Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Đây không phải là một cuốn sách phổ biến, khá mới lạ ... Cố Tuyết Nghi sẽ đọc một cuốn sách như vậy sao? Trần Vu Cẩn đè nén sự kinh ngạc trong lòng.   

"Cảm ơn. Tôi không cần.? Trần Vu Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua hoa quả mà Cố Tuyết Nghi đẩy tới, lên tiếng cự tuyệt. Thủ đoạn của Yến phu nhân không ít, anh ta thật đúng là sợ không cẩn thận mà bị kéo vào.   

Đồng thời lên tiếng, đáy lòng Trần Vu Cẩn cũng đã làm tốt, làm sao để ứng phó với Cố Tuyết Nghi khi cô trở mặt phát tác.  

Cố Tuyết Nghi gật gật đầu, trên mặt không có chút biến hóa tâm tình nào.   

Bản thân cô chậm rãi ăn, vừa ăn vừa tao nhã vừa hỏi Trần Vu Cẩn: "Thư ký Trần là vì chuyện của Giản tiên sinh mà đến cửa, là có chuyện gì muốn dặn dò tôi sao?"   

Trên mặt Trần Vu Cẩn còn mang theo tươi cười, nhìn qua mặt mày ôn nhu, rất dễ dàng có thể làm cho người ta tiếp nhận được lời nói ra từ trong miệng anh ta.

"Tôi hy vọng đến lúc đó, xin phu nhân đừng nói chuyện."   

Nhưng giờ khắc này lời từ trong miệng Trần Vu Cẩn nói ra, cũng không ôn nhu, thậm chí còn có vẻ không lưu tình đến mức lãnh khốc.   

Cố Tuyết Nghi dừng một chút, ánh mắt hơi dời lên, cô đang suy nghĩ.  

Thế giới này, cô mới đến nên có rất nhiều chuyện phải tìm hiểu. Trần Vu Cẩn chuyên nghiệp hơn so với cô, có Trần Vu Cẩn ra mặt, cô không mở miệng cũng rất tốt, miễn cho nói sai, dẫn đến phiền toái không cần thiết.   

"Được." Cố Tuyết Nghi lên tiếng.   

Lần này đến lượt Trần Vu Cẩn dừng lại.   

Dễ nói chuyện như vậy sao?   

Trần Vu Cẩn nhanh chóng thu thập xong cảm xúc, mỉm cười nói: "Được."   

Lúc này, một trận tiếng bước chân ở dưới lầu.   

Vẻ mặt của nữ giúp việc phức tạp đi lên lầu hai, đi tới trước mặt Cố Tuyết Nghi: "Phu nhân, Giản Nhuế phu nhân đến rồi, còn có ... Còn có Cố tiên sinh cùng Cố phu nhân."

Cố Tuyết Nghi nhíu mày.   

Làm sao vợ chồng Cố Học Dân lại đi vào?   

Hẳn là đi theo vị Giản Nhuế phu nhân kia tiến vào.   

Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Nghi không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn.   

Trần Vu Cẩn bị cô nhìn thì có chút khó hiểu, chậm rãi chớp chớp mắt, đầu dò xét về phía trước, lộ ra một chút thần sắc hỏi thăm.   

Đáy lòng Cố Tuyết Nghi đánh giá vị thư ký Trần này, lại nâng lên một bậc thang.   

Anh ta ngược lại rất thông minh, thời điểm vào cửa, vẫn vững vàng ngăn cản Cố Học Dân ở ngoài cửa, không sợ đắc tội với người khác. Tươi cười có vẻ hòa ái, nhưng cất dấu trong đó lại là thủ đoạn cường ngạnh.

Cố Tuyết Nghi rất thích người thông minh như vậy.   

"Nếu đã vào cửa, vậy trước tiên mời bọn họ xuống dưới lầu uống trà đi." Cố Tuyết Nghi nói xong, quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn: "Giản Nhuế là người của Giản Xương Minh?"   

Trần Vu Cẩn trầm mặc một chút.   

Cố Tuyết Nghi thật sự không biết?   

Không nên, Cố gia giỏi luồn cúi như vậy, không phải bọn họ đã sớm đem từ trên xuống dưới Giản gia điều tra rõ ràng sao?   

Trần Vu Cẩn: "Cô ấy là cháu gái của Giản tiên sinh."   

Cố Tuyết Nghi gật đầu.   

Vững vàng ngồi ở đó, bất động.     

Trần Vu Cẩn cho rằng vừa rồi cô chuẩn bị đứng dậy nghênh đón, lúc này nhìn thấy tư thái của cô, đáy lòng lại lắp bắp kinh hãi.   

Cố gia quá giỏi luồn cúi, luôn biểu hiện ra vẻ đón ý nói hùa một cách nhiệt tình. Nhưng bọn họ đã quên chính mình đã kết thân với Yến gia, bọn họ cũng là một phần thể diện của Yến gia. Cũng may mà Yến tổng không thèm để ý mấy thứ này...   

Trần Vu Cẩn nào biết được, không ai hiểu rõ chừng mực hơn Cố Tuyết Nghi.  

Sáng sớm cô đã tìm hiểu tin tức từ trong miệng Yến Văn Gia, Giản Xương Minh là bạn tốt của Yến Triều, cũng đại biểu cho hai người là ngang hàng. Mà Giản Nhuế là cháu gái của Giản Xương Minh, vậy là vãn bối. Cho dù là như thế nào, cũng không tới phiên cô đứng dậy nhiệt tình nghênh đón.   

Bình thường cũng coi như xong, hiện tại chính là lúc Yến gia không có người, cô là đương gia phu nhân của Yến gia, làm sao có thể tùy ý hạ thể diện của Yến gia, đem Yến gia đặt ở chỗ thấp đây?   

Dưới tầng.

Người giúp việc mời vợ chồng Cố Học Dân đi sang một bên uống trà.   

Cố Học Dân còn có chút mất mát. Ông ta chính là muốn gặp Giản Xương Minh, ai biết người tới lại là một nha đầu! Nhưng ông ta lại không thể đi đến Yến thị để gặp người. Yến thị là nơi mà ông ta không vào được.   

Chắp vá lại, Giản Nhuế cũng được.  

Cố Học Dân không chịu đi.   

"Có phải Tuyết Nghi ở trên lầu không? Tôi sẽ đi gặp nó."

Nhưng làm sao người giúp việc có thể nói, nhìn qua hình như phu nhân cũng không muốn gặp mấy người đâu.   

Cô ấy lập tức lúng túng.   

Giản Nhuế đợi một lát, không đợi được người đi xuống lầu, cũng hiểu được ý tứ. Đây là chờ bọn họ tự mình đi lên.   

Giản Nhuế nhìn Cố Học Dân.   

Cố phu nhân đang đi theo bên cạnh ông ta, gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng ta lên lầu xem Tuyết Nghi. Chắc chắn gần đây con bé lo lắng sợ hãi không ít lần."

Nữ giúp việc nhớ lại bộ dáng của Cố Tuyết Nghi một chút.   

Trong lòng nói, hình như thật đúng là không có...   

Giản Nhuế nhìn thoáng qua một chút rồi cũng không nhìn nữa, lập tức đi lên lầu trước.  

Cố gia đúng là một thân thích phiền toái.   

Yến tiên sinh là một nhân vật quang phong, sao lại cưới một người vợ như vậy?   

Đầu này mắt thấy Giản Nhuế lên lầu, Cố Học Dân cũng không chờ nữa, trực tiếp bước lên cầu thang. Nữ giúp việc dưới lầu cũng không tiện ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi lên.   

"Yến phu nhân." Giản Nhuế đi lên bậc thang cuối cùng, rẽ một cái, đi đến phòng khách.   

Trước khi tới, trong đầu cô ấy đã kết hợp với hình ảnh như tạp chí trong quá khứ, đại khái phác họa bộ dáng Cố Tuyết Nghi. Nhưng chờ cô ấy chân chính nhìn thấy người, Giản Nhuế ngây ngẩn cả người.   

Cô gái trẻ tuổi ngồi dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, mặt mày như họa, khí chất thanh nhã xuất chúng.   

"Mời ngồi." Cố Tuyết Nghi giật giật môi: "Cà phê hay trà?"   

Giản Nhuế theo bản năng đáp: "Cà phê, cám ơn."   

Trả lời xong, cô ấy mới chậm rãi đi đến bên sô pha ngồi xuống. Đáy lòng còn có chút chấn động không thể xua đi, ngay cả tay chân cũng không hiểu sao lại có loại cảm giác tê dại.   

Vừa rồi cô chính là ... Bị khí thế của Cố Tuyết Nghi đè lại?   

Giản Nhuế chậm rãi phục hồi tinh thần, lúc này mới chú ý tới bên cạnh sô pha còn có một người.

Người này Giản Nhuế cũng không hiếm lạ, lập tức chào hỏi: "Thì ra Trần tổng cũng ở đây, thật sự là không trùng hợp, chú tôi vừa mới đi tới tòa nhà Yến thị, nói là đến đó chờ Trần tổng."   

Trần Vu Cẩn là cấp dưới đắc lực dưới tay Yến Triều, trong giới không ít người vì thể hiện sự tôn kính, chỉ xưng hô một tiếng "Trần tổng", ngược lại không có mấy người gọi là "Thư ký Trần."  

“...... Thật đúng là không khéo." Trần Vu Cẩn lên tiếng.   

Nhưng bây giờ anh ta đang ở chỗ này, không tiện lập tức đứng dậy rời đi. Anh ta có thể không nể mặt Cố Tuyết Nghi, nhưng không thể ở trước mặt người ngoài, không cho Cố Tuyết Nghi mặt mũi. Nếu không chính là đánh vào mặt Yến gia.   

Mắt thấy Trần Vu Cẩn vững vàng ngồi ở chỗ đó, không có ý muốn rời đi, đáy lòng Giản Nhuế có chút nghi hoặc.   

Không đúng.   

Nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không ngu xuẩn, cũng không cần Trần Vu Cẩn luôn ở một bên...   

Giản Nhuế còn muốn mở miệng nói gì đó.   

Trong giới, cô ấy cũng không phải là loại người không giỏi giao tiếp, nhưng đến trước mặt Cố Tuyết Nghi, đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nhìn qua khí sắc của Yến phu nhân không tệ." Giản Nhuế nói.  

Chờ nói xong, Giản Nhuế mới ý thức được những lời này có chút giống trào phúng?  

Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Ừm, ngủ ngon, ăn cũng không tệ."   

Nghe thấy những lời này, khóe miệng Trần Vu Cẩn đều giật giật.   

Giản Nhuế cũng sửng sốt một chút.   

Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không quan tâm Yến tiên sinh sao?   

"Nhất là dâu tây này, hương vị không tệ." Cố Tuyết Nghi đẩy qua: "Muốn nếm thử không?"   

Đây là thứ mà vừa rồi cô đã mời Trần Vu Cẩn.   

Còn, còn rất thân thiết?   

Giản Nhuế sững sờ nhận lấy đĩa: "Cám ơn, tôi nếm thử."   

Trần Vu Cẩn nhìn không khí bình yên này, nhịn không được nhíu mày.   

Nhưng lúc này, Cố Tuyết Nghi đã quay đầu nhìn về phía anh ta: "Thư ký Trần đi đến Yến thị trước đi."   

Cố Tuyết Nghi có thể chủ động mở miệng, vậy thì quá tốt.   

Trần Vu Cẩn khẽ mỉm cười đứng lên: "Được, vậy tôi sẽ không ở lại nữa."   

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đứng lên, dáng người càng thêm thướt tha.   

Cô nói, "Tôi cũng đi."   

Trần Vu Cẩn:?   

Trong nháy mắt đó, gần như anh ta cho rằng mình nghe lầm.   

Giản Nhuế vội vàng buông hoa quả xuống, đứng theo: "Yến phu nhân cũng đi? Không, phải không … Yến phu nhân ở lại đây, chúng ta cùng trò chuyện. Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Yến phu nhân."

Nếu Cố Tuyết Nghi đi khuấy đảo, nhất định chú nhỏ của cô ấy sẽ tức giận đi?

"Tuyết Nghi." Cố Học Dân đi đến gần hô một tiếng.   

Giản Nhuế lập tức đau đầu.   

Sao cục diện lại trở nên lộn xộn như vậy?   

"Tuyết Nghi." Mẹ của nguyên chủ là Trương Hân đi ở phía trước, nhưng chờ đến gần, nhìn thấy bộ dáng của Cố Tuyết Nghi, Trương Hân cũng nghẹn lại. Cách vài giây mới nói tiếp: "... Gần đây con có khỏe không?"

"Con ổn." Cố Tuyết Nghi nhấc mí mắt lên, ánh mắt nhìn ba mẹ cùng với nhìn Giản Nhuế cũng không có gì khác nhau, có loại khí phách lãnh đạm thong dong.

Cô dừng một chút, nói: "Mấy người em trai của Yến Triều đều rất thân thiện."

Yến Văn Gia vừa đi tới gần phòng khách một chút.   

Anh ta nghe nhầm sao? Hay là Cố Tuyết Nghi nói sai?   

Trong phòng khách.   

Khóe miệng Trần Vu Cẩn lại giật giật.   

Ngay cả Trương Hân cũng không tiếp lời.   

Ai mà không biết quan hệ giữa Cố Tuyết Nghi và người nhà Yến gia không tốt chứ? Như thế nào mà đột nhiên lại thân thiện?   

Hơn nữa ngược lại rất biết lo cho đại cục.   

Trần Vu Cẩn nghĩ thầm.  

Tiến bộ hơn trước rất nhiều ... Không, chính xác mà nói, tiến bộ không giống như cùng một người.   

"Thời gian không còn sớm, cũng không thể để cho Giản tiên sinh chờ lâu." Cố Tuyết Nghi nói xong, không để một ánh mắt dư thừa cho vợ chồng Cố Học Dân, quay đầu nhìn về phía Trần Vu Cẩn: "Chúng ta đi trước đi."   

Cố Tuyết Nghi nói xong, nhìn về phía cửa: "Văn Gia."   

Cho tới bây giờ chưa từng có ai gọi Yến Văn Gia như vậy.   

Trong giới giải trí đều gọi anh ta là Nguyên ca, Yến Triều gọi thẳng tên đầy đủ của anh ta, ba anh ta là gọi anh ta là "lão nhị"... Dù sao đây cũng là lần đầu tiên.   

Quan hệ giữa hai người, phảng phất như đột nhiên bị kéo lại gần, rõ ràng chỉ là hai chữ bình thường, nhưng sau khi bỏ đi dòng họ, thoáng cái liền trở nên thân mật khó hiểu.   

Yến Văn Gia nắm chặt ngón tay, không lên tiếng.   

"Giản phu nhân ngồi xe mệt nhọc, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi trước? Tôi cùng Trần thư ký đi đến Yến thị một chuyến, Văn Gia sẽ tiếp đãi cô." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói, lễ tiết thật đúng không sai chỗ nào.   

Giản Nhuế không nghĩ tới nhanh như vậy chính mình đã được sắp xếp xong.  

Cô ấy còn có thể nói gì nữa?   

Trần Vu Cẩn cũng không nói gì.   

"Được." Giản Nhuế gật gật đầu.  

Ai bảo cô cho vợ chồng Cố Học Dân vào đây? Nhìn qua, hình như cũng không phải là Cố Tuyết Nghi rất muốn nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa Trần Vu Cẩn đến sớm một bước, anh ta cũng không cho người vào. Chứng tỏ Trần Vu Cẩn cũng không hoan nghênh bọn họ.   

Yến Văn Gia cũng không nghĩ tới mình lại bị sắp xếp như vậy.   

Cho tới bây giờ chuyện của Yến gia cũng không tới phiên anh ta quan tâm, mà anh ta cũng không muốn quan tâm. Nhưng bây giờ... Yến Văn Gia mím môi, đi ra ngoài.   

Giản Nhuế nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua.   

Giản gia và Yến gia lui tới nhiều, đương nhiên cô ấy biết Nguyên Văn Gia trong giới giải trí chính là nhị thiếu gia của Yến gia.   

Chỉ là gặp lại Yến Văn Gia, vẫn nhịn không được mà cảm thán.   

Gien của Yến gia thật sự quá ưu việt...   

"Nhị thiếu." Giản Nhuế chào hỏi.   

Vợ chồng Cố Học Dân ngẩn người, cũng chào hỏi.   

Cố Tuyết Nghi hơi gất đầu: "Ừm, vậy tôi đi trước."   

Trần Vu Cẩn đành phải cùng Cố Tuyết Nghi đi xuống lầu, ngồi lên xe. Cố Tuyết Nghi là vợ hợp pháp của Yến tổng, nói một câu khó nghe, nếu Yến tổng thật sự chết, cô có quyền thừa kế thừa kế. Đương nhiên cũng có thể hỏi chuyện của Yến tổng.   

Nghĩ lại, vốn dĩ là Giản Xương Minh muốn trực tiếp đến Yến gia. Cũng không có gì quas.   

Cố Học Dân muốn đuổi theo, nhưng cũng biết Trần Vu Cẩn sẽ không nhả ra, cần gì phải đòi cái không thú vị ở trước mặt Giản Nhuế?   

Ông ta và Trương Hân liếc nhau một cái, đáy lòng càng chấn động vì sự thay đổi của Cố Tuyết Nghi.   

"Từ khi nào mà nó có thể sai bảo nhị thiếu của Yến gia?"   

Đáy mắt hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.   

Kỳ thật nếu bọn họ cẩn thận hơn một chút, sẽ phát hiện người giúp việc của Yến gia đều trở nên rất nghe theo lời Cố Tuyết Nghi.   

Bên này, sau khi lên xe.   

Trần Vu Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tuyết Nghi, vậy mà cô lại mang theo cuốn sách kia.   

Cô không lãng phí thời gian chút nào, lúc này đang cúi đầu chậm rãi lật xem quyển "Ghế nhân gian".  .   

Trần Vu Cẩn cũng sắp cho rằng Cố Tuyết Nghi đây là cố ý giả bộ, làm cho anh ta có hảo cảm...   

Trần Vu Cẩn thu hồi ánh mắt.   

Còn có chuyện Yến Văn Gia sẽ nghe lời cô, cũng đủ kỳ quái.   

Yến Văn Gia người này, nói khó nghe một chút chính là một tên chỉ biết lăn lộn. Mặt mũi của ai cũng không cho, lên trời xuống đất đều tùy tâm sở dục ... Ngay cả Yến tổng cũng chưa từng sai bảo cậu ta.   

Đột nhiên Trần Vu Cẩn mở miệng: "Đoạn thời gian trước, Tứ thiếu và Giang Tĩnh đánh nhau bị đưa vào đồn cảnh sát?"   

"Ừm."   

"Giang tổng cũng tìm tới cửa?"   

"Ừm."   

Cố Tuyết Nghi chậm rãi ngẩng đầu, một tay đè lại trang sách.   

Mí mắt Trần Vu Cẩn giật giật, cúi đầu nhìn động tác của cô, lại phát hiện động tác cô đè chặt trang sách đều là ôn nhu.   

Trần Vu Cẩn dời ánh mắt ra, sau đó nghe thấy Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: "Giang Nhị tìm anh cáo trạng?"   

Trần Vu Cẩn bật cười: "Giang tổng phải nể mặt … Cho dù muốn cáo trạng thì cũng tìm Yến tổng, không phải là tìm đến tôi."

Cố Tuyết Nghi gật gật đầu: "Ừm, vậy không phải là được rồi sao?"

"Tôi cũng không có nghi ngờ ý tứ của ngài, chỉ là có chút tò mò ngài đã xử lý như thế nào?"   

Cố Tuyết Nghi nhíu nhíu mày.   

Cô giơ tay lên, kề sát vào mặt Trần Vu Cẩn.   

Trần Vu Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, trong phút chốc trái tim đang đập đều bị rò rỉ một nhịp, hô hấp cũng chậm lại.   

Nhưng trước khi tay Cố Tuyết Nghi chạm vào, cô đã rút đi.   

Cô nhướng mày, mặt mày đều là phong tình lạnh lùng, hỏi: "Có sợ không?"

Tim Trần Vu Cẩn đập như sấm.   

Cố Tuyết Nghi: "Cứ xử lý như vậy."   

Nói xong cô lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như động tác kia thật sự không đáng nhắc tới.   

Trần Vu Cẩn lại bị đẩy vào một mớ hỗn độn.   

Một phen hỏi như vậy, không những không thể hiểu rõ ràng vì sao Cố Tuyết Nghi lại thay đổi ... Ngược lại nghi vấn trong lòng càng nhiều.   

Là xử lý như vậy?   

Cô sờ mặt Giang Nhị?   

Sau khi tẩy trang, không còn biểu tình nóng nảy, điêu ngoa ngạo khí ... Quả thật Cố Tuyết Nghi rất đẹp, xinh đẹp đến mức có thể nói là chọc trúng thẩm mỹ của phần lớn mọi người.   

Người có thể chống cự được rất ít.   

Nhưng chuyện này ... Trần Vu Cẩn nhíu chặt mày hơn.  

Mẹ nó, chuyện này lớn thật rồi.   

Không phải trên đầu Yến tổng sẽ là màu xanh lá cây sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp