đao đó, là… vũ… vũ khí… của anh…”

Lời của người đàn ông còn chưa nói xong thì đã mất đi cơ hội sống cuối cùng. Nhìn thấy lão chiến binh này đang nằm trong tay giống với mình, Tô Dương nhất thời trừng mắt oán giận.

“Aaaa.”

Một tiếng gào kéo dài, khiến cho toàn thân Tô Dương lại một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng.

Người đàn ông này, người chiến hữu xa lạ này chẳng qua mới ở cùng với mình chỉ vài ngày, chỉ vì muốn giúp vũ khí trong tay mình mà bị Quỷ giết chết một cách tàn nhẫn.

Tình cảm này, Nhật Nguyệt chứng kiến!.

Kẻ thù này, Thiên Địa bất dung!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp