Nam Khôi Trúc Mã Cậu Thích Tôi Rồi Đúng Không

CHƯƠNG 14: THỜI GIAN RẢNH HIẾM HOI


1 năm

trướctiếp

"Được rồi, mọi người có thể về rồi."

Sau khi giám thị nói rằng có thể ra khỏi phòng thi Lục Phương là người bước ra đầu tiên.

"Lục Phương ~" Có người gọi cậu từ phía sau, giọng nói mà Lục Phương rất quen thuộc, đó là Lưu Mĩ Nã.

Lục Phương giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, nhưng Lưu Mĩ Nã đuổi theo chặn trước mặt cậu ta, cười hỏi.

"Cậu làm bài thế nào?"

“Cũng ổn.” Lục Phương thờ ơ đáp, xoay người rời đi.

“Cậu đã đoán đề bài kiểm tra toán vào buổi chiều chưa?” Lưu Mĩ Nã tiếp tục hỏi một cách miễn cưỡng, “Tôi nghe nói rằng cậu có thể đoán kiến thức chính xác trước mỗi bài kiểm tra.”

Tại sao tên này giống như một viên kẹo dẻo, dính vào cũng không thoát ra được, ngay khi Lục Phương sắp tức giận, Diệp Tử Minh đã lao ra từ phía sau.

"Đoán đề, tôi đoán rồi cậu có muốn nghe không? ”

Cậu ta nháy mắt với Lục Phương, và Lục Phương nhanh chóng nắm lấy cơ hội để hướng về phía cửa rời đi. Hạ Tiểu Ngư trở về chỗ ngồi sau khi thu dọn giấy tờ và từ từ thu dọn đồ đạc của mình.

"Đó không phải là Lục Phương, tại sao cậu ấy lại ở đây?"

"Cậu ấy không đến đây để tìm ai đó, mà cậu ấy có thể đến đây để tìm ai?"

"Cậu xem cậu đoán già đoán non gì chứ, Hạ Tiểu Ngư đó."

Chắc chắn rồi, Lục Phương gõ cửa lớp và hét lên với Hạ Tiểu Ngư ở hàng cuối cùng.

“Hạ Tiểu Ngư, nhanh lên!”

Nhìn vào ghế trước và nhìn thấy khuôn mặt của Phương Vũ, Lục Phương nhíu mày không rõ. Hạ Tiểu Ngư bước đến chỗ Lục Phương dụng cụ thi và cốc nước trên tay.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Đi ngang qua."

"Đi ngang qua? Nếu tôi nhớ không nhầm thì phòng kiểm tra đầu tiên nằm ở đầu kia của hành lang trên lầu, vì vậy sau cậu có thể đi ngang qua phòng thi của chúng tôi." Nhiều lúc Hạ Tiểu Ngư là một ngoan cố thiếu tinh ý không nghĩ Lục Phương đến tìm cô ấy là có chủ đích.

“Ồ, sao cậu nói nhảm nhiều vậy?” Lục Phương lười ngụy biện nên đổi chủ đề, vừa đi vừa hỏi.

“Thế nào rồi? Vẫn quen với phòng thi này chứ? "

"Lúc đầu tôi không quen, ồn ào quá, sau đó ... " Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ đến tờ giấy trắng của Phương Vũ, nhịn không nổi hỏi một cậu.

"Cậu có biết Phương Dư không? Cậu ấy là người như thế nào?."

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Phương nghe thấy Hạ Tiểu Ngư hỏi tên của một người con trai, nhưng lần này có cảm giác khác, cậu cảnh giác hỏi.

"Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi anh ấy, và cậu ta đã nói gì với cậu?"

Hạ Tiểu Ngư lắc đầu.

"Không nói gì, tôi chỉ là tò mò, cậu biết đấy, cậu ấy không viết một chữ nào trong bài của mình, tôi thực sự nghi ngờ rằng cậu ta cố tình chiếm vị trí cuối cùng trong mọi kỳ kiểm tra. "

"Vậy thì sao? Chẳng qua là bất mãn với gia đình, nên cố tình không học chăm chỉ hay sao đó." Lục Phương đột nhiên dừng lại và nghiêm nghị nói.

"Dù sao thì, tôi cảnh cáo cậu, tránh xa cậu ta một chút! "

Hạ Tiểu Ngư thở dài một tiếng haiz,"Mà cậu dựa vào đâu quản tôi~ "

"Chỉ là Chú Hạ và dì Thẩm tạm thời bảo tôi trông chừng cậu ở trường. ”Lục Phương vừa nói, đột nhiên cảm thấy cao hơn.

Tất cả những người nhìn thấy họ trên đường đều che miệng và thì thầm hoặc nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt rực lửa, nhưng Hạ Tiểu Ngư và Lục Phương dường như đã quen với việc tập trung, trò chuyện và không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.

“Tiểu Ngư, cuối cùng thì cậu cũng về rồi.” An Nhiên đang đợi ở cửa lớp với thẻ ăn trưa, vừa thấy bọn họ đi gần đến, cô bắt đầu vẫy tay chào.

“Đi thôi, mau đi ăn thôi đó sắp chết rồi. "

"Chờ tôi với, thu dọn đồ đạc đã ~ "

Nhóm Tứ đại học bá lại tụ tập ở căng tin đang ăn cơm, Lục Phương đột nhiên nhớ ra một điểm chính mà anh ấy có thể đang làm bài kiểm tra.

“Lục Phương, nếu lần nào thi cũng có cậu giúp ôn tập chắc chắn mỗi lần thi tôi sẽ cao hơn 10 điểm.” An Nhiên nói.

"Phương Nhi, tôi nói cậu thật tuyệt vời, kiến thức mà cậu đề cập vào trưa hôm nay có thể dùng để giải quyết câu hỏi cuối cùng." Diệp Tử Minh bật lon nước lạnh vừa mua ở cửa hàng đưa cho Lục Phương, cậu ta cung kính nói.

"Bái phục ngài, mời uống."

Lục Phương liếc hắn một cái.

"Chỉ vậy? 140 điểm toán chỉ bằng một lon nước?"

"Chậc chậc, vậy thì tôi mời cậu ăn tối. " Diệp Tử Minh vòng tay qua vai Lục Phương.

"Nói đi Đại thần cậu muốn ăn gì? "

"Ai thấy thì có phần tôi vote cho lẩu." Hạ Tiểu Ngư ngoan ngoãn giơ tay lên, đáng yêu đến mức không nỡ từ chối.

“Tôi cũng bỏ phiếu cho món lẩu.” An Nhiên đồng ý.

Diệp Tử Minh thấy Lục Phương gật đầu nên hạ quyết tâm.

"Mọi người đã quyết cả rồi, cuối tuần này mọi người sẽ ăn lẩu."

"Nói lời giữ lời~ "

Kỳ thi ôn luyện kéo dài ba ngày trôi qua nhanh chóng cuối cùng thì chiều nay ai cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu hồi hộp chờ đợi ngày công bố kết quả.

“Hạ Tiểu Ngư thì sao, cậu tự tin đến mức nào?” Lục Phương lại đá vào ghế của Hạ Tiểu Ngư từ phía sau.

“Không nhiều, chỉ là 99,999%.” Thực ra, Hạ Tiểu Ngư đã hối hận sớm nhất là vài ngày trước sau khi nhìn thấy sức mạnh của Lục Phương, tại sao lúc đầu lại cược như vậy. Nhưng cô ấy tự nhủ đừng hèn nhát, hãy thử và biến xe đạp thành xe máy.

“Được, vậy tôi sẽ đợi.” Lục Phương cười nhẹ sau lưng cô.

Mọi người còn đang bàn tán xôn xao để trả lời câu hỏi thì thầy chủ nhiệmLão Nhậm hắng giọng bước vào.

"Khụ, mấy ngày nay mọi người thi khó khăn lắm nhỉ, chiều nay lớp tự học nghỉ nên tất cả đều đến sân chơi."

"Ồ vâng ~ Lão Nhậm muôn năm ~ "

"Wuhu, đi thôi. " Tiếng cổ vũ trong lớp học.

Lão Nhậm có một quy tắc trong lớp học của mình, đó là không ai được phép lười biếng và lơ đãng khi đến giờ học, nhưng cũng không ai được phép học khi đến giờ để chơi, và mọi người phải đến sân chơi cho các hoạt động miễn phí. Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, lựa chọn đầu tiên của các chàng trai tất nhiên là chơi bóng. Dù là sân bóng rổ hay bóng đá, chúng luôn chật kín chỗ. Lục Phương và Diệp Tử Minh đều thuộc đội bóng rổ của trường ở trường trung học cơ sở khi họ lên trung học, một đội bóng rổ gồm những học sinh thể thao đặc biệt sẽ không thể chọn họ, nhưng họ vẫn rất hứng thú có thời gian sẽ chơi bóng rổ cùng nhau. Đã lâu rồi tôi không thi đấu nghiêm túc, Lục Phương và Diệp Tử Minh cố tình lấy giày bóng rổ trong tủ ra và mang vào, rồi cùng vài nam sinh trong lớp đi chơi.

“Đi thôi, đi, đi xem Lục Phương chơi bóng.” Hai cô gái ở hàng ghế đầu lao ra cửa.

“Tiểu Ngư, sao chúng ta không đi xem một chút?” An Nhiên thấy tất cả nữ sinh trong lớp đều đi xem họ chơi bóng rổ, cô không khỏi muốn tham gia vui vẻ.

Mặc dù Hạ Tiểu Ngư lớn lên cùng với Lục Phương nhưng cô ấy thực sự chưa xem Lục Phương chơi bóng rổ. Dù sao thì Lục Phương là một cậu bé khi còn học tiểu học và cậu ấy thường ném bao cát với họ.

“Được rồi, đi thôi, tôi muốn xem cậu ấy có thể bị đánh bại như thế nào.” Cô ấy bước về phía sân chơi trong khi nắm tay An Nhiên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp