Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn

Chương 3 Đừng đánh!


1 năm

trướctiếp

Lúc này Cố Tuyết Nghi mới đứng dậy đổi sang ghế lái phụ.

Cô không quan tâm.

Đã đến tuổi này rồi, còn tính tình tiểu hài tử. Cô nhớ đến gia tử của Thịnh gia, tuổi này đã theo phụ thân thúc bá ra chiến trường. Nhưng mà tính tình tiểu hài tử cũng càng tốt hơn là đắn đo dạy dỗ. Hiện tại bẻ trở về chính đạo, còn chưa muộn.

Giang Tĩnh cười lạnh một tiếng: "Yến Văn Bách, mày làm cái gì vậy?"

"Mày lại nói nhảm, có tin tao nhét đầu mày xuống dưới bánh xe hay không?" Yến Văn Bách lạnh mặt nói.

Hai người lại mắng nhau vài câu, nhưng mà dù sao cũng không đánh nhau trong xe.

Rất nhanh xe đã lái về biệt thự Yến gia.

Trong biệt thự, Tưởng Mộng được bác sĩ gia đình đến khám, lúc này Vương Nguyệt cũng tỉnh táo, còn nghi ngờ vị Tưởng tiểu thư này đang giả vờ? Thủ đoạn này ... So với Cố Tuyết Nghi còn lợi hại hơn nhiều! Này là muốn khuấy động vào Yến gia, còn không nháo ra được nhiều chuyện hơn sao?

Vương Nguyệt đặt một tách cà phê trong tầm tay Tưởng Mộng. Tưởng Mộng lại vén tóc lên, nhu nhược nói: "Thật ngại quá, tôi đang mang thai, sao có thể uống cà phê được?"

Vương Nguyệt đang chuẩn bị uyển chuyển nói cái gì đó, lập tức nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng xe.

Rất nhanh, Cố Tuyết Nghi và Yến Văn Bách lần lượt vào cửa, phía sau còn có Giang Tĩnh đi theo.

Tưởng Mộng sửng sốt.

Cố Tuyết Nghi thật đúng là mang được Yến Tứ thiếu trở về?

Tưởng Mộng vội vàng đứng dậy. Yến Văn Bách cũng chú ý tới bên này, quay đầu lạnh lùng hỏi: "Cô ta là ai?"

"Chào tứ thiếu, tôi là Tưởng Mộng."

Giang Tĩnh xen miệng vào: "À, đã thấy qua trên TV, không phải là mấy năm trước diễn một bộ phim truyền hình rất ngu ngốc sao? Còn rất hot. Còn có, chụp quảng cáo nội y cũng không tồi."

Vẻ mặt Tưởng Mộng cứng đờ.

Luôn cảm thấy vị Giang thiếu này giống như là đang quẹo lừa mắng cô ta ngốc nghếch vậy.

"Cửa lớn của Yến gia, thứ gì cũng đều có thể vào được sao?" Hôm nay Yến Văn Bách nghẹn không ít cơn tức, lúc này đem lửa đốt ở chỗ này.

Biểu tình của Tưởng Mộng càng cứng đờ.

Cô ta cẩn thận nhớ lại một chút, chính mình chưa từng đắc tội với Yến tứ thiếu. Đừng nói là đắc tội, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua Yến tứ thiếu!

"Tứ thiếu, tôi tới đây..."

"Lên lầu." Cố Tuyết Nghi ngắn gọn mà cắt đứt lời.

Giang Tĩnh ngược lại tích cực, bước lên cầu thang trước.

Trong số mấy người phụ nữ mà cậu ta từng tiếp xúc, chưa từng có ai giống Cố Tuyết Nghi. Huống hồ Cố Tuyết Nghi hoàn toàn không giống như lời đồn bên ngoài. Giang Tĩnh thật đúng là có chút tò mò xem vị Yến phu nhân này đang tính toán cái gì. Là khiến cho Yến Văn Bách tức giận? Hay là thay Yến Văn Bách xin lỗi? Hắc, thật mới mẻ!

Yến Văn Bách thấy vậy cũng trầm mặt sải bước lên lầu.

Không thể để cho Cố Tuyết Nghi làm loạn được!

Mà lúc này Cố Tuyết Nghi mới đi ở phía sau, không nhanh không chậm đi lên lầu.

Vương Nguyệt lại kinh hãi một lần nữa.

Phu nhân thật sự đánh tứ thiếu?

Như thế nào ... Như thế nào lại đột nhiên nghe lời của phu nhân vậy? Nói lên lầu liền đi lên lầu?

Giang Tĩnh đi ở phía trước, vừa mới lên tầng hai.

Tầng hai có một phòng khách, nhưng không đợi cậu ta bước lên gạch lát trong phòng khách, Cố đột nhiên Tuyết Nghi quất một roi vào bên chân cậu ta, chặn đường đi tới của cậu ta.

Cố Tuyết Nghi xuất thân tướng môn, tuổi còn nhỏ đã theo phụ thân học bắn tên, vung roi cũng có chút công phu.

Lúc sau bởi vì dù sao khí lực của nữ tử cũng có hạn, học bắn tên ít, nhưng bản lĩnh vung roi lại càng ngày càng lô hỏa thuần thanh. Cô quất một roi xuống, hưu thanh phá không, kẹp theo một tiếng gió lớn.

Chỉ cần lướt qua người cũng đủ để cho đối phương cảm nhận được lực đạo cùng khí thế ẩn chứa trong đó.

Vì thế cho dù đã sớm có chuẩn bị, Giang Tĩnh cũng vẫn bị kinh hãi nhảy về phía sau hai bước, sắc mặt cũng bị dọa trắng bệch một lần nữa.

Vậy mà thật sự muốn làm cho Yến Văn Bách hết giận!

"Nếu người nhà Giang thiếu mặc kệ, vậy hôm nay tôi đành chịu mệt, thay người nhà Giang thiếu dạy cậu một chút cái gì gọi là lễ phép, quy củ." Biểu tình trên mặt Cố Tuyết Nghi bất động, nhưng trở tay lại quất tới một roi.

Một roi kia quất vào lưng Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh đau đến "ngao" một tiếng, trong phút chốc phảng phất như cả người đều bị một roi này quất đến vỡ ra. Cậu ta vội vàng trốn sang bên cạnh, vừa trốn vừa giận dữ hô to: "Cô điên rồi sao? Cô dám đánh tôi!"

Yến Văn Bách cũng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau hai bước, miễn cho mình đi theo gặp nạn.

Cô sẽ không ... Sẽ không phải là nguyên nhân mà Cố Tuyết Nghi một hai muốn dẫn bọn họ rời khỏi cục cảnh sát trước? Chính là vì để thuận tiện xuống tay đánh người hơn?

Giang Tĩnh là con út trong nhà, không xuất sắc bằng mấy người khác trong Giang gia, trong nhà cũng không quan tâm cậu ta quá nhiều, quản giáo cũng rất ít. Hơn nữa còn có một người chú từng vào quân đội, cậu ta học quyền cước từ chú của mình không ít lần, vì thế từ nhỏ đã bất khả chiến bại trong cái vòng tròn này.

Đây thật đúng là lần đầu tiên Giang Tĩnh bị đánh.

Hơn nữa mẹ nó còn là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh ... Đau đau đau đau!

Giang Tĩnh liều mạng né tránh, lại phát hiện thế nhưng mình tránh không thoát! Cậu ta cắn răng một cái, bằng bất cứ giá nào! Nhất định hôm nay lão tử sẽ đánh phụ nữ ... Mẹ nó đau đau đau!

Cố Tuyết Nghi căn bản không để lại cơ hội phản kích cho Giang Tĩnh. Chút công phu khoa tay múa chân của Giang Tĩnh thật đúng là không đủ để cô nhìn vào mắt, cô muốn thu thập cậu ta là chuyện vô cùng đơn giản.

Yến Văn Bách ở một bên nhìn, cành nhìn mí mắt nhảy đến càng nhanh,......

Cậu ta trơ mắt nhìn Giang Tĩnh muốn trốn cũng trốn không thoát, phản kháng cũng phản kháng không lại ... Chỉ nhìn thôi cũng đều cảm thấy đau đớn.

Trước kia cậu ta cũng không biết, hóa ra Cố Tuyết Nghi lại lợi hại như vậy!

"Được rồi, mẹ kiếp, đừng đánh, đau, tôi phải vào bệnh viện..."

"Yến phu nhân!"

"Cố…Cố tỷ, Cố tỷ!"

"Không phải, chị dâu, em cũng gọi chị là chị dâu được chứ?"

"Cô mà đánh tiếp tôi liền..."

"Mách phụ huynh?" Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh nói tiếp nửa câu sau.

Giang Tĩnh thoáng cái đem những đến bên miệng nuốt trở vào.

Nếu cậu ta thật sự làm như vậy, chính mình còn có mặt mũi sao? Còn không phải là vừa bị đánh vừa mất mặt sao!

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?" Giang Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đàn ông tốt, co được dãn được, không thể bị người ta đánh chết ở Yến gia được! Trước kia thật đúng là không biết thắt lưng đánh trên người lại đau như vậy ... Da thịt nóng rực, một roi đánh xuống, giống như muốn đem máu thịt chia ra ... Có lẽ mười đại cực hình của Mãn Thanh cũng giống như vậy đi.

Thật đúng là không chống cự được!

Cố Tuyết Nghi dừng tay lại.

Lại nhìn Giang Tĩnh, cậu ta ôm đầu khom lưng, co thành một đoàn ngồi xổm trên mặt đất. Khóe miệng Yến Văn Bách giật giật. Cậu ta chưa từng thấy qua bộ dáng kinh người của Giang Tĩnh như vậy.

"Xin lỗi đi." Cố Tuyết Nghi cúi đầu rũ mắt, chậm rãi cuộn thắt lưng trong tay lên.

Thắt lưng màu nâu đen, ngón tay cô lại thon dài lại trắng nõn, nằm cạnh nhau làm nổi bật đôi tay kia của cô, càng giống như xa xỉ phẩm đắt tiền vô giá. Xinh đẹp cực kỳ.

Giang Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giật mình một giây, sau đó mới khôi phục thần sắc tự nhiên.

"Tôi... Tôi xin lỗi cái gì?"

Bàn tay đang nắm chặt thắt lưng của Cố Tuyết Nghi dừng lại.

Giang Tĩnh vội vàng nói: "Không, không phải, không phải là tôi đổi ý, tôi chính là ... Tôi thực sự không có kinh nghiệm xin lỗi! Ngài ... Nhắc nhở một chút?"

Cố Tuyết Nghi cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Ngẫm lại xem hôm nay cậu đã nói gì."

Giang Tĩnh suy nghĩ, lập tức nói: "Xin lỗi, tôi không nên mạo phạm Yến tổng, không nên mạo phạm cô, không, không nên mạo phạm ngài. Tôi không quản được miệng mình, chỉ là .... Cái này còn không phải là do theo thói quen sao, mở miệng ra liền nói lời trào phúng. Nhưng cũng không phải là thật sự muốn nói như vậy. Thật sự, ngài phải tin tưởng tôi."

"Được chưa, được chưa vậy?" Giang Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

Trên mặt Yến Văn Bách vẫn đen như cũ, nhưng tức giận trong lòng lại với đi không ít.

Cậu ta thật không nghĩ tới, đánh một trận liền khiến Giang Tĩnh chịu thua.

Lúc này đột nhiên Cố Tuyết Nghi lại quay đầu nhìn về phía Yến Văn Bách.

Trong lòng Yến Văn Bách nhảy dựng.

Cô còn muốn làm gì?

Cố Tuyết Nghi giương ngón tay lên, nói với Giang Tĩnh: "Cậu ta thì sao?"

Giang Tĩnh trợn tròn mắt: "Tôi, tôi còn phải xin lỗi cậu ta?"

"Cậu đánh nó."

"Cậu ta cũng đánh tôi."

Ngón tay Cố Tuyết Nghi dùng sức một chút, nắm lấy thắt lưng.

"Được, việc nào ra việc đó, đúng, phải xin lỗi. Là do tôi không đúng." Giang Tĩnh nhìn về phía Yến Văn Bách, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Yến tứ thiếu, thực xin lỗi, tôi không nên đánh nhau với cậu. Lần sau khi tham gia yến hội, tôi sẽ không nhắc đến Yến gia."

Căn bản Yến Văn Bách không quan tâm Giang Tĩnh có xin lỗi hay không.

Cho dù cậu ta có xin lỗi thì cũng không phải là thành tâm.

Nhưng Yến Văn Bách lại nhịn không được nhìn về phía Cố Tuyết Nghi lần nữa, cô thế nhưng còn có thể nhớ kỹ, để cho Giang Tĩnh xin lỗi cậu ta?

Trong lúc nhất thời cảm giác trong lòng Yến Văn Bách có chút phức tạp.

"Tôi có thể đi được chưa?" Giang Tĩnh nhe răng trợn mắt hỏi.

Khó trách người bên ngoài đều nói Cố Tuyết Nghi điêu ngoa, hiện tại cậu ta nhìn thấy tận mắt, nào có phải điêu ngoa, đây là nhanh nhẹn dũng mãnh! Nếu lúc này Cố Tuyết Nghi muốn giết chết cậu ta rồi chôn dưới tầng hầm, một chút cậu ta cũng không ngoài ý muốn.

"Cậu đi đi." Cố Tuyết Nghi cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Đáy lòng Giang Tĩnh còn có chút hụt hẫng.

Vị Yến phu nhân này tầm mắt cao như vậy sao?

Cậu ta bị đánh một trận nhưng còn không được cô liếc mắt nhìn thẳng một cái?

Giang Tĩnh mím môi, khập khiễng đi xuống lầu, cũng không dám nghĩ muốn được an ủi gì gì đó ở Yến gia nữa.

Dưới lầu.

Mặc dù biệt thự cách âm đủ tốt, nhưng dù sao cửa phòng khách cũng mở rộng, những người khác đều nghe thấy tiếng bùm bùm rõ ràng.

Ngay cả sắc mặt của Tưởng Mộng cũng trắng bệch. Cô ta theo bản năng sờ sờ bụng mình, luôn có ảo giác chính mình sẽ bị Cố Tuyết Nghi thu thập trong chốc lát ...

Nhất định là Cố Tuyết Nghi đang giết gà dọa khỉ!

Chính là cố ý dọa cô ta!

Nhưng ... Nhưng ngay cả tứ thiếu ... Không, hiện tại ngay cả Giang thiếu cũng đều bị đánh... Tưởng Mộng trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Tĩnh, bối rối trong lòng chậm rãi khuếch tán ra.

"Giang, Giang thiếu không sao chứ?" Tuy rằng phía trước Giang Tĩnh không cho cô ta khuôn mặt tốt, nhưng lúc này Tưởng Mộng lại ân cần nghênh đón.

Vốn dĩ tư thế của Giang Tĩnh còn có chút không được tự nhiên, lúc này lập tức thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có việc gì, tôi rất tốt."

"Yến phu nhân đối với người khác cũng quá vô lễ..." Tưởng Mộng buồn sầu nhíu mày.

"Không có, rất tốt, Yến phu nhân rất lễ độ."

Tưởng Mộng: "..."

Giang Tĩnh lười nói nhảm với một người qua đường như vậy, cũng không nhìn cô ta nữa, vội vàng ra khỏi cửa Yến gia trước.

Trên lầu, bầu không khí có chút lúng túng.

Yến Văn Bách chưa từng ở chung một không gian với Cố Tuyết Nghi lâu như vậy, Cố Tuyết Nghi luôn ở trong trạng thái sắp giậm chân hoặc đang giậm chân, không ai có thể cùng chung sống hòa bình với cô.

Nhưng hôm nay...

Lúc này Yến Văn Bách mới nhìn khuôn mặt Cố Tuyết Nghi.

Cô đánh Giang Tĩnh để bảo vệ cậu ta?

Không.

Này cũng quá buồn cười.

Chuyện này căn bản là không có khả năng!

Thời điểm suy nghĩ trong đầu Yến Văn Bách đang bay loạn, đột nhiên Cố Tuyết Nghi giãn thắt lưng ra, giơ tay lên "hưu" một tiếng.

Thắt lưng bay lên người Yến Văn Bách.

Mẹ nó!

Thật là mẹ nó đau!

Cuối cùng Yến Văn Bách cũng cảm nhận được tư vị vừa rồi bị đánh của Giang Tĩnh, đổi lại là ai thì cũng phải chịu thua...

Yến Văn Bách oán hận cắn răng: "Cố Tuyết Nghi! Cô muốn gì?"

"Tôi đánh cậu ta, là bởi vì cậu ta bắt nạt cậu, ngoài miệng không tôn trọng Yến gia."

"Tôi đánh cậu, là bởi vì cậu lựa chọn phương thức đánh nhau kém cỏi như vậy để giải quyết phiền toái, không thèm để ý đến thể diện Yến gia."

Cố Tuyết Nghi dừng một chút: "Chọn thì thôi, còn đánh thua."

“......”

Trên mặt Yến Văn Bách lập tức bốc cháy.

Cố Tuyết Nghi vừa định há miệng nói, nói Thịnh gia tôi không có người như cậu, ngay cả đánh nhau cũng có thể đánh thua. Chờ lời đến bên miệng mới đột nhiên nhớ tới hiện giờ cô đã không còn là chủ mẫu của Thịnh gia nữa.

Cố Tuyết Nghi nhíu mày, giơ tay quất Yến Văn Bách một roi: "Lần này, đánh chính là do cậu không hiểu cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự, không có tôn ti."

Yến Văn Bách phải gắt gao cắn môi mới không kêu ra.

Cậu ta trừng mắt nhìn Cố Tuyết Nghi, có chút căm hận, có chút phẫn nộ, ngược lại không còn loại chán ghét như trước.

Nội tâm của cậu ta cực kỳ phức tạp, trong đầu cũng là lộn xộn...

Cố Tuyết Nghi dừng tay, lần này cô không có chậm rãi cuốn thắt lưng, mà là thuận tay ném sang một bên.

Lúc này Yến Văn Bách mới chậm rãi buông lỏng đôi môi đang cắn chặt, bởi vì phải chịu đựng đau đớn, cậu ta vừa mở miệng, âm điệu cũng giảm xuống không ít...

"Cô không đánh?"

Bọc lấy một chút oán khí, ngữ điệu lại mềm nhũn, ngược lại có chút giống như đang làm nũng với người thân cận.

Yến Văn Bách âm thầm cắn răng, lập tức hối hận vì đã mở miệng.

Cố Tuyết Nghi căn bản không chú ý tới đủ loại phản ứng của cậu ta, cô hết sức thản nhiên nói: "Ừm, không đánh. Đánh người ngoài cần phải nặng tay mới có thể có hiệu quả chấn nhiếp. Đánh người nhà mình, không giống nhau."

Người nhà mình?

Yến Văn Bách ngây ngẩn cả người, cậu ta há miệng thở dốc, vừa ngậm lại, lại há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra câu cô không phải người Yến gia.

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đi về phía trước, hơi hơi cúi người, cúi đầu nói với người ở dưới tầng: "Bác sĩ."

Bác sĩ gia đình còn chưa đi, lúc này vội vàng cầm lấy hòm thuộc, vội vàng cộp cộp cộp chạy lên.

Cố Tuyết Nghi xoay người dựa vào lan can phía sau, chỉ chỉ vào trán Yến Văn Bách: "Xem cho cậu ta một chút."

"Kể cả vết thương vừa bị đánh trên người."

Vẻ mặt của cô vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước, mặt mày lại xinh đẹp kinh người.

Áo gió màu đỏ khoác lên người cô giống như hóa thành một ngọn lửa, vững vàng in ở đáy mắt người khác, mang theo nhiệt độ nóng rực.

Yến Văn Bách cúi đầu.

Đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp hơn, bên trong xen lẫn một chút hương vị vừa chua xót vừa ấm áp không dễ phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp