Dị Đồng

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Editor: Miêu

Lâm Hạo Nhân giới thiệu sương trắng với bạn thân Tiêu Đan bằng vẻ mặt "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?". Tiêu Đan vẫy vẫy tay với không khí, có lẽ đã quen với việc không có ai nhìn cũng có thể vui vẻ được nên nụ cười vô cùng chân thành, như thể thực sự có thể nhìn thấy sương trắng, niềm nở nói: "Xin chào xin chào, tôi là bạn nối khố của A Nhân, mong được chỉ giáo!"

Sương trắng đi xung quanh cậu ta, nhớ ra gì đó lại nói với Lâm Hạo Nhân: "Em nhớ anh ta, cái người chuyên theo đuôi anh."

Anh Đản: "..."

Sương trắng lại bổ sung: "Hồi cấp ba có đợt anh ta béo lên, lúc nào trong balo cũng có đồ ăn vặt, bị thầy chủ nhiệm khoa bắt mấy lần luôn đúng không? Còn lên cả bảng thông báo."

Anh Đản: "..."

Lâm Hạo Nhân nhìn sang anh em cây khế của mình, ho khan: "Khụ, bây giờ mày không mập."

Anh Đản chẳng thể ngờ rằng đột nhiên bị xốc lại quá khứ, nhất là cái chữ "mập", anh Đản hot streamer dễ thương muốn trở mặt!

Sương trắng không cảm thấy rằng mình đang liên tục nhảy vào bờ vực nguy hiểm, đứng lại cạnh bàn ăn ngồi như thể ngồi ghế nói: "Ôi chao, em men theo mùi của anh tới đây. Không mời mà đến, cũng mong anh thông cảm."

Trực giác của Lâm Hạo Nhân mách bảo "men theo mùi" không phải lời hay ho gì, nhạy bén không hỏi thêm, ra hiệu anh Đản đừng để ý tới hắn, nói: "Cậu không đến trường canh chừng à?"

“Nếu thật sự có người cố ý thiết lập trận pháp này, em là linh hồn sống chẳng ai thấy cũng không chạm được đâu bắt được hắn." Sương trắng thản nhiên nói: "Bắt trộm phải bắt tận tay day tận mặt mới có tác dụng. Hơn nữa không biết khi nào em sẽ tỉnh, những ký ức lúc xuất hồn sẽ trở nên mờ nhạt..."

“Còn có chuyện như vậy?” Lâm Hạo Nhân suýt chút nữa không nhịn được vỗ tay: "Vậy cậu sẽ không nhớ hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chuyện này thật sự quá tốt! Tốt nhất là đừng có nhớ, chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa!

"Không phải không nhớ, là nhớ không rõ." Sương trắng nói: "Linh hồn sống rời khỏi cơ thể đối với những người bình thường giống như bị bóng đè vậy. Anh biết bóng dè chứ nhỉ?"

Lần đầu tiên anh Đản có thể giao tiếp với "linh hồn", không khỏi bị lời nói của đối phương thu hút, quên cả tức giận đập bàn: "Tôi biết! Là quỷ áp giường!"

Lâm Hạo Nhân nghi ngờ nhìn sương trắng: "Nếu không gặp tôi thì cậu định làm gì?"

Sương trắng bay lơ lửng, không nói gì như thể đột nhiên bị đóng băng.

Anh Đản nhìn trái nhìn phải... khi nhìn về phía sương trắng mắt cậu ta đảo quanh một vòng không có tiêu điểm, giả vờ rằng mình nhìn thấy được.

"Cậu này..." Anh Đản cắn đũa bắt chéo chân: "Nếu cậu không gặp A Nhân nhà tôi, chỉ mình cậu... Sẽ làm gì? Linh hồn sống? Cậu cũng chưa từng nghĩ phải làm gì? Chắc không phải vậy chứ?"

Lâm Hạo Nhân cảnh giác nhìn hắn: "Tôi sẽ không bị gạt nữa đâu."

Sương trắng khẽ cười một tiếng, giọng nói rất trong trẻo êm tai, từ tốn nói: "Lúc trước thử anh là lỗi của em. Được rồi, em xin thề, sau này tuyệt đối không gạt anh nữa, nếu em vi phạm lời thề, thì nhà em... Chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, thế nào?"

Anh Đản thử thay mình vào cảnh stream mấy tiếng mỗi ngày mà một xu cũng không kiếm được, thoáng rùng mình: "Thật tàn nhẫn! Tôi tin cậu!"

Lâm Hạo Nhân: "..."

Những thứ khác cậu không biết nhưng ít nhất trong chuyện tiền bạc thì sương trắng và Tiêu Đan đều như nhau, đều là chúa mê tiền.

Đường nét hai bên của sương trắng có mấy sợi lông trắng lộ ra giống như hai bàn tay, làm động tác "ôm quyền" về phía Tiêu Đan.

Lâm Hạo Nhân cạn lời: "Vậy lúc trước cậu dự tính làm gì?"

"Không có dự tính gì hết," Sương trắng nói: "Vốn em chỉ muốn xem là ai đang bày pháp trận, không có ý định bắt người. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, nên em tạm thời đổi ý."

Lâm Hạo Nhân nhíu mày: "Có ý gì?"

"Tụ âm trận thay đổi." Giọng nói sương trắng trở nên nghiêm túc hơn: "Sau khi tạm biệt anh, em quay lại trường học phát hiện vị trí của tụ âm trận đã thay đổi. Nghĩa là trong thời gian ta đi đã có người vào kho. Pháp trận đã được đổi đến bốn góc của trường, cả trường đều nằm giữa pháp trận làm em có một dự cảm chẳng lành."

Lâm Hạo Nhân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi: Sao lại chọn trường này? Sao lại bày pháp trận? Có mục đích gì? Chuyện xảy ra với cô bé ngày hôm qua là tai nạn sao?

Lâm Hạo Nhân nói nghi vấn ra miệng: "Chúng ta đặt giả thuyết là oán linh đòi mạng, vậy mục tiêu của nó là ngẫu nhiên à? Nếu không phải ngẫu nhiên, cô bé gặp tai nạn tối qua đang ở bệnh viện, nó không cần phải thay đổi pháp trận ở trường mà hẳn là phải đến thẳng bệnh viện chứ; nếu đặt giả thuyết là ngẫu nhiên thì nó dự định làm gì? Sao phải chọn trường học mới được?"

Sương trắng giơ ngón tay lên lắc lắc, sau đó phát hiện người khác không nhìn thấy "bàn tay" của nó, bèn nói: "Thứ nhất, thành lệ quỷ rất khó cần có chấp niệm và oán khí rất nặng, cần cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Nói một cách đơn giản, oán hận của người chết lúc đó rất khó tiêu tan, chấp niệm rất nặng, đồng thời ngày người đó chết cũng là một ngày có âm khí nặng nề nhất trong tháng, nơi người đó chết cũng phải là nơi có âm khí nặng, ban ngày dương khí khó vào không xua được tà khí tụ âm, duy trì như vậy một thời gian mới có thể hình thành lệ quỷ."

"Thứ hai," Sương trắng quơ quơ bộ lông trắng, mềm mại bồng bềnh nhìn rất dễ thương: "Người quỷ không chung đường, hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy quỷ, quỷ cũng rất khó ngưng tụ thành thực thể để tiếp xúc với cái gì đó. Tương tự như vụ tai nạn đêm qua, thứ nhất là do trường học có tụ âm trận làm loãng dương khí; thứ hai trẻ em nhạy cảm, đặc biệt là các bé gái, dương khí không đủ nên đã vô tình nhìn thấy. Nếu đổi lại là người lớn thì chưa chắc thấy được."

"Cho nên," Giọng nói trầm bổng của sương trắng đưa ra kết luận: "Nếu thật sự là lệ quỷ đòi mạng thì nó không thể tự mình bày pháp trận bởi vì nó không chạm được, trừ phi là nhập vào người ai đó. Nhưng hồn ma nhập vào ai đó cũng không dễ, trái lại dương khí của con người rất dễ cắn trả lại nó. Cho nên em càng thiên về khuynh hướng nngười làm hơn."

Tiêu Đan nghe một cách say sưa, bị Lâm Hạo Nhân đá một phát dưới bàn lấy lại tinh thần hỏi: "Nếu không thì hai người đến bệnh viện thăm đương sự trước?"

"Sáng mai rồi đi." Lâm Hạo Nhân ra quyết định, ăn uống xong xuôi đứng lên: "Tao với cậu ấy đến trường xem thử."

"Bây giờ á?" Tiêu Đan giật mình nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ: "Mày, mày chắc chắn?"

Ban đêm là thời điểm tụ âm trận có ảnh hưởng mạnh nhất, tối hôm qua đã xảy ra tai nạn nên không thể nói trước được đêm nay sẽ thế nào.

Không biết tình hình cũng không sao, nhưng nếu biết rồi thì không thể bỏ mặc được.

"Tao phá trận xong sẽ về, sẽ không mạo hiểm." Lâm Hạo Nhân tự biết lượng sức mình, nói chuyện với mấy nhóc quỷ thì không sao nhưng lỡ gặp loại kinh khủng hơn thì chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân. Cậu mặc áo khoác, dọn dẹp bàn ăn rồi đến nhà bếp rửa chén, dọn rác. Hành động chu đáo thành thói quen này khiến sương trắng ở bên cạnh phải tấm tắc ca ngợi.

"Đàn anh hiền huệ quá" Sương trắng nói: "Giá mà em có một người bạn cẩn thận tỉ mỉ như anh thì hay rồi."

Anh Đản lo lắng nhìn giờ: "Không thì tao đi với mày, tao canh ở ngoài lỡ xảy ra chuyện gì cũng có thể hỗ trợ..."

"Không cần." Lâm Hạo Nhân vỗ vai bạn mình đẩy cậu ta ngồi xuống ghế gaming: "Tới giờ mày livestream rồi, làm việc của mày đi."

"Vậy mày đến trường thì gọi cho tao!" Anh Đản vội la lên: "Chúng ta giữ kết nối, nếu bị ngắt kết nối tao sẽ báo cảnh sát!"

Gặp hiện tượng siêu nhiên báo cảnh sát có tác dụng gì chứ? Nhưng sự quan tâm của bạn thân vẫn khiến Lâm Hạo Nhân thấy ấm lòng.

Cậu nở nụ cười, lông mày giãn ra, trông có vẻ e lệ dịu dàng. Đôi mắt phượng hơi nhíu lại, nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng ngày thường không ai để ý nhưng lúc này dưới ánh đèn, nó lại có một khí chất đặc biệt.

Sương trắng sáp lại gần thì thầm vào tai anh: "Nè, thế này trông anh đẹp lắm."

Anh Đản: "?" Bạn chí cốt của cậu ta bị ghẹo à? Bị con ma nửa mùa ghẹo?

Lâm Hạo Nhân: "..."

Lỗ tai Lâm Hạo Nhân đỏ bừng, vô thức đưa tay lên đẩy ra thì bàn tay xuyên qua làn sương trắng. Anh Đản chỉ nhìn thấy Lâm Hạo Nhân vung tay lên không trung giống như đang xua muỗi.

Anh Đản: "..."

Cái kiểu nghiện mà còn ngại quen thuộc này, a, tôi mù rồi.

*

Từ sau khi anh Đản tốt nghiệp dọn ra ở riêng thì cách khá xa nơi ở ban đầu của họ.

Tòa nhà cũ nơi Lâm Hạo Nhân ở gần trường hơn, đều ở cùng một khu.

Trong xe, sương trắng lảm nhảm: "Hai người có quan hệ gì vậy?"

Lâm Hạo Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Sương trắng nói: "Hai người ở cùng nhau đã lâu, còn là bạn từ nhỏ, chẳng lẽ cấp một cấp hai cũng học chung hả?"

Trong lòng Lâm Hạo Nhân tự nhủ: Sai rồi, là học chung từ nhà trẻ cơ, bất ngờ chưa?

Sương trắng bay tới bay lui, dán lên mui xe nói: "Thằng cha kia không có bạn gái à?"

Lâm Hạo Nhân cau mày liếc nhìn hắn, muốn nói chuyện nhưng lo làm tài xế sợ nên đành lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Mắc mớ gì tới cậu?"

"Tò mò á." Sương trắng nói: "Hai thằng con trai hơn hai mươi tuổi, chưa từng tách nhau quá xa còn cùng nhau đi ăn tối, không kỳ lạ à?"

"Có gì mà lạ? Tôi coi nó như em trai."

"Câu thoại này nghe quen quen," Sương trắng suy nghĩ một chút, sau đó thả người đáp xuống vai của Lâm Hạo Nhân: "Nghe như kiểu bạn gái anh chất vấn mối quan hệ của anh với một cô gái khác là như thế nào, thì tên cặn bã nói, anh coi cô ấy như em gái?"

Lâm Hạo Nhân: "..." Nói xàm gì thế!

Xe đã đến cổng trường, xung quanh vắng lặng.

Đúng tám giờ tối, đèn đường chiếu sáng những cây ngô đồng cao to thành màu cam, thi thoảng có xe chạy qua, bánh xe đè lên nắp cống phát ra tiếng "lịch kịch" giòn giã. Vì là xã khu lâu đời nên những ngôi nhà gần đó đều sáng đèn, con đường phía sau thoang thoảng mùi thịt nướng, con đường này chủ yếu là các cửa hàng văn phòng phẩm nên rất vắng vẻ, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa sớm.

Lâm Hạo Nhân đút tay vào túi áo khoác, đứng dưới gốc cây một lúc.

Sau khi xác định không có ai đi qua, cậu đi vòng qua bức tường thấp của cửa hông, chạy lấy đà một đoạn trèo lên tường, để lại dấu chân trên mấy tấm poster “Nền văn minh đổi mới” khổ lớn, nhanh chóng lộn vòng vào trường.

Sương trắng tán thưởng: "Thân thủ khá lắm!"

Lâm Hạo Nhân phớt lời hắn, ngay khi tiếp đất anh nhận ra có gì đó không ổn: Bụng nặng trĩu, lông tơ khắp người bất giác dựng đứng, anh ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích một lúc rồi khẽ ngước mắt lên nhìn xung quanh. Vừa thấy thật không thể tin được, thực sự khiến anh vừa ngạc nhiên vừa giật mình.

Bên trong và bên ngoài trường hoàn toàn là hai thế giới.

Bên trong trắng xóa như có sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của tòa nhà dạy học. Sân vận động vào ban ngày trông lạnh lẽo và quỷ dị dưới lớp sương mù dày đặc, mặt đất nhớp nháp có mùi tanh, đèn bên ngoài tường dường như không thể chiếu vào được, ngay cả âm thanh cũng bị chặn lại, xung quanh im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Anh cẩn thận nín thở, chậm rãi đứng lên, đột nhiên cảm giác được sau tai có người thổi hơi lạnh, anh rùng mình quay đầu lại liền thấy quý ngài sương trắng mơ hồ có đường nét tướng mạo rõ ràng, giống như một "con người".

“Chà, ở đây rất thoải mái." Linh hồn sống suy cho cùng vẫn thuộc về hồn phách, họ thích ban đêm hơn ban ngày, càng thích những nơi có nhiều âm khí.

Sau khi tụ âm trận mở rộng, đúng là đã làm cho những linh hồn sống mờ nhạt có hình hài cơ bản, chưa kể những cô hồn dã quỷ từ lâu đã sống vất vưởng.

Một bàn tay bị đứt lìa đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của Lâm Hạo Nhân, anh kìm nén tiếng hét trong cổ họng nhanh chóng lùi ra sau, lưng đập vào tường.

Sương trắng vây quanh bàn tay bị đứt, lời nói như đuổi gà đuổi chó: "Đi đi! Thứ gì mà cũng dám dọa người của tao?"

Lâm Hạo Nhân: "?" Thành người của cậu khi nào? Sao tôi không biết?

Ngay khi bàn tay bị đứt lìa chạm vào sương trắng, nó lập tức biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Sương trắng nói: "Nào, em mở đường cho anh. Đừng sợ nha."

Ngữ khí như dỗ dành một đứa trẻ.

Tự dưng trong đầu Lâm Hạo Nhân xuất hiện ý nghĩ không phục, đứng thẳng lưng kiêu ngạo nâng cằm: "Đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp