Bản Ghi Chú Kinh Dị

Câu chuyện thứ năm: Sau khi tắt đèn


1 năm


1

Thứ gõ ra từ trên bàn phím không phải là chữ, mà là ác ý.

Loại ác ý này có thể giết người, hoặc có thể gọi là kích thích.

Lần đầu tiên vận dụng loại năng lực này, là khi tôi đang vô cùng chán ghét một tác giả viết tiểu thuyết ở trên mạng, tác giả kia có bút danh là “Tây Tây”. Văn chương của anh ta vừa tục tĩu lại vừa già mồm, thế mà lại có thể thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ. Chỉ tùy tiện viết mấy bài viết ngắn, chỉ mấy phút là có thể được đưa lên trên bảng bài viết hot rồi, điều này làm cho tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vì vậy, tôi để lại bình luận phía dưới bài viết của anh ta: [ Mỗi ngày viết mấy cái bài viết chẳng ra gì để gây xôn xao dư luận có vui không? ]

Tiểu tử kia nhìn ra được sự khiêu khích của tôi, thế mà lại trả lời lại: [ Mỗi ngày ở dưới bài viết của tôi ghen tị lui ghen tị tới như thế có vui không? ]

Tôi trả lời: [ Anh còn không biết tự xấu hổ tự xưng mình là nhà văn. Đọc mấy bài viết đến rắm chó còn không thèm kêu đó mà hết lần này đến lần khác mấy tên tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh chưa trải sự đời liên tục khen không dứt miệng, con mẹ nó anh không thấy xấu hổ sao? ]

Anh ta nhanh chóng trả lời lại dưới dòng bình luận: [ Tôi nhìn mấy lời nói của anh, xem chừng anh nên đi khám não thử đi. Nói tôi viết ra đều ra rác rưởi à, anh đến viết thử xem có được như thế không? ]

Rất nhanh dòng bình luận này của anh ta đã có rất nhiều lượt like, mấy fan não tàn của anh ta cũng đến chế giễu tôi, nói là tôi ăn không được nho nên chê nho chua, rằng tôi ghen tị với anh ta, rằng tôi là đồ phế vật trong đời sống hiện thực muốn lên mạng để tìm cảm giác tồn tại của mình.

Ghen tị sao? Tìm cảm giác tồn tại sao?

Đại não tôi không ngừng ong ong rung động, một loại cảm giác giống như bị một thanh sắt nung nóng đỏ ấn vào trên trán, cảm giác như huyết dịch toàn thân đang sôi sùng sục. Tôi nắm tay lại thành nắm đấm nện mấy quyền lên bàn làm việc, máu chảy ra cũng không có cách nào làm tôi khôi phục lý trí được.

Tôi gõ rất nhiều từ thô tục để trả lời lại, nhưng đều bị hệ thống xóa bỏ, có thể là bởi vì mấy từ đó bị cấm. Tôi xoa xoa con mắt đỏ ngầu, gõ xuống một hàng chữ: [ Anh tỏ ra trâu bò cái gì? Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết rất khó coi. ]

Đêm hôm đó, tôi lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt đều tưởng tượng bộ dáng của tiểu tử kia ở máy tính phía bên kia đang vênh vang đắc ý, trên mặt đều là vẻ khinh thường cùng cười nhạo, hay là có thêm cả biểu tình xem thường đây?

Tôi chưa bao giờ cảm thấy căm hận một người đến như vậy, nói cho cùng thì hắn là cái thá gì đây?

Tôi không thể ngờ được sáng sớm hôm sau tôi lại được thấy tin tức liên quan đến anh ta ở trên ti vi, người dẫn chương trình ngồi nhìn thẳng vào ống kính và nói: “Vào khoảng chín giờ sáng hôm nay, thi thể của một người đàn ông đã được tìm thấy ngay trong chính nhà mình. Được biết, người đàn ông đó là một nhà văn mạng nổi tiếng, bút danh là “Tây Tây”, toàn thân anh ta trúng mấy chục nhát dao, cuối cùng bị cắt đứt yết hầu mà chết. Điều đáng nói chính là trước khi qua đời, anh ta đã viết một cuốn tiểu thuyết tên là…”

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Cảm giác thoải mái này tựa như anh nhịn tiểu suốt cả mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tìm được nhà vệ sinh ở bên đường, liền cởi quần ra trong nháy mắt.

Tất nhiên tại thời điểm đó tôi không hề liên kết cái chết của tiểu tử đó với hành vi của mình.

Tôi chỉ nghĩ rằng những kẻ rác rưởi cuối cùng cũng phải trả giá mà thôi.

Chẳng qua là những chuyện xảy ra sau đó lại chậm rãi vượt qua tầm nhận thức của tôi.

2

Khoảng một tuần sau, tôi nằm ở trên giường buồn bực ngán ngẩm xem livestream ở trên mạng. Một nữ streamer mặc quần áo vô cùng hở hang như mấy bộ áo ngủ tình thú, ngũ âm thì không đầy đủ hát xong một bài hát, lúc thì cười dâm đãng lúc thì rên rỉ, có mấy người ngốc nghếch tặng quà cho cô ta. Sau đó cô là liền nũng nịu nói qua micro: “Cảm ơn ông xã tổng giám đốc Trương, cảm ơn ba ba tổng giám đốc Lý, yêu mọi người nhất…”

Hình ảnh này làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, tôi nhịn không được liền để lại dòng bình luận: [ Chỉ có đồ mặt hàng như gà rừng này mà không biết mọi người đang liếm cái gì nữa. ]

Nữ streamer dường như cũng nhìn thấy dòng bình luận này nên sắc mặt cứng ngắc vài giây, sau đó liền nói: “Nếu không thích xem livestream của tôi thì anh có thể bước ra ngoài rẽ phải, đừng có ở trong livestream của tôi mà bình luận mấy lời nhàm chán như thế.”

Tôi tiếp tục bình luận: [ Đã làm kỹ nữ còn đòi lập bàn thờ trinh tiết, dám làm mà không dám chịu à? ]

Nữ streamer kia lập tức tỏ ra tức giận, hướng về phía màn hình cười hì hì nói: [ Trong buổi livestream này không mở cửa cho dân công, nhờ admin nhốt cọng lông nhỏ này lại trong phòng tối giúp em với. ]

Dân công? Cọng lông nhỏ?

Tôi còn định gõ chữ nữa, nhưng hệ thống lại gửi tới một cái thông báo nhắc nhở rằng tôi đã bị cấm ngôn. Sau đó thấy nữ streamer kia lại hát thêm một bài hát, rồi lại tiếp tục bộ dáng lẳng lơ trước mặt mấy gã ngốc lắm tiền kia, nhìn lễ vật không ngừng tăng lên, cô ta rõ ràng đã trở nên hưng phấn, cố ý lộ ra khe ngực của mình rồi còn nói thêm một câu: “Cảm ơn mấy anh trai nha, vừa rồi em bị một cọng lông nhỏ làm cho tức giận nên hát không hay lắm, bây giờ em lại hát cho các anh trai nghe một bài nữa…”

Loại cảm giác nóng rực này lại xuất hiện ở trên trán tôi, tôi gần như không thể nào suy nghĩ thêm được nữa, chỉ điên cuồng gõ chữ, muốn cho đồ đĩ ti tiện này phải khó chịu. Thế nhưng hệ thống lần lượt nhắc nhở tôi không được quyền phát biểu ở trong này, tôi tức giận đến phát run, bàn tay run rẩy châm một điếu thuốc. Lúc hút thuốc xong, tôi lập tức nghĩ đến một chủ ý tuyệt hảo.

Tôi đã nạp năm trăm tệ trên nền tảng livestream đó, mua một món quà trực tiếp, sau đó thay đổi ID của mình thành “Tối nay nữ streamer sẽ bị luân phiên cưỡng gian đến chết”.

Khi tôi tặng món quà đó ra, một âm thanh vang lên trong buổi livestream cùng với mấy chữ lớn trôi nổi trên màn hình.

“Tối nay nữ streamer sẽ bị luân phiên cưỡng gian đến chết đã tặng cho streamer một tên lửa yêu thương, mọi người mau đến vây xem đi.”

Nữ streamer rõ ràng đã tức điên lên, hốc mắt đã gần như đỏ ửng, tuy nhiên cô ta đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, vẻ mặt mang theo sự khiêu khích nói một câu: “Cảm ơn lễ vật của bạn cọng lông nhỏ, ở công trường bốc gạch cũng không dễ dàng gì, vẫn phải lượng sức mà tặng nha.”

Sau đó, mấy gã ngốc lắm tiền kia điên cuồng tặng qua, giống như là vì lấy lòng, cũng nhao nhao đem ID của mình sửa lại.

“Nhân Nhân xinh đẹp nhất đã tặng cho streamer Nhân Nhân một chiếc siêu xe yêu thương.”

“Nhân Nhân đừng tức giận nha đã tặng cho streamer Nhân Nhân mười chiếc kẹo yêu thương.”

“Nhân nhân đừng để ý đến tên ngốc đó đã tặng cho streamer Nhân Nhân một trăm quả bóng bay yêu thương.”

….

Mẹ kiếp!

Tôi ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà, màn hình điện thoại lóe lên hai lần rồi hoàn toàn tắt ngúm.

Thế giới này không thể cứu được nữa rồi, ở trong lòng tôi không ngừng hung tợn nguyền rủa người phụ nữ lẳng lơ kia, hy vọng cô ta chết không được toàn thây.

3

Ngày hôm sau, khi tin tức nữ streamer nổi tiếng bị người xông vào nhà cưỡng gian tới chết xông lên hotsearch, lúc tôi mở hình ảnh của tin tức ra lập tức toàn thân đều run rẩy.

Ba giờ sáng, nữ streamer vừa phát sóng trực tiếp xong liền đi tắm để chuẩn bị đi ngủ. Cửa nhà cô ta bị cạy mở, hai tên trộm có tiền án tiền sự lẻn vào nhà cô ta. Nữ streamer kia vừa tắm rửa xong, quần áo không chỉnh tề bước ra từ trong nhà vệ sinh, bị hai người đàn ông xa lạ xuất hiện trước mắt dọa sợ đến mức hét chói tai. Hai tên trộm kia sợ bị người ta phát hiện nên đánh cho nữ streamer kia ngất xỉu. Sau khi lục soát hết tất cả những đồ vật có giá trị trong nhà cô ta, bọn chúng quay lại thấy sắc liền nổi lòng tham, hai người lập tức hợp tác cưỡng hiếp cô ta. Nữ streamer giữa chừng tỉnh lại đã uy hiếp tên trộm, nói rằng cô ta nhất định sẽ báo cảnh sát. Hai tên trộm khi đó liền nảy sinh ý định giết chết cô ta, bọn chúng siết cổ cô ta cho đến chết rồi thừa dịp bóng đêm để chạy trốn.

Chỉ tám tiếng đồng hồ sau đó, cảnh sát đã xác định được nghi phạm và bắt giữ hai kẻ giết người đem về quy án.

Thi thể của nữ streamer nằm trên gạch men, cùng với hình ảnh hiện trường vụ giết người loang lổ vết máu đã khiến tôi hưng phấn dâng trào.

Có thực sự có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy không?

Hay là, tôi có một loại siêu năng lực đặc biệt có thể làm cho người mà tôi căm ghét phải chết đi.

Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, liền mở máy tính của tôi ra để chứng thực điều đó.

Tôi đã từng rất thích một nam diễn viên tuyến hai, cũng đã từng tham gia vào fanclub của anh ta. Đã từng đi đến sân bay đón thần tượng, khi anh ấy bước ra khỏi cửa ra, tôi đã lấy điện thoại ra đứng ở trước mặt, hy vọng anh ta sẽ chụp với tôi một tấm.

Trong trí tưởng tượng của tôi, anh ta sẽ rất nhẹ nhàng dừng chân lại, sau đó mỉm cười và tạo dáng. Sau khi chụp ảnh xong sẽ nói lời tạm biệt với tôi, còn bảo tôi chú ý an toàn nữa.

Mà thực tế là mấy người vệ sĩ dáng người cao lớn đi vây ở xung quanh anh ta, mặc dù tôi vẫn lớn tiếng gọi tên anh ta, nói anh ta chụp hình với tôi đi.

Thế mà anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến tôi, đeo kính râm đi thẳng về phía trước.

Tôi nóng nảy, tiển lên định kéo quần áo của anh ta, thế rồi tôi bị người vệ sĩ xô ra một cách thô bạo. Tôi lảo đảo ngã ở trên mặt đất, rốt cuộc anh ta cũng chịu dừng chân rồi quay đầu nhìn tôi một cái.

Tôi không để ý đến sự đau đớn nữa, nhanh chóng đứng lên, nặn ra một khuôn mặt tươi cười với anh ta. Lúc đó anh ta tháo kính râm ra nhìn tôi một cái, từ đuôi lông mày lộ ra một tia không kiên nhẫn, nói với người nhân viên đi bên cạnh: “Kiểm tra điện thoại di động của cậu ta một chút, nếu có ảnh thì xóa đi.”

Tôi khó có thể quên được sự sỉ nhục mà ngày hôm đó tôi phải chịu đựng, tôi gần như là bị cưỡng chế bị lấy đi điện thoại, bị mấy người kia quát tháo một phen, mấy hội viên fanclub của anh ta đứng ở phía sau không ngừng chỉ trỏ về phía tôi, có người phụ nữ còn nói: “Thật là mất mặt fanclub của chúng ta, trở về xóa tên cậu ta khỏi hội đi.”

Nếu như đã như vậy thì…

Tôi ở trên trang web chính thức của anh ta gõ xuống một hàng chứ: “Loại diễn viên có cái đức hạnh này thì xứng đáng bị thiêu sống.”

4

Mọi người chắc là đã đoán được, người diễn viên đó đã nhanh chóng chết vì tai nạn.

Biệt thự sang trọng bị bốc cháy, anh ta trốn không thoát, bị thiêu chết cùng với vị hôn thê của mình, bọn họ đã có kế hoạch kết hôn vào tháng tới.

Từ nhỏ tôi đã rất tầm thường, diện mạo cũng cực kỳ bình thường, thân thể cũng không cường tráng, cũng không hề có tài năng xuất chúng gì. Cho dù là đi học hay đi làm, cảm giác tồn tại của tôi là khá yếu. Tôi không có người bạn nào thực sự tốt, cũng không có một trường hợp nào để có thể nổi bật được, vì vậy tôi luôn luôn cảm thấy rằng cuộc sống của mình vô cùng nhàm chán.

Nhưng tại thời điểm đó, tôi đã tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.

Không biết mọi người đã từng được nghe về câu chuyện cười này chưa. Đó là có một người đi máy bay, kết quả là nửa đường máy bay xảy ra sự cố nên sắp bị rơi, người kia liền sám hối với Thượng đế, nói rằng Thượng đế của tôi ơi, mặc dù tôi làm nhiều việc ác nhưng những người khác trên máy bay này đều là người vô tội, ngài hãy buông tha cho chúng tôi đi. Qua vài phút sau trên bầu trời chậm rãi truyền đến một giọng nói, Thượng Đế mang theo sự tức giận nói: “Ngươi đừng có nói nhảm nữa, ngươi có biết ta đem những tên cặn bã như người cùng tụ tập trên cùng một chiếc máy bay khó khăn đến chừng nào không?”

Như vậy ý nghĩa nhân sinh của tôi chính là trở thành Thượng Đế, đem toàn bộ mấy tên cặn bã này tống hết cả vào địa ngục.

5

Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng tôi đã tìm ra được siêu năng lực của mình.

Trước hết, người đó phải có sự ảnh hưởng nhất định, cho dù người đó làm nghề gì cũng phải nổi tiếng một chút, ví dụ như ca sĩ, diễn viên, nhà văn, giáo sư…Còn người bình thường thì không được. Chẳng hạn như lão chủ nhà mập như heo của tôi, tôi đã từng nhắn tin cho ông ta, nguyền rủa ông ta bị xe tông chết. Kết quả là ngày hôm sau ông ta bình yên vô sự xuất hiện trước cửa phòng của tôi, còn mang theo một đống người đánh cho tôi một trận, sau khi đánh xong còn đuổi tôi ra ngoài.

Thứ hai, tôi cần phải rất căm ghét người đó, ghét đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nếu sự căm ghét của tôi không đủ mãnh liệt thì “phán quyết tử vong” của tôi không thể có hiệu lực được.

Ví dụ như có một lần, tôi để lại bình luận trên trang chủ của một nam ca sĩ, hy vọng anh ta nhanh chóng tự tử đi. Nhưng đêm đó tôi lại nghe được mấy bài hát khác của anh ta, ngoài ý muốn là tôi lại cảm thấy cũng không tệ lắm, thế là tôi liền đem sự căm ghét của mình ném tới sau lưng. Nam ca sĩ đó đến tận bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì mà trái lại, càng ngày càng nổi tiếng.

Dù sao thì mấy tên cặn bã ở trên đời này cũng không thiếu.

Chỉ cần một sợi dây mạng, mấy dòng chữ là tôi có thể tùy ý khống chế sự sống chết của bọn họ, hơn nữa lại hoàn toàn không cần phải lo lắng đến vấn đề trách nhiệm. Loại thủ pháp giết người này quả thực có thể xưng là nghệ thuật giết người.

Khoảng thời gian trước có một người họa sĩ rất nổi tiếng. Những bức tranh mà anh ta vẽ ra rất lộn xộn, ngay cả mấy nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con cũng đẹp hơn của anh ta. Thế mà anh ta lại được giới truyền thông tôn vinh là thiên tài hội họa trăm năm mới được gặp, một bức tranh thế mà lại có thể bán được hơn một triệu. Có phóng viên đến hỏi anh ta, nói rằng phong cách hội họa của anh ta được giới họa sĩ chính thống công nhận nhưng lại không được công chúng chấp nhận, anh ta suy nghĩ về vấn đề này như thế nào?

Họa sĩ đó nhìn thẳng vào camera rồi cười: “Nghệ thuật chính là một cái giết, một số người đứng ở phía trong giếng chỉ có thể nhìn thấy ẩm ướt và bóng tối, một số người đứng ở bên ngoài giếng có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh lộng lẫy trên bầu trời. Những bức tranh của tôi chính là để dành cho những người đứng ở bên ngoài cái giếng đó.”

Phóng viên tiếp tục hỏi anh ta: “Vậy thì anh đã có khi nào suy nghĩ về việc vẽ một bức tranh mà công chúng có thể chấp nhận được hay chưa?”

Họa sĩ lắc đầu: “Tôi không bao giờ phục vụ cho kẻ ngốc.”

Được lắm.

Tôi để lại bình luận trên trang web bán vé của buổi triển lãm tranh của anh ta, nói rằng nghệ thuật của anh ta là phân, mà anh ta thì cũng nên chết bên cạnh đống phân đó.

Một tuần sau, tin tức về cái chết đột ngột của họa sĩ thiên tài trong nhà vệ sinh công cộng đã lan truyền khắp các đường lớn ngõ nhỏ. Thấy tất cả mọi người đều đang thảo luận về tin tức này, tôi có một cảm giác thành tựu không thể đè nén được, thực sự muốn nói với tất cả mọi người sự thật của vấn đề.

“Chính là tôi, là tôi đã ở sau lưng thao túng hết tất thảy, mọi người hẳn phải nên sùng bái tôi mới đúng.”

6

Ngẫu nhiên có một ngày nào đó, tôi từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, sau khi đi vào nhà tắm để đi vệ sinh, tôi trở lại giường nằm, liền cảm thấy ở bên tai của mình có một cơn gió lành lạnh.

Quay đầu lại, lập tức tôi nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch.

Đó là một người phụ nữ, hốc mắt của cô ấy xanh mét, hai gò má sưng lên, trong mắt đầy tơ máu. Cô ấy nằm ở bên cạnh tôi lạnh lùng nhìn tôi, không hề nói một lời nào, trong ánh mắt tất cả đều là sự thù hận sâu sắc.

Tôi sợ tới mức lăn ở trên giường xuống, vội vàng bật đèn lên, rút thiết côn giấu ở dưới gầm giường lên rồi hét lớn một tiếng: “Mẹ kiếp, cô là ai?”

Cả căn phòng yên tĩnh, trên giường trống rỗng không hề có một ai.

Tôi dùng tay dụi mắt, vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi thôi phải không?

Tôi xốc toàn bộ ga giường chăn mền lên, cẩn thận kiểm tra mỗi ngóc ngách ở trên giường nhưng đều không phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào, tôi lau một đầu mồ hôi lạnh, với tay tắt đèn chuẩn bị đi ngủ tiếp.

Ngay khi tôi nhấn công tắc, chỉ trong nháy mắt lông tơ toàn thân tôi lại dựng đứng lên.

Người phụ nữ kia lại xuất hiện ở trên giường, cô ta ngồi ở ngay phía trước mặt tôi. Một dòng máu theo khóe mắt của cô ta chảy xuống, giống như là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra để đòi mạng. Cô ta không hề có một động tác nào, chỉ nhìn chằm chằm tôi mà thôi. Nhưng mà loại ánh mắt này đủ để cho người có lá gan lớn nhất thế giới cũng bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Tôi theo bản năng vung lên một quyền, nhưng chỉ đánh trúng vào không khí.

Tôi hết hồn hết vía lại bật đèn lên, người phụ nữ kia lại biến mất.

Có gì đó không đúng, thực sự là không đúng, tôi thở hổn hển mặc quần áo lại đàng hoàng rồi không dám tắt đèn nữa, trong đầu tôi cứ phân vân nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ kia, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.

Tôi cố gắng hết sức để suy nghĩ lại nhưng lại không thế nhớ ra được cô ta là ai trong số những người phụ nữ mà tôi biết.

Tôi tỉnh cả ngủ, mở máy tính ra muốn tra lại xem một chút, xem chuyện kỳ lạ thế này đã có ai từng gặp qua chưa.

Ngay khi trang web hiện ra, nhanh như chớp tôi đã nhớ ra rồi.

Người phụ nữ kia chính là nữ streamer mà mấy tháng trước bị cướp vào nhà cưỡng hiếp rồi giết chết, vừa rồi chính là khuôn mặt sau khi chết của cô ta, mẹ kiếp, con ả khốn nạn này đến tìm tôi để đòi mạng đây mà!

7

Kể từ ngày hôm đó trở đi tôi bắt đầu bị mất ngủ. Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, luôn cảm thấy có hơi thở lành lạnh ở bên cổ tôi, luôn cảm thấy trong không gian đóng kín này có thêm sự hiện diện của người khác.

Và rồi mọi thứ còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Mặc dù mỗi đêm tôi luôn luôn để đèn sáng, nhưng rồi vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có một lần khi tôi về nhà, cầu dao điện bị đứt nên trong một khoảnh khắc cả căn phòng chìm trong bóng tối. Tôi nhìn thấy trên sàn nhà có một người đàn ông đang ngồi đó, dưới ánh sáng ảm đạm, tôi nhìn thấy trên qần áo của anh ta dính đầy máu. Cổ anh ta bị cắt đứt, cái đầu bị cắt ra treo lủng lẳng bên cổ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tiểu thuyết gia người đầu tiên phải chết dưới siêu năng lực của tôi.

“Anh….Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?” Anh ta chặn ở cửa phòng tôi, tôi không có cách nào đi vòng qua chỉ có thể run rẩy hỏi một câu.

Anh ta không nói một lời, đôi mắt màu tro tàn kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lấy hết dũng khí của mình, đứng lên nhấc chân muốn vòng qua thân thể của anh ta. Đúng lúc này, anh ta đột nhiên động đậy.

Anh ta vươn tay nắm lấy quần tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng chất nhầy ở trên tay anh ta, nó ẩm ướt dinh dính, anh ta nâng cái đầu thê thảm không nỡ nhìn kia lên rồi hướng về phía tôi lộ ra một nụ cười nhe răng.

Tay anh ta rất mạnh, quần của tôi gần như bị anh ta kéo rách. Tôi thét vang trời kêu cứu, giọng hét thê lương của tôi vang vọng khắp dãy phòng trọ. Anh ta từ từ đứng lên rồi vươn tay bóp cổ tôi.

“Rít…rít…” Từ trong cổ họng anh ta truyền đến mấy âm thanh quái dị, tôi cố gắng vùng vẫy chống cự, liều mạng đập lên mặt anh ta.

Cũng may khi đó đèn trong phòng bật sáng lên, người đàn ông kia biến mất. Tôi khom lưng không ngừng ho khan, mọi thứ vừa mới xảy ra quá mức chân thật, hoàn toàn không giống với ảo giác. Tôi liền chạy vào nhà vệ sinh soi gương để kiểm tra, quả thật trên cổ tôi có một dấu tay tím bầm trên đó.

Nói cách khác, những “người” kia thực sự có thể giết chết tôi.

Tôi nhất định phải dọn nhà đi chỗ khác, đến một nơi nào có nguồn cung cấp điện thực sự ổn định. Còn dãy phòng trọ này được xây dựng đã quá lâu rồi, nếu như lại đứt cầu một lần nữa thì nói không chừng mạng của tôi cũng đứt theo luôn.

Vốn đề là, điều kiện kinh tế của tôi bây giờ lại không cho phép tôi dọn nhà. Trước đây tôi còn có một công việc, mặc dù thu nhập không cao lắm nhưng chi tiêu tằn tiện một chút cũng có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân. Đến khi phát hiện ra mình có siêu năng lực thì tôi đã từ chức, cả ngày ngồi trong nhà để phát huy năng lực của mình. Bây giờ số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ có chưa đến hai ngàn tệ thì làm thế nào để sống trong một khu dân cư cao cấp đây?

Sau một đêm suy nghĩ trầm tư, tôi đã nghĩ ra một ý tưởng hay để có thể kiếm tiền.

8

Tuy rằng tôi cực kỳ khinh thường, nhưng tôi lại trở thành một người hoạt động trên mạng, lấy danh hiệu là “Đại sư xem bói”. Kỳ thật thì thao tác của tôi rất đơn giản, tôi chỉ đơn giản là hạ “phán quyết tử vong” cho những người nổi tiếng, rồi lại đăng lên trang mạng xã hội của mình một loạt những lời tiên tri, nói rằng từ tướng mạo của những người kia nhìn ra được ấn đường phát đen, sợ là gần đây có nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc đầu mọi người đều coi tôi là bị thần kinh, nhưng sau khi lời tiên tri của tôi trở thành sự thật thì số lượng người hâm mộ của tôi tăng lên điên cuồng. Chỉ trong vòng một tháng tôi đã có hàng triệu người hâm mộ. Ở thời đại này, chỉ cần có lưu lượng truy cập thì có là thằng ngốc cũng có thể kiếm tiền. Chỉ cần tiếp nhận một quảng cáo là tôi đã có thể nhận được khoản thu nhập bằng với tiền lương làm việc cả một năm trước đó của tôi. Tôi không chỉ chuyển đến ở trong khu dân cư cao cấp nhất của thành phố mà còn mua một chiếc xe thể thao phong cách. Càng thú vị hơn chính là, còn có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn nữa.

Một nữ diễn viên mà tôi thường xuyên nhìn thấy trên tivi goi điện thoại đến cho tôi, nhờ tôi đến nhà của cô ấy. Nữ diễn viên này lúc ở trên màn ảnh luôn luôn có hình tượng thanh thuần đáng yêu, nhưng hôm đó lại mặc một bộ đồ ngủ trong suốt, bộ ngực trắng nõn như ẩn như hiện. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy rót cho tôi một chén trà rồi nhíu mày hỏi tôi: “Đại sư, trong khoảng thời gian này tôi cảm giác như mình làm cái gì cũng không thuận lời. Vốn có một kịch bản đã xác định tôi sẽ đóng vai nữ chính, nhưng trước lúc bắt đầu khởi quay thì lại tạm thời đổi người, hơn nữa còn đổi thành đối thủ một mất một còn của tôi nữa. Đại sư có thể giúp tôi tính toán, giúp tôi sửa đổi vận thế lại một chút được không?”

Nhìn dáng người uyển chuyển linh lung của cô ấy, tôi nuốt mấy ngụm nước miếng, làm bộ trầm tư một hồi, ngón tay bấm độn tính toán một lúc, khi mở mắt ra, tôi giả bộ thở dài mà nói: “Cô đắc tội với người khác nên có người hạ tử cổ cho cô. Nếu như không có chuyện gì thay đổi thì qua tháng sau cô sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Nữ diễn viên bị dọa đến cả mặt trắng bệch, cả thân thể mê người kia dán lên trên người tôi rồi nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đại sư, ngày nhất định phải cứu tôi, tôi sẽ báo đáp ngài thật tốt.”

Tôi lộ ra biểu tình khó xử rồi nói: “Cái này không dễ làm lắm, nếu muốn giải tử cổ này thì phải tổn hại đến dương thọ.”

Nữ diễn viên kia phỏng chừng đã quá quen thuộc với tình huống này, không hề có chút ngượng ngùng nào lập tức trút bỏ bộ đồ ngủ trên người ra, cô ta trên người không một mảnh vải che thân ngồi xổm trước mặt tôi cởi thắt lưng cho tôi rồi dịu dàng đáng yêu làm nũng: “Đại sư, cao nhân như ngài chắc chắn là có biện pháp, đúng không?”

Tôi cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị sẵn sàng để tận hưởng buổi tối kiều diễm này, đột nhiên nữ diễn viên đưa tay tắt đèn.

Ngay giây phút khi cả căn phòng chìm trong bóng tôi, tôi gần như bị dọa phải kêu thảm nhảy dựng lên.

Trên ghế sô pha, trên sàn nhà, bên cạnh cửa ra vào, bên cạnh tivi…

Toàn bộ phòng đều lít nha lít nhít toàn là “người”, tất cả đều là những người nổi tiếng bị tôi dại chết, tử trạng của bọn họ đều vô cùng thảm thiết, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

“Bật đèn lên, mẹ kiếp mau bật đèn lên!” Tôi gào đến gần như rách cả họng, hét lên mấy tiếng chói tai.

Nữ diễn viên kia hốt hoảng bật đèn lên, cô ta bị bộ dáng của tôi làm cho hoảng sợ, lập tức hỏi: “Đại sư sao vậy? Sao mặt anh lại trắng như vậy?”

Tôi vung tay tát thẳng vào mặt cô ta, mặc quần áo lại rồi bước ra ngoài. Cô ta vẫn còn ý đồ dùng thân thể của mình để giữ tôi ở lại, lại bị tôi thô bạo đá văng ra.

9

Tôi không có cách nào chìm vào giấc ngủ nữa. Bất cứ khi nào khi tôi nhắm mắt lại, trong đầu đều sẽ hiện lên hình ảnh của những người đang vây ở xung quanh tôi. Trên thực tế, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi không thể nhìn thấy họ mà thôi.

Bọn họ vẫn một mực chờ đợi thời cơ đến, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.

Hốc mắt của tôi sưng húp, cả người lộ ra một loại bệnh trạng. Tính tình của tôi càng lúc càng nóng nảy hơn. Có một chương trình truyền hình mời tôi tham gia phỏng vấn, người dẫn chương trình hỏi tôi: “Anh có khi nào cảm thấy tội lỗi với những người nổi tiếng đã từng chết vì tai nạn chưa? Phải biết là anh đã tính ra được vận mệnh của những người đó, thì đáng ra họ có thể phòng ngừa được tất cả.”

Tôi nhận lấy micro, nhìn cái máy quay lạnh như băng kia, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một bụng lửa giận. Tôi đập micro vào đầu người dẫn chương trình, anh ta còn chưa kịp kêu thảm thì tôi đã đập thêm một phát nữa. Cả studio loạn thành một đoàn, mấy nhân viên bảo vệ khống chế tôi lại, người dẫn chương trình kia cả người đầy máu được nâng lên cáng chở đến bệnh viện.

Tội lỗi ư?

Tại sao tôi lại phải cảm thấy tội lỗi?

Mấy tên cặn bã kia lừa đời lấy tiếng, hưởng thụ những thành quả mà người bình thường không thể đạt tới được, nhưng lại không hề phải trả giá điều gì, vậy thì tôi giúp các người diệt trừ cặn bã, chẳng lẽ là sai ư?

Mỗi ngày tôi đều phải sống trong lo lắng sợ hãi, còn phải thực hiện sứ mệnh của mình, vậy thì tại sao các người không vỗ tay mà còn chất vấn tôi, các người chỉ là mấy con kiến hôi chẳng lẽ không hiểu hết sự vĩ đại của tôi sao?

Tôi đã tranh thủ lúc trời còn chưa tối trở về nhà của mình, mở trang web của mạng xã hội lên. Tôi thấy có rất nhiều người để lại tin nhắn cho tôi, một số lên án, nói rằng tôi là một nhân vật của công chúng mà lại ra tay đánh người, quả là không có tố chất; một số nói rằng tôi là một thần côn, còn lừa rất nhiều diễn viên phải hiến thân cho tôi nữa, khi kéo trang web đến cuối cùng thì có một tin nhắn làm cho sống lưng tôi phải phát lạnh.

[ Anh không phải là thầy bói gì hết, anh nổi danh chẳng qua là dựa vào uống máu của mấy người đã chết kia thôi. Tôi đã điều tra tất cả những tư liệu của anh rồi, phát hiện những người kia chết đều là vì bị anh nhục mạ nguyền rủa, đây có phải là trùng hợp không? Tôi không nghĩ như vậy, trong mắt của tôi, anh chẳng qua chỉ là đồ giòi bọ dựa vào ác ý để làm thức ăn mà thôi. ]

Tôi trả lời lại người kia: [ Làm sao một con kiến như anh có thể hiểu được sự vĩ đại của tôi chứ? Nếu không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung, tôi có thể để cho anh phải ngồi tù đấy. ]

Vài giây sau, tin nhắn nhảy thêm một cái, anh ta nhắn trả lời lại cho tôi: [ Vĩ đại ư? Haha, bệnh của anh đã không còn cứu được nữa rồi, anh sẽ chết dưới sự phán xét của lương tâm của chính mình, chỉ có anh biết mình là loại mặt hàng gì thôi. ]

10

Tôi đang muốn trả lời lại thì điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn văn bản, là tổng đài của công ty điện lực thành phố nhắn tin thông báo rằng do ảnh hưởng của cơn bão nên hai trạm phát điện chính của thành phố bị sự cố, nhân viên công tác đang gấp rút tiến hành sửa chữa nên cả thành phố sẽ bị cúp điện trong nửa tiếng đồng hồ, hy vọng mọi người thông cảm và hợp tác.

Hai tay tôi run rẩy, điện thoại di động rơi xuống sàn nhà. Cùng lúc đó, toàn bộ đèn đuốc trong nhà đều tắt ngúm.

Cả thế giới, rơi vào trong bóng tối tuyệt đối.

Tôi đã nhìn thấy địa ngục.

Tiểu thuyết gia bị cắt cổ đến chết, bàn tay đẫm máu của anh ta bóp cổ tôi. Nữ streamer bị siết cổ, móng tay cô ấy đang móc mắt tôi. Họa sĩ chết trong nhà vệ sinh công cộng, anh ta đưa tay vào cổ họng tôi và cố gắng kéo lưỡi tôi ra…

“Đây là giả, tất cả những chuyện này chỉ là giả…” Ở trong lòng mình tôi cố gắng tự cổ vũ bản thân mình như thế, rằng chỉ cần chờ đến khi đèn sáng thì hết thảy có thể khôi phục lại nguyên dạng.

Nhưng sự đau đớn dữ dội khiến cho tôi không thể nào giữ được lý trí của mình nữa, tôi ngửi thấy khí tức ở trên người bọn họ, đó là một mùi vị hư thối cùng với ẩm mốc.

“Thật xin lỗi, xin hãy tha cho tôi…” Tôi rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng ngay cả một chữ cũng không thể thốt nên lời.

“Oa…a…” Đầu lưỡi của tôi bị kéo ra ngoài, một con mắt đã bị móc xuống. Thế mà bọn họ vẫn chưa hài lòng hả dạ, một nam ca sĩ bị tôi nguyền rủa chết ở trên giường còn dùng tay kéo lấy mệnh căn của tôi.

“A a a a a a a!”

Trong một mảnh mông lung cuối cùng trong ý thức của tôi, tôi thấy được nơi mà mình đến, một cánh cổng màu đồng mang dáng vẻ cổ xưa đang chầm chậm mở ra, máu như thủy triều ào ạt tuôn ra, đó chính là địa ngục, bọn họ đang phô trương thanh thế thật lớn đón nghênh đón tôi đến đó.

Kết thúc

Thứ gõ ra từ trên bàn phím không phải là chữ, mà là ác ý.

Loại ác ý này có thể giết người, hoặc có thể gọi là kích thích.

Lần đầu tiên tôi vận dụng loại năng lực này là dùng ở trên một người có tên trên mạng là “Đại sư xem bói”. Thằng nhóc kia là một thần côn, suốt ngày ở trên mạng nói mấy lời giả thần giả quỷ, thế mà hết lần này đến lần khác lại có thể thu được mấy triệu người hâm mộ, còn có thể cùng với mấy nữ minh tinh xảy ra scandal. Điều này làm cho tôi vô cùng khó chịu, thé là tôi để lại một dòng bình luận dưới trang mạng xã hội của anh ta. Anh ta thế mà lại khinh thường tôi, mắng tôi là con kiến hôi, còn uy hiếp muốn tống tôi vào tù nữa.

Con kiến hôi à?

Tôi tức giận đến mức cả đầu bốc khói, liền viết tiếp một dòng chữ: [ Vĩ đại ư? Haha, bệnh của anh đã không còn cứu được nữa rồi, anh sẽ chết dưới sự phán xét của lương tâm của chính mình, chỉ có anh biết mình là loại mặt hàng gì thôi. ]

Tôi không thể ngờ được rằng sáng sớm hôm sau khi tôi đang ăn sáng, tôi đã đọc được tin tức về anh ta ở trên báo: “Khoảng bảy giờ sáng nay, thi thể của một người đàn ông đã được tìm thấy ở trong nhà. Được biết, người đàn ông này là một người nổi tiếng ở trên mạng xã hội, có hàng triệu người hâm mộ, khi anh ta còn sống đã nhiều lần dự đoán về cái chết của những người nổi tiếng. Phóng viên ở tại hiện trường tử vong của anh ta đã chứng kiến một thảm cảnh vô cùng kinh hoàng, lưỡi của anh ta bị kéo ra, một con mắt bị móc ra, bộ phận sinh dục cũng bị kéo đứt khi còn sống, chân tay bị xoắn đến mức không còn hình người. Tuy nhiên theo lời cảnh sát tại hiện trường không hề có dấu vết của người khác. Chẳng lẽ nói tràng cảnh bi thảm như thế này là do tự sát mà thành…”

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác sảng khoái giống như bạn phải ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được đi ra khỏi sân bay, dùng bật lửa châm một điếu thuốc hút…

Không biết làm sao trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Hay là nói, tôi có một loại siêu năng lực có thể dùng ác ý để giết người?

Tôi vứt bỏ bữa sáng ở trên tay chạy về nhà và bật máy tính lên, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, nhất định phải chứng minh điều này….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play