Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 12: Thế thân bạch nguyệt quang (12)


1 năm

trướctiếp

Đường Ninh vừa nghe những lời lẽ đáng ngạc nhiên như vậy, gương mặt nhanh chóng hiện rõ vẻ khó tin, hoang mang lo sợ, khó chịu khó hiểu đủ thứ. Viền mắt còn nhanh hơn, đỏ hồng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể quan sát được. Kết hợp với gương mặt điềm đạm đáng yêu bẩm sinh, sắc mặt tái nhợt hốc hác vì không ăn không uống một ngày một đêm của cô. Tất cả trực tiếp làm hiển lộ một loại hương vị tươi mới khác lạ.

Phó Dần Tắc sợ dọa cô, chứ không thì anh ta không chỉ nắm hờ cằm cô đâu. Nhưng dù đang kiềm chế thì ánh mắt của người đàn ông vẫn vậy, mỗi lúc một sâu thẳm quyến rũ.

Mãi đến tận khi Đường Ninh co rúm người lại, nước mắt tích tụ trong hốc mắt cuối cùng cũng chảy xuống gò má trơn bóng như ngọc. Môi cô gái khẽ run, thở dốc, "Anh... Tôi thấy tin tức... anh sắp đính hôn với người khác... Tôi không làm..."

Đường Ninh còn chưa nói hết câu thì Phó Dần Tắc đã vươn tay ấn điều khiển từ xa. TV LCD trong phòng khách đằng sau hai người lập tức sáng lên, người xuất hiện trên đó còn ai vào đây nữa, con gái ông vua đá quý đang có scandal gây xôn xao dư luận với Phó Dần Tắc, đến tin đồn đính hôn cũng xuất hiện.

"... Tôi buộc phải công nhận, truyền thông các anh giỏi bắt bóng bắt gió thật đấy. Tôi chỉ đi ăn cơm ký hợp đồng với tổng giám đốc Phó bị chụp lại thôi mà bị người có lòng truyền tin hai nhà sắp đính hôn. Thậm chí địa điểm kết hôn, danh sách khách quý còn truyền láo như thật. Đúng là vội hơn cả ba tôi rồi đấy. Hôm nay tôi ở đây chính thức làm rõ, tôi, Vương Tình và tổng giám đốc Phó ngoài quan hệ hợp tác đơn thuần thì chỉ là bạn tốt với nhau. Bây giờ tôi đang độc thân, nếu ai muốn theo đuổi thì có thể theo đuổi bất cứ lúc nào, tôi luôn luôn hoan nghênh."

Người con gái trên TV chắc là đang tham dự một hội nghị nào đó, cô ấy mặc bộ vest nữ màu đen được thiết kế riêng, trông cực kỳ hiên ngang oai hùng.

Phó Dần Tắc tắt TV đi ngay khi cô ấy vừa giải thích xong.

Bấy giờ Đường Ninh mới chuyển tầm nhìn từ màn hình tinh thể lỏng sang người đàn ông đang cười trước mặt.

"Điểm đạo đức tối thiểu của tôi không thấp thế đâu, nếu tôi đã đính hôn thì sẽ không để em làm người yêu của mình. Thực tế, tôi, Phó Dần Tắc, đang trong giai đoạn độc thân."

Nói xong, người đàn ông chầm chậm tiến về phía trước. Nước hoa hương gỗ xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng loáng thoáng bay vào xoang mũi Đường Ninh, làm cô vô thức lùi về sau...

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi xách đột ngột rung lên. Đường Ninh sửng sốt một lúc rồi vội vàng lấy điện thoại ra. Cô vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình bèn gấp gáp vuốt mở, hô một tiếng mẹ.

Người phụ nữ đầu dây bên kia nức nở, há miệng run rẩy kể: "Ninh Ninh, Ninh Ninh, không hiểu sao đam người đó lại biết tin mẹ với ba con định về quê. Hôm nay... Sáng sớm nay chặn trước cửa nhà ta, ba mẹ không ra ngoài được. Ba con, ông ấy... suýt nữa thì ông ấy nhảy từ trên lầu xuống, nói không muốn liên lụy đến hai mẹ con mình. May là mẹ cản được... Ninh Ninh, bên con... bạn trai con có cách gì không? Dù ba con có trăm ngàn điều xấu thì mẹ vẫn muốn ông ấy sống thật tốt..."

Đường Ninh mới nghe đến đây đã nước mắt lưng tròng, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy liên hồi. Cô mấp máy môi nhiều lần nhưng mãi vẫn không nói nên lời.

Đến tận khi…

"Là dì ạ?"

Giọng nói êm dịu của Phó Dần Tắc bỗng nhiên vang lên bên tai Đường Ninh.

Đường Ninh quay ngoắt đầu lại. Điện thoại trong tay bị người ta lấy đi một cách nhẹ nhàng từ tốn.

Sau đó Phó Dần Tắc vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Đường Ninh vừa lễ phép hỏi han bà Đường đầu dây bên kia.

"Vâng, đúng, là cháu. Chuyện của chú, Ninh Ninh..." Khi nói tới hai chữ này, người đàn ông cố tình mềm giọng đi, cái tay rảnh rỗi móc khăn lụa từ đâu ra, vừa dịu dàng lau đi những giọt nước mắt chưa khô vương bên má Đường Ninh, vừa nói: "... Đã kể cho cháu nghe trước đó rồi. Vâng, lòng tốt của chú bị lợi dụng. Vâng, cháu hiểu. Cháu có thành lập một công ty nhỏ bên này, vâng ạ, trên tay còn chút vốn lưu động. Chuyện của Ninh Ninh cũng là chuyện của cháu. Vâng, cháu nhớ hình như công ty tín dụng kia có chi nhánh ở đây, tới lúc đó dì và chú có rảnh thì đến Kinh Đô một chuyến, chúng ta trực tiếp giải quyết việc này. Không rảnh cũng không sao, scan và fax hợp đồng bảo lãnh ký kết trước đó là được. Nếu không được nữa thì cháu và Ninh Ninh cùng về cũng được."

"Còn những người chặn ở cửa, dì chờ một chút..."

Đường Ninh trơ mắt nhìn Phó Dần Tắc vừa dứt lời thì rời khỏi giao diện cuộc gọi, gửi tin nhắn ngắn cho ai đó. Chốc lát sau anh ta cầm điện thoại lên lần nữa: "Dì, bây giờ dì có thể ra xem, đám người kia đi rồi. Vâng, cháu có bạn quen giám đốc công ty này, vâng, vừa hay liên lạc với cậu ta. Không có gì không có gì, đây là chuyện cháu phải làm. Được, cháu chờ hai người đến. Ừm, dì lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy rồi, mau đi nghỉ ngơi đi ạ. Vâng, cháu chào gì.”

Chứng kiến tất cả hành động của Phó Dần Tắc, dù là cao thủ như Đường Ninh cũng phải cảm thán trong lòng. Mánh khóe, hành động của người này khác Phó Nguyên Khải đâu chỉ là một trời một vực. Thảo nào trong kịch bản, Diệp Hy bị đối xử tàn tệ như thế, Phó Nguyên Khải bảo vệ (quỳ liếm) nhiều năm đến thế, mà cô ta vẫn bằng lòng chọn Phó Dần Tắc.

Như này đổi thành người khác, ai mà không chọn chứ?

Lòng nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài Đường Ninh vẫn giãy giụa lần cuối, "Anh... Chẳng lẽ anh không ngại tôi đã có bạn trai..."

Lời còn chưa dứt, Phó Dần Tắc đã cười khẩy, tiếng cười nghe như ngọc đá va vào nhau vậy.

"Tôi tưởng thân là bạn gái thì em phải biết rồi chứ. Tôi có một người bạn đang ở Nhật Bản xa xôi, hôm qua cậu ấy nói cho tôi biết sau khi họ liên hoan xong, Phó Nguyên Khải vào phòng của Diệp Hy..."

"Đủ rồi."

Đường Ninh lập tức mở miệng rồi nhắm mắt lại mà không hề do dự. Nước mắt mới được Phó Dần Tắc lau khô lại rơi xuống, ngón tay chầm chậm, run rẩy đặt trên cúc áo sơ mi. Cô không ngờ vừa miễn cưỡng cởi một cái nút, Phó Dần Tắc đã đè bàn tay ấm áp lên ngăn trở hành động của cô, đồng thời nhướng mày hỏi: "Em làm gì thế?"

Nghe vậy, Đường Ninh mạnh mẽ mở mắt ra, hít một hơi thật sâu: "Anh vừa bảo để tôi..."

"Chỉ để em đổi một người bạn trai mới thôi, em nghĩ là tôi muốn làm gì?"

Phó Dần Tắc cười vui vẻ hơn.

Đường Ninh nghe đến đây trợn tròn mắt ngay tức khắc, nước mắt dính trên lông mi muốn rơi mà không rơi được, trông hơi bị ngây ngốc.

Thấy thế, Phó Dần Tắc buồn cười xoa xoa đầu cô rồi xích lại gần thì thầm bên tai cô: "Cho dù là làm gì thật, cái bộ dạng khẳng khái hy sinh của em làm tôi như kiểu đang phạm tội ấy. Dù nói vậy đúng là kích thích thật, nhưng tôi thích em cam tâm tình nguyện tự cởi nút áo ra hơn..."

Âm giọng của người đàn ông này cực thấp, hơi thở ấm áp phả vào nơi nhạy cảm như dái tai làm Đường Ninh vô thức đỏ mặt, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Đường Ninh thầm cau mày.

Gần như là đồng thời, Diệp Hy đang nghỉ ngơi chỗ vắng trong buổi quay chụp tạp chí, chợt thấy trợ lý nhỏ Amy nhà mình hưng phấn cầm điện thoại vội vàng chạy về phía cô ta.

Diệp Hy đang khó chịu vì tối qua bị Phó Nguyên Khải từ chối gián tiếp, vừa định quở trách thì bị niềm vui bất ngờ trợ lý mang đến làm chóng hết cả mặt.

"Chị Hy, chị Hy, giả hết! Toàn là scandal thôi! Vương Tình giải thích rồi. Chị mau nhìn đi, hôm cô ta đi chung với tổng giám đốc Phó bị chụp lại không phải để đính hôn. Cô ta độc thân, Tổng giám đốc Phó và cô ta không có gì hết!"

Diệp Hy nhìn hot search trên điện thoại trợ lý, hưng phấn đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ. Cô ta không thèm quan tâm bên tạp chí người ta vừa đến có đang chờ mình không, thậm chí còn ném luôn cả đạo cụ chụp ảnh, phóng thẳng ra ngoài.

Vừa chạy vừa hô: "Cô mau đặt vé máy bay đêm về nước cho tôi, càng nhanh càng tốt!"

Cô ta vui vẻ dặn dò.

Bấy giờ cô ta mới thấy may, may mà đêm qua mình không trêu được Nguyên Khải, không thì...

Dần Tắc và cô con gái ông vua đá quý kia không có gì hết, tốt quá! Tốt thật! Xem ra cái tin anh ta cho thư ký gửi là thật, bận việc nên không thể liên lạc được chứ không phải là vì lí do nào khác! Tuyệt thật đấy, cô ta muốn nhìn thấy Dần Tắc ngay bây giờ!

Phó Nguyên Khải mới đến điểm chụp thấy Diệp Hy vui vẻ như vậy, chợt nhận ra lòng mình không chua chát như như ngày trước, ngược lại còn ngóng về giống cô ta.

Một ngày một đêm cậu ta không nhận được điện thoại, tin nhắn của Đường Ninh, có gọi thì bên kia cũng tắt máy. Cậu ta lo vô cùng, lo hơn bao giờ hết. Trước đây cậu ta nghĩ một cô gái nhỏ bé như cô cũng có thể sống tốt, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới việc cô một thân một mình sống ở nơi hiu quạnh như vậy đã thấy lồng ngực cực kì khó chịu. Đặc biệt là lần nào cậu ta gọi cô cũng đang tắt máy. Phó Nguyên Khải muốn về từ lâu rồi.

Phó Nguyên Khải và Diệp Hy cùng chung chí hướng, nhớ nhà đến nỗi muốn bay về nhanh như tên bắn. Nhưng vé máy bay không phải nói có là có luôn, hơn nữa bên tạp chí còn cãi nhau với cô ta, không muốn thả người. Vậy nên đợi đến lúc hai người trở về thì đã là chạng vạng ngày hôm sau. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Diệp Hy vừa xuống máy bay đã gọi điện đến công ty Phó Dần Tắc, nhận được tin đối phương đi tham dự tiệc mừng thọ 70 của ông nội Vương Tình.

Dù Phó Nguyên Khải muốn về lắm rồi nhưng Diệp Hy cầu xin nên cậu ta vẫn dẫn cô ta đến tiệc tối nhà họ Vương.

Đơn giản là Diệp Hy có nổi tiếng hơn thế hơn nữa trong giới giải trí, nhưng nếu không được ai dẫn đi thì cũng không thể vào được loại tiệc mừng thọ cấp bậc này, nhưng Phó Nguyên Khải thì khác.

Hai người hành động rất mau lẹ. Họ sửa soạn trong studio quen xong đến đại sảnh khách sạn tổ chức tiệc tối thì Phó Dần Tắc vẫn chưa đến.

Dù gì thì với thân phận địa vị của Phó Dần Tắc, 7h58’ mở tiệc, 7h57’ anh ta mới đến thì cũng chẳng ai dám nói gì.

Vậy nên hai người họ đành phải kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng 7h30’, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng ngay ở cửa khách sạn.

Người đầu tiên xuống xe còn ai vào đây ngoài Phó Dần Tắc mà Diệp Hy và rất nhiều người trong bữa tiệc trông mòn con mắt. Anh ta lịch sự mở cửa xe cho người bên kia. Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra, đặt lên lòng bàn tay của anh ta.

"Đổ mồ hôi tay rồi, sao vậy? Căng thẳng lắm hả?"

Anh ta mỉm cười thì thầm bên tai Đường Ninh đang mặc váy dạ hội màu Mauve.

Bộ đồ này rõ ràng là bảo bối trấn tiệm mà Phó Dần Tắc đưa cô lần trước.

Phó Dần Tắc thấy Đường Ninh không đáp lời, chỉ hít một hơi thật sâu. Anh ta bèn cười híp mắt sửa sang tóc tai cho cô: "Đừng căng thẳng, hôm nay tôi chỉ mong em lấy thân phận bạn gái tôi làm quen bạn bè và bậc cha chú trên thương trường của tôi thôi, không có ý gì đâu. Hơn nữa em sắp tốt nghiệp rồi mà? Hôm nay cũng có mấy đạo diễn nổi tiếng trong giới, tôi muốn giúp em xem có vai nào thích hợp không. Tôi từng thấy em biểu diễn trong đoàn phim “Kiếm Trường Sinh”, thật sự rất tốt."

Nghe vậy, Đường Ninh bèn gượng cười với anh ta.

Thằng chó, lắm kịch bản thật! Biết Phó Nguyên Khải giấu cô mãi nên anh ta làm ngược lại, vừa ở bên nhau đã muốn dẫn cô ra ngoài, rêu rao khắp nơi.

Nếu đổi thành nguyên chủ, một cô gái nhỏ bị cất giấu chừng bốn năm trời, chưa từng được công nhận, thậm chí bắt đầu tự ti mình thiếu sót chỗ nào, có thể không thấy được coi trọng à? Có thể không dễ động lòng hả?

Thằng chó suy cho cùng cũng là chó!

Cùng lúc đó, Diệp Hy đứng trong sảnh tiệc biết Phó Dần Tắc đến là hào hứng chạy ra ngoài cửa xem ngay.

Phó Nguyên Khải bên cạnh liếc nhìn điện thoại mãi im lìm, ôm tâm lý sao cũng được theo cô ta ra ngoài cửa xem.

Sau đó bọn họ thấy…

Đường Ninh ăn diện tinh xảo khoác tay Phó Dần Tắc chầm chậm đi vào.

"Tổng giám đốc Phó, cuối cùng anh cũng đến rồi. Ơ, cô gái này là?"

"Bạn gái của tôi, Đường Ninh."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp