Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn

Chương 6 Nguyên Văn Gia


1 năm

trướctiếp

Tin tức Giang Việt đến Yến gia, đương nhiên là không giấu được người trong cái giới này.   

Lúc này Giang Việt cũng mới hiểu được mùi vị, một nắm đấm này của Cố Tuyết Nghi, nhìn không có khí lực lớn gì, cũng dễ dàng vẽ lên dấu chấm hết cho mọi chuyện. Nhưng trên thực tế, lại làm cho trên mặt anh ta bị thương, còn không biết phải mất mặt bao lâu đây...   

Giang Việt rất coi trọng thể diện.   

Trên thực tế, ở trong cái vòng tròn này, có ai mà không coi trọng thể diện?   

Giang Việt đành phải hạ khẩu lệnh.   

Không thể nghị luận Giang Việt, cũng không thể nghị luận Yến gia cùng Cố Tuyết Nghi.   

Nhắc tới Yến gia kia, không phải nhắc tới chuyện Giang Việt đi ra từ Yến gia, sau đó mặt sưng lên sao?   

Mà người vất vả cũng không chỉ có Giang Việt, còn có mấy đại lão phải giao tiếp với anh ta.   

Dấu vết trên mặt Giang Việt tím tái, còn có một chút sưng lên rõ ràng. Nếu nhìn lâu rồi, còn có chút giống như bị ong đâm mặt hay lưu truyền trên mạng … Nhưng cố tình bọn họ không thể nhắc tới, càng không dám cười.   

Giang Việt cũng chưa từng phát hiện da mặt mình lại có thể dày như vậy, dãi nắng dầm mưa, ngược lại có thể nhịn xuống.   

Chờ bận rộn xong công việc, vết thương trên mặt cũng tốt hơn một chút, Giang Việt mới trở về Giang gia một chuyến.   

Giang Tĩnh cũng đang ở trong nhà dưỡng thương, không có việc gì thì nằm trên giường, ăn cơm cũng đều để người giúp việc bưng đến tận giường. Người không biết còn nghĩ cậu ta sống không được bao lâu.   

Chờ nghe thấy nói Giang Việt trở về, Giang Tĩnh mới vội vàng xuống giường, sợ bị anh trai bắt được bộ dạng cá muối này của mình, sau đó lại bị đánh một trận là xong đời.  

"Anh hai, trà, ngài uống chút trà..." Giang Tĩnh bưng tách trà từ phòng bếp đi ra.   

Chờ đối mặt với Giang Việt, Giang Tĩnh sửng sốt: "Anh hai, anh cũng bị đánh?"

Giang Việt: "..."   

Trong lòng Giang Tĩnh âm thầm líu lưỡi, trong lòng tự nhủ quả nhiên không phải là cậu ta không được, cũng không phải là do cậu ta không có cốt khí. Là do chị dâu của Yến Văn Bách quá lợi hại!   

Giang Việt cũng biết Giang Tĩnh này ngoài miệng nói chuyện không có mấy câu dễ nghe, phỏng chừng cũng chính là bởi vì như vậy nên mới đánh nhau với Yến Văn Bách.   

Vừa nhìn như vậy, quả thật là Giang Tĩnh đáng bị đánh.   

Một tay Giang Việt nâng chén trà.   

Còn mẹ nó rất nóng.   

Giang Việt đen mặt đem chén trà đặt xuống, nhưng mà bản thân mặt anh ta cũng đã đen, đơn giản cũng nhìn không ra.   

Giang Việt lạnh lùng hỏi: "Cô ấy đánh em như thế nào?"   

Vốn dĩ Giang Tĩnh còn ngượng ngùng nói, cũng không dám cáo trạng. Nhưng Giang Việt cũng đều đã bị đánh, vậy cũng không có gì không thể nói ... Giang Tĩnh ngượng ngùng nói: "Cô ta lấy thắt lưng quất em."   

Đáy lòng Giang Việt lại quỷ dị mà thoải mái một chút.   

Giang Tĩnh bị đánh như vậy, hẳn là càng đau hơn.   

Còn lấy thắt lưng quất, mặt mũi cũng đều bị quất xuống đất.   

Giang Tĩnh không biết trong lòng anh trai nhà mình đang nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn Giang Việt, có chút ý tứ anh em cùng cảnh ngộ. Bây giờ nhìn lại khuôn mặt đen này của anh hai, cũng không có uy thế áp người như vậy, ít nhiều thêm một phần thân thiết.   

Nhất là vết thương trên mặt kia, càng nhìn càng thấy thân thiết.   

Giang Việt lại không uống trà, anh ta đứng lên, một cước đạp vào mông Giang Tĩnh: "Lần sau đừng ở bên ngoài gây thị phi cho Giang gia nữa. Không phải ai cũng dễ chọc."

Giang Tĩnh tự động thay thế những lời này thành "Lần sau đừng trêu chọc Cố Tuyết Nghi nữa," cậu ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ không dám nữa, lúc này mới an toàn tiễn Giang Việt về thư phòng.   

Bằng không sẽ luôn cảm thấy chính mình có thể bị Giang Việt đánh trận thứ hai.

Giới thượng lưu đều nhận được tin tức, đương nhiên Tào Gia Diệp cũng mơ hồ nghe được một chút tiếng gió như vậy.   

Bởi vì Giang Việt coi trọng mặt mũi, cấm lan chuyện này kịp thời, Tào Gia Diệp cũng không biết Giang Việt bị đánh. Chỉ biết sắc mặt Giang Việt tối đen đi đến cửa Yến gia, chờ lúc đi ra, lại là bước đi nhẹ nhàng, trong tay còn cầm một hộp dâu tây...   

"Quan hệ giữa Giang gia và Yến gia xa cách, nói là không đối phó cũng không quá đáng." Tào Gia Diệp cau chặt mày: "Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?"   

Trước khi đi còn cầm một hộp dâu tây.  

Dâu tây chắc chắn không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng lại là biểu tượng! Mẹ nó chính là tượng trưng cho quan hệ hòa hợp giữa Giang gia và Yến gia!   

Mẹ kiếp! Rõ ràng trước kia khi Yến Triều còn ở đây, cũng không thấy quan hệ hòa hợp như vậy! Sao bây giờ lại chơi bộ này?  

Tào Gia Diệp muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra.   

Nhưng anh ta cũng rõ ràng, cấp bậc đại lão như Giang gia, Yến gia so chiêu, thật đúng là không phải là thứ mà anh ta có thể dễ dàng nhìn rõ.   

Nhưng bây giờ vấn đề đã đến ... Cố Tuyết Nghi đối phó như thế nào?   

Cố Tuyết Nghi này ngay cả Giang Nhị cũng có thể dỗ dành, chẳng lẽ thật sự giống như Tưởng Mộng nói, biến thành phiền toái lớn khó giải quyết?   

Lúc này Tưởng Mộng ngồi ở trong góc, trên mặt mang theo một chút nước mắt, nhìn qua nhu nhược lại đáng thương.   

Cô ta lẩm bẩm nói: "Có phải ngày mai Giản Nhuế sẽ trở về không?"   

Tào Gia Diệp nghe cô ta nhắc tới cái tên này, lập tức cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán, đáy lòng còn có chút sợ hãi không thể nói.   

Anh ta sợ Giản gia.

Nếu như không phải như vậy, anh ta cũng sẽ không đến nỗi tuổi này mà ngay cả con cái cũng không có.   

Giản Nhuế không thể sinh, liền mẹ nó cũng làm cho anh ta không thể có con!  

Lúc trước Tào Gia Diệp nói để cho Tưởng Mộng đi bỏ đứa nhỏ, đó đều là những lời tức giận. Nếu Tưởng Mộng muốn phá thai, anh ta chính là người đầu tiên tức giận bóp chết Tưởng Mộng.   

Tào Gia Diệp tức giận đến mức đạp mạnh một cước vào sô pha.   

Ghế sô pha nặng nề bị đá lệch khỏi vị trí.   

Anh ta quay lại, trầm giọng nói: "Việc này tôi không thể xen vào, tôi chen một chân, Giản Nhuế sẽ điều tra ra được. Đám thủy quân mà em nuôi thì sao? Còn có những phương tiện truyền thông mà em có quan hệ đặc biệt ..."

"Bây giờ để cho bọn họ gửi tin tức, ngày mai, nhất định phải trước ngày mai, toàn bộ mạng lưới đều phải có được tin tức em mang thai con của Yến Triều. Như vậy, em cũng không cần quản Cố Tuyết Nghi thế nào ... Mọi người đều biết, ai còn quản xem đứa con mà em mang có phải là của Yến Triều hay không?"   

Tưởng Mộng có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Tào Gia Diệp, đáy lòng cũng có chút oán hận.   

Rõ ràng là con của anh ta, nhưng lại cứng rắn muốn kéo lên người người khác, chỉ có che lấp như vậy mới có thể sống sót.   

Hiện tại cô ta còn phải tự mình làm..

Một khi truyền thông, thủy quân bắt đầu mang tiết tấu, dẫn đến toàn bộ netizen đều biết, thật sự một chút đường lui cô ta cũng không có. Nếu như có một ngày như vậy, Yến Triều thật sự còn sống trở về, khẳng định cô ta còn chết thảm hơn đám tình nhân kia của Tào Gia Diệp!   

Tào Gia Diệp vừa quay đầu, cũng nhìn thấy Tưởng Mộng đang ủy khuất oán hận.   

Anh ta chuẩn bị nói cái gì đó, chuông điện thoại reo lên.   

Tào Gia Diệp nhận lấy, đầu kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tào tổng."   

Tào Gia Diệp cả kinh, cho dù biết rõ người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, nhưng sống lưng anh ta vẫn sụp xuống, bày ra một bộ tư thái cung kính khom lưng.   

Anh ta cung kính xưng hô với người đầu kia: "Chú."   

"Tám giờ tối máy bay của Giản Nhuế sẽ hạ cánh, cậu ra sân bay đón con bé."  

Đáy lòng Tào Gia Diệp "lộp bộp" một chút.   

Tưởng Mộng cũng thoáng hoảng hốt.   

"Vậy... Còn ngài thì sao?" Tào Gia Diệp hỏi.   

Đầu kia cúp máy.   

Tào Gia Diệp lau mặt, nhịn xuống phẫn uất trong lòng.  

Tưởng Mộng ngồi không yên đứng dậy: "Em đi liên lạc."   

"Đi đi."   

"Chờ một chút." Đột nhiên Tào Gia Diệp lại lên tiếng gọi cô ta lại: "Hôm qua đạo diễn Lý gọi điện thoại cho tôi, nói ba ngày nay em không đi phim trường."

Tưởng Mộng nén oán khí nói: "Không phải là mấy ngày nay đang nghĩ biện pháp xử lý Cố Tuyết Nghi sao?"   

"Vậy cũng phải đi phim trường. Đối với giải trí Đại Kình mà nói, bộ phim này rất quan trọng. Em không thể tùy hứng ... Hơn nữa em rời đi như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi một tiếng với Lý đạo, về sau có còn muốn diễn phim hay không?"   

Tưởng Mộng nghe xong, càng cảm thấy nghẹn thở.   

Nhưng ngoài miệng cô ta vẫn ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi, em sẽ không."  

Chờ ra khỏi cửa, Tưởng Mộng mới không chút che dấu gắt gao cắn môi, trong đôi mắt mở to đều là tơ máu.   

Cô ta nghĩ đến một số người khác trong đoàn làm phim.   

Đối phương còn khoa trương hơn cô ta, từ sau khi gia nhập tổ, ba ngày hai đầu cũng không thấy bóng người, sao không thấy Lý đạo đi tìm người gây phiền toái?   

Trái phải cũng là do địa vị của cô ta quá thấp mà thôi!   

Đáng hận nhất chính là, Tào Gia Diệp ký hợp đồng đánh cược thì ký, chỉ là mấy trăm triệu... Đối với Yến gia mà nói thì tính là cái gì? Đối với Yến gia chỉ sợ rắm cũng không tính là một cái.

Nhưng Tào Gia Diệp lại vì mấy trăm triệu này mà yêu cầu người đang mang thai, tâm thần đều mệt mỏi như cô ta phải đi quay phim cho tốt...   

Sau này còn phải đóng phim?

Sở dĩ cô ta ngoan ngoãn lăn lên giường với anh ta, không phải là vì để sau này không phải chịu khổ nữa sao?   

Trong đầu Tưởng Mộng nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất căm hận, càng nghĩ còn càng cảm thấy ghen tị.   

Lúc trước sao Cố Tuyết Nghi lại có thể thành công dựa vào Yến Triều đây?  

Cho dù cô có là bao cỏ, cho dù tương lai cô cùng Yến Triều ly hôn, nhưng số tiền mà cô lấy được từ Yến gia cũng đủ để cô sống cuộc sống mà người khác liều mạng cũng không chiếm được...   

Giờ khắc này, Tưởng Mộng hận chính mình không thể thật sự là tình nhân của Yến Triều! Cô ta có thể dựa vào đứa bé trong bụng, đem Cố Tuyết Nghi từ trên vị trí kia đạp xuống!   

Ở phía bên kia, trong đoàn làm phim "Gián điệp", đạo diễn Lý cũng đang sứt đầu mẻ trán.   

"Liên lạc được chưa?" Ông hỏi trợ lý của mình.   

"Không có, không có..." Trợ lý hoảng sợ bất an nói: "Tìm khắp nơi, cũng không thấy người."   

"Xong rồi." Lý Đạo bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói.   

Trợ lý lại không thể hiểu rõ lắm, rõ ràng mấy ngày Tưởng Mộng không tới đoàn làm phim, Đạo diễn Lý cũng chỉ tức giận mà thôi ... Sao mấy ngày không đến đoàn làm phim, đạo diễn Lý lại phát điên rồi.   

"Tìm! Nhất định phải tìm được người..." Lý đạo thật sự nóng nảy, môi đều trắng bệch, tay cầm loa phóng thanh cũng run rẩy: "Người là tôi đặc biệt mời vào đoàn làm phim, nếu cậu ta mất tích trong đoàn làm phim..."   

Ông cũng cách với xong đời không xa.   

Trợ lý bị bộ dáng của Lý đạo làm cho sợ hãi, đành phải tổ chức người tiếp tục đi tìm người.   

Nhưng anh ta vẫn không hiểu rõ.   

Đặt diện mạo của vị kia trong giới giải trí, quả thật là tương đối xuất chúng, thậm chí ít người có thể so sánh được. Thậm chí fans của anh ta còn nói đùa, khuôn mặt này của anh ta là tài sản chung của giới giải trí...  

Nhưng vị này chơi đùa, không tìm thấy bóng dáng, đoàn làm phim phải đình chỉ công việc, cho dù đốt kinh phí của đoàn làm phim thì cũng phải nhanh chóng tìm được anh ta trước sao?   

"Tưởng tỷ trở về rồi!" Nhân viên trong đoàn làm phim hô to.   

Bọn họ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tưởng Mộng ăn mặc xinh đẹp trở lại trường quay, hai tay của trợ lý phía sau còn mang đầy quà tặng, xem ra là muốn mang đến cho nhân viên đoàn làm phim.   

Nhưng lúc này mọi người nhìn qua, lại không cảm thấy cao hứng.   

Nụ cười trên mặt Tưởng Mộng cũng lập tức giảm đi không ít.   

Cô ta cũng phát hiện ra không khí của đoàn làm phim không đúng. Chẳng lẽ bởi vì cô ta rời tổ, Lý đạo lại phát hỏa lớn như vậy?   

"Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?" Cô ta tùy tiện kéo một người hỏi.   

"Không thấy Nguyên ca đâu."   

Tưởng Mộng giật mình, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời kêu trợ lý phân chia đồ xuống.   

"Nguyên ca" trong miệng bọn họ tên là Nguyên Văn Gia. Vừa mới ra mắt nhưng bởi vì diện mạo quá mức xuất sắc nên khiến cho giới giải trí chấn động.

Khi đó Tưởng Mộng còn ghen tị, người này như thế nào vừa ra mắt đã có thể dễ dàng có được thứ mà người khác không chiếm được. Hơn nữa tính tình người này thật sự vô cùng tệ. Cái gì đùa giỡn tên tuổi lớn, coi Weibo là trò chơi cá nhân, hoàn toàn không chú ý đến phương pháp cơ bản để trở thành minh tinh, giống như chơi...   

Đến phía sau, Tưởng Mộng mới vô tình phát hiện.   

Nguyên Văn Gia, kỳ thật hẳn nên gọi là Yến Văn Gia.   

Cậu ta là người Yến gia.  

Lúc mới biết được tin tức này, Tưởng Mộng còn có ý niệm quyến rũ cậu ta để bay lên cành cao. Nhưng thật sự tính tình của Yến Văn Gia quá cổ quái, mặc kệ Tưởng Mộng dùng biện pháp gì, Yến Văn Gia cũng không động đậy.   

Cũng chính vì vậy nên Tưởng Mộng hiểu được Yến gia là nơi mà cô ta không thể trèo cao, vì thế rất nhanh đã đáp ứng để cho Tào Gia Diệp theo đuổi.   

Thời điểm Tưởng Mộng đang cảm thán, Lý đạo cũng nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Mộng.   

Lúc này tin tức nghi ngờ Tưởng Mộng mang thai đứa nhỏ của Yến Triều đã che trời lấp đất trên mạng.   

Ánh mắt của người trong đoàn làm phim nhìn Tưởng Mộng chậm rãi trở nên không thích hợp.   

Có ngạc nhiên, có sợ hãi, cũng có ngưỡng mộ ...   

Một trợ lý khác của Lý đạo cũng chạy tới, nói với Lý đạo tin tức trên mạng.  

Lý Đạo lạnh mặt: "Khó trách tính tình nóng nảy, quay phim được một chút thì không quay nữa, chào hỏi cũng không chào hỏi một tiếng."   

Mặc dù Yến Văn Gia cũng có đức hạnh như vậy, nhưng Yến Văn Gia là do ông vì nhân vật mà tự mình mời tới, Tưởng Mộng là bị nhét vào.   

Đột nhiên Lý Đạo ngẩn ra.   

Ông nhìn phương hướng Tưởng Mộng, ngược lại thoáng cái nhớ tới một người.   

Trong tin tức, còn xuất hiện một người phụ nữ – phu nhân chính thức của Yến Triều, Cố Tuyết Nghi.   

Yến Văn Gia không thấy bóng người, khẳng định là không thể gạt Yến gia... Lý đạo gọi trợ lý lại: "Nghĩ biện pháp lấy được số điện thoại di động của Cố Tuyết Nghi, gọi điện thoại cho cô ấy, mời cô ấy đến đây một chuyến. Chỉ cần nói Yến ... Nguyên Văn Gia đã biến mất."



Cố Tuyết Nghi dựa vào cửa sổ, trong tay đặt một quyển sách, một chén trà nóng.   

Cô hỏi: "Yến Văn Bách đi học rồi sao?"   

Người giúp việc gật đầu đáp: "Đúng vậy, thưa phu nhân."   

Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, lại mở miệng: "Bảo tài xế chạy một chuyến, đưa cho cậu ta chút đồ ăn."   

"Đưa … đồ ăn?" Người giúp việc ngây ngẩn cả người. Trước nay chưa từng nghe qua mệnh lệnh như vậy.   

"Ừm."   

Thấy vẻ mặt của Cố Tuyết Nghi vẫn như thường, bộ dáng giống như đây là một chuyện không thể bình thường hơn, nữ giúp việc cũng đè nén nghi hoặc trong lòng, chỉ lên tiếng hỏi: "Đưa cái gì?"   

"Món thịt cua sư tử và đậu hủ hương kiều hôm nay, hương vị không tệ. Gửi thêm ít trái cây."Cố Tuyết Nghi cũng không ngẩng đầu lên nói.   

Nữ giúp việc gật gật đầu, xoay người rời đi.   

Chờ đi ra ngoài thật xa, nữ giúp việc mới sững sờ nghĩ thầm, tại sao bản thân lại nghe lời phu nhân như vậy?   

Vương Nguyệt canh giữ ngoài cửa cũng buồn bực.  

Cố Tuyết Nghi đột nhiên biến thành một người khác.   

Cuối cùng bây giờ cũng giống như Yến phu nhân chân chính.   

Lúc này, trong phòng vang lên một đoạn chuông điện thoại di động.   

Người giúp việc vội vàng tiến lên cầm lấy điện thoại di động, đưa đến bên tay Cố Tuyết Nghi: "Phu nhân, điện thoại của ngài."   

Vương Nguyệt nhìn hành vi chân chó này của cô ấy, cả kinh đến mức tròng mắt sắp bay.   

Cố Tuyết Nghi ngược lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng.   

Trước kia người hầu hạ bên cạnh cô, so với ở đây còn nhiều hơn. Mỗi một hạ nhân đều có sở trường khác nhau, cô không cần phải bận tâm cái gì.   

Cố Tuyết Nghi nhận lấy điện thoại di động, ấn nút nghe.   

Đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói khẩn trương xa lạ: "Là, là Cố Tuyết Nghi phu nhân sao?"   

"Đúng vậy."   

Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.   

Rất tốt, không có vừa bắt máy đã mắng người, càng không cúp điện thoại của anh ta.   

Anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Xin chào, tôi là nhân viên của đoàn làm phim 'Gián điệp'. Anh Nguyên Văn Gia đột nhiên mất tích trong quá trình quay phim. Đoàn làm phim phát động nhân lực đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả. Đạo diễn của chúng tôi, để cho tôi gọi điện thoại cho cô..."   

"Nguyên Văn Gia? Ai?"

" ..." Nhân viên ở đầu kia nghẹn lại: "Ngài, ngài không biết sao?"   

Cố Tuyết Nghi lục soát ký ức của nguyên chủ một chút, lại lục soát cốt truyện trong cuốn sách kia, lúc này mới tìm được một nhân vật phù hợp.   

Em trai thứ hai của Yến Triều, Yến Văn Gia.   

"Anh ta mất tích trong đoàn làm phim?" Cố Tuyết Nghi hỏi.   

“...... Đúng, đúng vậy." Nhân viên công tác ở đầu kia bất giác rụt cổ lại, anh ta không rõ, sao đột nhiên người ở đầu dây bên kia lại trở nên có cảm giác áp bách như vậy.   

Cố Tuyết Nghi lập tức xoay người xuống từ trên tatami: "Chuẩn bị xe."   

Nữ giúp việc mơ hồ nghe thấy một chút, biết là đã xảy ra chuyện gì, không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống lầu thông báo cho tài xế cùng vệ sĩ.   

Cố Tuyết Nghi mặc một cái áo khoác, dùng dây chun cột tóc lên, sau đó tiện tay cầm lấy một cặp kính râm.   

Mặc dù cô không quá thích nghi với mấy thứ này.   

Nhưng khá thuận tiện để che nắng.  

Cố Tuyết Nghi nhíu mày, nhưng cô cũng không cảm giác được có bao nhiêu phiền toái.  

Thân ở đại gia tộc, hưởng dụng tài nguyên gia tộc, cùng vinh nhục, sinh tử với gia tộc của mình, như vậy gặp phải phiền toái cũng là chuyện rất bình thường.

Không biết Yến Văn Gia mất tích có liên quan đến chuyện Yến Triều mất tích hay không.   

Hoặc là do có kẻ thù khác, thừa dịp hư mà vào...   

Mặc kệ là tình huống gì, cô đều phải nhanh chóng tìm người trở về, miễn cho bị người có tâm tư lợi dụng tạo thành uy hiếp đối với Yến gia.   

Nếu như nói mấy ngày trước, Cố Tuyết Nghi còn không hề có cảm giác chính mình thuộc về đối với thế giới này, như vậy mấy ngày nay, thế giới này đã dùng sức hấp dẫn của "khoa học kỹ thuật" của mình hấp dẫn Cố Tuyết Nghi.   

Yến gia là một nơi không tồi.   

Đáng sống, thích hợp để tồn tại.   

Vậy cô hẳn là nên đem nơi này bảo vệ thật tốt, cũng bao gồm cả người ở ngôi nhà này.   

Cùng lúc đó, Giản Xương Minh cũng nhận được tin tức.   

Yến Văn Gia mất tích.   

Cố Tuyết Nghi còn tìm qua.   

Giản Xương Minh lật sang một trang khác như tờ báo trong tay.   

Thời buổi hiện tại không có nhiều người sẽ đọc báo, nhưng anh ta vẫn giữ thói quen cũ kỹ này.

Chờ đọc đến khi một chút cũng không bỏ sót, ngay cả quảng cáo nhỏ trong góc tờ báo cũng đọc xong, Giản Xương Minh mới ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Cố Tuyết Nghi đi làm loạn sao?"   

Trong một trường đại học hạng nhất ở Bắc Kinh.   

"Mẹ kiếp? Yến Văn Bách, người nhà cậu còn đưa đồ ăn cho cậu?"   

Yến Văn Bách nhìn hộp giữ nhiệt trong tay vệ sĩ, đáy lòng mang theo một chút ấm áp quái dị.   

Đây không phải là đồ đắt tiền.   

Nhưng một cái hộp giữ nhiệt nho nhỏ, lại là thứ mà khi cậu ta còn bé, chỉ có thể nhìn thấy từ các bạn học khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp