Bút Ký Thần Quái: Pháp Thuật Không Đáng Tin Cậy Làm Những Chuyện Đáng Tin Cậy

Hồi 1: Cô nàng bím tóc 01-07


1 năm

trướctiếp

01.

Câu chuyện của cô nàng bím tóc xảy ra vào một ngày mưa kéo dài của mùa thu.

So với những truyền thuyết phổ biến ở thành phố hay những vụ án từng qua tay tôi thì câu chuyện xưa này không có chỗ nào quá kỳ quái, tôi cố ý viết nó ra bởi vì giữa những phần bình thường còn có những chỗ không bình thường.

Ngoại trừ câu chuyện của bản thân, còn có một nguyên nhân nữa là trong chuyện lần này, cơ thể của tôi lại đúng lúc không thoải mái, pháp thuật trở nên vô cùng thối nát, cho nên cả quá trình tương đối khá nguy hiểm, về phần nguy hiểm như thế nào, mời các vị tiếp tục đọc.

Được rồi, bớt nói lời thừa lại, chúng ta lập tức đi vào vấn đề chính.

Ngày đó trời thật sự mưa rất to, mới sáng tinh mơ mà bầu trời đã đen giống như gần tối, cũng chính bởi vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh nên tôi không cẩn thận bị trúng chiêu, từ hai ngày trước đã bắt đầu phát sốt, đừng nói là làm việc, ngay cả việc bước xuống giường tôi cũng lười.

Nói tới đây, tôi phải giải thích một chút, tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi học đạo sẽ không bị bệnh, thật ra đây là hiểu lầm, thiên sư cũng là người, tôi cũng sẽ bị nhức đầu, sốt cao giống như người bình thường, chỉ có điều tôi có thể chịu đựng được, vì không để mọi người xung quanh lo lắng, tôi sẽ không nói những gì không thoải mái ra.

Lúc bảy giờ sáng tôi tỉnh dậy một lần, miễn cưỡng mở mắt nhìn thời tiết bên ngoài, sau đó quyết định lại nằm trên giường cả ngày.

Dù sao trong nhà cũng không có ai--- một vài vị bạn không thân cùng lớp thức thần đã đi du lịch, chủ tịch lại đi Paris tham gia một hội nghị quốc tế tài chính gì đó, để tôi một mình ở nhà tự sinh tự diệt.

Chủ tịch thật ra là tên chức vị của anh ta, tên thật của anh ta là Nhiếp Hàng Phong, là chủ cho tôi thuê ngôi biệt thự này kiêm bạn cùng phòng của tôi.

Nhưng mà thu nhập chủ yếu của anh ta không phải là tiền nhà, thân phận của anh ta là chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Nhiếp danh tiếng vang xa, thuộc loại nhân vật nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí.

Ngoại trừ tiền khai trương và vận chuyển thì tiền chi tiêu của tôi đều do anh ta cung cấp, vì thế tôi còn cố ý mời anh ta nhập phòng, như vậy sẽ không khiến người khác cảm thấy lúc nào tôi cũng lợi dụng người ta.

Trọng tâm của câu chuyện đã đi xa, kéo về, kéo về.

Tóm lại là, có chủ tịch duy trì việc cung cấp tài chính, kết hợp với nhân duyên và pháp thuật của tôi, ngoại trừ một đoạn thời gian ngắn sau khi khai trương, việc làm ăn không ngừng phát triển, hôm nay là một ngày tôi khó có được để lười biếng.

02.

Nhưng mà việc làm ăn đưa đến cửa, đẩy cũng đẩy không được, ngay cả bị bệnh mà tôi cũng không thể nhàn rỗi, ngay lúc tôi đang tâm sự với ông tổ nghề ở trong mơ, bên tai truyền đến tiếng chuông.

Cả người đau như thiêu đốt, tôi dựa vào giường mơ mơ màng màng, còn tưởng là tiếng vang của tiếng chuông báo thức mèo thần tài, mắt tôi không mở, đưa tay ra sờ đồng hồ báo thức, nhét nó xuống dưới gối đầu.

Một lúc sau, tiếng chuông lại vang lên, vang liên tục vài tiếng, tôi hoàn toàn bị đánh thức, lúc này mới phát hiện không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông cửa, vừa hay không ai mở cửa, khiến tiếng ồn liên tục truyền đến.

Tôi muốn giả chết.

Bởi vì bây giờ tôi rất không thoải mái, nhưng mà sau khi tiếng ồn gây ồn ào một lúc lâu, thần trí của tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Phát hiện bản thân không còn cách nào để giả chết, tôi cắn răng đứng dậy, xỏ dép lê đi ra ngoài, đầu óc choáng váng, tôi lắc lắc đầu, động tác này khiến đại não tôi càng choáng hơn.

Tôi lảo đảo đi ra ngoài hành lang, trong một góc hành lang còn có một cái micro, tôi cầm microphone lên, chuẩn bị mặc kệ khách là ai cũng tìm cớ đuổi người ta đi, ai ngờ video vừa mới hiện lên, trên màn hình đột nhiên lộ ra một con mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.

Con mắt kia chiếm trọn cái màn hình, đồng tử màu đen của nó rất ít, gần như đều bị tròng mắt màu xám bao phủ, nó phát hiện tôi, chớp chớp qua lại, tôi không phòng bị, theo bản năng lùi lại phía sau.

Tôi có phản ứng như vậy không phải bởi vì sợ quỷ, mà là chán ghét cái cách xuất hiện đột ngột này, cho nên bình thường khi gặp loại lên sân khấu giả thần giả quỷ này, tôi đều đáp lại bằng cách hung ác chỉnh nó một chút.

Nhưng mà nhờ màn chào hỏi mà nó ban tặng, tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, lại nhìn qua thì phát hiện nhãn cầu đã bị che phủ bởi màu đen, nhưng lại không phải màu đen, mà là một ít vật thể đang nhúc nhích, trong microphone truyền đến âm thanh rè rè, không thể nghe được người bên ngoài đang nói cái gì.

Hiện tượng này lúc trước tôi đã từng gặp.

Bởi vì ảnh hưởng của thời tiết, địa hình hoặc là một vài nguyên nhân khác, tần suất từ trường của một vật thể không sạch sẽ sẽ va chạm với tần suất từ trường của người bình thường một lúc nào đó, đây là cái gọi là gặp quỷ, nói trắng ra chỉ là sóng điện từ mà thôi.

Cho nên rất nhiều quỷ đều thích kết nối với loài người thông qua TV hoặc máy tính, bởi vì từ trường sóng điện của xã hội hiện nay dễ dàng cộng hưởng với từ trường mà chúng nó sinh ra.

Mọi người sẽ sợ hãi sóng điện sao? Nếu không, vậy thì vì sao lại sợ quỷ?

Âm khí vào mùa mưa rất nặng, đụng phải sóng quỷ là hiện tượng bình thường, tôi tắt microphone đi, chuẩn bị nếu tình hình vẫn tiếp tục như trước, sẽ trực tiếp đạo phù.

Nhưng đám sóng điện này rất nhát gan, không đợi tôi ra tay nó đã bỏ chạy rồi, trong màn hình xuất hiện một cô gái thắt tóc hai bím, hơn nữa còn là một cô gái rất đẹp.

Nhưng mà tôi không phải là người quan trọng vẻ bề ngoài, cho nên tôi cũng không thay đổi dự tính ban đầu vì vị khách này xinh đẹp.

03.

“Chào anh, tôi tên là Trần Tiểu Tiểu, tôi đến để thăm hỏi đại sư Trương Huyền, phòng làm việc của ngài ấy đã hai ngày rồi mà chưa mở cửa, tôi đánh bạo đến đây thăm hỏi, xin hỏi đại sư có ở đấy không ạ?”

Giọng nói của cô ấy rất mềm mại nhẹ nhàng, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã giải thích mục đích đến, nhìn qua cũng rất lễ phép, đáng tiếc hiện tại tôi không thể nâng tinh thần lên nổi, cầm microphone dựa vào tường, mắt nửa khép, bắt chước giọng nói của thức thần hồ ly nhỏ nhà tôi, nói: “Trương đại sư không thoải mái, mời ngài quay về, có chuyện gì cần xin để lại lời nhắn trên trang web của chúng tôi, sẽ có người phụ trách liên lạc với ngài.”

Cô ấy vừa nghe xong liền lo lắng, trong giọng nói có thêm một ít nghẹn ngào.

“Tôi không thể chờ được nữa, hai ngày nay bệnh của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, tôi sợ kéo dài đến cuối tuần này…”

“Nếu có bệnh mời đến chỗ bác sĩ, chúng tôi không tranh bát cơm với bác sĩ.”

“Bệnh tôi nói không phải loại bệnh đó, mà là bệnh quỷ quấn lấy, cô ta vẫn luôn quấn lấy tôi, vẫn luôn muốn tôi chết… Bạn bè tôi nói chỉ có Trương đại sư mới có thể cứu tôi, tôi có xem tiêu chuẩn thu phí của các anh, tôi có thể bỏ ra năm mươi vạn*, nếu không được thì có thể thêm…”

(*) Tương đương 1 tỷ 7 trăm 50 triệu VNĐ.

Trên cổ tay tôi đột nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh, tôi cảm thấy đau đớn, suýt chút nữa không cầm được microphone, vội vàng mở mắt ra.

Trong nháy mắt đó, tôi tin có thứ gì đó bẩn thỉu muốn quấn lấy tôi, nhưng chờ đến khi tôi ngưng thần đánh giá xung quanh, nó đã biến mất.

Tôi bắt đầu có chút hứng thú với vụ án của Trần Tiểu Tiểu ---- người đẹp + năm mươi vạn, về tình về lý, tôi cũng không thể bỏ mặc đúng không? Cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định gặp mặt cô ấy.

“Mời chờ một chút.”

Tôi buông micro, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt, cởi bộ áo ngủ mua ở siêu thị trên người ra, đổi thành một bộ tây trang xa hoa khi gặp mặt khách ở nhà, khi xuống lầu lại thuận tay sửa lại kiểu tóc, cuối cùng dán một miếng dán giải nhiệt lên trán, lúc này mới đi mở cửa.

04.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, xa xa thỉnh thoảng có vài tia chớp xẹt qua, một cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng ở cửa, cô ấy che một chiếc dù màu đỏ, mái tóc được chia ra, mỗi bên trái phải thắt một bím tóc rất lớn.

Mất đi vòng tròn hạn chế của khung hình video, tôi phát hiện tóc cô ấy dài qua eo, nếu thả tóc ra chắc tóc sẽ dài hơn, sợi tóc vừa bóng lại đen, nhìn ra được cô ấy rất coi trọng việc dưỡng tóc.

Khí chất của cô ấy nghiêng về hướng cổ điển, cho nên kiểu tóc này không những không phô trương, ngược lại còn rất hấp dẫn người khác, trong đó cũng có tôi, khiến tôi có hơi muốn thảo luận với cô ấy về bí quyết nuôi dưỡng tóc.

“Anh…”

Đôi mắt ngập nước của cô ấy nhìn tôi, có thể thấy được vẻ mặt mê man, suy nghĩ của cô ấy về đại sư chắc là mỗi người già đức cao vọng trọng có khí chất thần tiên, trái ngược lại với tuổi tôi còn trẻ, nhưng mà ngoại trừ số tuổi bề ngoài, những mục khác tôi đều có thể nói là đạt chuẩn.

“Tôi là Trương Huyền, chào cô.”

Tôi làm một động tác mời cô ấy vào.

Cô ấy vừa nghe thấy tên của tôi liền lên tiếng chào hỏi, lúng túng thu dù lại, cắm lên cái giá cài dù trên cửa, lúc đi vào trong nhà không cẩn thận bị vướng chân, suýt chút nữa ngã quỵ, điều này càng khiến cô ấy bối rối hơn, vừa nói xin lỗi vừa nhìn xung quanh, dáng vẻ này khiến tôi nghi ngờ cô ấy có thể lấy ra năm mươi vạn hay không.

Tôi mời cô ấy ngồi ở phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị trà bánh.

Cảm ơn mấy vị thức thần khi rời đi không quên nhớ tới chủ nhân của bọn họ, còn đầy đủ kẹo và đồ uống, tôi dùng khay đựng xong, cầm đến phòng khách, đặt lên bàn trà trước mặt cô ấy.

Cô ấy cúi người nói cảm ơn, sau khi nhận danh thiếp, sửng sốt đánh giá tôi.

“Không ngờ tuổi của đại sư còn trẻ mà lại có bản lĩnh như vậy, xin ngài lượng thứ tôi đến nhà quấy rầy ngài lúc ngài không thoải mái, bạn bè của tôi cũng từng nhận được sự giúp đỡ của ngài, luôn khen ngài không dứt, tôi nghĩ chuyện này ngoại trừ đại sư thì không ai có thể giúp được tôi.”

Tôi không biết bạn bè mà cô ấy nói là ai, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô ấy có thể trả đủ chi phí hay không---- tôi là một người coi trọng vẻ đẹp bên trong, nếu chỉ có giá trị nhan sắc cao, nơi này của tôi e là không thể tiếp được.

Khuôn mặt cô ấy hồng hào, giữa lông mày trong sạch, đừng nói là gặp quỷ, hoàn toàn ngược lại, hiện tại vận may hẳn phải ập xuống cô ấy mới đúng, nhưng nhìn biểu hiện của cô ấy vô cùng nôn nóng, dáng vẻ mất hồn mất vía, điều này khiến tôi có chút tò mò cô ấy đang lo âu chuyện gì.

“Tôi làm việc thích đi thẳng vào vấn đề, tôi không giống những thiên sư khác tính toán chi phí dựa vào câu giờ, nhưng để hợp tác vui vẻ, chuyện thù lao vẫn phải nói rõ trước, cô hy vọng tôi hỗ trợ dịch vụ nào, như vậy tôi có thể báo giá chính xác hơn.”

“Đuổi quỷ!”

Nếu chỉ là đuổi quỷ, năm mươi vạn là rất nhiều.

Tuy rằng tôi thích tiền, nhưng là một quân tử yêu tiền đúng mực, tôi lựa chọn báo giá trung thực.

“Thứ tôi nói thẳng, cô Trần, nhìn tướng mạo cô không giống như bị quỷ quấn thân, người thường hay nói về quỷ, nhưng thật ra đó là một hiểu lầm, nếu có một vài quỷ thiện đi bên người, không chỉ không hại cô, còn có thể giúp cô tăng vận khí, cuộc sống của cô vẫn luôn rất suôn sẻ đúng không, ít nhất là chưa bao giờ phiền muộn vì tiền bạc.”

Trần Tiểu Tiểu không giống như người có thể lấy ra năm mươi vạn, nhưng nhìn khí chất và bộ đồ cô ấy mặc, còn chiếc túi mang bên người, xuất thân chắc không tệ.

Quả nhiên, bị tôi thử một lần thì sẽ lòi ra.

Cô ấy lễ phép uống một ngụm nước, lại ngồi thẳng lưng, hai bím tóc đặt ở trước ngực, tuy rằng nhìn qua rất được nhưng lại cũng vô cùng bất tiện, nhưng cô ấy vẫn nắm bím tóc trong tay như châu báu, quấn quanh giữa các ngón tay.

“Đại sư, ngài nói cực kỳ đúng, tôi đúng là vẫn luôn rất ổn, cha mẹ tôi là giảng viên đại học, tôi là con một, bọn họ đều rất yêu quý tôi, nhưng mà lúc tôi lên đại học, cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông, đối với tôi mà nói đó là một đả kích rất lớn, may mà tôi có một người bạn trai đã hẹn hò nhiều năm, dưới sự giúp đỡ của anh ấy tôi mới chống đỡ được.”

“Sau đó tôi lại tìm được một công việc không tồi, chúng tôi vốn tính toán sau khi ổn định hơn một chút sẽ kết hôn, ai ngờ một tháng trước tôi lại nhận được một phong thư của luật sư, nói cho tôi biết tôi có một vị bà con xa đã qua đời, ông ấy không có người thân, cho nên tôi thành người thừa kế tài sản duy nhất của ông ấy --- sau khi tôi ký vào văn kiện, tôi đã có được một căn nhà lớn mà người già kia đã ở khi còn sống.”

Nghe đến đó, muốn nói trong lòng tôi không có một chút ý kiến nào thì là giả. Những điều hư cấu này trong TV tiểu thuyết thì không tính đi, nhưng những loại tình huống này cũng thường xảy ra xung quanh tôi ---- có người động một chút liền nhận được một khối tài sản đáng giá không lý do, quả thật là một bước lên trời, chỉ có tôi cần phải dựa vào bản thân để cố gắng kiếm tiền, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau lòng.

Vì để mình không đưa cảm xúc vào công việc, tôi thu hồi lại tạp niệm, nói: “Đây là chuyện tốt, không lẽ cô đau đầu vì phải nộp thuế?”

“Không phải, so với việc gặp quỷ thì thuế này không đáng kể chút nào.”

Nếu có thể nhận được một tòa nhà, tôi hoàn toàn không ngại việc được tặng thêm điều kiện gặp quỷ, thật sự!

“Tòa nhà kia nghe nói đã có thâm niên trăm năm, giá trị của nó không quá lớn, nhưng nó vừa vặn lại ở khu vực quy hoạch, luật sư nói với tôi miếng đất đó rất đáng giá.”

“Đối mặt với đống tài sản không hiểu sao lại rơi xuống đầu, tôi vốn rất vui vẻ, còn lập rất nhiều kế hoạch với bạn trai, lại không ngờ sau khi chúng tôi dọn vào ở căn nhà đó đã xảy ra rất nhiều tình huống quỷ dị, bạn trai tôi cũng gặp nguy hiểm, suýt chút nữa đã chết, tôi rất sợ anh ấy gặp chuyện không may, cho nên đến xin ngài chỉ bảo…”

05.

Nghe đến đây, tôi nở nụ cười.

Không phải tôi vui sướng khi có người gặp họa mà là phát hiện mình nghe được phiên bản cũ của thành phố quái dị.

Trên đời này không có miếng bánh nào rơi xuống miễn phí, cho nên khi bạn nhận lấy may mắn thì đồng thời cũng phải chuẩn bị tâm lý để nhận bất hạnh.

Sau đó cô ấy kể lại những chuyện đã gặp phải trong khoảng thời gian đó một cách cẩn thận, về cơ bản đều giống những chuyện quái dị khác đã qua tay tôi-----

Một cô gái có cuộc sống bình thường, cố gắng kiếm tiền để kết hôn, đột nhiên một ngày nào đó được thừa kế một khối tài sản, Trần Tiểu Tiểu vô cùng vui mừng, cho nên sau khi nhận được quyền kế thừa căn nhà, cô ấy và bạn trai lựa chọn vào đó ở, lại quyết định phí thương lượng việc bán ra.

Nhưng lại không nghĩ tới sự việc phát triển không như ý muốn, ngay ngày bọn họ dọn vào đã gặp chuyện.

Đầu tiên là bạn trai cô ấy ngã từ trên lầu xuống, lăn xuống dưới lầu, may mà anh ta chỉ bị trẹo chân.

Tiếp theo người gặp chuyện không may là Trần Tiểu Tiểu, cả đêm cô ấy đều nghe thấy tiếng la khóc của một người phụ nữ ở trong phòng, âm thanh đồ vật di chuyển, càng kinh dị hơn chính là có vài lần cô ấy thức dậy vào buổi sáng, phát hiện mình không thấy thứ gì, trong phòng ngủ có rất nhiều tấm gương ngang cao, mỗi một mặt gương đều hướng vào đầu giường, tưởng tượng bản thân soi vào gương cả đêm, cô ấy không lạnh mà run lên.

“Khi tôi ngủ tôi luôn có thói quen khóa cửa, không có khả năng có người có thể đưa gương vào, sau đó tôi còn nghe được khi nữ chủ nhân của căn phòng đó còn sống rất thích soi gương, cho nên khắp nhà treo đầy gương, hơn nữa cô ta còn rất thích thắt bím, tôi nghi ngờ thứ hại chúng tôi chính là hồn ma của cô ta!”

Tôi vừa nghe cô ấy kể chuyện, vừa chú ý đến hành động của cô ấy.

Cô ấy vẫn luôn nghịch đuôi tóc, giống như là một động tác vô ý thức, nhưng mà mái tóc của cô ấy quá dày và dài, khiến cho người ta có một loại cảm giác: Thật ra mái tóc có sinh mệnh, là nó chủ động quấn quanh ngón tay cô ấy, khống chế từng động tác của cô ấy.

Nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi với cô ấy, cảm giác lạnh như băng xuyên thẳng qua màn hình, tôi sờ sờ cổ tay mình theo bản năng.

Nếu câu chuyện này thật sự có quỷ, vậy hẳn sẽ liên quan đến gương và tóc bím.

“Còn nữa còn nữa!”

Trần Tiểu Tiểu giống như cảm giác được mái tóc đang mê hoặc mình, cô ấy lấy lại tinh thần, bỏ qua việc đùa tóc, lại rất thô lỗ lấy dây cột tóc, dùng tay ngăn bím tóc lại, vừa kéo vừa nói ----

“Còn có tóc, trước kia tôi đều giữ tóc dài, một mái tóc vừa đen vừa dài, tôi chán ghét cảm giác ngoằn ngoèo, lại càng không thích loại kiểu tóc phục cổ này, nhưng mà sau khi dọn vào nhà cũ, cả ngày tôi đều chải thành kiểu này, càng quỷ dị hơn chính là bạn trai tôi cũng nói thích kiểu tóc của tôi như vậy, còn nhiệt tình giúp tôi phối một bộ quần áo phù hợp với kiểu tóc, tôi nghi ngờ cả hai chúng tôi đều bị quỷ quấn lấy.”

“Ánh mắt của anh ta không tồi.”

Bạn trai được khen ngợi, vẻ mặt u buồn của Trần Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hơi sáng lên, cô ấy tựa đầu ra phía sau, không biết là do sợi tóc quá dài, hay là cô ấy dùng sức quá mạnh, tôi thấy được cột tóc ở phía sau đầu cô ấy nhoáng lên một cái.

Trần Tiểu Tiểu không hề cảm giác được, mỉm cười nói: “Anh ấy tên là Dương Phong, học thiết kế thời trang, hai năm nay có không ít tác phẩm giành được giải thưởng, hơn nữa thái độ làm người của anh ấy rất chân thành, đặc biệt là rất có trách nhiệm, có rất nhiều người mẫu theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy đều không đáp lại, còn yêu quý tôi hơn.”

Tôi có một loại ảo giác ---- hiện tại tôi đang ở trong một cơ quan truyền bá hôn nhân.

06.

Cô ấy hình như vẫn chưa nói hết, lấy một tấm ảnh chụp chung ở trong điện thoại cho tôi xem.

Thật tâm mà nói, dáng vẻ của Dương Phong rất xuất chúng, chỉ kém hơn chủ tịch một chút, kém hơn tôi một chút, ngược lại, Trần Tiểu Tiểu trong ảnh chụp lại lộ ra cảm giác kém cỏi.

Thật ra cô ấy rất xinh, nhưng lại không biết cách ăn mặc, tóc dài buộc sau đầu, mặc một chiếc áo sơ mi hình chữ T khá phổ biến, nói về khí chất của cô ấy, thuộc loại nếu ở chung sẽ khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, nhưng không thể làm ánh mắt người ta sáng ngời khi nhìn thấy.

Tôi nhìn ảnh chụp, lại so sánh với Trần Tiểu Tiểu trước mặt, phát hiện tuy rằng là cùng một người, nhưng dáng vẻ hiện tại và khí chất đều hơn người trong ảnh rất nhiều, nếu không phải sợ vô lễ, tôi thật sự muốn hỏi có phải cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không.

Thật kỳ lạ, nếu bị quỷ quấn theo, sao sắc mặt của cô ấy lại sáng sủa hồng hào như vậy?

Theo bản năng, ánh mắt tôi xẹt qua sợi tóc đen như mực trên đầu cô ấy, trực giác nói cho tôi biết, vấn đề nằm ở chỗ nào.

Cô ấy giống như phát hiện được suy nghĩ của tôi, nói: “Đây là ảnh chụp trước khi chúng tôi dọn vào nhà cũ, có phải ngài nghĩ tôi thay đổi rất nhiều không?”

“Không có, đều rất đẹp.” Tôi khen tặng nói: “Hai người đứng chung một chỗ quả thật chính là trai tài gái sắc.”

Khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ, ngại ngùng nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy tôi rất kém cỏi, có đôi khi còn lo lắng anh ấy sẽ rời khỏi tôi, nhưng anh ấy thề nói sẽ không, anh ấy sẽ mãi mãi ở bên tôi.”

Tôi không biết mối quan hệ của bọn họ thân mật đến mức độ nào, nhưng tôi không bao giờ tin loại <> này, một người nói <> với bạn, chia ra hai loại-----

Một là anh ta thuận miệng nói;

Hai là bạn có được thứ gì đó mà người khác không có, ví dụ như ngoại hình, quyền lực, tiền tài.

Thấy cô ấy có dấu hiện nói tiếp, tôi đưa tay ngăn cản cô ấy, hỏi: “Anh ta có sợ hãi hiện tượng quỷ quái này hay không?”

“Anh ấy là người theo thuyết vô thần, không tin những thứ này, anh ấy vẫn luôn nói đó chỉ là suy nghĩ của tôi, phòng ngủ có gương chính là do tôi mộng du tự mình đem vào, trước kia tôi cũng từng có tật mộng du, cha mẹ mất cũng khiến bệnh này của tôi nặng lên, cho nên anh ấy nói cũng có căn cứ, trong khoảng thời gian này anh ấy dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ còn nói tôi có chút suy nhược thần kinh, kê cho tôi không ít thuốc để tâm lý ổn định.”

Tôi cũng chưa bao giờ tin tưởng bác sĩ tâm lý, nhiều người khi đi vào vẫn bình thường, khi đi ra đều sẽ biến thành bệnh nhân tâm thần, đạo lý này cũng giống như thiên sư chúng tôi, trên đời này có quỷ hay không không quan trọng, nhưng nếu tất cả mọi người đều không tin là có quỷ, chúng tôi còn dựa vào cái gì để kiếm cơm?

“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục duy trì vẻ mặt mỉm cười, hỏi.

“Sau đó, trong phòng không còn âm thanh kỳ quái nữa, nhưng bản thân tôi thay đổi rất lớn, ví dụ như quần áo và kiểu tóc tôi yêu thích, còn thường thường mơ màng đến một số nơi không hề quen biết, tôi lo là hồn nữ quỷ chủ nhân quấy phá tôi, muốn nhanh chóng bán nhà ở đi, cho dù giá thấp hơn cũng không thành vấn đề, nhưng mà Dương Phong không đồng ý, anh ấy nói nhà ở là do họ hàng để lại cho tôi, lập tức bán đi thì rất không hợp đạo làm người, còn có một nguyên nhân là anh ấy rất thích thiết kế của căn nhà này, cả ngày luôn nằm dí ở trong phòng làm việc…”

Nói tới đây, Trần Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng, giải thích nói: “Anh ấy sắp đi tham dự một cuộc thi thiết kế thời trang ở nước Pháp, tôi nghĩ anh ấy muốn tìm linh cảm ở trong phòng, vì chuyện nghề nghiệp của anh ấy, tôi cũng không tiện nói.”

Tôi không thể hiểu được thiết kế trang phục thì vì sao lại phải lấy linh cảm từ một ngôi nhà cũ, cảm giác hoang đường giống như việc nhìn thấy một nhân viên ngân hàng đang đếm tiền ở quầy lại cho rằng tiền sẽ chạy đến túi tiền của mình.

“Đây là nguyên nhân cô tìm đến tôi, hy vọng hy vọng tôi có thể giúp đỡ trừ khử tai họa?”

“Vâng.”

“Anh ta không đến cùng với cô là vì bận việc? Hay là cô không nói chuyện đến tìm tôi với anh ta?’

“Anh ấy vội vàng tham gia trận thi đấu lớn, tôi không muốn làm phiền anh ấy, ngoài ra, tính tình của anh ấy vô cùng cứng rắn, anh ấy không thừa nhận việc trong nhà có quỷ, nhất định sẽ cười nhạt vì hành vi tiêu nhiều tiền của tôi…. Đại sư, không phải tôi không tin ngài, năm mươi vạn thật sự đối với tôi không quá quý, chỉ cần có thể bán căn nhà này đi, chi năm mươi vạn là rất đơn giản.”

Nói đi nói lại, thì ra là để tiền tới tay rồi mới trả phí, nhưng mà lòng hiếu kỳ của tôi lại được gợi lên, chuẩn bị đi xem căn nhà này trước rồi nói sau.

Nói không chừng miếng đất kia thật sự rất tuyệt, có thể thuận tiện giới thiệu cho một vài bạn bè làm bất động sản của tôi, trái lại, nếu thật sự chỉ là việc bắt quỷ và thực hiện lễ cầu siêu, nhiều nhất chỉ được mười vạn, tôi cũng không đòi giá cao ngất trời, xem như giúp cô ấy một lần.

Tôi thật sự là một người tốt.

Sau khi khen ngợi bản thân ở trong lòng xong, tôi tiếp tục hỏi: “Cho nên bây giờ hai người vẫn sống ở căn phòng kia?”

“Đúng vậy, nơi đó ban ngày cũng âm u, cần phải bật đèn chiếu sáng, có đôi khi bật nhiều đèn, trên tường sẽ xuất hiện rất nhiều bóng người, tôi đã bị dọa mấy lần.”

Cô ấy nói chuyện, trong lòng còn sợ hãi nhìn xuống sàn nhà, giống như sợ ở trong này cũng nhìn thấy nhiều bóng ngược.

Sợi tóc theo cô ấy cúi đầu rớt xuống, tôi đột nhiên phát hiện, lúc cô ấy ngồi, sợi tóc gần như đều rũ xuống, một đầu tóc đen như vậy, khi gội chắc chắn sẽ rất phiền phức và tốn nhiều dầu gội để gội.

Quả nhiên, thích chưng diện luôn cần phải trả giá.

“Nghe ý của cô, buổi tối ngủ luôn sẽ đóng cửa phòng?”

“Ngay từ đầu thì không phải, sau đó vì chứng minh là không phải tôi làm, tôi đã khóa cửa, cho nên cho dù tôi mộng du, cũng không thể mở cửa phòng, dưới tình huống không quấy rầy anh ấy mà vẫn dọn gương vào được.”

“Cho dù là như thế này, anh ta vẫn không tin là có quỷ sao?”

“Anh ấy nói chuyện gì cũng có nguyên lý cơ bản của khoa học, người bệnh mộng du có rất nhiều hành vi vượt qua lẽ thường, cho nên chắc chắn là do tôi làm, hơn nữa nếu như có quỷ, vậy vì sao con quỷ kia nhắm mặt gương về hướng giường tôi, nào có con quỷ nào nhàm chán như vậy?”

“Nếu chỉ là con quỷ đó nhàm chán nên chơi đùa với cô, vấn đề lại dễ giải quyết.” Tôi thấp giọng nói.

Nói thật, người cứng rắn hơn bạn trai của Trần Tiểu Tiểu tôi cũng đã gặp qua, không nói đâu xa, nhà của tôi có một vị.

07.

Ngay từ đầu chủ tịch giữ vững niềm tin không có ma quỷ, đến cuối cùng thì sao? Còn không phải bị tôi dạy dỗ đến mức chỉ đông thì anh ta không dám đi hướng tây, tôi nói đó là quỷ mà anh ta dám nói đó là gà sao, lẩm bẩm hừ.

Cô ấy không hiểu ý của tôi, kỳ quái nhìn tôi, tôi lắc đầu cười nói: “Ý của tôi là mọi chuyện đều có nguyên nhân, chỉ cần tìm được nguyên nhân, vậy cho dù là bị người phá hay quỷ phá, đều có thuốc để trừ bệnh.”

Biên độ lắc đầu có chút lớn, miếng dán nhiệt trên trán cũng bị rơi xuống.

Trần Tiểu Tiểu bị đùa nở nụ cười, từ nụ cười của cô ấy có thể thấy được, trải qua cuộc nói chuyện, tâm trạng của cô ấy tốt hơn rất nhiều, hỏi: “Vậy khi nào ngài đi bắt quỷ? Đêm nay được chứ?”

Tôi vẫn còn là một người bệnh mà, cho dù là nhân viên của một công ty nhỏ, bị bệnh cũng có thể xin nghỉ phép, huống chi tôi đường đường còn là một thiên sư?

“Tôi rất muốn giải quyết vấn đề cho cô ngay lập tức, nhưng mà cô cũng thấy đấy, hôm nay tôi rất không thoải mái, nếu miễn cưỡng ra tay, đến lúc đó không bắt được quỷ, còn chọc giận nó, còn dày vò cô nhiều hơn, vậy càng mất nhiều hơn được, hơn nữa khi tôi làm việc thì các người không thể ở đó, cho nên cô nói chuyện với bạn trai cô, để anh ta dọn ra ngoài ở một đêm.”

Tôi lấy hai lá phù đuổi quỷ đưa cho cô ấy, nói rõ.

“Cô và bạn trai mỗi người mang trên người một lá, quỷ sẽ không dám đến gần cô, nghe xong miêu tả của cô tôi lại có thêm phỏng đoán, thứ quấy phá các người chính là quỷ gương ở nhà cũ, cho tôi thêm một ít thời gian, để tôi chuẩn bị phù và pháp khí để đối phó với nó, đêm mai đến bắt quỷ.”

Cô ấy nhận lấy phù, cẩn thận cất vào trong túi tiền, lại hỏi: “Cái gì là quỷ gương?”

“Gương tụ âm, nếu có một chỗ không có nhiều ánh sáng mặt trời, âm khí sẽ từ từ tụ lại, trùng hợp là phòng ở cũ lại có rất nhiều gương, qua một thời gian dài, kính linh sẽ hóa thành vật thể, lúc cô soi gương sẽ bị khí tràng của nó làm ảnh hưởng, mới có thể thay đổi kiểu tóc và quần áo của cô, một khi bị quỷ gương quấn lấy, không chỉ là gương, phàm là thứ gì đó có thể phản ánh sáng, sẽ trở thành vật trung gian để nó dây dưa với cô.”

Thật ra tôi cũng không biết tấm gương có thật sự có vấn đề hay không, bởi đầu tôi bây giờ rất đau, lười nghĩ nhiều nguyên nhân cụ thể, nhưng tôi phải tìm được một lý do để Trần Tiểu Tiểu tin tưởng mới được ----

Muốn thành một người trừ tà vĩ đại, ngoài tài năng thật của bản thân, còn phải có tài ăn nói mê hoặc lòng người, bởi vì các vị phải biết rằng, muốn để một người cam tâm tình nguyên bỏ tiền ra là một chuyện không hề dễ dàng.

Nghe xong lời tôi nói, quả nhiên cô ấy rất sợ hãi, lo lắng hỏi: “Vậy nếu không thành công thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không bị nó quấn lấy cả đời chứ?”

“Trương thiên sư tôi đã ra trận, sao có thể không thành công?” Tôi an ủi nói: “Cho nên tối mai cô chỉ cần dọn ra ngoài là được.”

“Đi ra ngoài ở thì không thành vấn đề, nhưng mà nếu vậy thì tôi phải thành thật với bạn trai, bởi vì cả ngày anh ấy chỉ ở lì trong phòng làm việc, còn làm rất vui vẻ, tôi nghi ngờ anh ấy bị quỷ quấn.”

“Anh ta sẽ không phản đối việc tôi đi đuổi quỷ chứ?”

Tôi phải xác nhận điểm này trước, nếu không sau khi bận việc một hồi, bạn trai cô ấy không cho cô ấy trả tiền thì làm sao bây giờ?

“Sẽ không, sẽ không, tôi đã nói muốn quyết tâm giải tâm bệnh, cho dù anh ấy không tin quỷ, cũng sẽ hỗ trợ tôi, ngài không biết phí kiểm tra sức khỏe của bác sĩ tâm lý đắt bao nhiêu đâu, nhưng cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ phản đối tôi đi khám bệnh.”

Sao tôi lại không biết? Nếu không phải chi phí học y năm đó rất cao, tôi đã báo danh vào đại học y.

“Một khi đã như vậy, để thuận lợi giải quyết vấn đề, có thể nói một chút về quan hệ giữa các thành viên trong gia đình và thói quen bình thường của cô được chứ? Có lẽ có thể giúp tôi tìm được nguyên nhân cô bị quỷ quấn lấy.”

Vừa nghe lời này, cô ấy dùng sức gật đầu.

“Có thể!”

Mấy tiếng sau, tôi rất hối hận về yêu cầu của mình.

Bởi vì yêu cầu của tôi, thẳng đến giờ ăn cơm trưa, đại não của tôi đều nửa tỉnh nửa mê nghe câu chuyện.

Vì để bắt được quỷ, Trần Tiểu Tiểu gần như kể hết những chuyện cô ấy trải qua cho tới bây giờ, còn kể quá trình quen nhau rồi hẹn hò giữa cô ấy và vị bạn trai học giỏi kia, cuối cùng cô ấy còn khiêm tốn nói đến bây giờ cô ấy cũng không hiểu vì sao thiên nga lại coi trọng con vịt xấu xí này.

“Đây mới là tình yêu, hơn nữa nhìn qua các người rất xứng đôi.”

Tôi không nói đây là một lời khen ngợi, vị chủ tịch tập đoàn tài chính có giá trị tài sản hơn trăm triệu* còn coi trọng một vị thiên sư bình thường là tôi, thì việc thiên nga coi trọng con vịt xấu xí có gì kỳ quái?

(*) Hơn 350 tỷ VNĐ.

Quan trọng là bạn phải có lòng tin vào bản thân.

Chờ cô ấy nói xong tất cả thì đã quá giờ trưa, tâm sự xong khiến tâm trạng cô ấy trở nên tốt hơn, sắc mặt cũng hồng hào hơn, cũng không chú ý về mái tóc dài nữa, cô ấy hẹn tôi thời gian liên lạc, quấn tóc lên 1 bên bả vai, đứng dậy tạm biệt.

Tôi tiễn cô ấy đi ra ngoài, lúc cô ấy cúi đầu đi giày, tóc lại trượt về phía trước.

Nhìn qua tấm gương to bên cạnh, tôi vô tình phát hiện lúc cô ấy đứng thẳng lưng, sợi tóc vậy mà tự động tách ra hai bên, trong gương chiếu ra một khuôn mặt đen.

Điềm báo kỳ dị xuất hiện quá nhanh, tôi lại bị cơn sốt làm cho mơ màng, đột nhiên lúc đó không thể xác định được là khuôn mặt đó giấu dưới mái tóc, hay là hình dáng mái tóc đung đưa tự động tạo thành.

Khi tôi muốn nhìn kỹ hơn thì nó đã biến mất, Trần Tiểu Tiểu đẩy cửa đi ra ngoài, gió thổi qua khiến tóc cô ấy bay lên mang theo một ít mùi hương nhẹ nhàng.

Tôi giúp cô ấy rút dù ra, một sợi tóc mắc lên trên nhẫn của tôi, cô ấy đau đến mức nhăn mày, tôi vội vàng xin lỗi.

“Không phải vấn đề của đại sư, mà do tôi không để tóc gọn gàng.”

Cô ấy vừa nói vừa lấy tay gom tóc lại, cuộn tròn trên đầu rồi dùng một cây trâm mang bên người giữ lại, nhìn động tác thuần thục này, chắc hẳn đây là kiểu tóc cô ấy thường làm nhất.

“Cô đã cảm thấy thắt tóc bím có thể là do quỷ làm ảnh hưởng cô, vì sao không trực tiếp cắt đi?”

“Có vài thứ muốn cắt đi nhưng không biết vì sao cuối cùng lại buông tha.” Nói tới đây, cô ấy nở nụ cười với tôi, cảm thán nói: “Đây coi như là một loại cảm xúc nhớ chuyện xưa đi?”

“Không lẽ loại cảm xúc này quan trọng hơn so với việc mạng sống bị uy hiếp sao?”

“Bởi vì từ nhỏ đã giữ, đã quen với sự tồn tại của nó, loại cảm giác này giống như một người bạn vẫn luôn bên cạnh ngài, làm bạn với ngài, có một ngày ngài lại vì tự bảo vệ mình mà từ bỏ nó, cho nên luôn không thể an tâm, mới có thể muốn đánh cược một lần.”

“Cô chưa từng để tóc ngắn sao?”

“Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ là tóc ngắn, sau khi một bạn nhỏ nói thích tôi để tóc dài, tôi mới bắt đầu giữ.”

“Còn nói bản thân là con vịt xấu xí, rõ ràng từ nhỏ cô rất được chào đón đó thôi.”

“Đại sư ngài nói thật buồn cười, bạn nhỏ mà tôi nói là một cô bé, nhưng mà từ khi dọn nhà, tôi chưa từng gặp lại cô ấy, tóc vẫn luôn giữ lại nhiều năm như vậy.”

Cô ấy dào dạt cảm thán nói xong, mở dù ra đi vào giữa trời mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp