Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 13: Đến bệnh viện


1 năm

trướctiếp

Trước khi Tô Vân Hi rời đi thì còn nhìn thấy Tô Mạnh Nguyệt không ngừng hất mặt vênh váo sai khiến quản gia.

Cô đã sớm nghe nói tình cảm của Thịnh Vân Cảnh với Tô Mạnh Nguyệt, nhưng không ngờ anh thích kiểu người như vậy. Nhưng những điều này cũng không hề liên quan đến cô, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện gặp Thần Thần. Vì đề phòng nửa đường Thịnh Vân Cảnh bắt cô trở về nên cô đành phải chạy hơn nửa vòng thành phố mới chạy đến bệnh viện. Nếu Thần Thần xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho Thịnh Vân Cảnh.

Cô vừa ngồi trên xe taxi, cô vừa nghĩ đến bệnh tình của Thần Thần, không thể nào yên tâm nổi, chẳng lẽ đây là số phận của Thần Thần sao? Không, thằng bé còn nhỏ như vậy, không nên chịu đựng tất cả mọi chuyện, cho dù cô phải trả giá thế nào cũng phải cứu Thần Thần, bởi vì cô chỉ có một mình Thần Thần.

Bệnh viện là cơn ác mộng cũng là cọng rơm cứu mạng của cô, mặc dù cô có không muốn vào bệnh viện thế nào, lúc này cũng không hề do dự đi vào. Nhưng cô không ngờ có thể thấy Thịnh Vân Cảnh đang đứng ở sảnh lớn, hình như cố ý đứng đợi cô, cô thật sự không muốn đối mặt với anh nhưng vẫn đi tới.

“Tôi nghe quản gia nói cô chạy trốn rồi, không ngờ cô thật sự đến đây.” Hai tay Thịnh Vân Cảnh đút trong túi, vênh váo nhìn Tô Vân Hi.

“Anh không cảm thấy anh nhốt tôi không hề có ý nghĩa gì sao? Cho dù anh giam cầm được thể xác của tôi, nhưng anh giam cầm được trái tim tôi sao?” Tô Vân Hi không định cãi nhau với anh trong bệnh viện, nói xong thì muốn rời đi.

Nhưng Thịnh Vân Cảnh không muốn thả cô đi, lúc cô đi ngang qua người thì anh nắm lấy cổ tay cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, hung dữ hỏi: “Vậy trái tim của cô ở đâu? Là đứa bé trong bệnh viện kia hay là trên người ba của đứa bé đó?”

Tô Vân Hi im lặng, nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến anh? Anh buông tôi ra, chỗ này là bệnh viện, tôi không muốn ầm ĩ với anh.”

“Cô đừng quên thân phận của mình, tôi thuê cô cung cấp máu cho Mạnh Nguyệt, cho nên bây giờ thân thể của cô thuộc về tôi, Thịnh Vân Cảnh này khinh thường trái tim bẩn thỉu của cô.” Thịnh Vân Cảnh nhìn đám người qua lại, sau đó buông cô ra, nhưng giọng nói lạnh lẽo vẫn mang theo sự cảnh cáo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cho dù trái tim đầy vết thương, Tô Vân Hi vẫn cảm thấy chua xót khi nghe thấy những lời nói tổn thương trong miệng anh, cô nhanh chóng đáp trả nói: “Đúng vậy, tôi không quên, nhưng có lẽ bây giờ cô Mạnh Nguyệt của anh không cần truyền máu nữa.”

“Cô có ý gì?”

Con ngươi Thịnh Vân Cảnh bùng lên lửa giận, mà cô nhìn thấy anh không hề quan tâm đến mình nên đành hít sâu một hơi.

“Tôi có ý gì, anh về nhà một chuyến thì sẽ biết thôi.”

Cô nhân lúc Thịnh Vân Cảnh không chú ý, vội vã chuồn đi.

Cô chạy đến phòng bệnh của Thần Thần, không hề quay đầu nhìn Thịnh Vân Cảnh.

Anh nhìn bóng dáng vội vàng của Tô Vân Hi thì ánh mắt trầm xuống, cô gấp gáp như vậy bởi vì đứa bé kia sao? Anh nghĩ đến đây thì không thở nổi.

“Đi, quay về biệt thự.” Thịnh Vân Cảnh không quay đầu lại nói với trợ lý.

Mà Mạnh Cầm đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, xem ra bà ta phải làm gì đó cho con gái của mình.

Mạnh Cầm nhìn Tô Vân Hi vội vàng chạy đến phòng bệnh thì lặng lẽ đi theo, bà ta muốn xem thử rốt cuộc Tô Vân Hi đang che giấu bí mật gì.

Bốn năm trước bà ta có thể làm cho Tô Vân Hi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bốn năm sau bà ta vẫn có thể làm cho Tô Vân Hi biến mất, lần này bà ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.

Mạnh Cầm nham hiểm nhìn về phía Tô Vân Hi vừa rời đi, sau đó nhanh chóng đi theo cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp