Bút Ký Thần Quái: Pháp Thuật Không Đáng Tin Cậy Làm Những Chuyện Đáng Tin Cậy

Hồi 2: Quỷ nhập vào người - 2


1 năm

trướctiếp

Trên đường tôi hỏi tên ông ta, ông ta cười ha hả không trả lời, hỏi địa chỉ và bạn bè ông ta cũng bị ông ta quanh co bỏ qua, cuối cùng tôi không thể làm gì hơn nữa là đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Vậy làm sao ông lại biết tên tôi? Còn biết tôi học ở trường đó?"

Ông ta nhìn tôi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Trên đời này không có chuyện gì mà chúng tôi không biết."

'Chúng tôi'?

Tôi có chút bối rối.

Theo xe buýt đang chạy, ánh nắng đổ bóng lên khuôn mặt ông ta, tôi đột nhiên phát hiện tròng mắt của ông ta có chút kỳ lạ.

Linh khí của một người đến từ đôi mắt là lớn nhất, mà trong mắt của người này không có sức sống, mọi người lúc ăn cá đều thấy hình dáng mắt cá đúng không? Mắt của ông ta lúc này chính là mắt cá chết, là điềm báo đại hung sắp chết.

Nhưng điều kỳ quái là nhìn gương mặt của ông ta lẽ ra là còn sống rất lâu, chẳng nhẽ ông ta thật sự bị quỷ nhập vào người? Trước đó sau khi rời đi một lúc khiến não của người này bị thần kinh phân liệt nên mới chủ động đi đầu thú.

Nếu đúng là như vậy, vậy có thể giải thích vì sao lúc này tôi không nhìn thấy có quỷ khí bám trên người ông ta.

Hãy thử tưởng tượng cơ thể con người giống như lên xe hoặc xuống xe buýt, hoặc là mọi người lần lượt lên xe buýt, suy nghĩ nhập vào cơ thể này cũng rất thú vị, cũng không biết bị giày vò như thế này thì ông ta có thể chịu đựng được bao lâu.

Nhưng mà tôi có thể chắc chắn một điều là vận may của ông ta đã thấp đến cực điểm, vì để không bị liên lụy, tôi chuyển chỗ ngồi cách ông ta thật xa, lại nhìn gót chân ông ta thỉnh thoảng xóc nảy lên theo xe vì phản lực của mặt đất, càng thấy có vấn đề.

Thật là xui xẻo, khó trách trước kia sư phụ thường nói rằm tháng bảy linh hồn không yên, không có việc gì thì đừng đi đường vào ban đêm là tốt nhất, đêm đó nếu không phải vì kiếm tiền nên nửa đêm tôi ra ngoài giúp người ta gọi hồn, cũng sẽ không bị cái tên kỳ quái này quấn lấy.

Đến vùng ngoại ô, người đàn ông xuống xe trước, tôi đi theo sau, thì thấy sau khi hai chân ông ta tiếp đất, trước tiên là quay đầu nhìn hai bên một chút, vẻ mặc có chút ngây dại, sau đó lại đề phòng nhìn về phía tôi, với ánh mắt khiến tôi liên tưởng đến câu thành ngữ con thú bị mắc kẹt vẫn cố gắng chống cự.

Ánh mắt kia mang theo sự tuyệt vọng, không cam lòng, còn có sự ác độc thuộc về dã thú, tôi run lên một cái, nhớ lại ánh mắt ông ta nhìn tôi lúc tôi đi ra khỏi phòng tạm giam buổi sáng hôm đó.

Mặc dù hằn học, nhưng đó mới là sự tức giận mà người sống nên có.

Ông ta giống như lại đổi nhân cách, tôi không phân biệt được cái nào mới thật sự là ông ta, tôi đang do dự không biết có nên đi theo ông ta hay không thì đầu ông ta đột nhiên rủ xuống, đi về phía hai bước, lúc quay đầu lại nhìn tôi, sự tức giận trong mắt đã biến mất, dùng tiếng Triều Sán đờ đẫn nói: "Cùng đi lên, ngay ở phía trước không xa.."

Ông ta lê chân đi về phía trước, đế giày ma sát với mặt đất, phát ra tiếng sột soạt không đồng đều, gót chân thỉnh thoảng nhấc khỏi mặt đất, cao khoảng hai ba centimet.

Trình độ di chuyển kiểu này rất khó xác định được có phải ông ta có vấn đề không, tôi sờ sợi dây đỏ và phù trong túi, rất muốn trực tiếp ném qua thử một chút, nhưng nếu như vậy, rất có thể tôi không tìm được chỗ chôn thi thể.

Do dự vài giây, cuối cùng tôi vẫn quyết định đi đến đâu hay đến đó, 100.000 nhân dân tệ cũng không phải số tiền nhỏ, nếu như bị tôi dùng một lá phù đánh bay, vậy tôi sẽ khóc chết mất.

Ngoại ô là một vùng đất rất hoang vu, ven đường có rất nhiều tro tàn tiền giấy đốt xong chất thành đống.

Bây giờ đúng lúc là lễ Vu Lan, chắc là người dân gần đó đốt, đừng hỏi vì sao tôi có thể biết đó là tro tiền giấy, kiến thức liên quan đến chuyện này tương đối sâu, những thuật ngữ chuyên dụng tôi nói chưa chắc các bạn đã hiểu, cho nên đơn giản mà chính xác, tập trung giảng giải chuyện tôi đã trải qua.

Càng đi về phía trước càng hoang vắng, ngay lúc tôi nhịn không được muốn mở miệng hỏi, ông ta đột nhiên chỉ về phía trước, nói chỗ đó có một cái giếng cạn, thi thể chôn ở bên trong giếng.

Ông ta bước nhanh hơn, đáng tiếc tôi không cao như ông ta, cũng không cường tráng như ông ta, chỉ có thể chầm chậm theo sát phía sau. Thấy chúng tôi sắp đến, một người đàn ông từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy anh ta, tôi dừng bước.

"Đại Dũng, anh cũng tới."  

Người kia khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, thậm chí có chút hèn mọn, có vẻ anh ta quen biết với người đàn ông cao lớn, đi lên chào hỏi, lại nhìn tôi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Tìm được hàng tốt à? Lần này định giới thiệu cho ai?"

Người đàn ông cao lớn không nói gì, người kia lại nhỏ giọng hỏi: "Anh đến tìm cái này à? Nói đến cũng thật kỳ lạ, không phải anh ta nói tất cả đều ở nhà sao? Nhưng sao tôi tìm thế nào cũng không tìm được?"

Tôi nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, nhưng mà nhìn hiểu động tác kiếm tiền của anh ta, thuận tiện còn biết tên của người đàn ông cao lớn.

Bạn bè của ông ta trông không giống người tốt, tôi muốn tránh đi ai ngờ người đàn ông kia lại trực tiếp đi đến trước mặt tôi, cười hì hì hỏi: "Em trai, em vẫn còn là học sinh sao? Đã làm qua chuyện này rồi? Anh đây quen biết với không ít nhân vật lớn, có thể giới thiệu cho chú em cái giá tốt."

Trí thông minh của người này không cao, bởi vì logic nói chuyện của anh ta cực kỳ hỗn loạn, tôi hoàn toàn nghe không hiểu, hơn nữa hành vi và khuôn mặt của anh ta đều hèn mọn như nhau, thế mà anh ta đưa tay ra muốn bóp mặt tôi.

Tôi đang suy nghĩ là nên trực tiếp đánh anh ta không, hay là giở trò thì nghe thấy anh ta kêu to lên, hai tay che đầu, cả người run lên, ngay sau đó tôi nhìn thấy trên trán anh ta có máu chảy xuống.

Đại Dũng đứng phía sau anh ta, trong tay cầm tảng đá, vẻ mặt dữ tợn ghì chặt anh ta, lại giơ tảng đá lên đánh vào đầu anh ta.

Hòn đá không lớn, nhưng liên tục đánh vào thế này cũng chết người, người đàn ông không còn sức chạy trốn, ngã trên mặt đất, một bên kêu đau một bên kêu cứu. 

Tôi ở bên cạnh nhìn đến ngây dại, không biết phải làm sao. 

Tha thứ cho tôi lúc đó không làm ra hành động anh minh thần võ đại hiệp nào, vì lúc đó tôi chỉ là một học sinh mười sáu tuổi, nói tôi trừ yêu bắt quỷ thì không thành vấn đề, nhưng tôi không có kinh nghiệm đánh người, huống chi tôi không biết vì sao Đại Dũng đột nhiên tập kích anh ta.

"Có chuyện từ từ nói, coi như ông muốn vào tù cũng không cần trực tiếp chơi như vậy."

Đến lúc Đại Dũng đánh tới đòn thứ tư, rốt cuộc tôi cũng lấy lại tinh thần, xông lên ngăn ông ta lại.

Với vóc dáng nhỏ bé của tôi lúc đó muốn ngăn cản một người đàn ông cao lớn quả thực rất khó, còn may là Đại Dũng nghe lời tôi, ông ta buông tảng đá ra, đổi thành đấm đá vào người đàn ông.

Tôi không ngăn được ông ta, đành phải gọi cảnh sát, xung quanh không có điện thoại công cộng, tôi dùng điện thoại di động của mình, sau khi kết nối tôi mới nghĩ đến hậu quả của việc làm này, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.

Trong mấy giờ tiếp theo, tôi trải qua một loạt quá trình cảnh sát cứu người, tìm tang vật, thẩm vấn vụ án. Không may chính là tôi lại gặp cảnh sát lần trước thẩm vấn tôi, cũng chính là anh đẹp trai, anh ấy đọc hết bản ghi chép, hỏi tôi.

"Mấy ngày không gặp, cậu lại học được cách kéo bè kéo lũ đánh nhau?"  

