Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 11: Ngày thứ 11 muốn làm cá mặn


1 năm

trướctiếp

Giang Quyện: “...”

Không phải mà, cậu sớm biết được có sói thì cậu sẽ là người chạy nhanh nhất.

Sự thực chứng minh, lòng hiếu kỳ không chỉ có thể hại chết mèo, còn có thể hại chết cá mặn.

Giang Quyện chưa từng gặp trường hợp lớn như thế này, mấy đôi mắt xanh lè kia nhìn đến mức khiến cõi lòng cậu phát hoảng, chỉ muốn tông cửa bỏ chạy.

Đương nhiên, không thể thực hiện được, chỉ có thể bị doạ đứng đó.

Ngay lúc cậu đang chân tay luống cuống, tiếng bước chân tới gần, thị vệ cũng đuổi tới: “Vương phi, người không thể...“

Lời còn chưa dứt, các thị vệ đã nhìn thấy bầy sói, lập tức hoảng hốt!

Sói ở đâu ra vậy?

Cho dù Vương gia không thường xuyên tới biệt trang thì tòa núi này ngày nào cũng sẽ được tuần tra như thường lệ hôm nay bọn họ không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường cả, càng không có dấu vết dã thú xuất hiện.

“Bảo vệ Vương gia!”

Thị vệ cầm đầu ra lệnh, mọi người đồng loạt giơ kiếm đi vào bên trong, tình thế giằng co bị phá vỡ vào ngay lúc này, đám sói cũng không hề ngồi chờ chết, vọt mạnh về phía một người.

“Keng” một tiếng, thị vệ vung kiếm, gian nan tránh khỏi sự tấn công của sói, cũng làm vỡ một cái đèn lưu ly, bọn họ cầm kiếm đánh nhau trực diện với bầy sói.

Gió đêm nổi lên, lụa mỏng ở đài ngắm cảnh chuyển động, rèm châu leng keng leng keng, Giang Quyện đột nhiên phát hiện có một coi sói nấp ở trong tối, đang muốn tập kích Tiết Phóng Ly, cậu vô thức đi lên trước mấy bước: “Vương gia...“

Chân dẫm phải gì đó, đâm vào trong thịt, Giang Quyện hít ngược một ngụm khí lạnh, nhịn đau nói: “... Đằng sau.”

Sói hung ác nhào về phía Tiết Phóng Ly, hắn dường như sớm đã phát hiện mà né đi, lại có mấy con sói chậm rãi xuất hiện ở đài ngắm cảnh, vây bọn họ lại bên trong, trước sau trái phải đều là sói.

“Vương gia, bọn ta yểm hộ ngài, ngài mau...“

“Giết sói vương trước.”

Tiết Phóng Ly nói xong với vẻ mặt bình tĩnh, vừa trở tay đã vung một kiếm, con sói tập kích hắn trước đó lùi về sau mấy bước, dường như bị chọc giận, nó thấp giọng kêu mấy tiếng, tất cả con sói đều bắt đầu tấn công!

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm yếu ớt nho nhỏ vang lên, như tiếng nức nở của động vật nhỏ.

Sói con không biết chui vào đâu từ trước đó, giờ đang bị một con sói to khác gặm cổ xuất hiện.

Dường như tiếng nức nở của nó không phải tiếng kêu vô nghĩa, mà là đang nói chuyện với bầy sói, không lâu sau, bầy sói từ bỏ việc tấn công, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác.

Một con rồi một con, bọn chúng lục tục rời đi, tới khi chỉ còn lại sói vương và con sói gặm sói con kia, chúng nhìn Giang Quyện thật sâu, cũng nhảy vọt xuống từ đài quan sát, lẻn vào trong bóng tối.

Một trận ác chiến cứ thế mà được hóa giải.

Giang Quyện hoang mang.

Đây là chuyện gì vậy?

Giang Quyện cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không suy nghĩ kĩ thêm nữa, trước đó căng thẳng quá còn đỡ, bây giờ cậu vừa mới thả lỏng, liền cảm nhận được cơn đau nhói dưới lòng bàn chân.

Giang Quyện không chịu được nữa, cậu ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, Tiết Phóng Ly nhìn qua: “Sao...“

Giọng nói của hắn sững lại.

Thiếu niên ngồi trên mặt đất, lông mi rủ xuống, áo sam màu xanh biếc của cậu dán trên người, vệt nước vẫn còn đó, tóc dài vấn lên tản ra không ít, từng sợi từng sợi vẫn còn đang nhỏ nước.

Mà dưới áo, chính là gót chân trắng nón mà mảnh khảnh, đôi chân cậu để trần, hình dáng xinh đẹp, ngón chân mượt mà, vốn dĩ nên là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại là một mảnh vết máu loang lổ.

“Đau quá.”

Giang Quyện ngẩng đầu lên, khuôn mặt, đôi mắt của cậu đều ướt dầm dề, đầu mũi cũng hơi đỏ, cả người đều như mờ mịt trong hơi nước, vừa ẩm ướt lại đáng thương.

Sự bực bội không tên dâng lên trong lòng, giọng điệu của Tiết Phóng Ly lại vô cùng bình tĩnh: “Ngươi cứ vậy mà qua đây à?”

Từ nhỏ Giang Quyện đã sợ đau, cũng không chịu được đau, cậu không nghe cẩn thận, chỉ nhỏ giọng lặp lại: “Vương gia, ta đau quá.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu nhìn cậu, không lâu sau, trường bào phức tạp của hắn rơi trên đầu Giang Quyện, che cậu lại chặt chẽ, Tiết Phóng Ly khom người xuống bế Giang Quyện lên, đặt người lên trên giường.

Hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Còn không cút đi điều tra cho rõ xem là chuyện gì, muốn bổn vương xử lý với các ngươi ngay bây giờ sao?”

Các thị vệ nghe thấy vậy, sắc mặt đều tái nhợt. Sói trời sinh tính tình giảo hoạt, lại hiểu được tính người, bị bầy sói nhìn chằm chằm chỉ biết khó lòng phòng bị, nhưng cho dù như thế nào, đều là bọn họ không kịp thời phát hiện, bây giờ chỉ đành lấy công chuộc tội.

Bọn họ nhận mệnh muốn đi, Tiết Phóng Ly lại nói: “Bảo Tôn thái y qua đây một chuyến.”

Người lục tục đi hết, Giang Quyện vẫn còn nấp ở dưới y bào, vốn dĩ cậu chỉ đau thôi, đau mãi đau mãi lại thành ra có chút nhớ nhà, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm trên y bào, làm ướt một mảng nhỏ.

Cậu khóc lặng yên không tiếng động, cũng không kêu đau nữa, ngón tay siết chặt y bào ra mấy vết nhăn, dường như Tiết Phóng Ly đã phát hiện, cũng như không hề phát hiện, hắn chỉ thờ ơ đi đốt nến.

“Vì sao lại qua đây?”

Một lúc sau, Tiết Phóng Ly đột nhiên cất lời, hắn giơ tay nhấc một góc y bào lên, Giang Quyện nhìn qua, sau đó cằm của cậu bị nhẹ nhàng bóp lấy, rồi lại giơ lên, Tiết Phóng Ly nói: “Khóc trông thương tâm thật đấy.”

Giang Quyện cảm thấy mất mặt, nghiêng đầu đi, Tiết Phóng Ly lại bóp càng thêm dùng sức, không để cho cậu tránh thoát, Tiết Phóng Ly đánh giá một lúc nói: “Ngươi đang tủi thân.”

“Tủi thân gì chứ?” Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống: “Rời khỏi biệt viện là ngươi, xông vào cũng là ngươi. Đêm nay nếu như ngươi ngoan ngoãn ở lại biệt việt hoặc tự rời đi thì sao lại bị thương cho được?”

Đương nhiên Giang Quyện tủi thân rồi, cậu nhớ ibuprofen của cậu, nhưng thời đại này không có, cho nên cậu chỉ đành nhịn đau.

Huống hồ...

“Vốn dĩ ta không định đi vào đâu, tại sợ ngài phát bệnh, buổi sáng ngài đã không ổn lắm rồi.”

Giọng nói Giang Quyện rầu rĩ, còn mang theo chút giọng mũi, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiết Phóng Ly, lông mi đều ướt đẫm.

Tiết Phóng Ly sững sờ.

“Ta sợ ngài ngất xỉu.” Giang Quyện lại bổ sung.

Ánh lửa lay động, hắt lên mặt thiếu niên, sáng sáng tối tối, chỉ có đôi mắt đen kia của cậu là phá lệ sáng trong.

Tiết Phóng Ly hỏi: “Vì sao?”

Giang Quyện trả lời rất nhanh: “Con người ngài tốt, cũng tốt với ta.”

Trong tiểu thuyết, Ly Vương chết lúc bệnh bộc phát. Cái này Giang Quyện không giúp đỡ được, nhưng quan tâm chút trước khi hắn lâm chung thì vẫn có thể, nhỡ đâu Vương gia thực sự phát bệnh, cậu phát hiện sớm thì có khi còn có thể nghĩ cách giúp đỡ giảm đau khổ sớm một chút.

Tiết Phóng Ly nghe xong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu rất lâu, bàn tay bóp lấy cằm Giang Quyện thả lỏng, chuyển sang dùng bụng ngón tay lau nước mắt thay thiếu niên.

Thật thú vị.

Hắn nghĩ.

Trước giờ hắn không phải là người tốt gì cả, thiếu niên lại mù quáng tin cậy hắn.

Hắn cũng không mâu thuẫn mà ra vẻ người tốt, cứ dụ dỗ thiếu niên như vậy hình như cũng không tệ, nhưng Tiết Phóng Ly lại nhớ tới khuôn mặt khóc thút thít của thiếu niên.

... Rũ mi xuống, nước mắt rơi không tiếng động, trở thành bồ tát gặp nạn, bị cuốn vào biển khổ nhân gian, vừa chật vật lại đáng thương.

Sao lại khóc thương tâm như vậy cơ chứ?

Thôi vậy.

Động tác Tiết Phóng Ly dừng lại, mặt không biểu cảm thu tay về.

...

Nghe nói có sói tới biệt trang, Cao quản sự đều bị dọa cho ngu người, ông ta dẫn Tôn thái y tới, quỳ gục dưới chân Tiết Phóng Ly khóc lóc thảm thiết: “Vương gia, dọa chết nô tài rồi!”

Một chuyến này của Vương gia, thực sự tới quá nguy hiểm!

Đầu tiên là khi tới biệt trang. Trước giờ Vương gia của bọn họ luôn nặng cảnh giác, lúc dùng hương liệu chưa bao giờ cần người hộ vệ bên cạnh, đã vậy hắn còn định nghỉ ngơi, dù sao thì dùng hương liệu quá nhiều cũng sẽ khiến hắn mê man cả một đêm.

Tiếp đó là bầy sói kia. Biệt trang xây dựng trên núi, tuần tra lại càng không thiếu một ngày, chưa từng có dấu vết dã thú lui tới, vậy mà chúng lại xuất hiện vào đêm nay.

Xưa nay sói luôn gian trá giảo hoạt, có lẽ ẩn nấp đã lâu, nhân lúc thị vệ không phòng bị thì xông vào, hoặc là từ núi sâu vòng vào, tóm lại, chúng nó tới vì Vương gia.

“Cách thức nham hiểm như thế này, cũng không biết là đồ...“

Chửi được một nửa, Cao quản sự ngậm miệng, những người không cùng phe với Vương gia, tổng cộng lại cũng chỉ có mấy người đó thôi, đã vậy còn toàn là quý nhân, nào có chuyện ông ta được chửi cơ chứ.

Tiết Phóng Ly liếc ông ta một cái, biết ông ta đang nghĩ gì, nói nhàn nhạt: “Không phải bọn họ.”

Đại ca của hắn và nữ nhân kia, còn lâu mới có đầu óc như thế này.

... Trừ việc biết rõ các thói quen của hắn như lòng bàn tay ra, dường như người này còn biết không ít chuyện.

Ngay từ lúc bầy sói chủ động rút lui, Tiết Phóng Ly đã xác định trong chén rượu huyết lộc nhung kia có vấn đề. Hắn chưa bao giờ dùng bữa ở bên ngoài, cho dù có phải là rượu huyết hay không, có khiến tâm trạng hắn bất ổn hay không, chén rượu này đều sẽ bị đánh đổ.

Nhưng rượu huyết lộc nhung bị người đổi thanh rượu huyết lang, bầy sói vì báo thù mà đuổi tới biệt trang.

Một vòng rồi một vòng, liên kết chặt chẽ với nhau, mỗi một bước, đều là con cờ chết được hạ xuống.

Thế nhưng ngặt nỗi, sói con vẫn còn sống, thiếu niên khăng khăng muốn cứu nó.

Tiết Phóng Ly mỉm cười, vẻ mặt lại lạnh tới mức khiến người ta phát lạnh: “Có một số chuyện, đến cả phụ hoàng cũng không biết, nhưng bổn vương lại muốn biết hắn biết được từ đâu.”

Cao quản sự nghe thấy, không dám đáp lời, chỉ cảm thấy may mắn không thôi.

Cho dù như thế nào, Vương gia không sao là được, lần này thực sự quá nguy hiểm.

Nếu Vương gia đã ngủ rồi, nếu Tam công tử không cứu con sói con kia, lại càng không kịp thời đuổi tới, Vương gia của bọn họ, có thể đã mất mạng rồi!

Nghĩ tới đây, Cao quản sự không nhịn được lẩm bẩm: “May mà Tam công tử...”

Tam công tử thương hại với con sói con kia, kết quả vòng đi vòng lại, vậy mà trời xui đất khiến cứu được Vương gia một mạng!

Tiết Phóng Ly nghe vậy, ngước mắt lên, Tôn thái y đang xử ý vết thương cho Giang Quyện, chân cậu dẫm lên đèn lưu ly bị vỡ, cần lấy ra từng mảnh vỡ một.

Thiếu niên khoác trường bào màu đen vàng, ngồi trên nệm, chân bị thương nhấc lên đặt trên đệm mềm, Tôn thái y lấy mảnh vụn cho cậu, còn chưa dùng sức, Giang Quyện đã đau tới mức rụt thẳng lại.

Tôn thái y chỉ đành an ủi cậu: “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Thật hối hận vì đi chân trần chạy lung tung, nhưng có hối hận như thế nào thì cũng phải chịu đau, Giang Quyện chậm rãi vươn chân ra, Tôn thái y tiếp tục xử lý cho cậu.

Mảnh vỡ không lớn lắm, nhưng toàn cắm sâu vào thịt, Giang Quyện thầm cổ vũ cho mình, chỉ là lấy mảnh vỡ mà thôi, mình làm được mà, mình không sao...

Không được, vẫn đau quá, cậu không nhịn được.

Giang Quyện rụt về, lần này cho dù Tôn thái y có khuyên như thế nào, cậu cũng không ngừng lắc đầu, Tôn thái chỉ đành cầu cứu với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, thứ trên chân Vương phi, phải mau chóng lấy ra mới được.”

Cậu kháng cự tới mức nào, đương nhiên Tiết Phóng Ly nhìn thấy được, hắn hỏi Giang Quyện: “Tự ngươi nhịn, hay là cần người ấn ngươi lại?”

“Cả hai đều không chọn được không?”

Giang Quyện yếu ớt hỏi, cậu đã đau tới sợ rồi, Tiết Phóng Ly không tiếp lời, chỉ là đi tới gần mấy bước, khom người nắm lấy mắt cá chân cậu.

Cảm thấy rất kì lạ, Giang Quyện vô thức giãy giụa, y bào khoác trên người trượt xuống, vạt áo của chính cậu cũng bị lệch ra, từ mắt cá chân trắng nõn hướng lên trên, là hai chiếc đùi trần trụi.

Trắng nõn, xương thịt cân xứng, đẹp tới mức đến cả đầu gối cũng là màu hồng nhàn nhạt.

Bàn tay nắm lấy mắt cá chân cậu của Tiết Phóng Ly siết lại, nhìn chằm chằm Giang Quyện không nói gì, Giang Quyện lại vẫn không biết gì mà lộn xộn, cậu sửa lời nói: “Để tự ta làm, ta cảm thấy có thể nhịn được.”

Tiết Phóng Ly lại không buông ra.

Xúc cảm trên tay mềm mại, mắt cá nhân của thiếu niên rất mảnh, mảnh tới mức không bằng một nắm tay, khi tay hắn túm lại, ngón cái hắn đặt ở dưới lòng bàn chân, da thịt tuyết trắng cũng theo đó bị véo ra mấy dấu.

“Vương gia?”

Giang Quyện thấy hắn không để ý tới mình, nghi hoặc gọi một tiếng, ánh mắt rất sạch sẽ.

Ngay lúc ngón tay xương khớp rõ ràng buông ra, Tiết Phóng Ly đối diện với ánh mắt cậu, lại túm lấy lần nữa, hắn rũ mắt xuống, nói: “Ngươi không nhịn được.”

Ấn thì cứ ấn đi vậy, Giang Quyện nói: “... Được rồi.”

Dừng lại một lát, Tiết Phóng Ly lại nói với giọng bình thản: “Khoác y phục cẩn thận lại.”

Giang Quyện tùy tay kéo ngoại bào không thuộc về cậu lên, Tiết Phóng Ly cũng ngồi sang bên cạnh cậu, đặt chân vốn dĩ đặt trên đệm mềm lên người mình, mà sau đó liếc sang Tôn thái y, tỏ ý ông ta có thể bắt đầu rồi.

Tôn thái y thấy vậy, không thể tin được mà trừng to mắt, không ngờ rằng Tiết Phóng Ly sẽ tự mình ra tay, nhưng ông ta cũng không nhìn lâu quá, dù sao thì cũng chậm trễ không ít thời gian rồi.

Lần này nhất định sẽ được.

Giang Quyện căng thẳng cúi đầu, kết quả Tôn thái y còn chưa động tay, cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ muốn trốn về đằng sau, nhưng mắt cá chân lại bị ấn rất chặt, cậu cử động cũng không cử động được.

“Sợ thì đừng nhìn.” Tiết Phóng Ly nói.

Giang Quyện cũng không muốn nhìn, nhưng cậu không nhịn được, cứ cảm thấy không nhìn sẽ càng không có cảm giác an toàn, kết quả là cậu đang suy nghĩ, Tôn thái y đã nhân cơ hội rút một mảnh vỡ.

Giang Quyện đau tới nỗi lông mi run rẩy, Tôn thái y lại chẳng hề cho cậu thời gian phản ứng, lại liên tục rút ra bên ngoài.

Đau quá, thực sự rất đau.

Trong mắt Giang Quyện toàn hơi nước, cậu không dám chớp mắt, nước mắt nhịn rất vất vả, có bàn tay đột nhiên ấn lên gáy cậu lại dùng sức đẩy sang một hướng, Giang Quyện chỉ cảm thấy trán cậu đè lên cái gì đó.

Cậu nằm trên vai Tiết Phóng Ly.

Cuối cùng Giang Quyện cũng dám chớp mắt, nước mắt ngưng trên lông mi rơi xuống, cậu khẽ hút khí, siết chặt lất tay áo Tiết Phóng Ly không dám buông tay.

Thiếu nhiên sợ đau như vậy, nhưng lại không sợ hắn.

Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có một trăm cách khiến cậu càng đau hơn, khiến cậu đau tới nỗi khóc cũng không khóc được.

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, hồi lâu sau, hắn tới gần bên tai Giang Quyện, nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Ngươi có biết, bổn vương từng uống máu người, cũng từng ăn thịt người chưa?”

Giang Quyện đau tới mức ý thức hoảng hốt, cậu biết Tiết Phóng Ly đang nói chuyện với mình, nhưng cậu tạm thời còn chưa thể suy nghĩ, càng không hiểu hàm nghĩa cụ thể trong câu nói này.

Cậu không có phản ứng gì.

Tiết Phóng Ly mím môi, chậm rãi mỉm cười, nhưng trong mắt hắn không có độ ấm nào.

Nghe thấy rồi, lại coi như không nghe thấy?

Hay là không sợ, nhưng không muốn để ý tới hắn nữa à?

Quả nhiên, tiểu bồ tát chính là tiểu bồ tát, tâm địa lương thiện, không nhìn nổi một chút dơ bẩn nào.

“Vì sao?”

Không biết qua bao lâu, Giang Quyện đột nhiên cất lời, cậu miễn cưỡng lấy chút tinh thần, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào buổi sáng sau khi Vương gia nhìn thấy bát rượu kia liền không ổn, chắc ngài cũng bị dọa rồi đúng không.”

“Thôi vậy, chắc chắn ngài cũng không muốn, ta không hỏi nữa.”

Giọng nói của cậu rất nhẹ, âm cuối cũng hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng an ủi Tiết Phóng Ly: “Không sao đâu, đều đã qua rồi, ngài đừng nghĩ nữa.”

Đột nhiên mí mắt Tiết Phóng Ly nhấc lên, hắn không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Giang Quyện, suy nghĩ điên cuồng kia lại dâng lên lần thứ hai.

Không thể khắc chế.

Sao cậu lại dám an ủi hắn?

Sao cậu lại dám không sợ hắn?

Vốn dĩ hắn định tha cho cậu, để cậu tiếp tục làm tiểu bồ tát trên đài sen, cậu muốn phổ độ chúng sinh thì phổ độ chúng sinh, cậu muốn cứu khổ cứu nạn thì cứu khổ cứu nạn, nhưng tiểu bồ tát này cứ năm lần bảy lượt, vô tri vô giác mà chọc hắn.

Vậy thì ở bên cạnh hắn đi.

Hắn là ác ma trong địa ngục vô gian, độ hóa hắn, hoặc là cùng xuống địa ngục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp