Phò Mã Khó Làm

Chương 8 Trong lòng hắn luyến tiếc


1 năm

trướctiếp

Phu quân vẫn luôn không muốn ra cửa bái phỏng phu tử lại chủ động nói lời này, Vân Nhược Dư miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, dù là lời nói của phu quân có hơi kỳ quái, nàng cũng không để ý quá mức.

Vân Nhược Dư một lòng một dạ chuẩn bị ngân lượng, ngay cả cơm trưa cũng không kịp chuẩn bị, Lộc Trúc và Ngân Điệp liền cùng nhóm đầu bếp nữ cùng nhau bận rộn, Ngân Điệp có hơi mất mát: “Sao hôm nay công chúa còn chưa tới?”

Vừa dứt lời, Ngân Điệp đã bị Lộc Trúc quở trách một câu: “Ngươi còn muốn để công chúa làm đồ ăn cho ngươi thử sao?”

“Không phải là do công chúa làm đồ ăn rất ngon……” Ngân Điệp không tự tin nói.

Cũng không trách nàng ấy thèm ăn được, công chúa làm đồ ăn, bệ hạ và nương nương còn có Thái Tử điện hạ bọn họ đều thích.

Chỉ là công chúa điện hạ chỉ là hứng thú với chuyện nấu ăn, làm chuyện gì cũng dựa vào tâm tình, hứng thú cao sẽ làm, tâm tình không tốt đương nhiên không vào bếp. Bệ hạ và nương nương bọn họ tuy có thích đồ ăn công chúa điện hạ làm.

Nhưng cũng không xem nữ nhi thân sinh như đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng mà sai sử.

Cho nên mỗi lần công chúa nấu ăn bọn họ đều rất chờ mong.

“Nếu để nương nương biết được tướng quân mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn công chúa tự tay làm, chỉ sợ là có chuyện lớn.”

Trong quá khứ cũng không phải không xuất hiện chuyện hai người bệ hạ và nương nương cùng tranh nhau một đĩa đồ ăn.

Lộc Trúc và Ngân Điệp nghĩ đến đây, càng thêm cảm thấy, công chúa đối với tướng quân rễ tình đâm sâu.

Mất trí nhớ cũng không quên chuẩn bị đồ ăn cho tướng quân.

Còn mỗi ngày đều trùng lặp.

Tự nhiên lời này, cũng chỉ có hai nàng ngầm nói, những hạ nhân khác trong phủ tướng quân đều không có lá gan nghị luận chuyện của chủ tử.

Tòa phủ đệ này là Thuận Đế ban thưởng, ban đầu trong phủ còn có một ít người hầu, đều theo tòa phủ được ban thưởng này, chỉ là Tề Loan hàng năm không ở Kim Lăng thành, ngẫu nhiên hồi kinh cũng quay về nhà, những người hầu đó không cần làm gì đều bị hắn phân phát ra ngoài.

Thời điểm Tề Loan không ở trong kinh, mẫu thân hắn là Tề phu nhân phái người tới quét tước định kỳ, lần này hắn bị trọng thương về kinh tĩnh dưỡng, không muốn ở lại trong nhà làm mọi người lo lắng, lúc này quay về tướng quân phủ.

Tề phu nhân liền tuyển một ít người hầu tới đây hầu hạ, đều người hậu hạ Tề Loan khi còn bé. Sau khi Vân Nhược Dư xảy ra chuyện, Tề Loan đem nàng về tướng quân phủ, lưu lại người, hầu hạ đều phải thông qua sát hạch, không thông qua tất cả đều bị tặng trở về.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết chuyện phát sinh trong phòng bếp, lúc này đang ngồi trong phòng, ôm hộp gỗ của mình bắt đầu đếm bạc, hộp gỗ tổng cộng có hai tầng, phía trên là một ít bạc vụn, mở ra tường kép, phía dưới đặt một hàng thỏi bạc ngay ngắn.

Đây đều là Thái Tử chuẩn bị cho Vân Nhược Dư, vốn dĩ còn lo lắng không biết nên giải thích với Vân Nhược Dư thế nào, kết quả Vân Nhược Dư đã tự mình chọn thân phận cho huynh trưởng nhà mình ——

Tề Loan chịu qua ân huệ của người.

Tự nhiên, Thái Tử cũng liền thuận lý thành chương cho Vân Nhược Dư một số tiền.

Nàng đếm kỹ bạc hai lần, tổng cộng lấy ra mười sáu lượng bạc, tám lượng bạc là quà nhập học, còn một ít để phu quân chuẩn bị đồ vật cần dùng, nếu còn thừa, còn có thể để phu quân mua chút giấy và bút mực.

Vân Nhược Dư nhìn mười sáu lượng bạc kia, vô cùng rối rắm có thể lấy ra thêm bốn lượng bạc hay không, để có thể mua thêm chút đồ hay không.

Nàng nhớ tới nghiên mực trên bàn sách Tề Loan có chút cổ xưa, liền nghĩ bỏ thêm chút bạc để hắn đổi một cái mới.

Năm lần bảy lượt lấy bạc ra rồi bỏ lại, cuối cùng vẫn quyết tâm, lấy ra hai mươi lượng bạc.

Khi Vân Nhược Dư đem những tất cả bạc giao cho Tề Loan, nói rõ tâm ý của mình với hắn, Tề Loan căn bản không biết phải nhận như thế nào: “Hai mươi lượng thật sự quá nhiều, không cần nhiều như vậy.”

“Cần, phu quân ngày thường vất vả, lần này tuy nói là đi bái phỏng phu tử, nhưng nếu phu quân nhìn thấy đồ vật mà mình thích, cũng có thể mua.” Vân Nhược Dư nói càng thành khẩn, tâm tình Tề Loan càng trở nên phức tạp.

Tâm tình phức tạp này vẫn luôn diễn ra đến khi tới tửu lâu.

Bởi vì Vân Nhược Dư một lòng muốn hắn ra cửa thăm hỏi phu tử, đương nhiên sẽ không ngăn cản Tề Loan.

Tề Loan hôm nay ra cửa, đặc biệt thuận lợi.

La Sát cùng một đám tướng sĩ thấy Tề Loan tiến vào đều ngồi vô cùng yên lặng, đừng nói là nói chuyện với nhau, ngay cả mắt cũng không dám tùy ý liếc loạn.

Bọn họ có một loại cảm giác kỳ quái, tướng quân thoạt nhìn, tâm tình không tốt.

Mọi người thừa dịp Tề Loan cúi đầu xem bản đồ, thọc thọc bên người La Sát hỏi có biết chuyện gì xảy hay không ra.

La Sát là phó tướng của Tề Loan, chuyện biết được đương nhiên nhiều hơn bọn họ, nhưng cái gì cũng không thể nói, sắp nghẹn điên rồi.

La Sát âm thầm cắn răng, đẩy những người đang vây xung quanh mình ra; “Suốt ngày quan tâm chuyện gì đâu, tâm tư tướng quân há có thể để chúng ta suy đoán sao?”

Tướng quân đâu phải thoạt nhìn tâm tình không tốt? Là thật sự rất không tốt.

Sáng nay thời điểm ra khỏi cửa, công chúa điện hạ không chỉ không muốn giữ hắn lại, còn nhanh chóng thúc giục hắn đi nhanh.

Lúc ấy sắc mặt tướng quân liền đen lại.

La Sát nhìn mọi người trong bóng tối, chỉ cảm thấy mình biết thật sự quá nhiều, nhưng không có người nào để nói ra, chỉ có thể nghẹn lại.

Trong lòng mọi người tuy rằng giống như bị mèo cào, rất muốn kéo La Sát lại hỏi cho rõ ràng, nhưng ngại uy nghiêm của Tề Loan, cũng chỉ có thể nhịn lại.

“Nghe La phó tướng nói, hôm nay tướng quân triệu tập chúng ta tới đây, là có chuyện quan trọng muốn thương nghị?”

Tề Loan gật đầu hỏi: “Nam Cương gần đây có hành động gì?”

Bởi vì nhiều năm quan hệ đối địch, Tề Loan không có nửa điểm ý tốt đối với Nam Cương, nếu quang minh chính đại đối địch, không làm ra hành vi đánh khinh nào đó, Tề Loan còn có thể cảm thấy đối thủ đáng nể.

Nhưng bọn hắn lại muốn dùng thủ đoạn mờ ám sau lưng.

Đối với loại này, Tề Loan thật sự rất chướng mắt.

Đây vốn là sự tình La Sát hôm qua muốn bẩm báo, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân nên chần chừ hồi lâu: “Hồi tướng quân, Nam Cương vẫn luôn phái thám tử tìm hiểu chuyện của ngài, lúc trước ngài hồi kinh dưỡng thương, bên kia liền có đồn đãi, nói lần này ngài bị trọng thương, khủng… Khủng…”

“Đồn đãi nói ta sắp chết?” Tề Loan cười nhạo một tiếng, đối với loại đồn đại như vậy không để trong lòng chút nào.

Trong phòng La Sát cầm đầu các tướng sĩ, lần lượt trầm mặc lại.

“Từng người vẻ mặt đưa đám, ta chỉ bị thương, cũng không phải chôn nửa thân mình vào lòng đất, chờ ngày nào đó lão tử chết thật, các ngươi hãy đến khóc tang.” Tề Loan lạnh lùng mắng.

“Tướng quân.”

“Ngài đang nói gì vậy?”

Hết đợt này đến đợt khác những âm thanh bất mãn vang lên, một đám đều không muốn nghe Tề Loan nói như vậy, Tề Loan tùy ý xoa lỗ tai, nhẹ giọng ra lệnh cho bọn họ câm miệng, thấy bọn họ bày ra biểu tình mất mát, không những không thấy cảm động, ngược lại cảm thấy chán ghét.

“Còn có chuyện gì khác sao?”

“Nam Cương bên kia hoa ngôn xảo ngữ, hiện giờ lời đồn đãi truyền vào kinh thành, ngài lại đã lâu không lộ diện, cho nên trong kinh cũng có không ít quan viên có ý nghĩ như vậy, suy đoán sự tình thật giả.”

Tề Loan nghe đến đó, trong lòng không biết nên làm gì mới tốt, xem ra dưới bầu trời này người ngóng trông hắn gặp chuyện không tốt, chỗ nào cũng có.

Không chỉ có có ngoại địch, cư nhiên hiện giờ còn có nội ưu?

Đây là sợ hắn chết đi, bọn họ còn phải tới phủ phúng viếng?

Tề Loan vốn định châm chọc hai câu, chỉ là nghĩ đến phản ứng của bọn thuộc hạ, lại đành nhịn xuống.

Hắn lưu lại kinh thành hồi lâu, lại chưa từng xuất hiện trong triều, các triều thần có nghị luận là không thể tránh được, ý tứ các thuộc hạ Tề Loan cũng rõ ràng.

Hắn uy hiếp Nam Cương hồi lâu, hiện giờ đã lâu không lộ mặt, đối phương tự nhiên sẽ có thêm tâm tư không tốt: “Bản tướng quân có đi thượng triều hay không, còn phải để bọn họ định đoạt?”

Hắn làm sao có thể không biết chỉ cần hắn ổn định vững trãi đứng trên triều, mọi lời đồn đãi đều sẽ tự sụp đổ, chẳng qua, dựa vào cái gì?

Quan văn cùng võ tướng đúng là có nhiều khập khiễng, nhưng Tề Loan luôn cho rằng bên ngọai địch trước mặt, là có thể nhất trí đối ngoại.

Những thuộc hạ của Tề Loan tự nhiên cũng có tâm sinh bất mãn, nhưng hiện giờ lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, nếu Tề Loan tiếp tục không ra mặt, chỉ sợ tình thế đối với hắn càng thêm bất lợi.

“Không biết ý của tướng quân là như thế nào?”

“Không thể nào.” Tề Loan lãnh đạm nói, cuộc đời hắn ghét nhất là bị người hiếp bức, vô luận là bởi vì loại nguyên nhân nào.

Thượng triều cũng không phải việc khó, nhưng khiến hắn phản cảm chính là các đại thần trong triều nghe phong lại đoán vũ: “Chuyện này sau lại bàn, Nam Cương có tin tưc gì khác truyền đến không?”

La Sát cùng một cái khác tướng lãnh liếc nhau, nói lên tin tức của Thiên Sơn cùng Ngàn Đêm, hai người bọn họ là tâm phúc của Tề Loan, lần này Tề Loan hồi kinh, hai người bọn họ vẫn còn lưu tại Nam Cương điều tra tin tức.

“Ngàn đêm bọn họ còn không tìm được……”

“Ta nói không phải việc này, không tìm được thì không tìm được, ta không ngại.” Tề Loan tùy ý xua tay, nghiễm nhiên không quá để trong lòng.

Ngàn Đêm và Thiên Sơn là lưu lại Nam Cương là muốn tìm thánh hoa Nam Cương trong miệng vu y, loại hoan trong truyền thuyết, có tồn tại hay không cũng chưa thấy, huống chi là tìm kiếm?

Thương thế lần này của Tề Loan rất nghiêm trọng, quân y nói sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ. Mà thánh hoa trong truyền thuyết kia có thể kéo dài tuổi thọ, trong lòng Tề Loan kỳ thật không mấy tin tưởng, hắn không tin vu y Nam Cương, càng không tin cái gọi là thánh hoa Nam Cương.

Tề Loan cảm thấy so với phí tâm phí lực tìm này thánh hoa, còn không bằng hồi kinh ăn nhiều thêm mấy củ nhân sâm còn tốt hơn.

Nhưng đám thuộc hạ này lại tin tưởng không nghi ngờ, Tề Loan chỉ nói là bọn hắn ở Nam Cương đợi lâu, bị ảnh hưởng quá sâu.

“Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử Nam Cương đấu nhau càng thêm kịch liệt, chẳng qua Nam Cương quốc quân cũng không tỏ ý muốn chọn ai.”

Sau khi Tề Loan nghe xong gật đầu, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử Nam Cương luôn bất hòa, huynh đệ hai người một người chủ chiến, một người chủ hòa.

Bất quá là một người ngu xuẩn, một người thông minh hơn một chút.

Cái người thông minh hơn chút kia, biết được đánh giặc mù quáng tiêu hao không dậy nổi, liền chủ hòa, để có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày sau tái chiến.

Hắn tùy ý gật đầu, nói mình đã biết.

“Truyền tin tức trở về, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, nếu có động lĩnh gì lập tức báo cho ta.” Tề Loan đối với chuyện Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử Nam Cương tranh đoạt quyền lực không có y gì.

Chỉ là không muốn hai người bọn họ tranh quyền đoạt lợi, gây tai họa cho bá tánh biên cương thôi.

Những chuyện nên nói cũng không sai biệt lắm, chúng tướng sĩ đã ở biên cương hồi lâu, hiếm khi có thời gian đi vào tửu lầu Kim Lăng, hiện giờ nhờ phúc của Tề Loan, có thể ở lại Kim Lăng thành lâu như vậy, còn có thể tới tửu lầu Kim Lăng, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn liền tâm viên ý mãn.

Mắt trông mong nhìn Tề Loan, hỏi có thể uống rượu hay không.

Nếu là trước kia, Tề Loan tất nhiên không chút nghĩ ngợi đáp ứng, nhưng hiện giờ không thể được.

Bạc trong túi hắn, tất cả là Vân Nhược Dư cho.

Buổi sáng trước khi ra cửa công chúa điện hạ còn cố ý dặn dò, để hắn mua chút đồ mình thích, Tề Loan nhìn dáng vẻ Vân Nhược Dư lưu luyến không rời, chỉ cảm thấy túi bạc trong tay nóng phỏng tay.

Chính bản thân hắn còn luyến tiếc không muốn động vào túi bạc đó.

Sao có thể nguyện ý cho bọn hắn mua rượu?

“Bản tướng quân hiện giờ ở trong phủ dưỡng bệnh, đã lâu chưa được nhận bổng lộc triều đình, rượu ngon Kim Lăng nổi danh, tự nhiên cũng có giá trị xa xỉ…… Bất quá, bổn tướng không có tiền.” Tề Loan lưu loát nói một hồi, chúng tướng sĩ đại đa số đều nghe minh bạch ý tứ của hắn.

Nhưng bọn hắn sự thật không nghĩ tới, đại tướng quân bây giờ đến lời hàm súc cũng không dùng.

Trực tiếp nói một câu, không có tiền?

“Tướng quân còn nhớ rõ ngày xưa ở biên cương, ngài nói chờ trở về Kim Lăng, nhất định mang chúng ta nếm thử rượu Kim Lăng.” Một vị tướng sĩ bất mãn mở miệng.

Tề Loan cười như không cười kéo ấm nước trên bàn tới, chậm rãi rót một ly nước: “Rượu không có, nhưng nước lại có rất nhiều.”

Mọi người: “……”

Đại tướng quân là đang muốn chơi xấu sao?

“Nếu không có việc gì, bổn tướng đi về trước.” Tề Loan ở trước mặt mọi người chậm rãi rời đi.

Mọi người ở lại sôi nổi nghị luận: “Tướng quân vội trở về phủ như vậy làm gì?”

“Đương nhiên là trở về xem công chúa, Ngũ công chúa hiện giờ không phải đang ở tướng quân phủ sao?”

“Không phải nói tướng quân không thích công chúa sao?”

“Sao có thể? Các ngươi chẳng lẽ trước nay không phát hiện ra? Lúc trước đưa thư từ thành Kim Lăng tới, ngày ấy tâm tình tướng quân đều sẽ rất tốt sao?”

“Ách —— khẩu thị tâm phi, khẩu thị tâm phi .”

Chúng tướng sĩ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nở nụ cười.

Sau khi Tề Loan rời đi sương phòng, tìm được chưởng quầy bảo bọn hắn chuẩn bị cho tướng sĩ một bàn rượu và thức ăn, sau đó lại lấy ra ấn tín của mình, đẻ chưởng quầy phủ tính tiền.

Chưởng quầy cẩn thận nhìn, lắm miệng hỏi một câu: “Chính là tướng quân phủ sao?”

Tươi cười Tề Loan trên mặt có hơi không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã được che giấu kỹ lưỡng: “Đưa tới Trấn Bắc Hầu phủ.”

Tuy nói phụ thân cùng nhóm thúc bá hiện giờ không ở trong nhà, nhưng có tổ phụ và mẫu thân, bây giờ trong phủ là mẫu thân chưởng gia, ngân lượng này, mẫu thân hẳn sẽ không mặc kệ.

Tề Loan không thể nào bỏ qua sự thật mình đã đến tuổi này, còn có hành vi ở bên ngoài nợ người ta còn đưa giấy báo về cho mẫu thân, muốn bắt đầu bịt tai trộm chuông.

Ai bảo tài sản riêng cùng cửa hàng của hắn chia hoa hồng, toàn bộ đều trong tay mẫu thân ở hầu phủ, hắn tới tướng quân phủ, nhà kho không có loại đồ vật này.

Chờ ngày sau nói với mẫu thân là được.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận việc này, Tề Loan liền chậm rãi đi tản bộ trong thành, đi ngang qua một nhà bán giấy bút, liền nhớ tới Vân Nhược Dư bảo hắn đi mua chút mút, mực.

Tề tướng quân nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cảm thấy mấy thứ kia cũng không biết nên dùng thế nào, tiểu công chúa tích cóp được bạc không dễ dàng, mình không thể nào tiêu xài bừa bãi.

Hắn yên lặng rời ra thư phòng bán đồ đó, xoay người bước chân, đi tới một con phố khác, không chút do dự tiến vào cửa lớn Bảo Nguyệt Trai..

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tướng quân không phải mamaboy, ngày thường hắn không ở tướng quân phủ, sau đó hàng năm đánh giặc bên ngoài, được ban thưởng đồng ruộng và cửa hàng đương nhiên cần phải có người xử lý, hắn vẫn chưa thành thân, cho nên mẫu thân xử lý giúp. Bổng lộc đúng thật là không có bao nhieu, hiện tại đều tiêu sạch tren người tiểu công chúa rồi.

Sau đó công chúa bị bệnh, hắn khẳng định không thể về nhà nói rõ, tình huống của công chúa càng ít người biết càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp