Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 10: Ngày thứ 10 muốn làm cá mặn


1 năm

trướctiếp

Hắn nói không được kìa!

Cao quản sự chẳng bất ngờ một chút nào, trong lòng ông ta thầm hận Giang Quyện không đáng tin cậy, giờ thì hay rồi, bọn họ đều xong đời.

“Không được à?” Giang Quyện không hề cảm thấy nguy hiểm, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Nhưng buổi sáng là túi thơm này mà.”

Cậu nhặt lên phủi bụi đi, cũng cúi đầu ngửi, Giang Quyện không hề nhạy cảm với mùi, cậu cảm nhận được mùi thuốc, không có gì khác với thuốc đông y khác cả.

Giang Quyện thấy kì lạ hỏi: “Không phải mùi này, vậy còn có mùi gì nữa?”

Tiết Phóng Ly không trả lời ngay lập tức, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Tới đây.”

Tới thì tới, Giang Quyện đi tới gần hơn một chút.

Thực ra cậu không chỉ không nhạy cảm với mùi, cảm giác với bầu không khí cũng vô cùng chậm chạp. Giống như bây giờ vậy, Cao quản gia đã bắt đầu mặc niệm cho cậu rồi, nhưng Giang Quyện thì lại tới gần mà không hề phòng bị chút nào.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu mấy lần, tay đặt lên vai phải cậu, dưới tay áo rộng, là một cổ tay thon gầy tái nhợt, Tiết Phóng Ly hơi dùng sức một chút, người cũng cúi xuống.

Trong tầm mắt của hắn, chính là cần cổ của thiếu niên.

Một đoạn thon dài, trắng nõn mà lại xinh đẹp, mấy lọn tóc đen buông lỏng xuống, dán trên cổ thiếu niên, cùng một nơi, nốt ruồi đỏ tươi ướt át, đẹp đẻ vô cùng.

Cũng cùng lúc đó, hắn cách càng ngày càng gần, hơi thở thuộc về thiếu niên cũng càng thêm rõ hơn.

... Mùi thanh mát của cỏ thuốc khó mà phân biệt được. Có lẽ là một loại thuốc hiếm có, có thể là kết quả của nhiều loại thuốc trộn lại, tóm lại không hỗn loạn, chúng vô cùng hài hòa, mùi vị nhàn nhạt mà dìu dịu.

Sự điên cuồng và thô bạo nơi sâu trong linh hồn của Tiết Phóng Ly đều bĩnh tĩnh lại trong mùi vị này, thậm chí đến cả cảm xúc vô cùng bất ổn của hắn, cũng có được một thoáng an bình.

“Vương gia?”

Giang Quyện không biết hắn định làm gì, hoang mang ngẩng đầu lên.

Quang ảnh của chiều tà len lỏi qua khe hở của mành trúc, đúng lúc hắt lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, rèm hạt châu lưu ly đong đưa không ngừng, cậu và hạt châu, vậy mà lại không rõ cái nào càng trong sáng hơn, lông mi thiếu niên nhẹ động, mềm mại, thuần túy, giống như tiểu bồ tát ngồi trên đài sen vậy.

Cậu đang ở đây, vươn tay ra là tới, nhưng lại như mây như sương không thể bắt lấy được, rồi sẽ tản đi, không tìm thấy tung tích.

Nhìn mãi nhìn mãi, không biết làm sao, Tiết Phóng Ly đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Làm bẩn cậu.

Kéo cậu vào hồng trần.

Nhưng sạch sẽ như thế này, làm bẩn thì hình như có hơi đáng tiếc.

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống. không lâu sau, hắn cầm thứ gì đó từ trên vai Giang Quyện lên, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Lông sói.”

Tất cả hành động của hắn, hình như đều chỉ là để nhặt lông sói mà thôi, Giang Quyện chớp mắt, cũng không nghĩ nhiều: “Ban nãy ở cùng sói con một chút, chắc cọ vào nên bị dính đấy.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Ừm.”

Bình tĩnh kết thúc cuộc nói chuyện này.

Cao quản sự: “?”

Chỉ có vậy? Chỉ có vậy?

Vương gia không nổi giận, càng không nổi giận với bọn họ.

Chuyện gì vậy?

Cao quản sự kinh ngạc không thôi, nhưng ngay sau đó, ông ta liền nhận ra điều gì đó... Từ bái đường tới cứu sói con, rồi đưa túi thơm, đây đã không phải lần đầu Vương gia phá lệ rồi.

Quá tam ba bận, hai lần trước còn có thể nói là Vương gia hứng thú với Tam công tử, nhưng lần này...

Đó là hương liệu đấy!

Vậy mà Vương gia cũng không nổi giận luôn sao?

Bọn họ giữ được một mạng!?

Cao quản sự khiếp sợ vô cùng, nhưng cùng với khiếp sợ, ông ta cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó.

Tam công tử, tuyệt đối không thể đắc tội!

Cho dù Vương gia có ý định gì, tóm lại chỉ bằng ưu đãi của Vương gia đối với Tam công tử, sau này ông ta bắt buộc phải cung phụng với tinh thần gấp trăm lần!

Không thể dùng hương liệu, túi thơm lại không dùng được, trong lòng Giang Quyện có chút khó chịu, cậu không nhịn được hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, vậy lát nữa ngài phải làm sao?”

Tiết Phóng Ly liếc Cao quản sự, ý bảo ông ta sẽ xử lý, Giang Quyện “ồ” một tiếng, lại nói: “... Vậy... ngài nghỉ ngơi tiếp à?”

“Ừm.”

Tiết Phóng Ly hờ hững đáp lại, Giang Quyện biết cậu nên đi rồi, nhưng chưa đi được mấy bước cậu lại quay về, vẫn còn muốn để lại túi thơm, cậu kiên trì nói: “Nhỡ đâu có thể dùng thì sao.”

Tiết Phóng Ly nhìn một cái, không tỏ ý kiến.

Giang Quyện nhét túi thơm cho hắn, lúc này mới hài lòng rời đi.

Tiết Phóng Ly không nhìn túi thơm, chỉ cầm chơi trong tay, một lúc sau, hắn cất lời với giọng điệu bình tĩnh.

“Nói đi, có chuyện gì.”

“Nô tài đang tới đưa hương liệu thì nha hoàn kia của Tam công tử hấp tấp đụng phải, nô tài không cầm chắc, thế là tráp liền rơi khỏi tay...”

Mọi chuyện đúng thật là xảy ra như vậy, nhưng dù nha hoàn kia hấp tấp như thế nào, nếu như ông ta tránh kịp thời thì cũng sẽ không như vậy. Một chuyện mà cả hai người đều chịu trách nhiệm ngang nhau nhưng Cao quản sự lại đẩy hết trách nhiệm lên người đối phương.

Tiết Phóng Ly cười như không cười nhìn chằm chằm ông ta.

Cao quản sự bị nhìn mà chột dạ trong lòng. Ở trước mặt Vương gia, suy nghĩ của ông ta, ý đồ của ông ta, dường như đều dễ dàng bị nhìn thấu, tất cả hành động của ông ta đều không thể che giấu được, lại càng không thể giấu diếm.

Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến Cao quản sự đổ mồ hôi lạnh, ông ta lại căng da đầu nói: “Đúng rồi Vương gia, hình như khi đó nha hoàn kia có nói Tam công tử phải tắm thuốc, nô tài nghĩ là muốn hỏi trong trang có dược liệu hay không.”

Tắm thuốc à.

Hóa ra là vậy.

Dưỡng quanh năm nên thiếu niên mới có được một thân mùi thuốc như vậy.

“Muốn gì cứ đưa cậu ấy là được.”

“Vương gia, trong trang hình như không có...”

Lời còn chưa nói xong, Cao quản sự liền nhận ra ông ta đang làm điều ngu xuẩn, hận không thể đánh cho mình mấy phát. Ông ta cười nịnh nọt nói: “Trong trang không có thì nô tài có thể xuống núi mua, cũng có thể về phủ lấy.”

Mặt mày Tiết Phóng Ly lạnh lẽo, mất kiên nhẫn vô cùng, hắn lạnh lùng nói: “Cút.”

Cao quản sự lập tức rời đi, nhưng trước khi đóng cửa lại, ông ta lại không thể không hỏi thêm một câu: “Vương gia, hương liệu của ngài, nô tài cũng về phủ lấy một hộp nhé ạ?”

Đôi mắt Tiết Phóng Ly khẽ nhắm lại, mùi hương hỗn tạp của túi thơm khiến hắn cảm thấy không vui, nhưng vẫn còn lại một chút hơi thở thuộc về thiếu niên, hắn không có biểu cảm gì nói năng: “Không cần nhiều như vậy đâu.”

Hắn tới biệt trang vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm.

Nếu như tâm trạng đã bình ổn thì không cần dùng hương liệu nhiều như vậy.

...

Từ chuyện này, sau khi Cao quản sự tới biệt viện, thái độ càng thêm cung kính.

“Vương phi, ngài có muốn tắm thuốc không ạ?” Cao quản sự hỏi: “Có phương thuốc cố định không?”

Giang Quyện đã quên luôn cả chuyện này, cậu không chắc chắn lắm nói: “Chắc là có?”

Đương nhiên là có phương thuốc, Giang Quyện không biết, Lan Đình thì lại thuộc rành mạch, nàng chần hờ hỏi: “Quản sự, ngài hỏi phương thuốc là để...?”

Cao quản sự cười híp mắt trả lời: “Vương gia đã dặn dò, Vương phi thiếu gì thì cứ cố gắng cung cấp, nô tài tới chuẩn bị thay cho Vương phi.”

Giang Quyện chớp mắt, thật lòng thật dạ nói: “Con người Vương gia tốt thật đấy.”

Chỉ là chết sớm quá.

Cao quản sự: “...”

Ông ta miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo mà không thất lễ, câu này ông ta không đáp lại nổi.

Vốn dĩ Lan Đình đã rất tự trách, tưởng rằng công tử không thể tắm thuốc được nữa, nghe thấy vậy thì cũng yên tâm, báo phương thuốc cho Cao quản sự: “Huyết linh hai lạng, lá phù tang ba lạng, quy chỉ một lạng...”

Cao quản sự nghe mà sững sờ, dường như đều là những dược liệu rất quý báu.

Theo như những gì ông ta biết, Tam công tử và Ngoại tổ phụ sống ở dưới thôn nhiều năm, trước đây cậu cũng dùng những dược liệu quý như vậy sao?

Không đúng, Tam công tử còn vào Kinh cầu y cơ mà, chắc là phương thuốc đại phu mới bốc cho.

Cao quản sự cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì Vương gia cũng nói rồi, muốn gì thì cứ đưa hết là được, thế là sau khi ông ta ghi lại phương thuốc liền vội vã xuống núi.

Mấy canh giờ sau, cuối cùng gói thuốc cũng được đưa tới, Lan Đình vội trước vội sau, bắt đầu chuẩn bị chuyện tắm thuốc. Đợi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, nàng đi lên cởi xiêm y cho Giang Quyện, Giang Quyện lắc đầu nói: “Để tự ta làm.”

Lan Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn lui ra bên ngoài, đợi sau khi Giang Quyện ngồi vào thùng tắm, nàng mới đi vấn tóc lên giúp cậu.

Dưới ánh lửa, lông mi thiếu niên khẽ rủ xuống, khuôn mặt bóng mượt, Lan Đình nhìn mãi nhìn mãi, khẽ nói rằng: “Công tử thay đổi nhiều lắm đấy.”

Nghe thấy nàng nói như vậy, Giang Quyện giật nảy mình, vô thức nhớ tới bản tính mà mình không hề che giấu, mà Lan Đình lại hầu hạ Giang Quyện trước đây rất lâu.

Giang Quyện: “...”

Sơ sót rồi.

“A Nan đại sư tính chuẩn thật.” Lan Đình nói tiếp: “Ông ấy nói năm mười tám tuổi công tử sẽ gặp kiếp nạn, nếu như vượt qua được, phúc duyên cùng tới, chỉ là tính tình sẽ thay đổi, nếu như không không chịu đựng được thì... nhưng may quá, công tử không sao.”

Dừng một chút, Lan Đình mím môi mỉm cười: “Công tử như thế này cũng rất tốt.”

Không âm trầm, không chui vào ngõ cụt, lòng dạ lại càng mềm mại đi nhiều, cũng cởi mở hơn trước đây không ít.

Giang Quyện bị nàng dọa giật mình, may mà Lan Đình tự mình chuyển đề tài, cậu thở phào một tiếng.

Nhưng Giang Quyện rất tò mò về A Nan đại sư này, cậu muốn hỏi Lan Đình, nhưng lại sợ bị lộ, chỉ đành nằm sấp trong thùng tắm nhớ lại rằng không có nhân vật này trong nguyên tác.

A Nan đại sư.

A Nan.

Ban đêm, biệt trang vô cùng yên tĩnh. Tiếng gió khẽ vang lên rào rạt, giao hòa lẫn nhau, Giang Quyện nghĩ đi nghĩ lại nhưng không thu hoạch được gì. Cậu đang định hỏi Lan Đình thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh.

“Xoảng...!”

“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng ...!”

Giang Quyện sững sờ, Lan Đình đưa quần áo sạch sẽ ôm trong lòng cho cậu, còn mình thì đi ra ngoài theo tiếng động.

Hình như là tiếng sói con đụng vào lồng, Giang Quyện nghe một lúc, cũng khoác ngoại sam lên, cậu không tìm thấy giày, liền đi chân trần ra ngoài.

Đúng thật là nó.

Sói con nôn nóng đụng vào lồng, vết thương ban ngày khó khăn lắm mới ngừng máu, giờ lại chảy máu ra, cả băng gạc đều bị nhiễm đỏ.

“Làm sao vậy?” Giang Quyện hỏi.

Lan Đình lắc đầu, cũng hết đường xoay sở, nàng nhường lại chỗ cho Giang Quyện, sói con ô ô ừm ừm kêu lên với cậu, vô cùng cấp bách.

Con sói con này vô cùng thông minh, gặp nguy hiểm còn biết kêu cứu, đau quá còn biết làm nũng với người khác, Giang Quyện do dự một chút, mở lồng ra cho cho, hỏi rằng: “Mày muốn làm gì?”

Sói con khập khiễng bò ra khỏi lồng, lại nhanh chóng chui ra khỏi cửa phòng khép hờ.

Giang Quyện không dám để nó chạy lung tung, vội vàng đuổi theo.

Lan Đình vốn định nói gì đó, kết quả đột nhiên nhìn thấy Giang Quyện đi chân trần cùng với cả người đầy hơi nước, kinh ngạc đến nỗi cắn cả vào đầu lưỡi, mãi sau cũng không nói được chữ nào, đợi nàng bình tĩnh lại thì sói con không thấy đâu nữa, Giang Quyện cũng không thấy đâu.

Lan Đình nôn nóng, vội vàng đuổi theo.

Y sam công tử không chỉnh tề, muốn đi đâu vậy chứ?

Giang Quyện cũng không biết cậu muốn đi đâu. Sói con chạy nghiêng ngả lảo đảo, Giang Quyện theo đằng sau nó, chẳng hề chú ý tới phương hướng, tới khi cậu nhìn thấy một tòa lầu khác.

“Là ai?”

Thị vệ bên canh gác bên ngoài lâu các đều đề phòng, cầm đao đi tới gần, kết quả sau khi nhìn thấy người, bọn họ đều sững sờ.

Cả người thiếu niên toàn hơi nước mờ mịt, đến cả mái tóc vấn nhẹ lên cũng ẩm ướt, mà dưới ngoại sam rộng lớn của cậu, đôi chân trần trắng nõn mà xinh đẹp.

“Vương, Vương phi...”

Bọn họ nhận ra Giang Quyện, lập tức không dám nhìn nữa, lắp bắp ngăn cản: “Vương gia đang nghỉ ngơi, không cho phép bất kì ai vào trong.”

Giang Quyện không quan tâm điều này, sói con đã chạy lên rồi, cậu vội vàng đi lên, các thị vệ muốn ngăn cản lại không dám ngăn.

... Nếu như ngăn cản, chắc chắn sẽ không tránh khỏi lôi kéo, có khi Vương gia sẽ không vui.

Nhưng lúc Vương gia nghỉ ngơi, bất kì ai cũng không được vào, bao gồm bọn họ!

Trong lúc suy nghĩ giao chiến thì Giang Quyện đã đi vào lầu các, các thị vệ nhìn nhau, dứt khoát cắn răng rồi cũng đi theo.

Đi vào lâu các, sói con cúi đầu ngửi một đường, Giang Quyện không để ý, không biết nó đã chui vào đâu, mà lúc này, Giang Quyện đã đứng trước cửa phòng Tiết Phóng Ly.

Cậu tìm xung quanh trước, xác định sói con không ở đây, lúc này mới ngại ngùng gõ cửa phòng.

... Lúc trước tới là vì Lan Đình đánh đổ hương liệu, tới muộn như thế này, lại là vì cậu không tìm thấy sói con.

“...Vương gia.”

“Vương gia?”

Không ai trả lời.

Ngủ rồi sao?

Giang Quyện nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cốt truyện.

“... Đêm hôm đó, Ly Vương nghỉ ngơi ở biệt trang. Vào ban đêm, đột nhiên hắn phát bệnh, ho ra máu không ngừng...”

Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, có khi nào Vương gia đã phát bệnh rồi không.

Nghĩ như vậy, Giang Quyện lại gõ thêm mấy lần, vẫn không có người trả lời, cậu không khỏi có chút lo lắng, cuối cùng không nhịn được đẩy mở cửa ra.

Ngay sau đó, suýt chút nữa thì trái tim cậu ngừng đập.

Lầu các trống vắng, màn lụa tung bay, trường bào phức tạp của nam nhân quét trên đất, trong tay hắn cầm kiếm, tư thế thoải mái, khí thế lại rất sắc bén, đang đứng giằng co với bảy tám con sói.

Nghe thấy “kẽo kẹt” một tiếng, Tiết Phóng Ly không hề quay đầu, trường bào của hắn bay phất phới trong gió, bờ môi đỏ thắm nhếch lên, như đang trào phúng, cũng như đang thở dài: “Không để tâm tới ngươi thì ngươi lại càng muốn tới hóng chuyện góp vui.”

“Ngươi đúng là một tiểu bồ tát, không nhìn được người khác chịu khổ chịu nạn.”



Lời tác giả:

Giang Lười: Để ta xem thử Vương gia có còn giận không owo

Đáng ghét, vẫn còn o-o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp