Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 8: Thụ tinh này không ăn chay (8) - Cho danh phận


1 năm

trướctiếp



Vốn dĩ Chu Vân Nghiên cũng không phải người nói nhiều, Huyết Tiên lại dám đổi trắng thay đen thế này, làm cứ như đúng rồi vậy, khiến hắn ngu ngơ một hồi lâu.

Tình hình của bọn họ nào có thể xem là động phòng hả?

Không mai mối, không sính lễ, càng không có trưởng bối trong nhà, không phải lưỡng tình tương duyệt cũng chẳng phải môn đăng hộ đối, thậm chí còn vượt qua giới hạn nhân yêu thì sao có thể xem như hôn sự.

Huống chi đêm qua hắn ngủ mê mệt như vậy, chắc chắn là do tinh quái này gây ra.

Nhưng Chu Vân Nghiên hắn không phải hạng người bảo thủ ngu xuẩn mất khôn, dù cho đối phương là yêu tinh hay nhân loại, hắn đều phải chịu trách nhiệm.

“Cô nương không cần...” Chu Vân Nghiên không tài nào lặp lại lời Huyết Tiên nói được, cái gì mà động phòng, ý trung nhân, đây nào phải lời của một cô nương gia chứ?

“Không cần nói những việc này, đương nhiên Vân Nghiên sẽ chịu trách nhiệm với cô nương. Đợi tới lúc đến biên cương, ta sẽ gửi một phong thư cho gia đình, cho cô nương một danh phận.”

Mặc dù Chu Vân Nghiên không biết yêu tinh này có cần hay không, nhưng hắn vẫn phải cho.

Danh phận là thứ vô cùng quan trọng đối với nữ tử, nếu không danh không phận thì cũng giống như tằng tịu với nhau, không được coi trọng. Nhưng đối với Huyết Tiên thì danh phận lại chẳng đáng một đồng, chẳng sánh bằng một bữa ăn chuột đất ngon lành.

Nàng sống hơn nghìn năm, những thứ như danh phận, thanh danh, mọi việc phun ra từ miệng người khác, dù tốt hay xấu thì Huyết Tiên hoàn toàn mặc kệ.

Trong lòng nàng, hai người họ đã thành thân, Chu Vân Nghiên chính là của nàng, từ rất lâu về trước đã là của nàng, không cần người khác thừa nhận.

Nàng ngước đôi mắt đen như mã não nhìn Chu Vân Nghiên, trông thấy hắn mất tự nhiên mà quay đi, mặc kệ nàng còn đang gối đầu trên đùi mình.

Chu Vân Nghiên tuấn lãng nên dù hàm dưới có những vết sẹo bé nhỏ thì trong mắt Huyết Tiên, nó vẫn rất đẹp.

Huyết Tiên thấy được hồn phách của hắn, linh hồn sáng lấp lánh không vương hạt bụi.

Huyết Tiên không biết e lệ là gì, nàng có thể nói mọi thứ với gương mặt bình thản, thế là nàng nói tiếp: “Chàng chính là đàn lang của ta, vì sao ta không thể nói chứ?”

Nàng đã xem vô số kịch tình yêu, mỗi lần nữ quyến trong phủ Tướng quân nhìn thấy đôi nam nữ bày tỏ tâm tình thì đều lặng lẽ che miệng, thẹn thùng cười khẽ.

Chỉ có Huyết Tiên bé con, cặp mắt sinh động không chớp nhìn khán đài, nghe một lần là nhớ rõ mười mươi.

Chu Vân Nghiên: “...”

Không phải nàng là tinh quái sao? Nghe được mấy lời này từ đâu thế?

Gương mặt Huyết Tiên rất thản nhiên, Chu Vân Nghiên cũng chỉ có thể thở dài khe khẽ, quả thật tinh quái này khác con người, dường như chẳng biết xấu hổ là gì cả.

“Danh phận mà chàng nói, chàng có cho hay không thì ta cũng chẳng để tâm. Chỉ cần ngày ngày chàng ở bên ta, ân ái triền miên cùng ta thì ta không cần cái khác nữa.”

Thứ nàng muốn, nàng sẽ tự đi lấy, ngay cả Chu Vân Nghiên ở trong mắt nàng cũng chỉ là người nàng muốn mà thôi.

Huyết Tiên nói mà chẳng có lấy một chút rụt rè, Chu Vân Nghiên nghe xong mà mặt đầy vẻ phức tạp.

Rõ ràng tinh quái này đang thổ lộ lòng mình nhưng nàng lại nói quá thẳng thắng, ngay cả nam tử cũng không thể giữ sự bình tĩnh như nàng. Từ nét mặt của Huyết Tiên, hắn thật lòng không thể biết rốt cuộc nàng có hiểu lời mình nói hay không.

“Có lẽ với cô nương mà nói thì danh phận không hề quan trọng nhưng Vân Nghiên vẫn phải cho cô nương.” Không danh không phận đi theo hắn, Chu Vân Nghiên nào làm được loại chuyện này.

Nam tử hán đại trượng phu phải biết chịu trách nhiệm, dù cho cô nương này không phải người, hành động còn rất đáng ngờ. Nhưng dù có thế nào, với lẽ thường nhân gian thì hắn quả thật đã “mạo phạm” cô nương nhà người ta.

Chu gia không có thói quen nuôi thiếp, hắn cần phải suy nghĩ kĩ về danh phận của Huyết Tiên.

Trừ khi bị mê hoặc thì không ai sẽ lấy tinh quái có nhân duyên ngắn ngủi làm chính thê.

Huyết Tiên gật đầu: “Nếu chàng đã muốn cho thì ta đây sẽ nhận.”

Trong lòng Huyết Tiên, nàng không muốn danh phận nào ngoài cái gọi là chính thê. Trong suốt quãng đời dài dằng dặc của mình, Chu Vân Nghiên không được nạp thiếp.

Nếu hắn nạp thiếp, vậy thì đồng nghĩa với việc “đút thức ăn” cho Huyết Tiên, hắn nạp bao nhiêu phòng thì nàng sẽ ăn bấy nhiêu.

“Việc này cần bẩm với tổ mẫu và phụ thân, để họ định đoạt, mong cô nương đừng gấp gáp.” Chu Vân Nghiên nói.

“Ta không gấp.”

Huyết Tiên chẳng hề sốt ruột, thứ này nàng có hay không đều được. Tay trái Huyết Tiên che miệng, ngáp một cái.

Độn Địa Hổ ở bên kia thầm nghĩ: Nàng có thể gấp à? Sau khi ngươi chết mà nàng còn chả buông tha cho ngươi. Suốt ngàn vạn năm dài đằng đẵng, nàng gấp mới lạ.

Khóe mắt Chu Vân Nghiên liếc thấy Độn Địa Hổ run chùm râu đứng bên kia, hắn mới chợt nhớ lại trong trướng còn một sinh vật sống.

“Vị này là bạn của cô nương à?” Chu Vân Nghiên nhìn qua đó, thấy Độn Địa Hổ có linh tính bèn hỏi Huyết Tiên.

Huyết Tiên liếc nhìn chuột nhắt kia, bạn bè?

“Không phải.”

“Tiểu nhân là Độn Địa Hổ, từ nhỏ đã sống trong hang đất ở hậu viện phủ Tướng quân, những năm qua luôn sống dưới sự bảo vệ của phủ Tướng quân, nay có thể gặp mặt Chu Thiếu tướng quân để nói một tiếng “tạ ơn” thì thật là cơ duyên lớn lao của tiểu nhân.” Độn Địa Hổ chấp hai móng vuốt lại rồi nho nhã vấn an Chu Vân Nghiên.

Người bình thường nhìn thấy một con chuột nói chuyện như con người chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Nhưng Chu Vân Nghiên trời sinh lớn gan, lại chứng kiến Huyết Tiên nữ biến nam.

Trải qua một trận ngơ ngác lúc sáng, giờ lại đụng phải con chuột biết nói chuyện, giờ hắn lại chẳng bất ngờ gì mấy.

Chỉ là có cảm giác là lạ không nói nên lời.

Nghe Độn Địa Hổ nói thế, Huyết Tiên cười nói: “Đừng tin bọn chuột nhắt này, hắn từng ăn vụng đào mừng thọ của bà nội chàng đấy.”

Độn Địa Hổ vội vàng giải thích: “... Tiểu nhân ở trong hang động ngửi thấy mùi thơm đào mừng thọ mà bụng réo lên, cầm lòng không đặng mới lén lút cắn một miếng nhỏ thôi.”

Lễ chúc thọ hàng năm của lão thái quân đều chưng đào mừng thọ, tổ chuột đất trong động thèm thuồng nhảy tới nhảy lui, hàng năm đều phải lén ăn vài miếng mới hoan hỉ.

Hắn ta nào ngờ thụ tinh lại biết rõ hết mấy việc này.

Con chuột đất yêu này sống trong phủ Tướng quân mà còn dám ăn vụng đào mừng thọ của bà nội, đối mặt với hàng xóm yêu quái này, Chu Vân Nghiên còn đang nghĩ xem nên nói gì thì hắn chợt phát hiện Huyết Tiên đang cọ đầu lên đùi mình, bàn tay trắng nõn có xu hướng mò vào trong vạt áo mình.

Chu Vân Nghiên: “...”

“Có lẽ cô nương không hiểu quy tắc nhân gian.” Chu Vân Nghiên nắm chặt cái tay hư hỏng cách lớp quần áo, một tay khác lại đỡ lưng Huyết Tiên để nàng ngồi dậy.

“Cô nương gia chưa lập gia đình tuyệt đối không thể có hành vi thân mật với nam tử.”

Chu Vân Nghiên nói một cách nghiêm túc, gương mặt nghiêm nghị.

Huyết Tiên nghiêng đầu: “Vì sao?”

Chu Vân Nghiên: “Không tốt với danh tiếng của cô nương.”

Do những năm qua làm tướng lĩnh mà trên người Chu Vân Nghiên tự mang theo một cỗ khí thế không nói mà uy của riêng võ tướng.

Độn Địa Hổ căng thẳng đập vuốt, mấy yêu quái nhỏ như bọn chúng rất sợ sát khí trên người võ tướng.

Huyết Tiên uống máu ăn thịt mà lớn, càng mang nặng huyết khí, nàng tuyệt không sợ khí thế trên người Chu Vân Nghiên.

Nàng như không xương mà tựa lên cái tay Chu Vân Nghiên đang nắm tay mình, nheo mắt nhìn hắn, nói: “Tinh quái không quan tâm mấy thứ đó, đêm qua chúng ta đã thành thân rồi, sao lại nói ta chưa lập gia đình?”

Huyết Tiên ngang bướng không chịu nghe, nàng cứ như một bãi mật vậy, ngươi càng khước từ thì nàng lại càng dính hơn, hoàn toàn không thoát ra nổi.

Chu Vân Nghiên nghẹn họng, trả lời: “Cô nương đã muốn sinh sống ở nhân gian thì xin hãy chú trọng quy tắc ở nơi đây. Dù là phu thê thì ban ngày ban mặt cũng không được làm ra những hành vi càn rỡ như thế.”

Huyết Tiên nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên, đáp: “Chàng cứng nhắc hơn hồi nhỏ nhiều đấy?”

Chu Vân Nghiên: “Hồi nhỏ? Trước đó cô nương từng nói cô và Vân Nghiên có nhân quả, mong cô nương cho biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào năm nào, Vân Nghiên sẽ cố gắng nhớ lại.”

Huyết Tiên ngồi thẳng lưng, vỗ áo lụa, áo ngoài màu đỏ bỗng hóa thành màu hồng, tựa như cánh hoa đầu nở rộ.

“Chắc là lớn cỡ này.” Huyết Tiên ước lượng một chút, nàng không có khái niệm về số tuổi nên đành ước chừng chiều cao lúc bấy giờ của Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên: “...”

Độ cao mà Huyết Tiên ước chừng thì quá lắm là vóc người của bé trai năm, sáu tuổi. Ký ức năm năm, sáu tuổi, trừ khi là thông minh trời ban, gặp qua nhớ mãi thì hoàn toàn không tài nào nhớ nổi.

“Đừng mãi gọi ta là cô nương nữa, ta tên Huyết Tiên, tiên trong tiên tử.”

Ngón tay Huyết Tiên di chuyển, một thanh gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng nhấc bút viết tên lên trên mặt đất.

“Đây là tên của ta, chàng không được phép quên nữa đâu đấy.”

Đôi mắt đen láy của nàng nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên, gương mặt căng mịn như ngọc ánh lên nét nhu hòa.

Tinh quái Huyết Tiên này thật sự rất xinh đẹp.

Hôm nay, lúc sáng sớm thức dậy, hắn vội vàng liếc nhìn dung nhan của Huyết Tiên, điều khiến hắn khiếp sợ không chỉ là tình huống bất ngờ kia mà còn là dung mạo của nàng.

Đây là gương mặt của một tinh quái.

Nếu không phải tinh quái thì sao có thể câu hồn đoạt phách thế được.

“Chàng lại quên thì ta sẽ ăn thịt chàng.”

Huyết Tiên vừa cười vừa nói như đang đùa.

Độn Địa Hổ rùng mình, hắn ta lại chẳng hề cảm thấy nàng nói đùa.

Hai chữ “Huyết Tiên” lăn trên đầu lưỡi một vòng, Chu Vân Nghiên mới nói: “Còn những manh mối khác không, chỉ có chiều cao thì không thể nhớ ra được.”

Huyết Tiên ngẫm nghĩ: “Trống, cái trống mà hồi sáng cho chàng xem đó.”

Chu Vân Nghiên nhíu chặt đôi mày rậm, trong đầu chẳng hề có tí manh mối nào. Đáng lý ra, nếu gặp phải tinh quái thì cho dù nhỏ tuổi cũng phải có chút kí ức.

Ánh mắt Huyết Tiên lóe sáng rồi lại trở về sắc thái bình thường, thản nhiên nói: “Nhưng mà loài người các chàng, tới độ tuổi nhất định sẽ quên sạch chuyện gặp tinh quái. Chàng đừng cố chấp làm gì, chỉ cần hàng ngày ân ái cùng ta thì tự khắc sẽ nhớ ra thôi,”

Chu Vân Nghiên: “... Cô… Huyết cô nương luôn nói chuyện… thẳng thắn thế à?”

Cái gì mà hàng ngày ân ái cùng ta, Chu Vân Nghiên nghe xong mà gân xanh trên trán giần giật.

“Huyết Tiên, đừng gọi ta là Huyết cô nương, khó nghe chết.”

Nếu không phải mối quan hệ cực kỳ gần gũi thì bình thường đều sẽ không gọi thẳng phương danh.

Chu Vân Nghiên do dự hồi lâu, muốn phản bác lại, nhưng thụ tinh này sẽ không nghe, nên hắn đành thỏa hiệp: “... Huyết Tiên.”

Huyết Tiên nghe thế thì cảm thấy dễ chịu, tâm trạng vui vẻ, lại nhào lên người Chu Vân Nghiên lần nữa.

“...!” Chu Vân Nghiên vội vàng trốn ra sau: “Huyết Tiên đã quên những gì vừa nói rồi à, chớ có làm điều càn rỡ trước mặt người khác.”

Huyết Tiên: “Ở đây còn người nào à?”

Chu Vân Nghiên nhìn Độn Địa Hổ trong góc xa xa, Độn Địa Hổ lập tức cảnh giác, vội nhắm mắt lại: “Tiểu nhân chưa hề thấy gì cả.” Hắn ta sợ Huyết Tiên sẽ lột da mình.

Thấy Huyết Tiên càng ngày càng gần, Chu Vân Nghiên xòe bàn tay ra: “... Khoan đã, ta còn có chuyện muốn hỏi.”

Mặc dù Huyết Tiên muốn nhào lên người để thân mật với hắn, nhưng thấy Chu Vân Nghiên trốn tới trốn lui như thế, nàng cảm thấy thật sự rất thú vị, bèn dừng hành động lại: “Chàng nói đi.”

Chu Vân Nghiên đường đường là nam nhi thân cao tám thước, đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ tử, à không, bị nữ tinh quái đuổi đến nỗi trốn tránh. Thấy Huyết Tiên im lặng, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không biết Huyết Tiên là tinh quái gì?”

Theo lời Huyết Tiên nói, hắn đoán nếu thiên sinh địa trưởng, vậy thì chỉ có thể là cây cối, sông núi gì thôi.

Thế là hắn nghe Huyết Tiên Đạo đáp: “Ta là thụ tinh.”



Lời tác giả:

Huyết Tiên: Nghe hí bao năm qua, sao có thể uổng phí được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp