Bút Ký Thần Quái: Pháp Thuật Không Đáng Tin Cậy Làm Những Chuyện Đáng Tin Cậy

Hồi 1: Cô nàng bím tóc 16-22


1 năm

trướctiếp

16.

Cầu thang rất cao, sau khi lăn liên tục, tôi lăn vào phòng khách.

Gáy đập mạnh xuống sàn nhà, làm tôi hoảng loạn một lần nữa. Điện thoại di động cũng rơi sang một bên. Sợi tóc dài đen tiến tới, quấn lấy cổ và chân tay tôi, cố gắng kiểm soát hành động của tôi.

Tôi cảm thấy khó thở, không phải là do tóc đen, mà là thứ tôi ăn tối nay có vấn đề —— Mẹ kiếp, thiên sư thanh danh một đời, thế nhưng lại lật thuyền trong mương nước nhỏ. Không ngờ Dương Phong phát điên, vậy mà lại bỏ thuốc trong đồ ăn của Trần Tiểu Tiểu, còn thuận tiện tặng cho tôi một phần.

Gần đó truyền tới tiếng chuông có nhịp điệu của đồng hồ treo tường, tiếng chuông làm tăng thêm cảm giác khó chịu của tôi, có lẽ nữ quỷ cũng rất khó chịu, vì vậy cô ta siết chặt mái tóc đen hơn.

Tôi gắng sức giãy giụa, cuối cùng cũng mò được điện thoại di động trong đám tóc, gọi cho Trần Tiểu Tiểu. Mặc dù tôi nghĩ trước khi điện thoại đánh thức cô ấy, khả năng bị Dương Phong cúp máy là rất cao.

Nhưng điện thoại di động lại được kết nối, đáng tiếc vẫn là giọng nói của Dương Phong.

“Anh còn chưa chết à?” Ở đầu dây bên kia anh ta phát ra tiếng cười ác ý: “Xem ra pháp sư trừ tà cũng không phải chỉ là hư danh.”

“Vậy lần sau anh xem có muốn mời tôi trừ quỷ hay không, bớt cho anh 20% đấy."

Biết rằng anh ta và quỷ nữ là một bọn, tôi bắt đầu chiến Thái Cực Quyền kéo dài thời gian với anh ta - Tôi không sợ mình có việc, nhưng tôi lo lắng rằng anh ta sẽ gây bất lợi cho Trần Tiểu Tiểu. Nếu khách hàng mà toi, hoa hồng của tôi cũng sẽ không nhận được.

Điều này còn khó chịu hơn là chết!

Đáng tiếc Dương Phong không mắc câu, ha ha cười hai tiếng.

“Nếu anh có thể sống sót qua đêm nay, tôi sẽ xem xét, trước tiên anh có thể xem qua thứ này."

Điện thoại di động truyền đến tiếng chuông gọi video, trong lòng tôi mắng Tam Tự Kinh, ấn nghe máy, chỉ thấy Trần Tiểu Tiểu ngồi trên giường, giống như phát điên dùng hai tay bóp chặt cổ một con rối, hai mắt cô trắng bệch, khuôn mặt dữ tợn, rõ ràng là bị quỷ ám.

Nhưng mà quỷ ở chỗ tôi, làm thế nào nó có thể liên kết với cô ấy?

Nghi ngờ này đã được trả lời sau khi tôi nhìn thấy hai bím tóc dày của cô ấy.

Bím tóc trông giống như còn sống, dùng bím tóc quấn chặt lấy hai tay Trần Tiểu Tiểu, buộc cô ấy phải cấu véo con rối sinh nhật của tôi. Cô ấy trông rất đau đớn, bộ dáng như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nổi mà ngã xuống.

Theo hành động của cô ấy, mái tóc đen quấn quanh cổ tôi cũng trở nên ngày càng nhiều. Tôi bóp tay để làm dấu trừ tà, nhưng quá nhiều tóc. Tôi còn bị hoảng loạn bởi thuốc, dẫn đến tình trạng xấu. Không lâu sau đó tôi hoàn toàn không thể thở, đau đớn ở cổ họng truyền đến, cứ tiếp tục như thế này, khí quản chắc chắn sẽ bị siết chặt.

Nhưng bây giờ tôi không thể làm bất cứ điều gì.

Điện thoại di động đang giằng co một lần nữa rơi xuống đất, tôi nghe thấy tiếng cười ác ý bên tai, nữ quỷ lơ lửng trước mắt, cô ta oán độc nhìn chằm chằm vào tôi, liên tục la hét, có lẽ là đổ lỗi cho tôi cản trở những điều tốt đẹp của cô ta, nhưng bây giờ tôi đang bận rộn, không có thời gian để ý đến cô ta-----

17.

Theo thời gian, tác dụng của thuốc trong cơ thể tôi đang suy yếu dần dần. Điều này khiến tôi có thể chậm rãi hành động. Sau khi thấy mình có thể hơi di chuyển cổ tay, điều đầu tiên tôi làm không phải là kéo ra những sợi tóc khó chịu ra, mà là nhanh chóng móc túi và lấy vũ khí cuối cùng của tôi.

Đồ vật cuối cùng đã được tìm thấy, nhưng xung quanh quá tối, tôi không chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu trong một lần, đang lo lắng, đột nhiên nhìn thấy những bóng ma trôi lơ lửng trên cầu thang.

Bóng ma là bà chủ của ngôi nhà, cô ấy nhắm mắt làm ngơ trước những gì đang xảy ra trước mắt, trôi nổi trong không khí, thỉnh thoảng cầm gương nhỏ trong tay và soi chính mình.

Có vẻ như ít nhất Dương Phong có một điều không nói dối, đó là bà chủ nhà này thích nhìn vào gương.

“Người đẹp, có thể dùng gương soi tôi không?” Tôi thoát khỏi sự khống chế của mái tóc đen, hét lớn với cô ấy: “Xong việc tôi làm lễ lớn, đưa cô rời đi được không?”

Dường như cảm thấy được mối đe dọa, mái tóc đen quấn tôi chặt chẽ hơn, tôi cảm thấy sự hận thù của đám tóc. May mắn thay, bà chủ nghe thấy tiếng tôi, đôi mắt nhìn tôi, sau đó cầm gương chiếu vào tôi.

Gương phản chiếu ánh sáng của màn hình điện thoại di động, mặc dù độ sáng không cao nhưng cũng đủ để đối phó với ma.

Tôi đón ánh sáng xông vào nữ quỷ, đó là một sợi tóc dài nhỏ —— Dương Phong thừa dịp tôi ngủ say thu hết đạo phù của tôi, lại không nghĩ tới thứ quan trọng nhất thật ra chính là sợi tóc này. Hôm qua khi tôi đưa Trần Tiểu Tiểu rời đi, đã cố ý lấy nó từ trên đầu cô ấy xuống.

Tôi nắm chặt một đầu sợi tóc, đầu kia quấn quanh ngón tay, theo ngón tay bóp quyết, đem sợi tóc nhanh chóng đánh ra khỏi nút thắt trừ quỷ chính tông của thiên sư, sau đó lại thắt chặt nút thắt, hướng về phía nữ quỷ tóc dài, tạo thành một pháp trận ngũ đơn giản, quát: “Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại cứ thích vào!”

Nữ quỷ sửng sốt, nhưng không trốn, khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn, tấn công tôi một lần nữa.

Quỷ này đã nhập ma, tôi không cần dông dài với cô ta nữa, ngón tay khẽ quấn tóc, sợi tóc siết chặt đầu ngón tay, trong nháy mắt giọt máu thấm ướt sợi tóc, tôi lại bấm ngón tay, làm pháp chú đạn tru tà về phía sợi tóc, quát: “Càn khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh cấp hỏa như pháp lệnh, kỳ hỏa, tru tà!”

Khi sợi tóc bắt đầu cháy trong pháp chú, tôi bắn ngọn lửa về phía nữ quỷ.

Tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp không gian. Trong chớp mắt những sợi tóc quấn quanh tôi biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một cái bóng ôm đầu đau đớn la hét, nó trôi nổi trong không khí. Nhưng không lâu sau đó cái bóng đó cũng biến mất, ngôi nhà đầy mùi khói tóc bị cháy.

18.

"Có chuyện gì vậy? A a…"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu của Dương Phong, tôi không có sức đứng lên, chỉ có thể thò đầu ra miễn cưỡng nhìn. Chỉ thấy Trần Tiểu Tiểu ngừng động tác bóp con rối, ngơ ngác ngồi đó bất động. Không biết từ lúc nào bím tóc của cô ấy đã được cởi ra, sợi tóc nhanh chóng chuyển sang màu vàng, từ ngọn tóc dần dần lan tràn đến chân tóc.

Dương Phong ngây dại, anh ta bóp chặt hai vai Trần Tiểu Tiểu dùng sức lắc. Trần Tiểu Tiểu bị lắc tỉnh, biểu tình hiểm ác dị thường, hét lớn một tiếng, nhào tới bóp cổ Dương Phong, trong miệng còn không ngừng nói lung tung, bộ dáng giống như lúc cô ấy bóp hình nhân.

Dương Phong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dùng cả tay chân thoát khỏi sự khống chế của cô ấy. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh mà ngã xuống đất.

Anh ta lập tức bò dậy, chạy ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng cửa bị đập vỡ cùng tiếng bước chân vội vàng, không lâu sau âm thanh ngày càng xa. Trần Tiểu Tiểu không đuổi theo anh ta mà trợn trắng hai mắt, choáng váng ngã xuống giường.

Nhìn thấy cổ con rối bị bẻ nằm nghiêng sang một bên, tôi thấp giọng cười rộ lên. Tôi không biết Dương Phong học được cách hại người này từ đâu. Nhưng cái này vô dụng đối với tôi. Ngay cả sinh nhật tôi, tôi cũng không biết nữa là người khác?

Lời nguyền không dễ dàng sử dụng như vậy. Nhiều lần không hại được người sẽ quay lại phản lên người mình. Không biết lúc anh ta học thuật nguyền rủa này có để ý đến chi tiết này hay không.

Ma quỷ cuối cùng cũng bị tiêu diệt, tôi thả lỏng tinh thần, lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

19.

Ngay khi tôi sắp chìm vào mộng đẹp, điện thoại di động reo lên. Hơn nữa tiếng chuông rất lâu không dừng, cuối cùng cũng đánh bại cơn buồn ngủ của tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra, sờ đến điện thoại nhận cuộc gọi, liền nghe thấy chủ tịch ở bên kia nói: “Trương Huyền, thân thể cậu có tốt lên chút nào chưa?”

“Khá tốt rồi.”

Chẳng qua là có một số vấn đề khác.

Sau gáy đau mãi không thôi, tôi nghĩ sáng mai mình phải đến bệnh viện một chuyến.

“Có phải cậu đang làm việc gì hay không? Cậu cũng đã nói bị bệnh thì phải nghỉ ngơi, không nên vì kiếm một chút tiền mà không muốn sống.” Anh ta lải nhải ở bên tai khiến tôi rất muốn nói ‘Chủ tịch ngài bước vào thời kỳ tiền mãn kinh sao?’ Đàn ông dầu mỡ không có tương lai.

Nhưng là căn cứ vào nguyên tắc sống chung hòa bình, cuối cùng tôi vẫn rộng lượng tha thứ cho anh ta, nói: “Chỉ là một vụ án nhỏ thôi, không có vấn đề gì.”

“Thật không?”

“Ừ ừ!”

“Nhưng vì sao nghe giọng cậu có vẻ không có tinh thần cho lắm?”

Bất cứ ai uống thuốc có vấn đề, cộng thêm bị ma quỷ ám, còn bị ngã từ trên cao xuống, đều sẽ không có tinh thần.

Nhìn hồn ma của bà chủ nhà bồng bềnh trên không trung, tôi uể oải nói: “Chủ tịch, tôi nghĩ tôi sắp sốt cao hơn…”

20.

Sau hai giờ chiều, thời tiết quang đãng. Tôi hẹn gặp mặt Trần Tiểu Tiểu ở quán cafe.

Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ sậm, cắt tóc ngắn. Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa thủy tinh, chiếu nghiêng lên những sợi tóc của cô ấy, xuất hiện màu đỏ nhạt nhạt. Toàn thân cô ấy nổi bật và tỏa sáng rạng rỡ.

“Trải qua chuyện đó, tóc tôi cũng trở nên xơ xác. Vì vậy tôi quyết định cắt ngắn nó, cũng thuận tiện thay đổi tâm trạng một chút.”

Thấy tôi quan sát cách ăn mặc của cô ấy, cô ấy ngượng ngùng nói.

Bởi vì ma quỷ ám vào tóc cô ấy đã bị tôi tiêu diệt, những sợi tóc nuôi dưỡng quỷ cũng bị ảnh hưởng, cắt bỏ đi cũng tốt, dù sao cũng sẽ mọc dài lại, giống như trí nhớ mỗi ngày đều sẽ đổi mới vậy.

Chúng tôi gọi đồ uống, cô ấy lấy chi phiếu từ trong túi Chanel ra đưa cho tôi, phía trên viết số tiền là một trăm ngàn.

“Cô Trần, chi phí cô đã thanh toán cho tôi rồi.”

“Đây là quà cảm ơn, đại sư nhất định phải nhận. Ngài giúp tôi làm lễ ở nhà cũ, tiễn nữ quỷ đi, còn mời bạn luật sư đến hỗ trợ, tôi mới có thể bán đất với giá cao. Số tiền này cứ coi như là một chút tâm ý của tôi đi.”

Thật ra tôi làm lễ cúng vì trả ơn bà chủ kia, giúp cô ấy đi đầu thai.

Từ đầu đến cuối, bà chủ nhà không có liên quan đến chuyện bím tóc nhỏ. Cô ấy quanh quẩn ở trong phòng là vì chồng cô ấy. Vì vậy, tôi vui vẻ thuận theo đó làm việc tốt, nhân tiện cũng để cho Trần Tiểu Tiểu an lòng.

Về phần việc mời luật sư và nhà phát triển phối hợp, tôi cũng có nhận tiền hoa hồng. Nhưng Trần Tiểu Tiểu đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí với cô ấy nữa. Tránh làm cô ấy áy náy vì cảm thấy bản thân mắc nợ ân tình với tôi.

Đêm mạo hiểm đó đã trôi qua một tháng. Trong một tháng này, nhờ sự trợ giúp của tôi mà Trần Tiểu Tiểu thuận lợi giải quyết xong vấn đề bất động sản. Luật sư cũng xử lý giúp cô ấy tất cả các loại công chứng bảo hiểm tài sản và kế hoạch sử dụng hiệu quả các quỹ, để cô ấy không đến nỗi luống cuống tay chân sau khi đột nhiên nhận được một số tiền lớn - Kiếm tiền rất quan trọng, quản lý tiền cũng vậy.

Tôi cất chi phiếu đi, sau đó lấy ra tất cả các tài liệu liên quan đến Trần Tiểu Tiểu mà tôi đã tìm thấy trong một tháng này, đặt nó trước mặt cô ấy.

Cô ấy lấy các tài liệu trong túi giấy ra, đọc từng trang, vẻ mặt hơi phức tạp. Tôi đã đề cập ngắn gọn nội dung bên trong với cô ấy trong khoảng thời gian này. Nhưng những gì tôi nói và cảm giác của cô ấy khi nhìn thấy sự thật trực tiếp vẫn là không giống nhau.

21.

“Không ngờ nữ quỷ vẫn quấn quýt và mê hoặc tôi không phải là bà chủ nhà, mà là chị ruột của tôi.”

Cô ấy ngẩng đầu lên cười khổ nói: “Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ sự tồn tại của chị ấy.”

“Bởi vì khi cô bốn tuổi, cha mẹ của cô đã đưa các cô đến nhà cũ, rồi bị tai nạn xe hơi trên đường về nhà. Trước khi bình xăng phát nổ, họ chỉ có thể cứu cô, chị gái lớn hơn cô một tuổi đã bị chôn vùi trong biển lửa. Nếu tôi đoán không sai, cô ấy hẳn là thích buộc bím tóc khi còn sống.”

Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, những thông tin này không thể tra ra được. Nhưng mà ông trời không phụ lòng người. Đêm đó khi nữ quỷ hại tôi, gương treo khắp nơi phản chiếu dáng vẻ của cô ta. Hơn nữa còn chiếu lại quá trình cô ta chết đi. Đây đại khái là kết quả mà Dương Phong khi treo gương nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Trần Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, giống như đang dùng sức suy tư, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Tôi không thể nhớ, tôi không nhớ bất cứ điều gì.”

“Cô đã nói với tôi, khi còn bé cô từng có một người bạn khen cô thắt bím tóc đẹp. Cô gái đó có thể là hồn ma của chị gái cô. Cô ấy không cam lòng rời đi, nhưng muốn ở lại thì cần có người hỗ trợ. Cô ấy không có khả năng bám vào thân thể của cô. Trùng hợp là tóc thuộc tính âm, hai người lại là chị em ruột, huyết mạch tương liên, cho nên tóc trở thành nơi trú ngụ tốt nhất của cô ta.”

“Chẳng lẽ khi đó chị ấy đã muốn hại tôi sao?”

“Không, ban đầu có thể chỉ là nỗi sự cố chấp muốn ở lại của cô ta mà thôi. Nhưng khi mái tóc của cô càng dài, sự chấp niệm của cô ta dần dần trở thành một thực thể, gắn liền với tóc của cô, hấp thụ tinh thần của cô và phát triển cùng với cô. Nói cách khác, cô ta đã trở thành một phần của cơ thể cô. Nếu cô cắt tóc trong khoảng mười năm trước, linh hồn của cô ta có thể biến mất. Nhưng cô vẫn giữ nó, dẫn đến năng lực của cô ta mạnh mẽ hơn, đôi khi có thể khống chế suy nghĩ của cô. Cô ta đang chờ đợi một cơ hội, chỉ cần có cơ hội là có thể thay thế cô.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Tiểu Tiểu bị quỷ quấn lấy nhưng không tìm hiểu chân tướng. Bởi vì quỷ đó đã hợp nhất với cô ấy, nếu cô ấy kéo dài thêm một thời gian nữa, có lẽ tinh thần của cô ấy sẽ bị nữ quỷ thay thế hoàn toàn. Đổi lại một cách nói khoa học dễ hiểu hơn của mọi người chính là —— Nhân cách phụ thuộc của cô ấy đã che đậy nhân cách bản thể.

Đối với giải thích của tôi, cô ấy gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Khó trách tôi luôn có tật xấu mộng du này.”

“Đúng vậy, mất một đứa con gái, cha mẹ của cô đặt tất cả tình yêu vào cô. Ngay cả khi cô có nhiều chỗ không đúng, cũng không mắng mỏ. Nhưng họ không ngờ tới điều này thậm chí còn khiến sự ghen tị với cô của nữ quỷ sâu sắc hơn. Tệ hơn nữa là biểu hiện bất thường của cô đã bị Dương Phong chú ý đến. Sau đó anh ta phát hiện ra sự tồn tại của nữ quỷ. Tôi không biết bọn họ làm thế nào có thể bắt đầu giao tiếp. Có lẽ là nữ quỷ hứa sẽ giúp anh ta, cung cấp cho anh ta cảm hứng thiết kế trang phục. Vì vậy anh ta chấp nhận sự tồn tại của nữ quỷ, còn tiếp tục yêu đương với cô.”

“Tôi đã luôn thấy lạ là anh ta ưu tú như vậy rốt cuộc coi trọng tôi ở điểm nào, bây giờ tôi đã hiểu. Hóa ra anh ta không thích tôi, mà là chị gái tôi.” Trần Tiểu Tiểu tự giễu nói.

“Cô nói sai rồi, người anh ta yêu nhất là chính bản thân anh ta.”

Nhận một khoản thù lao lớn của khách hàng, tôi không ngại làm thêm công việc của một nhà tâm lý học, từng bước dụ dỗ cô ấy.

“Phụ nữ xinh đẹp và khí chất ở khắp mọi nơi, nhưng không có nhiều người có thể truyền cảm hứng cho nhà thiết kế của họ. Thậm chí có cô gái có thể giúp anh ta đi đường tắt, mặc dù tôi không biết những gì cô ta đã làm, nhưng có thể chắc chắn rằng chuyện đó có lợi cho sự nghiệp của Dương Phong."

Mặc dù đó chỉ là một lợi ích nhỏ của một con ruồi nhất thời.

22.

Đêm đó, sau khi Dương Phong chạy ra ngoài, bởi vì tâm hoảng ý loạn, trượt chân lăn xuống cầu vượt. Sau khi tỉnh lại liền trở nên điên khùng, càng kỳ lạ hơn là một sợi gân trên cổ anh ta bị đâm hỏng, dẫn đến cả đời phải ngoẹo cổ. Khi tôi cùng Trần Tiểu Tiểu đến bệnh viện thăm anh ta, không khỏi nghĩ đến hình nhân bị bẻ cổ.

Nghe đến đây, Trần Tiểu Tiểu đột nhiên kích động, hỏi: “Vậy cha mẹ tôi có phải Dương Phong hại chết không? Tôi nhớ trước khi bọn họ qua đời đột nhiên quan tâm đến việc cầu thần. Có phải bọn họ phát hiện ra vấn đề của tôi và muốn xua đuổi con quỷ đang ám tôi không? Còn đi thương lượng với Dương Phong, lại không ngờ Dương Phong và nữ quỷ là cùng một hội, cho nên nhân cơ hội hại chết bọn họ?"

Không thể không nói Trần Tiểu Tiểu là một cô gái rất thông minh. Theo suy luận của tôi, cô ấy đã đoán đúng được tám, chín phần. Nhưng nhiệm vụ của tôi bây giờ không phải là nói sự thật với cô ấy, mà là khuyên bảo cô ấy.

"Dương Phong đã điên rồi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vào năm đó, hiện tại không thể nào biết được. Tôi muốn nói rằng sinh tử của mỗi người đều đã sớm định trước. Đối với những chuyện đã xảy ra, cô sợ hãi và hối hận cũng được. Ngoại trừ làm cho mình không vui, cũng không thể thay đổi được bất kỳ sự thật nào. Nếu tôi là cô, có một số tiền lớn như vậy, thì sẽ tận hưởng thật tốt cuộc sống của mình. Mà không phải tự tìm rắc rối vì những chuyện trong quá khứ không có cách nào thay đổi.”

Cô ấy giống như nghe hiểu, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Thảo nào khi cha mẹ còn sống chưa bao giờ qua lại với họ hàng thân thích. Nhất định là bọn họ lo lắng tôi nhớ đến chuyện năm đó, sợ tôi tự trách. Nếu không phải vì ông lão kia để lại di sản cho tôi, có thể cả đời này tôi cũng không biết rõ chân tướng.”

“Đây chính là thứ gọi là định mệnh. Nếu như cô không lấy được di sản, Dương Phong và nữ quỷ sẽ không vội vàng muốn giết chết cô như vậy. Nóc nhà cũ đó có âm khí rất nặng, có thể giúp nữ quỷ hoàn toàn khống chế cô. Đến lúc đó, nữ quỷ có cuộc đời thuộc về mình, Dương Phong có hồng nhan trợ giúp cho sự nghiệp của anh ta. Cô sẽ không còn giá trị gì nữa!”

“Chẳng lẽ chuyện Dương Phong ngã xuống lầu cũng là do anh ta tự biên tự diễn?”

“Đương nhiên. Anh ta cho cô uống thuốc linh tinh, còn cố ý thừa dịp treo gương vào trong phòng của cô. Ngoại trừ để thần trí của cô nhanh chóng suy yếu giúp nữ quỷ dễ khống chế cô hơn, còn có thể khiến cho cô mau chóng bán nhà đi để lấy được số tiền lớn. Vì để giành một vị trí trong giới thiết kế, anh ta cũng thật liều mạng.”

“Có phải ngài đã biết anh ta có vấn đề ngay từ đầu?”

“Chẳng qua là tôi cảm thấy thái độ của anh ta đối với việc cô gặp quỷ có chút kỳ quái. Cho nên tôi nhờ một người bạn hỏi thăm một chút. Gần đây Paris không có cuộc thi thiết kế thời trang nào cả.”

“Hóa ra ngay cả chuyện này cũng lừa gạt tôi…”

“Sau đó tôi tới nhà cũ, phát hiện bên trong có không ít gương rất mới, liền biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Anh ta cũng chỉ lừa gạt được cô mà thôi, không lừa gạt được người từng trải như tôi đâu. Còn về truyền thuyết bà chủ nhà vì bím tóc dài mà chết oan, tôi chưa từng nghe nói qua. Sai lầm lớn nhất của anh ta chính là – không nên ăn nói bừa bãi ở trước mặt một người am hiểu truyền thuyết đô thị như lòng bàn tay. Chẳng qua lúc đó tôi còn tưởng rằng anh ta bị ma quỷ làm cho mê muội, sau đó mới biết anh ta bị chính dục vọng của mình mê hoặc.”

Nghe xong lời nói của tôi, Trần Tiểu Tiểu yên lặng một lúc, cuối cùng cô ấy nặn ra một khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Chị gái nói thích bím tóc của tôi, nhưng thật sự là muốn hại tôi. Dương Phong từng nói vĩnh viễn không rời khỏi tôi cũng là đang lừa gạt tôi. Vì sao tất cả mọi người có thể mặt không đổi sắc lừa gạt người khác như vậy?”

“Câu chuyện nói cho chúng ta biết, không nên ôm mong đợi quá lớn với hai từ ‘mãi mãi’. Tôi tin rằng lúc bọn họ nói với cô những lời này, cũng không muốn lừa gạt cô. Nhưng trên đời này có quá nhiều nguyên nhân khiến cho tình cảm thay đổi. Chị gái cô bởi vì cô đơn mà muốn làm bạn với cô rồi muốn thay thế cô. Bạn trai cô từ yêu cô đến lựa chọn sự nghiệp của anh ta. Thật ra những thứ này đều là chuyện thường tình của đời người. Cho nên sau này nếu có người chạy theo cô hứa hẹn ‘mãi mãi’ gì đó, cô cứ tùy tiện nghe là được.”

“Nhưng mà hiện tại tôi có tiền, bên cạnh có thêm rất nhiều đàn ông theo đuổi, tôi lại không vui, không dám đồng ý lời tỏ tình của bọn họ, sợ rằng bọn họ làm vậy là có mục đích.”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi. Bất cứ ai làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích. Tài sản cũng giống như vẻ ngoài và những điều cô từng trải qua, là một phần nhân cách của cô. Nếu như cô không để ý người khác bởi vì vóc dáng của người đó, vẻ đẹp, trình độ học vấn hoặc kinh nghiệm yêu đương, vậy cũng không nên để ý những người đó yêu bản thân cô hay là yêu tiền của cô. Những lời nói rằng có tiền cũng không mua được tình yêu chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Nói giống như là không có tiền thì sẽ có được tình yêu đích thực vậy.”

“Nghe rất có đạo lý.”

Đó là dĩ nhiên, tôi am hiểu nhất chính là việc nói ra những lý lẽ xuyên tạc một cách rõ ràng, mạch lạc. Nếu không làm sao tôi có thể dễ dàng câu được chủ tịch nhà tôi đây?

Uống xong đồ uống, tất cả nghi ngờ của cô ấy cũng đã được giải đáp. Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên tạm biệt.

“Tôi có hẹn đi làm đẹp với bạn, đại sư, cám ơn ngài.”

Tôi giơ ngón tay cái về phía cô ấy.

“Nhớ rõ sau này không để tóc dài như vậy nữa. Tóc có thể để lại, nhưng chuyện gì cũng đều có mức độ. Vượt qua ranh giới này thì sẽ vật cùng tất phản.”

“Đây chính là cái gọi là số mệnh sao?”

“Vạn sự đều có nhân quả, thích ứng mọi hoàn cảnh là tốt rồi.”

“Vậy tôi có thể làm được gì cho chị gái đây?”

“Cố gắng tận hưởng cuộc sống của cô, kể cả phần của cô ta nữa.”

Tôi không nói cho Trần Tiểu Tiểu chân tướng. Hồn phách chị gái của cô ấy đã sớm bị tôi đánh tan trong đêm mưa đó. Tôi làm pháp sự ở nhà cũ cũng không có một chút liên quan đến chị gái cô ấy. Tôi không phải không muốn cho nữ quỷ cơ hội nhưng là cô ta đã quá mê muội, lưu lại oán linh sẽ chỉ để cho cô ta tiếp tục hại người mà thôi.

Chẳng qua, tuy rằng ma quỷ đáng sợ, nhưng sau khi lòng người bị dục vọng và cố chấp xâm chiếm, con người cũng trở nên kinh khủng như ma quỷ vậy. Chúng ta có thể bởi vì sợ ma quỷ mà cách xa vạn dặm, nhưng ai có thể biết được những người mỗi ngày đều tiếp xúc với mình có thể còn đáng sợ hơn ma quỷ hay không?

Vì vậy, để cho cô ấy ôm ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp đi. Đời người cần được tô điểm thêm bằng những ước mơ.

Trần Tiểu Tiểu đẩy cửa rời đi, gió thu thổi qua làm mái tóc ngắn của cô ấy hơi bay lên, mang lại sức sống mạnh mẽ như vừa hồi sinh.

Lại làm được chuyện tốt phổ độ chúng sinh, tâm trạng của tôi bây giờ vô cùng vui sướng. Nhìn chi phiếu vừa lấy được một cái, tôi nghĩ tôi cũng nên đi mua quà cho chủ tịch.

Ấp ủ suy nghĩ này, tôi rời khỏi quán cà phê.

Toàn văn hoàn.

Lời khuyên của thiên sư:

Thân thể là do cha mẹ sinh ra nhưng tu dưỡng tinh thần là của bản thân. Chân thành khuyên phụ nữ yêu cái đẹp đừng chạy theo những thứ nhàm chán như tóc dài và eo thon. Trong một thời gian dài không cắt tóc là một chuyện nguy hiểm. Ngoại trừ việc nó hấp thụ dinh dưỡng của bạn không chừng còn có thể hấp thụ linh hồn của bạn. Nhớ kỹ!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp