Bản Ghi Chú Kinh Dị

Câu chuyện thứ nhất: Cuộc sống được báo trước


1 năm


1

“Hôm nay bạn sẽ trúng xổ số, số tiền thưởng là năm ngàn nhân dân tệ.”

Tháng năm, thời tiết nóng hừng hực như bốc hỏa, tôi toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhanh chóng mở cửa tủ lạnh ra, cầm lấy lon coca trong đó uống một ngụm lớn. Đến khi tôi chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh lại thì phát hiện ra tờ giấy này.

Trên giấy là chữ viết tay viết bằng mực đen, giấy màu xám trắng, cái làm cho tôi quan tâm nhiều hơn chính là phía dưới góc của tờ giấy có một đồ án kỳ lạ, khi nhìn vào đó liền sinh ra một cảm giác vô cùng khó chịu.

Phải mô tả cái đồ án này như thế nào nhỉ? Nó giống như một bức vẽ trừu tượng 3D, khi bạn trải thẳng ra để nhìn thì giống như hình một cái cây khổng lồ, khi bạn dựng lên để xem thì lại giống như một đống thi thể, nếu đưa lên trước ánh sáng nhìn xuyên qua thì có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của mình.

“Mẹ nó, nhất định là trò đùa ác của đứa nào rồi!”

Tôi đóng sầm cánh cửa tủ lạnh lại thật mạnh và quyết định, bất kể là trò đùa của ai thì tôi cũng sẽ không để cho mục đích của người đó thành công.

Chỉ cần lão tử không mua vé số là được rồi!

2

“Khoảng thời gian này mọi người đã làm việc rất vất vả rồi, doanh thu của công ty chúng ta quý này tăng 20% so với quý trước, ông chủ rất vui nên đã quyết định bảo tôi mang đến cho mọi người một ít phúc lợi.”

Lão quản lý mập như một con heo vẫn nhiệt tình gào thét, trong khi đó toàn bộ các đồng nghiệp của tôi trong văn phòng vẫn giữ im lặng.

Cái mà lão ấy gọi là phúc lợi, chúng tôi đã sớm chịu đủ rồi.

Tháng trước, đó là mấy túi giấy vệ sinh thật lớn.

Tháng trước nữa, đó là mỗi người được tặng hai quả cam, có quả còn bị hư thối nữa.

Tháng hai còn quá đáng hơn, ngày lễ tình nhân bắt chúng tôi phải tăng ca làm thêm giờ, mà phúc lợi lại là một hộp bao cao su mà siêu thị xả hàng bán giảm giá. Mẹ kiếp, mỗi ngày đều bắt chúng tôi phải tăng ca như thế thì chúng tôi biết phải dùng nó như thế nào?

“Để tăng thêm kịch tính, các anh em, tôi nói cho các anh em biết nhé, phúc lợi lần này giá trị không nhỏ đâu, giá trị hơn hai mươi triệu tệ đấy.”

Các đồng nghiệp toàn bộ đều nhao nhao ngẩng đầu lên, ai cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lão quản lý lúc này mới hài lòng hơn rất nhiều, từ trong ngực lần lượt móc bên này rồi tới bên kia, cuối cùng lấy ra một xấp giấy nhỏ.

“Phúc lợi lần này chính là xổ số, mỗi người được phát mười tờ, không cần phải giành giật đâu!”

Lão quản lý mập như heo cười gian lần lượt phát vé số cho từng người, khóe miệng các đồng nghiệp của tôi cũng đều co giật, tôi cũng mắng lão ta mấy câu rồi đột nhiên nghĩ đến tờ giấy trưa nay tôi đã nhìn thấy trong tủ lạnh, đột nhiên trong lòng giật thót.

3

Đúng như mọi người đã dự đoán, đến buổi tối khi tôi dò kết quả xổ sổ, quả thật tôi đã trúng giải ba, tiền thưởng tôi nhận được vừa đúng năm ngàn nhân dân tệ.

Lúc đó tâm tình tôi vô cùng phức tạp. Trong đầu tôi tràn ngập những nghi ngờ thật lớn không sao giải thích được cùng với cảm xúc hưng phấn nhưng cũng có những nỗi sợ hãi không thể xua đi được. Ngón tay tôi run rẩy, cầm lấy tấm vé số kia ném lên trên bàn rồi bưng lon coca lên uống một ngụm.

Nếu như đây là một trò đùa, thì có thể đến trình độ như thế này sao?

Nếu như đây không phải là đùa giỡn, thì loại chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi rồi. Tiếp theo chuyện sẽ phát triển đến mức nào, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim kinh dị của tôi, hẳn sẽ không phải là chuyện tốt.

4

“Hôm nay, bạn sẽ gặp phải một vụ cướp, bị thương ở ngực.”

Tôi run rẩy cầm tờ giấy kia lên, cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn. Từ hôm qua đến hôm nay trong nhà tôi không hề có người khách nào hết, vậy thì tờ giấy này do người nào đặt vào đây?

Hay là nói, căn bản không phải là người….

Tôi vội vàng cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát, nhưng rồi tôi lập tức từ bỏ ý nghĩ này, rất có thể cảnh sát sẽ coi tôi như là một người bị thần kinh. Ngay lập tức đầu óc tôi bắt đầu xoay chuyển, tôi gọi điện cho lão quản lý mập như heo kia, dùng hết khả năng diễn xuất tài tình của mình giả vờ như đang bị bệnh nặng, lừa ông ta để xin phép được nghỉ một ngày.

Nếu như hôm nay tôi không ra khỏi cửa, không phải tôi sẽ tránh được việc cướp bóc mà trong tờ giấy đã nhắc đến rồi sao, mẹ nó tôi thật sự là một thiên tài mà.

Tôi vo tròn tờ giấy lại thành một cục rồi ném mạnh vào trong thùng rác.

Sau khi khóa trái cả cửa chính lẫn cửa sổ, tôi kết nối tivi với máy chơi game cầm tay, cổ tay bắt đầu xoay chuyển.

Cũng tốt, tranh thủ ngày nghỉ hôm nay để chơi game cũng là một cách hay.

5

Đến mười hai giờ rưỡi trưa, chuông cửa nhà tôi đột nhiên vang lên.

Tôi nhìn xuyên qua mắt mèo trên cửa, một nhân viên giao hàng dáng vẻ thật thà trung thực đang nói rất to: “Xin chào, tôi mang thức ăn đến giao cho anh đây.”

“Anh đặt ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ra lấy.”

Tôi nghĩ đến câu ở trên tờ giấy, hạ quyết tâm muốn đem hệ số nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.

Người nhân viên giao hàng đó đặt hộp đồ ăn ở cửa rồi lớn tiếng hét lên: “Tôi đã đặt ở cửa rồi, hy vọng anh có thể đánh giá tốt cho tôi.”

Anh ta nói xong quay đầu bước vào thang máy. Tôi lại đợi thêm năm phút nữa, cảm giác trên hành lang lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, trái tim căng thẳng buông lỏng được một chút liền mở cửa khom lưng lấy hộp đồ ăn đặt ở bên ngoài.

Đúng lúc này, cổ của tôi bị một bàn tay kẹp chặt lấy, sức lực của người kia rất lớn, bóp chặt đến mức đầu lưỡi của tôi cũng phải thò ra ngoài.

“Đừng nhúc nhích, nếu không lão tử chém chết mày.”

Tôi cảm thấy một con dao găm lạnh như băng lướt qua trên ngực tôi. Lúc này cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, cái người nhân viên giao hàng tướng mạo thật thà kia đi ra. Anh ta cùng với người đàn ông cao lớn kia bước vào trong phòng tôi, sau khi đóng cửa lại, anh ta tát tôi một cái thật mạnh: “Lão tử ghét nhất là loại người chỉ biết dùng mắt chó nhìn người như mày đấy, mày xem thường nhân viên giao hàng ở bên ngoài đúng không, còn muốn để lão tử để đồ ăn ở cửa nữa….”

Mẹ nó!

Làm sao tôi lại có thể nghĩ rằng nhân viên giao hàng này thật thà chất phác đây…

6

Toàn bộ hai tay hai chân của tôi đều bị trói chặt, giống như một con chó chết nằm trên sàn nhà, còn bọn họ đang lục tung cả nhà tôi lên để tìm đồ.

Đột nhiên tôi rất muốn làm một thí nghiệm, một thí nghiệm chết người.

Rõ ràng, tờ giấy kia chính là tờ giấy dự đoán vận mệnh, chỉ cần những chuyện được ghi lại trên đó thì cho dù có trốn tránh đến như thế nào cũng đều nhất định sẽ xảy ra.

Chuyện đó không còn nghi ngờ gì nữa.

Cái mà tôi muốn chứng minh chính là, những chuyện mà trên tờ giấy đã viết ra có phải là điều quan trọng nhất mà tôi phải trải qua ngày hôm nay không?

Trái tim tôi đập dữ dội, trên tờ giấy chỉ viết rằng hôm nay tôi sẽ bị cướp, mà không viết rằng “Hôm nay bạn sẽ bị cướp, sau đó bị thương và chết”, điều đó có nghĩa là hôm nay tôi sẽ không chết cho dù làm cái gì đi chăng nữa, có phải không?

Để chứng minh điều này, thực sự phải có một lòng can đảm rất lớn!

Tôi hít sâu mấy hơi rồi hướng về phía hai tên cướp hét lên một câu: “Fuck con mẹ mày, có gan thì giết chết lão tử đi. Lão tử đã nhìn thấy mặt bọn mày rồi, nếu bọn mày thả lão tử ra, lão tử liền báo cảnh sát tống bọn mày vào ngục giam, cho cái mông đít bọn mày nở hoa luôn.”

Người đàn ông thân hình cao lớn kia cùng với người nhân viên giao hàng kia nghe tôi nói như vậy liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó người đàn ông cao lớn lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, cầm dao găm đi về phía tôi.

Cộp…cộp…cộp…

Tiếng bước chân của anh ta vang vọng trong căn phòng trống rỗng, tôi cắn chặt răng của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta.

7

Tôi không thể ngờ rằng hai tên cướp vừa rồi còn kiêu ngạo phách lối đến như thế mà bây giờ lại biến thành cái dạng này, bọn họ cởi dây trói hai tay hai chân của tôi ra.

Sau đó cả hai người quỳ rạp xuống đất cầu xin tôi tha thứ cho họ. Người nhân viên giao hàng kia còn đập đầu xuống đất, trán chảy máu ròng ròng nói rằng anh ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cầu xin tôi tha cho anh ta một con đường sống.

Mà người đàn ông cao lớn kia thậm chí còn chảy nước mắt, anh ta nói rằng anh ta chỉ là bởi vì nghiện chơi game, muốn kiếm chút tiền mua đạo cụ trên game, anh ta nói bản chất anh ta vẫn chỉ là một đứa con nít.

Tôi vẫn chưa tỉnh hồn dựa vào ghế sô pha, áo sau lưng đã ướt đẫm.

Tôi dùng tính mạng của mình để đánh cược, mà những chuyện trước mắt đã chứng minh phỏng đoán của tôi.

Tôi không muốn để ý tới hai tên cướp kia nữa, cầm lấy khăn mặt che vết thương ở trước ngực lại rồi phất phất tay ra hiệu cho bọn họ cút đi. Bọn họ cung kính thả đồ vật trong tay xuống rồi co chân chạy biến.

Tôi lại từ trong thùng rác đào tờ giấy kia ra, đột nhiên tôi cảm thấy thật hưng phấn.

Nếu như là vậy thật, thì liệu tôi có thể cải biến vận mệnh của mình được không?

8

Tôi đã làm rất nhiều chuyện, và điều đầu tiên tôi làm chính là cầm bút viết lên tờ giấy đó.

“Hôm nay, bạn sẽ trúng năm mươi triệu nhân dân tệ, sau khi nhận thưởng xong thì thôi việc.”

“Hôm nay, người quản lý của bạn sẽ bị xe tông chết, sau đó bạn thay thế vị trí của ông ta.”

“Hôm nay, bạn sẽ gặp được Momotani Erika và Yui Hatano, hai cô ấy sẽ đi tới nhà bạn và chơi với bạn…”

Thật không may, cho dù tôi có dùng loại bút nào, cho dù ở trên tờ giấy tôi viết cái gì đi chăng nữa thì những dòng chữ viết trên đó sẽ biến mất hoàn toàn sau một phút đồng hồ.

Hơn nữa cho dù tôi có dùng các loại bút tẩy hay dụng cụ tẩy xóa nào cũng không thể xóa đi những dòng chữ ban đầu trên tờ giấy đó được.

Ừm, cũng thú vị đấy!

Tôi nhờ bạn bè của mình mua giúp hai cái camera, lắp ở trên tường đối diện với tủ lạnh, camera giám sát 24/24 giờ được kết nối trực tiếp với điện thoại di động của tôi. Nếu như có ai hoặc cái gì đó mở cửa tủ lạnh, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy được.

Thật đáng tiếc, tôi đã theo dõi nó suốt cả một tuần, hầu như mỗi phút tôi đều kiểm tra video nhưng không hề phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào.

Những tờ giấy đó giống như xuất hiện từ trong hư không.

Sau đó, tôi lại một lần nữa làm ra rất nhiều hành động điên rồ, điên rồ đến mức bạn không thể tưởng tượng được.

9

Ví dụ như là, trên tờ giấy chỉ viết những vấn đề lặt vặt không quan trọng, như vậy có nghĩa là ngày hôm đó tôi sẽ không gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng hay là bị chấn thương.

Vậy nên tôi đã dùng một miếng vải đen bịt kín đôi mắt của mình và chạy nhanh qua đường.

Trên con đường đèn đỏ bật sáng.

Tôi nhờ bạn bè quay lại cảnh tôi băng qua đường đó, giống như trong phim hành động bom tấn, tôi tùy ý xông thẳng qua đường nhưng lại khéo léo tránh đi tất cả những chiếc xe hơi đang lao tới vùn vụt. Bạn bè của tôi lúc chứng kiến hành động điên rồ của tôi, tất cả bọn họ đều cảm thấy choáng váng. Sau đó, bạn bè tôi đưa video lên mạng, số lượt xem đạt tới hơn năm mươi triệu, tôi được cư dân mạng đặt biệt danh là: Đứa con của số mệnh.

Đại khái ý là, tôi là người may mắn được vận mệnh chiếu cố. Có người đã dùng máy tính để tính toán thử, nếu làm giống như tôi, bịt mắt qua đường giữa lúc xe cộ qua lại đông đúc nườm nượp mà có thể sống sót không hề có tổn hao xây xước gì, xác suất chỉ là dưới một phần trăm ngàn. Mà không chỉ có một lần, tôi làm như thế liên tục năm lần kết quả vẫn như vậy, quả thật là một kỳ tích.

Tuy nhiên, khi tôi vẫn còn chưa tận hưởng đủ hương vị nổi tiếng, mấy video đó đã bị xóa đi. Tôi cũng bị cảnh sát mời lên đồn uống trà, nói rằng hành vi của tôi gây nguy hiểm cho an toàn công cộng, thậm chí còn gián tiếp gây ra những ảnh hưởng tiêu cực.

Có một học sinh trung học đã bắt chước tôi, cũng bịt mắt băng qua đường, kết quả là bị xe tông trở thành tàn phế. Mấy người bạn của cậu ta nói rằng cậu ta cũng muốn nổi tiếng, còn muốn đầu cơ trục lợi, thậm chí dùng mảnh vải kia cũng là miếng vải trong suốt, thế nhưng cuối cùng vẫn bị xe tông.

10

Phải nói thế nào đây nhỉ, mỗi tình tiết trong cuộc sống của tôi đều được báo trước.

Mà tôi lại dùng phương pháp loại trừ để cho cuộc sống của mình trôi qua có thêm nhiều niềm vui hơn.

Đương nhiên, cũng không phải là không có việc ngoài ý muốn.

“Hôm nay, bạn sẽ gặp được một cô gái, cô ấy là bạn gái đầu tiên của bạn.”

Sau nhiều tháng trôi qua bình thản nhạt như nước, mảnh giấy này đã làm tôi phải nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Nếu như vận mệnh đã an bài cho tôi có cơ hội để hẹn hò, vậy thì tôi phải chuẩn bị thật tốt mới được. Tôi hôm đó mặc âu phục phẳng phiu, tóc chải suôn mượt, dáng vẻ tuấn tú, sau khi hết giờ làm liền đến trung tâm thành phố, ngồi trong một quán cà phê chờ đợi duyên phận của mình đến.

Chỉ là không ngờ rằng tôi ngồi đợi một mạch từ lúc bảy giờ cho tới tận mười một giờ rưỡi vẫn không hề có một cô gái nào ngồi nói chuyện phiếm với tôi, nhân viên phục vụ quán cà phê đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ chuyện quan trọng như thế mà bị sai sao?”

Tôi thầm mắng không ngừng ở trong lòng, vẻ mặt tức giận nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, lúc này đã là mười một giờ năm mươi phút rồi, chỉ thêm mười phút nữa là sẽ hết ngày hôm nay.

“Xin lỗi anh, quán chúng tôi phải đóng cửa rồi…”

Em gái phục vụ cố gắng dùng sức đem từng cái ghế chuyển vào trong phòng, vẻ mặt ngượng ngùng nói với tôi một câu.

Tôi đành thở dài một hơi, lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, đúng lúc này, em gái phục vụ đột nhiên hưng phấn kéo áo tay tôi nói: “Trời đất, anh chính là đứa con của số mệnh rất hot trên mạng đó phải không?”

“Phải.” Lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng được về nhà, tắm nước nóng rồi đi ngủ.

Mẹ nó chứ, cái gì mà là đứa con của số mệnh chứ, quả thật chỉ là đùa giỡn tôi mà thôi. Mấy chuyện xấu thì lại chính xác đến quá đáng, còn khó khăn lắm mới có một chút chuyện tốt, thế mà lại mất linh…

“Thật sao? Em thích anh lắm đấy, cái video kia của anh em đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi…”

Đồng hồ treo tường phát ra một tiếng chuông, bỗng nhiên tôi ngẩng đầu lên, em gái phục vụ kia vẫn còn đỏ mặt cười với tôi.

Tóc hơi dài, hai mắt rất to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mang theo vẻ hoạt bát đáng yêu.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu ở trên sàn nhà, và tôi mỉm cười ngay lập tức.

11

Tôi và Kiều Kiều cứ như thế mà bắt đầu kết giao. Cô ấy là sinh viên năm thứ ba, làm việc bán thời gian ở quán cà phê này. Lúc có thời gian rảnh rỗi chúng tôi sẽ cùng nhau ở nhà xem phim. Kiều Kiều thích xem phim tình cảm, tôi thì lại thích xem phim kinh dị, chúng tôi thường xuyên bởi vì chuyện cướp lấy điều khiển từ xa mà cãi nhau.

“Hôm nay bạn sẽ cãi nhau cùng với bạn gái, cô ấy sẽ dọn đồ ra ngoài.”

Lúc lấy được tờ giấy này, tôi cảm giác đầu mình như phình to ra. Tình cảm của tôi với Kiều Kiều vẫn rất tốt, không cãi nhau đến mức như thế này chứ?

“Sao mỗi ngày anh vừa ra khỏi giường liền đến mở cửa tủ lạnh thế? Thói quen này của anh cũng thật là kỳ quái đó nha…”

Kiều Kiều mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu, dụi mắt và hỏi tôi.

Tôi cầm tờ giấy vo tròn lại thành một cục nhét ở trong túi quần, cười nói: “Bởi vì mỗi lần anh thức dậy đều thấy rất đói.”

Dù sao thì hôm nay tôi không cướp điều khiển từ xa với cô ấy nữa là được.

“Anh giấu cái gì thế?” Kiều Kiều bước đến và hỏi tôi.

“Không có, anh không giấu gì hết.”

“Ở trong túi của anh đó, lấy ra cho em xem nào.” Kiều Kiều vươn tay ra.

Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, cho đến nay, tất cả những gì mà tôi trải qua đều là bí mật cá nhân của tôi. Tôi chưa bao giờ nói với bất kỳ ai hét, bởi vì nó quá giống với chuyện nghìn lẻ một đêm, đoán chừng cho dù tôi có nói ra cũng sẽ không có người nào tin tưởng tôi hết.

Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện này quá mức huyền bí, tôi lo rằng nếu tôi nói chuyện này cho Kiều Kiều biết, liệu có thể có chuyện lạ tương tự giáng xuống trên người cô ấy hay không, tôi thực sự cũng không dám mạo hiểm.

“Thật sự không có gì hết mà.”

“Nếu thật sự không có gì thì anh lấy ra em xem thử đi.”

Tôi quyết định đi ra ban công và ném tờ giấy xuống, sau đó cố gắng dỗ dành cô ấy bằng một cách khác.

“Có phải anh có chuyện gì đó giấu em phải không?” Hốc mắt của Kiều Kiều lập tức đỏ hoe.

“Không có mà. Không phải như em nghĩ đâu.”

Làm sao tôi có thể giải thích chuyện đó được chứ, tôi luống cuống đến mức mồ hôi không ngừng toát ra.

“Anh thích người khác rồi à?”

“Làm sao có thể thế chứ?”

“Có phải tờ giấy kia là của cô gái nào đó gửi cho anh không?”

Tha cho tôi đi mà, trí tưởng tượng của mấy cô gái bây giờ phong phú quá đi!

“Không phải, thật sự thì không phức tạp như em nghĩ đâu.”

Kiều Kiều rốt cuộc cũng bùng nổ, cô ấy khóc rống lên: “Anh mang cô gái khác tới nhà, hai người lên giường rồi phải không?”

Tôi thiếu chút nữa đã bị hộc máu, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà chúng tôi cãi nhau. Lúc đó tôi đã do dự có nên nói cho cô ấy biết về chân tướng chuyện này hay không, nhưng rồi động tác của Kiều Kiều quá nhanh, cô ấy lập tức xoay người chạy về phòng lấy túi xách của mình rồi đẩy cửa bỏ chạy ra ngoài.

12

Vận mệnh giống như một đoàn tàu cao tốc, mà chúng tôi không phải là hành khách.

Chúng tôi chỉ là quỹ đạo.

Cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài tận mấy ngày, sau khi tôi phải tốn một đống miệng lưỡi, mời Kiều Kiều đi ăn một bữa tiệc mới có thể dỗ dành cô ấy trở về nhà.

“Anh thật sự không mang cô gái khác về nhà đúng không?”

“Anh thề, thật sự là không có mà.”

“Em ghét nhất là bị người khác lừa dối. Sau này anh không được lừa dối em, nếu không anh sẽ hối hận.”

“Anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng lừa dối em mà, ngoan nào, ngủ đi.”

Sau khi tắt đèn ngủ, tôi nghĩ thầm, sau này phải cầm lấy tờ giấy vận mệnh ở trong tủ lạnh như thế nào đây?

Không còn cách nào khác, chỉ có thể tranh thủ lúc rạng sáng đi vệ sinh mà lấy nó thôi. Đối với người thích ngủ nướng như tôi thì đó thực sự là một cực hình.

13

“Hôm nay, bạn sẽ thất nghiệp và không nhận được tiền lương.”

Cho dù tôi ở trong văn phòng có biểu hiện tích cực như thế nào thì đến chiều hôm nay tôi vẫn bị ông chủ sa thải, lý do là tôi đã từng phạm sai lầm cách đây một năm.

“Hôm nay, ông nội của bạn sẽ qua đời, bạn sẽ không thể được nhìn thấy ông ấy lần cuối cùng.”

Ông nội tôi vẫn còn rất khỏe mạnh, mặc dù tuổi tác cũng đã cao nhưng cho tới bây giờ cũng không bị bệnh gì nghiêm trọng cả. Nhưng hôm đó ông bị ngã từ trên cầu thang xuống, rất nhanh liền qua đời rời xa nhân thế. Từ sáng sớm tôi đã bắt xe chạy về nhà nhưng kết quả là dọc đường xe gặp phải tai nạn, tài xế bị đụng suýt chút nữa đã bị chấn thương sọ não. Bản thân tôi cũng bị cảnh sát mang về đồn để lấy lời khai, mặc dù tôi năn nỉ cầu xin như thế nào thì cảnh sát giao thông kia cũng nhất định không cho tôi đi.

“Hôm nay, bạn sẽ thoát ra khỏi đám cháy, nhưng lông mày của bạn bị đốt trụi.”

Từ sáng sớm tôi đã chạy ra khỏi nhà, trốn ở trên băng ghế công viên. Đến tối khi tôi bắt xe buýt về nhà, xe buýt bị bốc cháy, chúng tôi ở trên xe phải đập vỡ cửa sổ nhảy xuống. Vụ cháy không có thương vong gì, nhưng lông mày của tôi đã bị cháy trụi.

Tôi không biết mọi người có thể hiểu được cảm giác của tôi không?

Giống như tôi đang đánh cược với một người vô hình vậy, người đó hạ bài trước, nhưng vẫn luôn có thể giành chiến thắng.

Tôi luôn luôn cố gắng phản kháng bằng cách này hay bằng cách khác, nhưng tất cả vẫn đều là tốn công vô ích.

Tôi thậm chí còn phỏng đoán rằng, liệu có phải là ở một chiều không gian nào đó mà tôi không thấy được có một người đang khống chế cuộc sống của tôi hay không? Nếu như thực sự là có, vậy thì tôi vô cùng căm hận anh ta!

14

“Hôm nay bạn sẽ giết chết bạn gái của bạn.”

Tôi nắm chặt hai tay, run rẩy đứng trước tủ lạnh.

“Không phải là như vậy, đây không phải là cuộc sống của tôi.”

“Cái vận mệnh chết tiệt này đi đâu cho khuất mắt đi. Tôi sẽ không giết Kiều Kiều.”

Kiều Kiều vẫn đang còn ngủ ở trong phòng. Móng tay tôi cắm sâu vào trong da thịt mình, sự đau đớn vẫn không thể làm cho tôi bình tĩnh lại được.

Tôi vò nát tờ giấy kia rồi dùng sức giẫm lên đó.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.”

Tôi cắn chặt răng rồi quay trở lại phòng ngủ.

15

“Chúng ta chia tay đi.” Tôi hút thuốc, khuôn mặt không hề thay đổi đứng ở trước mặt Kiều Kiều.

Cô gái đáng yêu trước mắt tôi dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, cô dụi dụi hai mắt rồi cười nói: “Anh bị thần kinh à?”

“Anh không nói đùa đâu.”

Im lặng ba phút, sau đó hốc mắt Kiều Kiều lập tức đỏ hoe, cô ấy hỏi tôi: “Tại sao?”

“Anh yêu người khác rồi.”

Nước mắt Kiều Kiều rơi xuống, cô mím môi nói: “Em không tin đâu.”

“Anh với cô ấy đã lên giường rồi.”

“Anh nói dối.”

“Anh đã chán em từ lâu rồi. Em không cảm thấy thời gian này anh đều chỉ miễn cưỡng giả vờ tỏ ra vui vẻ thôi à?”

Kiều Kiều lau nước mắt, cô ấy đi tới ôm lấy tôi và nói: “Trong khoảng thời gian này trạng thái của anh không tốt lắm, em hiểu hết mà, không tìm được việc làm cũng không sao đâu. Em vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, chúng ta vẫn còn có thể chống đỡ được một thời gian mà, em tin ở anh.”

Trái tim tôi đột nhiên đau đớn, nếu có thể, tôi thà rằng để cho người hôm nay phải chết chính là tôi mà không phải cô ấy. Lại nhớ đến nội dung của tờ giấy sáng hôm nay, tôi lập tức trở nên tàn nhẫn.

“Chia tay đi, hôm nay em cút ra khỏi nhà cho anh, ngay lập tức, thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà anh ngay!”

Kiều Kiều không ngừng lắc đầu, nước mắt như mưa rơi ở trên người tôi, lúc đó tôi mới phát hiện ra sức lực của cô ấy thật lớn, cô ấy ôm chặt lấy eo tôi.

Tôi mạnh mẽ kéo tay cô ấy ra, cô ấy lại nhào tới muốn ôm tôi, tôi lại cắn răng đẩy cô ấy sang một bên, đột nhiên cô ấy hét lên một tiếng, sau đó, trên sàn nhà lập tức có một dòng máu đỏ tuôn ra.

Tại sao phía trên tủ đầu giường lại có một cái đinh nhô ra?

Tại sao lại có thể chứ, thế mà tôi ở đây lâu như thế mà cũng không hề phát hiện ra nó có ở đó…

16

Sắc mặt Kiều Kiều càng lúc càng tái nhợt, khóe mắt cô ấy vẫn còn vương nước mắt.

“Em không chia tay đâu, em không muốn chia tay mà…” Giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhỏ.

Đồ ngốc, làm sao anh có thể nỡ chia tay với em đây?

Tôi ôm cô ấy vào lòng và gào khóc.

Nước mắt của tôi đã cạn khô, nếu tôi khóc thêm nữa, tôi cảm thấy mình sẽ phải chết.

Thân thể Kiều Kiều đã trở nên lạnh lẽo, khóe miệng cô ấy vẫn mím lại, giống như bộ dáng ủy khuất khi cô ấy tức giận.

Tôi hôn lên trán cô ấy, sau đó cả người đầy máu ngồi lên trên lan can ban công.

Dựa theo tờ giấy vận mệnh mà nói thì hôm nay hẳn không phải là ngày chết của tôi.

Tôi ném tàn thuốc xuống đó, tàn thuốc trở thành một điểm sáng màu vàng lấp lóe.

Đây là lầu ba mươi ba, nếu tôi cứ như thế này mà nhảy xuống thì cũng không thể không chết đâu nhỉ.

Nếu như là nghịch lý thì điều gì sẽ xảy ra đây?

Tôi duỗi hai tay ra, thả người nhảy xuống, cảm giác không trọng lượng còn lâu hơn so với tôi tưởng tượng. Tôi nhìn thấy mặt đất càng lúc càng gần, giống như những pha quay chậm mà tôi xem trên tivi, chậm rãi rơi xuống, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy biểu tình của những người đi bộ phía dưới, có người sợ hãi, có người hoảng hốt, có người thì lại đang nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Ở phía xa xa mặt trời vừa mới mọc, nhưng lại chậm chạp không chịu ló dạng, thế giới vẫn là một mảnh mờ nhạt như cũ.

17

Tôi tỉnh lại từ trong bóng tối và thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Nhìn xung quanh đâu đâu cũng có sách vở, đĩa CD và những chai nước đã uống hết, một người đàn ông đang nằm sấp trước máy tính và đang ngủ say.

Tôi lảo đảo đứng dậy và nghĩ đến hồi ức sau cùng của mình, lúc đó tôi từ trên sân thượng tòa nhà cao nhất nhảy xuống, chắc là đã chết rồi.

Như vậy thì hẳn nơi này chính là địa ngục trong truyền thuyết phải không?

Tôi đi đến phía sau lưng người đàn ông đó, nhìn vào những thứ ở trên máy tính, chỉ cần nhìn thoáng qua là máu toàn thân tôi lập tức sôi trào.

“Để tránh hiểu lầm, người đàn ông đã dùng sức đẩy Kiều Kiều qua một bên. Lúc đó có một cái đinh rỉ sét thò ra ở phía trên cái tủ đầu giường đã đâm vào gáy Kiều Kiều.

Máu từ trong người cô ấy chảy ra ướt đẫm cả sàn nhà….”

Toàn bộ cơ thể tôi không ngừng run rẩy, từ từ kéo con chuột lên phía trên.

“Để kiểm tra tính chính xác của tờ giấy số mệnh, anh ta đã quyết định thực hiện một canh bạc chết người. Anh ta sử dụng một miếng vải đen để bịt mắt, giống như một diễn viên đóng thế liều lĩnh lao qua con đường xe cộ tấp nập.”

“Một giây trước khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, rốt cuộc anh ta cũng nhìn thấy người bạn gái tương lai của mình. Mái tóc dài, đôi mắt to, chính là mẫu người mà anh ta thích.”

“Số phận giống như một chuyến tàu cao tốc, mà chúng tôi không phải là hành khách.

Chúng ta chính là quỹ đạo.

Cho nên hôm nay, anh ta sẽ giết bạn gái của mình.”

Cái gọi là vận mệnh, thì ra chính là một thứ như vậy…

Người đàn ông bị giọng nói của tôi đánh thức, lúc đó tôi thấy được khuôn mặt của anh ta, lại là giống tôi như đúc.

Chỉ là trên mặt anh ta lúc này đều là mờ mịt và kinh ngạc, còn trên mặt tôi lúc này chắc là phẫn nộ cùng với sát ý.

“Anh là ai? Tại sao anh lại vào đây được?” Người đàn ông có vẻ hoảng hốt.

“Tôi à?” Tôi mỉm cười, thuận tay cầm con dao gọt hoa quả ở bàn bên cạnh lên.

“Hẳn là anh phải hiểu rõ hơn ai hết tôi là người nào sao?” Anh ta còn chưa kịp phản ứng, con dao đã đâm vào ngực anh ta, một dòng máu giống như vòi nước phun thẳng ra ngoài. Máu tươi nóng hổi phun thẳng lên mặt tôi, tôi bắt đầu cảm nhận được niềm vui sướng ở trong người. Lúc đó anh ta bắt đầu cầu xin tôi, tôi lại càn rỡ cười to, chắc hẳn lúc này anh ta đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi lúc đó.

Hồi kết

Dưới đây là bản tin nhanh của thành phố:

Vào khoảng chín giờ sáng hôm nay, thi thể của một người đàn ông đã được tìm thấy ngay trong chính nhà mình. Được biết, người đàn ông đó là một nhà văn mạng nổi tiếng, bút danh là “Tây Tây”, toàn thân anh ta trúng mấy chục nhát dao, cuối cùng bị cắt đứt yết hầu mà chết.

Điều đáng nói chính là trước khi qua đời, anh ta đã viết một cuốn tiểu thuyết tên là “Cuộc sống được báo trước”, tiểu thuyết này cũng chính là tiểu thuyết cuối cùng mà anh ta để lại. Mà khi cảnh sát tới hiện trường, phát hiện ra trong vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên là bên cạnh thi thể người bị hại có rất nhiều tờ giấy màu xám, nội dung trên những tờ giấy đó hoàn toàn giống với nội dung trong tiểu thuyết của người bị hại, mà chữ viết tay trên đó cũng là chữ viết tay của nạn nhân. Kỳ quái nhất chính là, trải qua giám định phát hiện trên tờ giấy kia còn có dấu vân tay và vết máu của một người khác, trước mắt vẫn chưa tra ra được dấu vân tay kia là của ai, theo phỏng đoán ban đầu của cảnh sát thì có lẽ đó là của hung thủ để lại.

Thứ hai, theo video giám sát của camera hành lang ghi lại được, từ hôm qua cho đến nay không hề có một người nào ra vào nơi ở của nạn nhân. Nói cách khác, sau khi hung thủ tấn công nạn nhân không hề ra khỏi phòng, nhưng sau khi cảnh sát đến hiện trường điều tra phát hiện trong nhà nạn nhân quả thật không hề có người khác. Như vậy vấn đề đặt ra là, làm thế nào hung thủ có thể xuất hiện ở trong nhà của nạn nhân. Còn nữa, sau khi hắn giết người xong thì làm thế nào để trốn thoát. Phải lưu ý rằng đây chính là tầng ba mươi ba.

Cuối cùng, sau khi cảnh sát kiểm tra một số máy ghi âm và camera để lại, lúc xem video thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông. Anh ta liên tục chửi rủa nạn nhân, nhưng kỳ lạ là không tìm thấy bóng dáng của bất cứ ai hết…

Vụ án mạng đầy rẫy những điều kỳ quái này đã trở thành một chủ đề nóng được nhiều cư dân mạng quan tâm. Để biết thêm những thông tin tiếp theo, xin vui lòng chú ý theo dõi những bản tin tiếp theo của chúng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play