"Không có, tôi chỉ đi lấy xì dầu*, nhìn thấy người đánh nhau nên tôi báo cảnh sát."

(*) Lấy xì dầu: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý là đi ngang qua, không liên quan.

"Cậu không lên lớp ở trường cho tốt, lại chạy đến vùng ngoại ô lấy xì dầu?"

"Tôi đi bệnh viện khám bệnh, đã báo cáo với dì Vương."

Dì Vương chính là người giám hộ của tôi, anh đẹp trai nghe tôi gọi cho bà ấy để xác nhận.

Bà ấy xác nhận lời nói của tôi, nhưng mà anh đẹp trai vẫn không thuận theo buông tay, để điện thoại xuống lại hỏi tôi.

"Mấy bệnh viện lớn đều ở trong thành phố, cậu chạy đến vùng ngoại ô thành phố làm gì? Nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống có bệnh, cậu trốn học đúng không?"

Căn cứ vào tình huống cần giải thích quá phức tạp, hơn nữa cho dù giải thích, với trí thông minh của anh đẹp trai cũng chưa chắc có thể hiểu được, tôi không thể làm gì khác đành nhịn đau nhận tội danh trốn học.

Còn may là thương tích người bị đánh kia không nặng, anh ta kiên trì nói là có hiểu lầm với bạn bè, không có ý định truy cứu, cho nên Đại Dũng chỉ bị tạm thời giam giữ, mà tôi cũng không chọc phiền phải phiền toái lớn nào.

Nên trong toàn quá trình thẩm vấn, ngoại trừ Đại Dũng không ngừng kêu gào mình đã giết người ra, tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, những cảnh sát đó chắc là cũng đã quen nghe ông ta nói nhăng nói cuội, không ai để ý đến ông ta.

Lúc tôi nhận được thông báo rời đi, anh đẹp trai nhắc nhở tôi nói rằng tinh thần người đàn ông có chút vấn đề kia tên là Vương Đại Dũng, ông ta và bạn bè của ông ta đều là những kẻ lưu manh, mặc dù tôi là trẻ mồ côi côi, nhưng vẫn nên giữ mình trong sạch, không nên đi theo bọn họ làm loạn, nếu không đời này coi như xong, anh ấy không hy vọng nhìn thấy tôi trong cục cảnh sát, nếu có lần sau nữa, anh ấy nhất định sẽ liên hệ với trường học của tôi.

Đi ra khỏi cục cảnh sát, tôi cảm nhận được phiền muộn là loại cảm giác như thế nào.

Đầu tiên, tôi thề trên đời này không có đứa trẻ mồ côi nào hiểu được giữ mình trong sạch, vì kiếm tiền hăng hái tiến lên hơn tôi cả. Tiếp theo, hôm nay tôi gọi cho cảnh sát rõ ràng là hành động tốt, vì sao cuối cùng ngược lại biến thành tài liệu giảng dạy mặt tiêu cực. Cuối cùng, không phải tôi tìm Vương Đại Dũng, mà là Vương Đại Dũng đến tìm tôi, tôi vừa mới biết tên đầy đủ của ông ta.

Nhưng mà, chỉ cần là gặp chuyện xui xẻo vào rằm tháng bảy, bạn đừng nghĩ đến chuyện giải thích rõ ràng, chỉ có thể đợi Quỷ Môn Quan đóng lại, vận rủi sẽ từ từ qua đi.

Đáng tiếc tôi đánh giá thấp sức mạnh của vận rủi tháng bảy, đêm đó tôi bị dì Vương hung hăng dạy cho một bài học, còn vì làm hết bài tập còn lại vào buổi chiều mà bỏ lỡ thời gian ăn cơm tối, khi tôi đi tắm thì bụng đói kêu vang lên, lúc bò lên giường chuẩn bị đi ngủ thì một thân hình lưng gù giống như con tôm trồi lên trên giường tôi.

Tháng bảy nhìn thấy ma quỷ bình thường giống như xem tin tức mỗi ngày, tôi coi như không thấy, nhắm mắt lại đi ngủ, ai ngờ cái bóng kia vẫn luôn phấp phới ở đó không rơi đi, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"Tôi đã giết người, cậu đi đào thì thể, tôi cho cậu tiền."

Nó lầm bầm như vậy đến hai ba giờ đồng hồ, lẩm bẩm đến mức tôi ngủ bị đánh thức lại ngủ tiếp, càng đáng sợ hơn là nó cho các tiếng địa phương, từ lóng thay nhau ra trận, để cho tôi một lần nữa cảm nhận những đau khổ mà tôi đã trải qua ở phòng tạm giam đêm hôm đó.

Cuối cùng tôi rốt cục không nhịn được nữa, ngồi bật dậy, nhỏ giọng gầm lên: "Có tiền nổi không? Cậu mà còn dám quấy rầy giấc ngủ của tôi, cho dù là Thần Tài tôi cũng đánh!"

Có lẽ lúc đó tôi không cầm đạo phù nên quỷ ảnh không sợ, vẫn lơ lửng ở đó lặp lại những lời nói giống nhau, nghĩ đến ký túc xá còn có những người khác, tôi đành phải nhịn xuống, rời giường đi ra ngoài, đi vào hành lang.

Cái bóng kia cũng khom lưng, bay theo tôi ra.

Cho đến khi nó bay đến bên trên âm vị, tôi mới phát hiện tại tên này không giống với các quỷ hồn bình thường hay thấy, khuôn mặt của nó mơ hồ, cái bóng cũng vì chồng lên quá nhiều mà mờ đi, các bạn cứ thử tưởng tượng một chút cảm giác gỡ kính mắt xuống sau khi xem phim 3D, đó, chính là cảm giác đó.

Cho nên tôi không xác định được nó có phải là quỷ không? Hay là linh hồn của Vương Đại Dũng? Hay là làn sóng điện khác tạo thành? Hiện tại tôi buồn ngủ đến mức chỉ muốn đi ngủ, giơ một bàn tay ra nói: "Quấy rầy tôi nghỉ ngơi, trả trước 50.000 nhân dân tệ phí tổn thất, còn tiền hoa hồng buổi chiều tổng cộng là 150.000, không có tiền thì đừng dài dòng ở đây–– Tôi không làm việc vì tiền, nhưng không có tiền cũng đừng nghĩ muốn tôi làm việc!"

"Không thành vấn đề, giải quyết xong chuyện chắc chắn sẽ đưa cả hai tay!"

"Rốt cuộc là chuyện gì? Đừng nói tôi vẫn đi đào mộ."

"Không phải đào mộ."  

"Ờ."  

"Là đào thi thể."  

Đcm, lúc tôi xúc động muốn đánh quỷ –– Đào mộ và đào thi thể khác nhau chỗ nào? Tên này lại dám trêu đùa tôi, tên gọi Trương Thiên Sư của tôi không phải chỉ để cho có!

Có lẽ là cảm nhận được sự tức giận của tôi, quỷ hồn vội nhẹ nhàng bay về phía sau, bắt đầu khóc lóc giải thích.

"Tôi không có mộ, lúc tôi chết được chôn tùy tiện, đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện, muốn đầu thai cũng không đi được."

"Là Vương Đại dũng giết?"  

"Ừm."  

"Anh nhập vào người ông ta, đánh bạn của ông ta là vì bạn của ông ta cũng liên quan?"

Ý tôi chỉ chính là người đàn ông xui xẻo xuất hiện giữa đường bị Vương Đại Dũng đánh đập nhưng không truy cứu.

"Tôi không nhớ rõ, chỉ là thấy anh ta thì muốn đánh."

"Tại sao Vương Đại Dũng muốn giết anh?"

"Tôi không nhớ rõ."  

"......"  

Được, coi như tôi không hỏi những vấn đề này, không thể trách cái tên này quá hồ đồ, bởi vì trên đời này có quá nhiều vụ án giết người không thể hiểu rõ, nhưng mà phần lớn các vụ án giết người đều không tách khỏi báo thù, tình yêu còn có tranh chấp tiền bạc, từ kinh nghiệm của tôi, tôi đoán chuyện lần này chính là giết người vì tiền.

"Cho nên anh hi vọng tôi đến tìm thì thể cho anh?"

"Đúng vậy!"

Một chuyện nhỏ mà làm cho phiền phức như vậy, tôi nói: "Vậy thì báo địa chỉ đi."

Anh ta lại không nói, tôi nhớ đến vả mặt kỳ quái của Vương Đại Dũng ở phòng tạm giam, trong lòng tôi dâng lên dự cảm không lành.

"Không phải anh cũng không nhớ rõ chứ?"

"Tìm Vương Đại Dũng."  

Tôi trợn trắng mắt. 

Nếu Vương Đại Dũng thật giết người, ông ta đương nhiên sẽ không quên nơi chôn thi thể, xem ra ông ta luôn ầm ĩ mình giết người là vì sóng điện não bị âm khí ảnh hưởng, đáng tiếc lực ảnh hưởng của ma có hạn, giày vò lâu như vậy cũng không khiến cảnh sát chú ý, cho nên mới chuyển sang nhờ tôi giúp đỡ.

Nhưng vấn đề là Vương Đại Dũng đang bị tạm giam, tôi không gặp được Vương Đại Dũng thì làm thế nào hỏi ông ta chỗ chôn xác được.

Nếu như tôi không thể cung cấp cho cảnh sát chỗ chôn thi thể rõ ràng, vậy coi như tôi đi báo cảnh sát cũng sẽ không có ai để ý đến tôi.

"Xem ra tôi không giúp được gì cho anh rồi."

Tôi buông tay, quay người muốn rời đi, quỷ hồn vội vàng chạy theo kêu lên: "Vậy nếu thêm 100.000 nhân dân tệ nữa, chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi."

"Chúng tôi?" Tôi quay đầu lại, đầy nghi ngờ nhìn sang.

Anh ta phát hiện mình nói lỡ miệng, vội vàng lướt sang một bên, nhưng xét theo trạng thái chồng chất của quỷ ảnh thì bọn họ là một số quỷ ảnh tập hợp lại, cho nên Vương Đại Dũng mới có thể nói nhiều tiếng địa phương khác nhau như vậy.

Tôi sờ cằm cân nhắc về lợi và hại của việc giúp đỡ, lợi thì không cần nói, một lúc có thể kiếm được 250.000 nhân dân tệ, woa haha, tiền sinh hoạt có chỗ dựa rồi không nói, tôi còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Chỗ hại là tôi phải suy nghĩ đến việc vào phòng tạm giam lần nữa, làm không cẩn thận sẽ bị để lại tiền án.

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, tôi nhận vụ này –– Hơn thiệt tạm thời không nói, nếu như tôi không nhận, sẽ bị ma quan sát tướng ngủ suốt đêm, cảm giác đó cực kỳ tồi tệ, việc mất ngủ còn ảnh hưởng đến việc học của tôi, rớt tín chỉ còn phải bỏ tiền thi lại, còn không lấy được học bổng, nhìn thế nào cũng không có lời, cho nên rút kinh nghiệm xương máu, tôi quyết định đánh cược một lần. 

Nói làm là làm ngay, từ trước đến nay tôi không dây dưa dài dòng ở phương diện kiếm tiền.

Vào tối thứ hai tôi đến quán bar bị cảnh sát kiểm tra lần trước, trên đường thuận tiện gọi điện thoại báo cảnh sát, nói có người sử dụng ma túy trong quán bar.

Tôi dùng thuốc đông y nặn thành viên thuốc bỏ trong túi, thế là tôi cũng giống như lần trước, bị chú cảnh sát mang về cục cảnh sát, đồng thời người thẩm vấn tôi cũng là vị cảnh sát đã rất quen mặt — anh đẹp trai.

Anh ấy vừa nhìn thấy tôi liền nói to: "Tại sao lại là cậu nữa? Tôi nói không muốn gặp lại cậu."

Nếu không phải 250.000 nhân dân tệ tôi cũng không muốn gặp anh.

Tôi rất muốn nói câu này, nhưng để bị nhốt vào phòng tạm giam, tôi chỉ có thể trả lời: "Bỗng nhiên tôi muốn phê ma túy nên đi bar. Ai ngờ lại gặp phía kiểm tra tạm thời, thật là xui xẻo."

"Đừng diễn trò với tôi, nhóc hư. Tôi đã nghe nói về việc làm của cậu, ai đến gần cậu quá sẽ gặp xui xẻo. Thứ cậu có không phải thuốc lắc mà là thuốc bắc, đúng không? Mùi vị cũng không đổi, đi đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng cảnh sát làm việc."

Tôi đã rất sốc trước tình huống bất ngờ này.

Tôi đã đánh giá thấp chỉ số IQ của anh đẹp trai, lần trước anh ấy thẩm vấn tôi rõ ràng trông rất ngu ngốc, làm sao anh ấy có thể nhìn ra mấy viên thuốc lần này của tôi là giả?

Tuy nhiên những lời này của anh ấy khiến tôi cảm thấy không vui. Cái gì mà đến gần tôi quá thì sẽ không may mắn chứ. Phải nói là những người xui xẻo đó đến tìm tôi là để phá bỏ vận xui.

"Tôi thật sự phê ma túy. Anh nhìn đầu tôi lắc mạnh như vậy, à đúng, xét nghiệm nước tiểu xét nghiệm nước tiểu, tôi rất hợp tác."

Để chứng minh tôi cắn thuốc, tôi lắc đầu lia lịa như trống lúc lắc, ai ngờ anh ấy nhìn rồi cười, trực tiếp đẩy tôi ra.

"Cắn thuốc mà còn có thể nói chuyện trật tự như cậu thì chính là cắn thuốc giả, hôm nay tôi có rất nhiều việc, không có thời gian nói chuyện với cậu."

Anh ấy nói xong để đồng nghiệp đến tôi rời đi.

Thấy kế hoạch tôi vất vả lắm mới thực hiện được sắp bị phá hỏng, tôi rất vội vàng, trong tình huống gấp gáp thì ý tưởng lóe lên, tôi nhào lên, cầm cánh tay anh đẹp trai há miệng cắn, vì có hiệu quả đúng chỗ, lúc tôi cắn không chút nhẹ nhàng cũng không có.

Anh ấy đau đến hét lên, vội vàng đẩy tôi ra, trên cánh tay anh ấy xuất hiện dấu răng rỉ máu, tôi bị những cảnh sát khác đè xuống, nghe thấy anh ấy tức giận hổn hển nói: "Tên nhóc này là chó à? Làm sao lại cắn người?"

Sau đó nghĩ lại, hành động này của tôi rất ngu ngốc, đây cũng coi như là đánh lén cảnh sát, nếu cảnh sát thông báo cho nhà trường ghi tội của tôi thì làm sao? Hoặc là không nhốt tôi chung với Vương Đại Dũng thì phải làm gì?

Nhưng tha thứ cho tôi khi đó còn quá nhỏ, không nghĩ đến những vấn đề phức tạp này, mà tôi rất may mắn, sau khi đánh lén cảnh sát thì thuận lợi bị bọn họ nhốt lại, hơn nữa là cùng phòng tạm giam với Vương Đại Dũng.

Có lẽ đây là cái gọi thiện ác đến cuối cùng cũng có đền đáp.

Mới một ngày không gặp, sắc mặt Vương Đại Dũng càng xấu hơn, lưng ông ta gù xuống rất nhiều, điều này khiến cho tôi nhớ đến con quỷ gù kia.

Vương Đại Dũng giống như không nhận ra tôi, đã muộn như vậy rồi cũng không đi ngủ, ngồi trên giường phát ra tiếng thở dốc hồng hộc như dã thú, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt nổi lên đầy tơ máu, trực tiếp truyền đến cảm giác cáu kỉnh, sợ hãi còn có hoang mang.

Mấy ngày này hẳn là ông ta ngủ không ngon, chẳng lẽ là bị quỷ ám? Hay là làm việc trái lương tâm không ngủ được.

Tôi ngồi trên chiếc giường tôi đã ngủ lúc trước, suy nghĩ làm thế nào để hỏi chỗ giấu thi thể, ai ngờ những gì xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vương Đại Dũng nhìn tôi một lúc lâu, chủ động đi tới rồi hét lên: "Tôi nhớ cậu, cậu đồng ý giúp tôi, tôi sẽ nói địa điểm cho cậu, cậu nói với bọn họ đừng quấn lấy tôi nữa."

A...... 

Tôi ngơ ngác nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân của ông ta, một lúc lâu sau lâu cũng không dám xác định ông ta nói như vậy là theo ý chí của mình hay bị quỷ nhập vào người.

Nếu đúng là quỷ nhập vào người, con quỷ kia cũng là một con quỷ hồ đồ, nhập vào người lâu như vậy mà hỏi không ra chỗ chôn thi thể, hơn nữa Vương Đại Dũng nói tiếng bản địa, nên tôi có xu hướng suy đoán là ông ta bị quỷ dọa sợ, muốn chủ động nói rõ.

"Ông không cần phải vội, từ từ nói, từ từ nói."  

Tôi vừa an ủi ông ta, vừa chuẩn bị ghi chép lại cẩn thận.

Sau đó Vương Đại Dũng nói ra liên tiếp năm, sáu địa điểm, ngoại trừ chỗ lúc trước chúng tôi đã đi ra, một số nơi là vùng hoang vu hoặc trên núi.

Đổi lại là người khác nếu như không có bản ghi chép, có thể sẽ rất khó khăn, nhưng mà đừng quên tôi lớn lên trong bội đạo kinh pháp chú, so với những thứ kia, mấy địa chỉ này dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tôi ghi nhớ địa chỉ trong đầu, còn muôn hỏi Vương Đại Dũng nguyên nhân vì sao lại giết người, hai mắt ông ta lại khẽ đảo, ngã trên mặt đất ngửa mặt lên trời ngủ thiếp –– Có lẽ ông ta đã lâu không ngủ, nên cho dù tôi gọi như thế nào ông ta cũng không tỉnh lại, cuối cùng tôi đành phải từ bỏ. Điều tra động cơ giết người là nhiệm vụ của cảnh sát,  nhiệm vụ của tôi là vạch trần sự thật, để thi thể có thể lại thấy ánh mặt trời, quỷ hồn mới có thể đầu thai êm đẹp.

Cho đến ngày thứ hai, lúc tôi được dì Vương đưa khỏi cục cảnh sát, Vương Đại Dũng vẫn đang nằm ngủ ngon lành, không biết dì Vương nói chuyện với cảnh sát như thế nào mà bọn họ không thông báo với nhà trường, để tôi có thời gian đi tìm nơi chôn thi thể.

Dựa theo địa chỉ Vương Đại Dũng nói cho tôi biết, tôi dễ dàng tìm được chỗ giấu xác.

Thi thể được chôn rất sâu, cộng thêm nơi này xa xôi vắng vẻ nên vẫn luôn không bị phát hiện, tôi tốn rất nhiều công sức mới đào được thi thể ra, phát hiện thi thể đã thối rữa không thể nhận ra.

Chuyện này khiến tôi từ bỏ dự định đào thi thể ở tất cả các địa điểm, tôi đi đến cục cảnh sát để báo cảnh sát, anh đẹp trai cũng ở đó, nhìn thấy tôi, anh ấy giật nảy lên, làm ra tư thế phòng thủ.

"Tôi tới báo cảnh sát."

Không để ý phản ứng buồn cười của anh ấy, tôi bình tĩnh nói với anh ấy: "Tôi phát hiện một thi thể ở vùng ngoại ô, đến gọi các anh đi xử lý."

Tôi nói lại tất cả những gì nghe được từ Vương Đại Dũng, lại báo cáo địa điểm chôn thi thể, anh đẹp trai lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy tôi nói chuyện như có thật, anh ấy cũng không dám qua loa, để đồng nghiệp đi điều tra.

Căn cứ vào thông tin tôi cung cấp, cảnh sát lần lượt tìm được các thi thể đó, lúc ấy trong cục cảnh sát náo động lên hẳn, đến  bây giờ tôi vẫn nhớ ánh mắt anh đẹp trai nhìn tôi, sau đó anh ấy nói một câu––

"Nhóc con cậu thật sự rất tà môn."

Sau đó cảnh sát có hành động gì tôi không biết, nhưng trong quá trình điều tra vụ việc, chuyện tôi hai lần đi quán bar cuối cùng cũng bị nhà trường biết được, may mà bình thường tôi thể hiện tốt, lại có đóng góp trong vụ án mạng, cho nên nhà trường chỉ cảnh cáo tôi vài câu tượng trưng, không ghi tội tôi.

Sau nửa tháng, tin tức trên TV gần như phủ kín bằng các phóng sự theo dõi vụ án giết người hàng loạt này, tôi theo dõi tin tức mỗi ngày, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân và động cơ Vương Đại Dũng và đồng bọn của ông ta giết người vứt xác.

Toàn bộ sự việc thật ra rất đơn giản, hóa ra những người bị hại đều là những cụ già tỉnh khác trong tay có không ít tiền lương hưu, Vương Đại Dũng thấy tiền nổi máu tham, giết những người già nọ cùng bạn bè, cướp tiền của họ. Các cụ già hầu hết không có còn cái hay người thân, cho nên việc bọn họ mất tích vẫn luôn không bị phát hiện.

Sau khi sự việc xảy ra, Vương Đại Dũng vui vẻ kể lại toàn bộ quá trình gây án, còn có tên họ của đồng bọn. Nhìn ảnh chân dung của ông ta trong tin tức, tôi phát hiện cảm giác lần thứ tôi gặp ông ta là đúng –– Người này đúng là sẽ phải đợi trong tù một thời gian rất dài.

Chuyện đã giải quyết xong, rằm tháng bảy cũng trôi qua, một buổi tối cuối tuần, tôi đi lấy tiền thù lao dựa theo thỏa thuận với quỷ còng lưng.

Đó là một công viên nơi các người già thường tụ hội, ở dưới một chiếc ghế đá nào đó trong công viên, tôi tìm được một chiếc túi giấy phồng lớn.

Chiếc túi rất đầy, cầm trên tay nặng trĩu, lúc đó tôi còn rất vui vẻ vì nghĩ rằng các quỷ hồn vì muốn cảm ơn tôi hoàn thành mong muốn của hơn hên cố ý tăng thêm tiền thù lao. Ai ngờ lúc tôi hưng phấn mở túi, đổ tiền bên trong ra nhìn thì tức giận hộc ra máu.

Tôi cầm trên tay một xấp tiền mặt đỏ đỏ xanh xanh, không phải đô la Mỹ cũng không phải là Euro, thậm chí không phải là một loại tiền tệ được sử dụng trên thế giới, nó, nó, nó là tiền âm phủ!

Cứ như bị đội một thùng nước đã từ trên đầu xuống, trái tim vui sướng của tôi như ngâm trong giá lạnh thấu tim. Cả đời tôi đi bắt bắt quỷ, thế mà hôm nay lại bị quỷ lừa, đứng ở một góc trong công viên, tôi thậm chí muốn tự tự.

Nhưng mà cho dù chết tôi cũng phải đến chỗ Diêm Vương kiện bọn họ, kiện bọn họ lừa đảo, mấy lão quỷ cộng lại hơn mấy trăm tuổi hùa nhau bắt nạt một đứa bé.

Tôi vừa mắng quỷ vừa nhàm chán đếm tiền, không nhiều không ít vừa đủ 250.000.

Lần này tôi bị chọc giận quá mà cười lên –– A, lăn qua lăn lại một hồi lâu như vậy, đánh lén cảnh sát lại đào thì thể, suýt chút nữa còn bị lập biên bản, kết quả cuối cùng là một đống tiền giấy, tôi lại muốn mắng đm. Nhưng mà việc đã đến nước này, có tức giận cũng không thay đổi được sự thật, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là không lấy lỗi của người khác làm phiền mình, cho nên chỉ sau ba giây tôi đã bình tĩnh lại.

Dù thế nào đi nữa, lần này cũng coi như là một lần tích công đức, tôi lấy hết tiền âm phủ ra, đi đến ven đường ngoài công viên, đốt hết tiền, làm một nghi lễ tế điện đơn giản, coi như là mượn hoa hiến phật, gửi chút tiền cho những ma quỷ không ăn được đồ vật vào rằm tháng bảy.

Tiền âm phủ chậm rãi cháy trong đêm tối, trong thoáng chốc tôi thấy được những cái bóng phiêu động ở xung quanh. Khi đó pháp lực của tôi không đủ, không phân biệt được đó là ma quỷ hay là tro tàn tạo thành bóng đen, tro tàn xoáy lên theo gió, rất nhanh tiêu tán trong không trung.

Đốt tiền xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì bỗng thấy cách đó không xa có mấy ông lão đứng cạnh nhau dưới ánh đèn đường, bọn họ vẫy tay về phía tôi, có người gật đầu nói cảm ơn với tôi.

Xem ra đây là các ông lão cố ý đến tạm biệt tôi trước khi đầu thai. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói với bọn họ ––Nói lời cảm ơn xin cho tiền thật, đô la Mỹ, Euro thậm chí là peso cũng được, dùng tiền âm phủ để góp cho đủ số lượng thật sự không tốt đẹp.

Nhưng mà trong trường hợp này nói ra những lời như vậy thì không hợp với bầu không khí lắm.

Giờ tôi biết mình không lấy được tiền thật, tôi đơn giản làm ra vẻ hào phóng một chút, cũng vẫy tay về phía bọn họ, học theo kiểu nhân vật chính thường làm trong phim, hai tay đút trong túi, khóe môi trái hơi cong lên, làm ra nụ cười phóng khoáng nhìn thấu hết tất cả. Nhìn bóng người bọn họ dần biến mất trong đêm trăng, đèn đường chiếu vào còn đường đi không người, yên lặng như tờ.

Vụ án kết thúc toàn vẹn như vậy, nhưng vẫn có vài điểm tôi không hiểu rõ.

Ví dụ như từ đầu đến cuối tôi không phân biệt được lúc nào Vương Đại Dũng đang giao tiếp với tôi, lúc nào là ngoài ý thức của ông ta? Lúc nào là bị quỷ nhập vào người?

Còn nữa, vì sao những quỷ già kia lại cố tình giấu tôi một số sự thật, ví dụ nhìn bọn họ nhiều người như vậy, không có khả năng đều không nhớ nguyên nhân mình bị giết và nơi chôn thi thể, đáng tiếc các quỷ hồn đều đã đầu thai, không có ai có thể trả lời câu hỏi này cho tôi.

Cho nên tôi kết luận –– Quỷ có quỷ cố chấp, đối với bọn họ mà nói, cục cảnh sát là nơi công bằng nhất, cho nên nhất định phải để hung thủ thú tội ở đó, như vậy tình tiết vụ án của bọn họ mới là sự thật rõ ràng.

Còn những điểm đáng ngờ khác trong vụ án, nhóm chuyên gia tâm lý đều có ý kiến, tóm lại là –– Trên đời này không có chuyện quỷ nhập vào người, mà là tội phạm đã làm quá nhiều chuyện xấu, dẫn đến áp lực tâm lý quá mức, từ đó gây ra tinh thần hỗn loạn và phân liệt nhân cách.

Nhưng không ai có thể giải thích vì sao một người trình độ văn hóa thấp, ít hiểu biết lại có thể tùy ý sử dụng nhiều tiếng địa phương khác nhau, cho nên sau một khoảng thời gian dài, vụ án này đã thành điểm nóng của các chuyên gia nghiên cứu và tranh luận trong giới học thuật.

Tôi không tham gia vào loại tranh luận nhàm chán này, bởi vì với tôi mà nói, tinh thần phân liệt cũng được, quỷ nhập vào người cũng được, bản chất đều giống nhau. 

Người thích nghe truyền thuyết đương nhiên sẽ tin vào cái sau, mà người theo chủ nghĩa vô thần, coi như quỷ thật sự xuất hiện trước tiên bọn họ, bọn họ cũng sẽ cho rằng ánh mắt của mình xảy ra ra vấn đề, cho nên nói đến cùng, mọi người chỉ tin vào những thứ họ muốn tin.

Sau vụ án đó, tôi chưa từng gặp qua chuyện kỳ quái như quỷ thay phiên nhau ở trong cơ thể một người, mà kinh nghiệm tôi học được là –– Tôi đã có kinh nghiệm, lúc thương lượng giá tiền với khách hàng, tôi chắc chắn sẽ nói rõ là tiền tôi lấy là tiền tệ được sử dụng lưu hành trên thế giới.

Chao ôi, kinh nghiệm chính là tích lũy từng chút một từ những bài học đẫm máu.

Bài viết này kết thúc.

Châm ngôn của Thiên Sư:

Cho đến cuối vụ việc này, tôi cũng không biết hung thủ đã giao tiếp với quỷ hồn già bằng cách nào, có lẽ chẳng có con quỷ nào cả, đây chẳng qua là hung thủ muốn giải thoát bản thân, nên vạch trần bí mật bằng một vài cách đặc biệt.

Còn những thứ như quỷ này, tin thì có không tin thì không, nhưng mà tôi thì tin, nếu không tôi dựa vào cái gì để kiếm tiền?

Thu nhập từ vụ án: 250.000 minh tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp