Phò Mã Khó Làm

Chương 1 Công chúa mất trí nhớ


1 năm

trướctiếp

Trời mùa xuân.

Trong phủ Tướng quân, Vân Nhược Dư ngồi trước bàn trang điểm phát ngốc, trên bàn đặt gương lược mỹ lệ, bên trong chất đầy son phấn thoa hoàn, gương đồng phản chiếu khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nhưng bây giờ trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại tràn đầy u sầu.

Vân Nhược Dư đã giữ nguyên tư thế này hồi lâu, ba ngày trước, nàng cùng phu quân dọn vào phủ đệ xa hoa này.

Phu quân Vân Nhược Dư là một tú tài, cả ngày cần cù chăm chỉ đọc sách, không dám chậm trễ một ngày, ngóng trông khoa cử để có thể thiềm cung chiết quế, trở nên nổi bật, để cả nhà có được nhưng ngày tháng tốt đẹp hơn.

(Thiềm cung triết quế: dùng để ví von thi đậu tiến sĩ . Tương truyền thiềm trong cung có quế thụ , giúp toàn vẹn đôi đường, toại lấy "Thiềm cung chiết quế" gọi là khoa cử ứng thí cập đệ .)

Tuy nói là cả nhà bọn họ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai vợ chồng.

Hai phu thê bọn họ vốn dĩ sống ở nông thôn, ban ngày phu quân nàng tới học đường đọc sách, còn nàng ở nhà làm vài việc thêu thùa phụ giúp, những ngày tháng trôi qua vừa ấm áp lại bình đạm.

Chẳng qua trời mưa gió thất thường, mưa to một trận đã khiến bọn họ mất đi căn nhà che mưa chắn gió. Thời điểm bọn họ đang mặt ủ mày chau lo lắng phải ngủ nơi hoang dã, lại nhận được một tin tức bất ngờ, năm năm trước phu quân lương thiện của nàng đã cứu một người, người đó áo gấm về làng sau đó lại muốn báo đáp ân cứu mạng của phu quân, biết được bọn họ không có nơi để đi, liền đem đại trạch của mình cho hai vợ chồng bọn họ trú tạm.

Để hai người không đến mức lưu lạc đầu đường, cũng để phu quân nàng không phải lo lắng tiếp tục chuẩn bị khoa cử.

Chỉ là ở nhờ nhà người ta, khiến lòng nàng có vô vàn cảm xúc bất an và sợ hãi.

Vân Nhược Dư không cách nào yên tâm thoải mái tiếp thu ý tốt của người khác, lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được. Thật vất vả chờ đến khi trời mờ sáng, liền vội vàng đi tới phòng ngủ chính, đánh thức nam nhân còn đang ngủ say trên giường: “Phu quân, chàng biết hiện tại đã là giờ nào không? Sao chàng còn có thể nằm trên giường ngủ?”

Vân Nhược Dư hơi bất mãn nhìn nam nhân nằm trên giường, sắc mặt của hắn không tốt lắm , nghiễm nhiên là do biến cố nhiều ngày tạo thành, Vân Nhược Dư nhìn thấy bộ dáng phu quân như vậy, thực sự cũng có chút đau lòng.

Chẳng qua, bọn họ không thể nghỉ ngơi, cuộc sống còn không thể bảo đảm, sao có thể chậm trễ?

Vân Nhược Dư thấy nam nhân không phản ứng lại, liền duỗi tay đẩy hắn: “Phu quân, chàng nhanh đứng lên đi.”

Tề Loan đang ngủ mơ mơ màng màng bị một thanh âm mềm mại đánh thức, vừa nghe thoáng qua đã biết thanh âm của nữ nhân, nhưng Tề Loan xưa nay không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, phòng ngủ của hắn cũng không muốn người khác tiến vào, lúc này đầu đau như muốn nứt ra, đương nhiên tính tình cũng không tốt.

Hắn mỏi mệt mở mắt ra, vừa định quát lớn bảo người tới cút đi, một khắc thoáng nhìn qua Vân Nhược Dư chợt sửng sốt, những lời nói muốn buột miệng thốt ra nói đều bị nuốt xuống.

Tề Loan bất đắc dĩ xoa trán, mơ hồ nói: “Công chúa, sao người lại tới đây?”

Vân Nhược Dư nghe thấy xưng hô này, chân mày cau lại, phu quân sao có thể gọi nàng là công chúa?

Cái tật xấu hồ ngôn loạn ngữ này, không biết đại phu có thể trị được hay không.

Trong lòng Vân Nhược Dư hiện lên một tia bất đắc dĩ, thấy hắn tỉnh táo lại, mày đẹp nhíu chặt cuối cùng nới lỏng, có hơi bất mãn nhìn hắn: “Chàng có biết hiện tại là giờ nào không? Sao chàng còn không tới thư viện đọc sách?”

Tề Loan ngẩng đầu nhìn bên ngoài, sắc trời mới mờ sáng, cùng lắm cũng chỉ mới giờ Dần, lúc này lên thư viện đọc sách?

“Một canh giờ trước ta mới được ngủ.” Tề Loan cố gắng nhẫn nại, có ý muốn giảng đạo lý với Vân Nhược Dư.

Lúc này cố tình Vân Nhược Dư nghe không vào, túm cánh tay Tề Loan muốn kéo hắn ra khỏi giường: “Tuy rằng người khác hiểu được tri ân báo đáp, chúng ta hiện giờ có chỗ che mưa chắn gió, lại sợ không có phúc về sau, dù sao cũng ở nhà người khác, tư vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu, phu quân chàng vẫn nên chăm chỉ học tập sớm thi đậu công danh mới là chuyện đứng đắn.”

Tề Loan nhìn nữ nhân trước mặt nghiêm trang nói lời khuyên giản, đã có thể thản nhiên đáp lại.

Mọi khiếp sợ cùng nghi ngờ, sớm đã dùng hết ở ba ngày trước rồi, hiện giờ chỉ còn lại chết lặng.

Bất kể Vân Nhược Dư gọi hắn là phu quân, hay thúc giục hắn đi đọc sách.

Tề Loan đã có thể vân đạm phong khinh đối mặt, chỉ là hắn hoàn toàn không biết, tiểu công chúa này rốt cuộc còn bao nhiêu kinh hỉ hắn chưa biết nữa.

(Vân đạm phong khinh 云淡风轻 yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)

“Ở nhà người khác? Ăn nhờ ở đậu?” Tề Loan cười như không cười mở miệng, suýt chút nữa bị chọc cười.

Nàng thật sự nghĩ như vậy

“Phu quân, ta biết trong lòng chàng không vui, nhưng căn phòng kia của chúng ta hiện giờ đã không thể ở được, vì sau này, đành để chàng phải chịu đựng .” Vân Nhược Dư mở miệng nói lời vô cùng hiểu chuyện: “So với nhà ở kim bích huy hoàng này, ta tình nguyện cùng phu quân ở một mái nhà tranh.”

(Kim Bích Huy Hoàng: vàng son lộng lẫy; cung vàng điện ngọc.)

Tề Loan thầm nghĩ dù cho Vân Nhược Dư dám ở nhà tranh, hắn cũng không dám để nàng ở.

Hắn hơi hé miệng, rất muốn đánh gãy tư tưởng kì diệu này của nàng, chẳng qua nhớ tới lời thái y nói trước đó, có bao nhiêu lời giải thích cũng chỉ có thể nuốt ngược trở lại, chỉ có thể thuận theo Vân Nhược Dư đáp lại: “Được, ta đã biết, ta đi đọc sách.”

Tề Loan thô lỗ xốc chăn lên, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn ngồi dậy, Vân Nhược Dư thấy hắn rốt cuộc cũng đứng lên, hướng về phía Tề Loan nhoẻn miệng cười: “Phu quân tự rửa mặt, ta tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho chàng.”

Tề Loan không chút để ý gật gật đầu, được đáp lại Vân Nhược Dư vui sướng chạy ra ngoài.

Tề Loan nhìn bộ dáng vui vẻ của Vân Nhược Dư kia, vô cùng mệt mỏi đè trán lại, hắn mặc trung y ngồi trên mép giường, lạnh mặt gọi phó tướng của mình: “La Sát.”

La Sát vẫn luôn canh giữ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lập tức tiến vào, cung kính hành lễ: “Tướng quân.”

Tề Loan chỉ ra ngoài cửa, hỏi Vân Nhược Dư rốt cuộc như thế nào, sao lại chạy tới phòng ngủ của hắn.

La Sát nhìn thoáng qua sắc mặt Tề Loan, cẩn thận mở miệng giải thích: “Chuyện này, công chúa điện hạ muốn tìm ngài, mạt tướng biết ngăn cản thế nào?”

Dù cho có thể ngăn cản được, cũng không dám ngăn lại.

“Ngũ công chúa bây giờ tình trạng như vậy, nàng không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện? Nàng vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, chuyện này nếu truyền đi, sẽ gây hại tới thanh danh của nàng.” Tề Loan nghĩ đến nơi đây, đau đầu không thôi, xụ mặt quở mắng.

Nhóm mãng hán ở tướng quân phủ, làm việc vĩnh viễn đều tuân theo công việc đã phân phó: “Mạt tướng là dựa theo phân phó của ngài, không phải ngài từng nói sao? Bất luận là nơi nào ở phủ tướng quân công chúa cũng có thể đi, không được ngăn cản nàng.”

Tề Loan nhìn chằm chằm La Sát cười lạnh sâu kín: “Thật ra ngươi rất thông minh.”

La Sát tự biết đuối lý, một lúc lâu không dám nói chuyện, cung kính đứng ở một bên, nhẹ giọng dò hỏi: “Tướng quân hẳn là muốn ngủ thêm chút nữa?”

Hiện giờ bất quá mới giờ Dần, tuy nói đã tới giờ vào triều, nhưng Tề Loan được bệ hạ ân chuẩn gần đây hắn không cần thượng triều.

Hắn vốn đóng giữ ở biên cảnh Tây Nam, bởi vì lúc trước chiến đấu với Nam Cương bị trọng thương, được bệ hạ triệu về kinh thành dưỡng thương.

Hiện giờ thương thế cũng xem như đã tốt, Tề Loan vốn muốn trở về biên cảnh Tây Nam, nhưng không ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn đó lại là Vân Nhược Dư.

Tề Loan và Vân Nhược Dư có hôn ước, chẳng qua hôn ước này yếu tố chính trị chiếm đa số, Vân Nhược Dư thậm chí đến cả dáng vẻ Tề Loan trông như thế nào cũng chưa từng nhìn thấy, càng miễn bàn có thể có tình cảm gì đó.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, có hôm nay không có ngày mai. Lần này Tề Loan bị thương cửu tử nhất sinh, kém chút nữa đã một đi không trở lại, trong lúc dưỡng thương Tề Loan ý thức được mình không nên chậm trễ một cái tiểu cô nương đang độ niên hoa tốt đẹp, tính toán đâu ra đấy Vân Nhược Dư năm nay cũng mới chỉ mười sáu.

Nếu hắn xảy ra chuyện, Vân Nhược Dư không phải sẽ trở thành quả phụ sao.

Tuy nàng có thân phận công chúa tôn quý, Đại Thần cũng cho phép quả phụ gả lần nữa, nhưng cái danh quả phụ này thật sự không hề dễ nghe.

Tề Loan nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhân lúc hắn và Vân Nhược Dư còn chưa thành thân, đưa ra ý muốn giải trừ hôn ước.

Chỉ là chuyện từ hôn lại không dễ dàng như vậy, không chỉ có Hoàng thượng không đồng ý, Thái Tử cùng Thất hoàng tử cũng không đáp ứng.

Vốn dĩ chuyện này cũng chỉ có vài người biết được, lại không biết nơi nào để lộ ra tiếng gió, để Vân Nhược Dư biết.

Tiểu công chúa tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được ủy khuất như thế, thế nhưng dưới cơn tức giận muốn tìm tới cái chết.

Thời điểm được người phát hiện ra, đã lăn xuống sườn núi bất tỉnh nhân sự.

Tề Loan cũng bởi vậy bị bệ hạ gọi vào cung răn dạy, Vân Nhược Dư hôn mê suốt ba ngày, Tề Loan cũng ở bên ngoài cung điện của nàng thủ ba ngày.

Đầu mọi người ở Thái Y Viện đều treo trên lưng quần, vất vả lắm mới cứu được Vân Nhược Dư từ quỷ môn quan cứu trở về, chỉ là sau khi tỉnh lại Vân Nhược Dư liền quên hết mọi chuyện, chỉ nhớ rõ Tề Loan, tỉnh lại liền ôm hắn không buông tay, luôn miệng gọi Tề Loan là phu quân.

Bất luận Tề Loan giải thích như thế nào, Vân Nhược Dư đều không nghe.

Thái y nói Vĩnh An công chúa bị kích thích, cho nên tâm trí đại loạn, nói mơ hồ cũng mơ hồ, nói phức tạp cũng phức tạp, muốn chữa khỏi, chỉ có thể không được chịu kích thích.

Đến lúc này kích thích là ý gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Trong hoàng cung dược liệu quý hiếm gì mà không có, huống chi Vân Nhược Dư vẫn là ấu nữ đế hậu sủng ái nhất, mọi người đều nghĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, nhất định sẽ có một ngày khỏi hẳn.

Chuyện xảy ra trên người Vân Nhược Dư, người nào nàng cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Tề Loan là phu quân của mình. Đối mặt với tất cả mọi người đều bày ra tư thế phòng bị.

Bệ hạ không có cách nào, chỉ có thể giao người cho Tề Loan chiếu cố.

Chỉ là Tề Loan làm sao biết cách chiếu cố người khác? Chỉ có thể đem người mang về trong phủ, tìm bảy tám thị nữ hầu hạ, tiểu công chúa này cố tình tâm trí hỗn loạn rối tinh rối mù, cha mẹ huynh tỷ đã quên, thân phận của mình cũng quên hết.

Quên hết cũng không tính là đại sự gì, nhưng nàng lại tự cho mình là một nông phụ, may mắn gả cho trượng phu là tú tài.

Suốt ngày nghĩ muốn giúp chồng dạy con, làm một thê tử hiền lương thục đức.

Không khéo, trượng phu tú tài này lại là hắn.

Suốt ba ngày, Tề Loan bị buộc xem tứ thư ngũ kinh, thiếu chút nữa bức chết chính mình.

Ngủ, lúc này còn ngủ cái gì mà ngủ?

Hắn còn không nhanh chóng thừa dịp Vân Nhược Dư chưa trở về, tìm quyển sách bắt đầu làm bộ làm tịch? Bằng không để tiểu công chúa nhìn thấy, lại nhắc mãi nửa ngày.

“Đứng dậy đi.” Tề Loan bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, thật vất vả mới hồi kinh không cần lâm triều không cần luyện binh, lại phải đọc tứ thư ngũ kinh, thật sự là càng sống càng trở về: “Ngũ công chúa đâu?”

“Công chúa điện hạ nói muốn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài, hạ nhân trong phủ nghe theo ngài phân phó, đều trốn tránh công chúa, ngài yên tâm.” Ngữ khí La Sát vui sướng đáp lại, lúc này hẳn là không bị tướng quân mắng đúng không?

Lại thấy Tề Loan trừng lớn hai mắt, kéo sưởng y trên giá xuống khoác lên người vội vã chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa mắng: “Một đám đều là óc heo sao? Ngũ công chúa cành vàng lá ngọc, sao lại có thể để nàng làm đồ ăn sáng? Ngươi là muốn cho nàng phá nát phòng bếp của lão tử sao?”

Tề Loan vừa dứt lời, phòng bếp bên kia truyền đến một trận âm thanh kinh thiên động địa.

Bước chân vội vã của hắn đột nhiên im bặt.

Kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp, thật sự đã không còn kịp rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp