Nam Khôi Trúc Mã Cậu Thích Tôi Rồi Đúng Không

CHƯƠNG 1: NỮ SINH MỚI ĐIẾN THẬT NGỔ NGÁO.


1 năm

trướctiếp

Tháng 7, chắc là thời điểm tuyệt vời ăn dưa hấu với điều hòa bật ở nhà, hoặc ra quán đồ uống lạnh làm bài tập với bạn bè, hoặc cùng bố mẹ đi du lịch. Nhưng tháng 7 này khác với mấy chục năm trước. Vì để hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học năm cuối cấp 3, Hạ Tiểu Ngư bất ngờ trở thành chuẩn học sinh cấp 3 trong kỳ nghỉ hè nóng nực này. Là một học sinh cuối cấp trung học phổ thông, không xứng đáng có một kỳ nghỉ, vì vậy trước khi tháng 8 đến, ngày tựu trường đã bắt đầu. Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Tiểu Ngư chuyển đến trường. Cô ấy đứng trước cổng trường lộng lẫy với chiếc cặp sách bằng vải trên lưng và thở dài, hóa ra là trường top là như thế này! Trường này rất nổi tiếng, chẳng hạn như tỉ lệ nhập học cao, chỉ cần có thể lọt vào top 30 của danh sách, có thể được chọn từ nhiều trường nổi tiếng khác nhau, ví dụ như khuôn viên trường siêu đẹp, những bức tường đỏ và cây xanh giống như ở giữa bức tranh; một ví dụ khác là một học sinh trường top có ngoại hình siêu cao, người đại diện: Nam Khôi Lục Phương.
Trong lớp 12(3), Hạ Tiểu Ngư đã tìm thấy lớp học của mình, trong lớp đã có rất nhiều bạn học đang trò chuyện và tán gẫu, nhưng không ai để ý đến cô ấy.
“Bạn học, có ai ở ghế này không?” Hạ Tiểu Ngư chỉ vào một ghế trống ở hàng thứ ba và hỏi cô gái bên cạnh.

“Có rồi!” Cô gái ngước nhìn cô ấy và đáp lại một cách thiếu thân thiện.
Hạ Tiểu Ngư nhướng mày và biết điều rời đi, cô ấy chưa kịp nói ở hàng sau thì bên kia đã từ chối.

"Ở đây cũng có người".
"Bạn học bạn học, không có ai ở đây cả, nếu không phiền thì có thể ngồi đây."
Hạ Tiểu Ngư theo dõi giọng nói và nhìn thấy một cô gái dễ thương đeo kính, khuôn mặt tròn và đôi mắt tròn ở hàng áp chót đang mỉm cười ngọt ngào với cô ấy. Cô ấy bước đến ngồi bên cạnh và đưa tay về phía cô gái.

"Cảm ơn cô, vậy tôi sẽ không khách khí nha, tôi là Hạ Tiểu Ngư, mới chuyển đến hôm nay."
Cô gái bắt tay lại với cô ấy.

"Rất vui được gặp. Tôi tên là An Nhiên."

“Ồ…” Lại đến rồi, có thể trách ai chứ, tối hôm qua do cô ấy ăn mì cay với soda đá, Hạ Tiểu Ngư tối hôm qua và sáng nay đã chạy vào nhà vệ sinh N lần rồi.

"Không được rồi, đau bụng tôi phải đi vệ sinh."

“Vậy mau đi đi, ra ngoài cửa cứ đi thẳng là đến! ” An Nhiên lo lắng nói, nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Hạ Tiểu Ngư.
Sau tiếng kêu răng rắc, Hạ Tiểu Ngư cảm thấy thư thái, cô đứng trước bồn rửa mặt và soi gương. Trên đường trở lại lớp học, trước mặt cô có ba cô gái đang đi chậm rãi đi cạnh nhau, sau đây tác giả sẽ vẽ ra những điểm mấu chốt trên bảng đen, ba cô gái này sẽ có tỉ lệ xuất hiện rất cao với vai phản diện trong tương lai. Người có mái tóc ngắn ở ngoài cùng bên trái là Tống Sương, người có mái tóc ở giữa là Lưu Mĩ Nã, và người ở ngoài cùng bên phải với kiểu tóc đuôi ngựa là Đặng Hân Hân. Trước giờ Hạ Tiểu Ngư chắc chắn sẽ cho họ ra ngoài, nhưng hôm nay cô không còn sức lực và không muốn gây rắc rối ở trường mới nên đã đi theo sau và nghe họ trò chuyện.
"Này, tôi vẫn chưa chơi đủ đã phải đi học rồi! Thực sự nhàm chán!" Tống Sương nói với một tiếng thở dài.
"Nhưng sau khi bắt đầu học, chúng ta có thể gặp lại những anh chàng đẹp trai. May mắn thay, thầy Lục Đại Nam Khôi học ở lớp của chúng ta." Đặng Hân Hân chắp tay và nheo đôi mắt hình sao khi nói.
“Chỉ nhìn thôi thì có ích gì, Giáo Tạo không thể nào là của bà.” Tống Sương dùng cùi chỏ chạm vào cô gái ở giữa.

“Mĩ Nã, vẫn là bà có phước, đã xinh đẹp lại còn học giỏi nên chỉ có cậu mới lọt vào mắt xanh của Lục Phương."
"Đúng rồi, Lục Phương bây giờ sợ ảnh hưởng việc học nên khi ra trường sẽ đi đại học, cậu ấy nhất định sẽ tỏ tình với bà!"
"Phì ~ " Không ngờ lại nghe thấy ai đó bàn tán về nam khôi, Hạ Tiểu Ngư không thể nhịn được cười, mặc dù âm thanh này là nhỏ, nó cũng bị những người phía trước tôi nghe thấy. Cả ba người dừng lại và quay lại nhìn cô, cô gái này cao và gầy, khuôn mặt nhỏ và đôi mắt to và trông yếu ớt. Lưu Mĩ Nã cau mày và khoanh tay trước ngực.

"Cậu đang cười cái gì vậy?!"

Hạ Tiểu Ngư nheo mắt cười.

"Không, không có gì."
Ban đầu không phải họ đang cười, và vì đau bụng nên Hạ Tiểu Ngư chỉ muốn nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình. Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Tôi xin lỗi, cậu đang chặn đường, cho tôi đi qua."
Lưu Mĩ Nã bước lên và di chuyển đến chặn trước mặt cô ấy, ngạo mạn nói.

"Cô cười rõ ràng, nói rõ rang rồi đi."
Hạ Tiểu Ngư thở dài.

"Tôi cười vì thị lực kém của cậu, được chưa?"
Chỉ là trạng thái hôm nay của tôi không tốt, thực sự nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt? Ngay khi Hạ Tiểu Ngư vừa mở miệng, đã phá vỡ tấm kính trên khắp cơ thể mình.
"Cô!"
Lưu Mĩ Nã đang định nổi giận nhưng khi cô ấy liếc nhìn Lục Phương và bước tới từ phía sau, và nói.

"Bạn học, nhìn xem chúng tôi không thuận mắt thì thôi đi, không cần phải nói xấu Lục Phương, cậu ấy đẹp trai và học giỏi, nên chúng tôi không có nói sai."
"Hừ hừ ~" Hạ Tiểu Ngư tỏ vẻ khinh thường.

"Lục Phương? Nam khôi à? Đẹp trai lắm sao? Tôi xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu ấy, các cậu cứ tiếp tục thảo luận, nhưng đừng chặn đường vì thảo luận về loại người đó?"

"Loại người như vậy là sao! Lục, Lục Phương, cậu nghe thấy chưa? Tôi xin lỗi, đừng để tâm, cô ấy nói như vậy là có mục đích chọc giận chúng tôi."
 Lưu Mĩ Nã đang tính toán thời điểm Lục Phương đi qua cố ý chọc tức Hạ Tiểu Ngư những gì cô ấy nói vừa rồi, cậu ấy đứng sau lưng cô nghe rất rõ.

Vào ngày đầu tiên đi học, đã đụng trúng Lục Đại Nam khôi, sau này khó sống rồi, Lục Phương mặc áo phông trắng và quần jean, cơ thể thoang thoảng mùi bột giặt, cậu ấy phớt lờ Lưu Mĩ Nã và đứng trước mặt Hạ Tiểu Ngư như thể cậu ấy không nhìn thấy bóng dáng của cô. 183 chặn cô lại thật chặt, cậu không nói gì chỉ trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Ngư rồi đi thẳng vào lớp. Hạ Tiểu Ngư thè lưỡi với Lưu Mĩ Nã, nhún vai và đi vào lớp. Anh chàng này thực sự học lớp ba? ! Lưu Mĩ Nã dậm chân tức giận.
“Gì, như này?” Những người xem nói rằng quả dưa không đủ ăn, và họ giải tán.
“Phương Nhi, tại sao cậu lại đến đây?” Diệp Tử Minh, bạn cùng bàn và là bạn thân nhất của Lục Phương, nhìn thấy cậu ấy bước vào lớp và chào cậu ấy.

“Ông đã làm xong bài tập chưa, nhanh lên cho tôi mượn đi nào."
"Tôi không mang nó!" Lục Phương ngồi xuống và đáp lại với một cú giật mình.
Kể từ khi Lu được đưa vào lớp học, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn hẳn, đám con trai chơi đùa cũng ít ồn ào hơn, vì Lục Phương ghét nhất tiếng ồn, trong khi con gái lại tập trung vào anh chàng đẹp trai.
“Này!” Một ngón tay thon thả và xinh đẹp gõ vào bàn mà Lục đặt lên, giọng điệu có chút sốt ruột.

“Cậu dọn bàn lại được không? Chỗ nhỏ như vậy làm sao có thể ngồi."
Thanh âm không lớn, nhưng phòng học yên tĩnh đến mức thu hút sự chú ý của mọi người, cô gái này sao dám nói chuyện với Lục Phương như thế này? Dám gõ bàn của cậu ấy? Hạ Tiểu Ngư trố mắt nhìn anh với vẻ trịch thượng, Lục Phương nhìn cô ấy với ánh mắt sắc bén, hai bên bế tắc hàng chục giây. Mọi người đều đang suy đoán xem cô gái này sẽ như thế nào, Lục Phương rất ghét nói chuyện với con gái, cho dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu, chưa kể trong giọng nói của cô gái này còn có mùi thuốc súng. Điều mà mọi người không ngờ tới là Lục Phương "éc éc" và di chuyển bàn về phía sau rất nhiều, sau đó Hạ Tiểu Ngư vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
? ? ?
Một màn kịch lớn đã kết thúc trước khi nó bắt đầu và mọi người đều nhìn nó với dấu chấm hỏi. Hôm nay Lục Đại Nam khôi có bị câm không? Không phát hỏa! Tại sao anh ấy lại nghe cô gái mới đến này nhiều như vậy? Những tin tức thú vị như vậy đương nhiên cần được chia sẻ với tất cả học sinh trong trường, và sẽ sớm có nhiều bài đăng hấp dẫn hơn trên thanh bài đăng của trường.
"Tin nóng: Một người đẹp mới được chuyển đến lớp 12 (3)! Ngay khi tôi xuất hiện, tôi đã thách đấu Lục Nam khôi, siêu ngổ ngáo!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp