Áp Trại Phu Nhân Dưỡng Thành Chi Lộ

Chương 6: Bắt gian trên giường


1 năm

trướctiếp

Quý Vân Sơ nhìn hai người chủ tớ chạy trối chết, mắt lấp lánh nhìn Trần Vọng: “Đại vương uy vũ, Đại vương phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái đệ nhất thiên hạ!”

“Hừ.” Trần Vọng ghét bỏ nhăn mũi, thuận tay đem khăn tay ném vào trong lòng Quý Vân Sơ, nghênh ngang rời đi.

Quý Vân Sơ bắt được khăn tay mềm mại còn ngửi được một ít mùi hương nhàn nhạt thanh lãnh.

“Làm vậy là có ý gì, một đại nam nhân còn dùng hương sao?” Quý Vân Sơ lẩm bẩm tự nói, để sát khăn tay vào mũi mãnh liệt hít một ngụm, hương hoa mai mát lạnh truyền vào khoang mũi, làm lòng người vui sướng.

Quý Vân Sơ không biết bộ dáng này của nàng đều bị Tiểu Lục thu hết vào trong mắt, chính là một tên đại biến thái, Tiểu Lục vừa định mắng nàng, Quý Vân Sơ liền nói: “Cảm ơn Tiểu Lục ca, Tiểu Lục ca vừa rồi cũng thật soái! Quả thực mê đảo muôn vàn thiếu nữ !” Nói xong còn dựng ngón tay cái lên.

Tiểu Lục ngượng ngùng nhướng mày, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ôm ngực trừng mắt Quý Vân Sơ: “Đi nào, tiểu tử thối, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nghĩ câu dẫn ta, ta sẽ không thích ngươi!”

“Ngươi uống lộn thuốc gì vậy? Ta đánh chủ ý lên người ngươi lúc nào?” Vẻ mặt Quý Vân Sơ không thể tin được, chỉ chỉ vào người mình, lại chỉ vào Tiểu Lục, Tiểu Lục này không thể tự luyến đến mức như vậy chứ? Khen hai câu còn muốn nhảy tới trời cao!

Tiểu Lục phớt lờ biểu tình kì quái của Qúy Vân Sơ, một phen đoạt lấy khăn tay trong tay nàng, cảnh cáo nói: “Cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên người trại chủ!”

Quý Vân Sơ cảm thấy hôm nay mọi người đều có gì đó không thích hợp, hiện tại không phải nàng đang mang thân phận của nam nhi sao? Như thế nào một hai đều cảm thấy mình thích nam nhân? Hiện tại người cổ đại cũng đều cởi mở như vậy sao?

Nàng phản bác nói: “Sao có thể! Chỉ bằng bộ dạng hung dữ của hắn ta còn có thể đánh chủ ý gì? Ta sao, đương nhiên là thích những cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc!”

Vừa dứt lời, Quý Vân Sơ cảm giác chính mình bị đạp một chân, ngay sau đó cảm giác lạnh lẽo đột ngột ập tới, nàng liều mạng giãy giụa, rầm một tiếng trồi lên mặt nước: “Ngươi đúng là có bệnh!”

Quý Vân Sơ vuốt vuốt đầu tóc ướt đẫm trên mặt ra, chỉ thấy Trần Vọng đứng trên bờ thưởng thức bộ dạng chật vật của nàng.

Quý Vân Sơ do dự một dây: “Đại vương…… Có muốn cùng nhau bơi lội không? Rất mát.”

“Tắm rửa sạch sẽ buổi tối đến thư phòng của ta.” Thanh âm Trần Vọng không mang theo chút độ ấm, lạnh như băng.

“A? Như vậy không tốt lắm đâu……” Quý Vân Sơ ra vẻ ngượng ngùng nói.

Trần Vọng thong thả lấy cuốn sách rơi trên mặt đất mở ra xem.

“Công lược làm ruộng của ta!” Quý Vân Sơ gấp đến độ không ngừng vùng vẫy trong nước, chỉ chốc lát sau nước liền ngập qua đỉnh đầu.

“Glu glu.”

Nhìn trên mặt nước xuất hiện lên liên tiếp mấy bóng bóng, khóe miệng Trần Vọng giật giật, nữ nhân này ngu ngốc như vậy, hoài nghi nàng có mục đích riêng có phải là đánh giá quá cao chỉ số thông minh của nàng hay không?

Chờ Quý Vân Sơ vất vả bò vào gần bờ, ho đến mặt mũi đỏ bừng, chỉ nhìn thấy bóng dáng Trần Vọng đang rời đi.

Tiểu Lục đi theo phía sau lưng Trần Vọng, quay đầu lại nhìn bộ dạng chật vật của Quý Vân Sơ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Muốn lấy lại cuốn sách nhỏ bảo bối của ngươi sao? Trước tiên cứ tắm rửa sạch sẽ đi gặp trại chủ đi!” Nói xong cao hứng huýt sáo một hồi..

“Ta phi!” Quý Vân Sơ phun ra một ngụm nước trong miệng, phẫn nộ nhìn bóng dáng Trần Vọng, nếu ánh mắt có thể biến thành súng đạn thật, trên người Trần Vọng đã bị chọc vô số lỗ rồi.

Cái ổ này chỉ toàn là thổ phỉ! Nàng mù mắt mới khen ngợi mấy lời ba hoa ba trăm sáu mươi độ vừa rồi.

Cả người Quý Vân Sơ ướt sũng bò lên trên bờ, hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, hoàng hôn chiếu lên trên người vẫn có một chút ấm áp.

Quý Vân Sơ chỉ nghĩ chạy thật nhanh về phòng, hoàn toàn không chú ý tới trong góc có mấy người đang nhỏ giọng thảo luận: “Người này đúng là không biết xấu hổ, thế nhưng còn muốn tắm uyên ương với trại chủ!”

“Trại chủ chúng ta phong lưu phóng khoáng như vậy, là tình nhân trong mộng của không ít thiếu nam thiếu nữ, tiểu tử này cũng thật quá đáng!” Vũ Thiên tức giận nói.

“Ai, không thể nói như vậy được, ngươi xem trại chủ chủ động muốn hắn buổi tối đến thư phòng, đây là có ý gì? Nói không chừng trại chủ đã nhìn quen mỹ nhân oanh oanh yến yến, có khi nào bây giờ lại vừa mắt với tiểu tử bẩn thỉu này thì sao?” Vân Thiên đáp lại, vẻ mặt muốn xem kịch vui.

“Không có khả năng, nhất định là hắn hạ mê hồn dược với trại chủ, trong sạch của trại chủ tuyệt không thể bị tên chó săn của triều đình này làm bẩn, đêm nay chúng ta liền đi ngăn cản hắn!” Thanh Thiên vung nắm đấm, tưởng tượng đến tên chó săn triều đình bày ra vẻ mặt nịnh nọt với trại chủ, hắn liền tức giận, rõ ràng Thanh Thiên hắn mới là người hầu trung thành nhất của trại chủ!

Mấy người đạt thành nhất trí, bọn họ nhìn thấy được trên mặt người bên cạnh hiện rõ quyết tâm bảo vệ sự trong sạch của trại chủ!

Quý Vân Sơ ôm thân thể xám xịt chạy về phòng, may mắn thời gian này mọi người đều tới nhà ăn ăn cơm, dọc theo đường đi trở về cũng chưa gặp người nào.

Quý Vân Sơ cởi quần áo còn dính nước, lấy khăn khô quấn chặt người, đang định tìm quần áo để thay thì thấy trên bàn nhỏ trong phòng có một chồng quần áo.

Một bộ quần áo xanh sạch sẽ, vừa vặn với vóc dáng của nàng.

Quý Vân Sơ thay quần áo ra, dùng khăn phủ lên mái tóc ướt đẫm, đơn giản sửa soạn từ trên dưới một chút,

Đầu tốc Quý Vân Sơ rối loạn ngồi trong phòng phát ngốc. Xuyên đến thế giới này đã gần hai mươi ngày, mỗi ngày cuộc sống của nàng đều sống trong nơm nớp lo sợ, không cẩn thận một chút liền mất đi tính mạng, nàng nỗ lực lấy lòng những người nơi này, đổi lấy chỉ toàn là trào phúng và chế giễu như trước.

Phải làm sao mới có thể quay lại thế giới ban đầu? Rõ ràng đang thực nghiệm ngoài ruộng, vì cái gì lại đột nhiên xuyên qua? Thế giới hiện thực bây giờ thế nào?

Trong lòng Quý Vân Sơ tràn đầy nghi vấn, nàng tức giận vận mệnh trêu đùa, nhưng may mắn nàng không cha không mẹ, không người thân, không bạn bè, sẽ không khiến người khác đau lòng.

Đúng vậy, Quý Vân Sơ không cha không mẹ, không có bạn bè.

Từ nhỏ nàng đã đi theo sống cùng bà ngoại, đợi nhận được thông báo đại học bà ngoại cũng yên tâm rời đi. Qúy Vân Sơ sinh ra ở nông thôn, lớn lên trên đồng ruộng, có tình yêu thương nồng nhiệt với đất đai, chuyên tâm học nông nghiệp, lập chí về quê hương dẫn dắt mọi người khai phá đất ruộng quyết tâm làm giàu.

Hiện tại nếu không có biện pháp trở về, vậy tới đâu hay tới đó, ở nơi nào thì nông nghiệp cũng là nông nghiệp, cho dù có là cổ đại nàng cũng muốn làm ra một chút sự nghiệp!

Thoát khỏi cảm xúc cô đơn, ý chí chiến đấu của Quý Vân Sơ một lần nữa lại trở nên sục sôi, nàng lấy một sợi dây màu xanh lam buộc gọn mái tóc của mình.

Chờ nàng chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài sắc trời đã tối đen, Quý Vân Sơ véo mặt, cố tỏ vẻ nịnh nọt lên không trung mấy lần, rồi hùng dũng đi tìm Trần Vọng.

Thư phòng Trần Vọng thắp ánh nến ấm áp, thân ảnh thon dài bị ánh nến kéo thành bóng dài chiếu lên cửa sổ.

Quý Vân Sơ nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

“Vào đi”. Thanh âm Trần vọng lạnh lùng truyền tới.

Quý Vân Sơ đẩy cửa ra rón ra rón rén đi vào, nhẹ nhàng kêu: “Đại vương”.

Trần Vọng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Vân Sơ, hơi sửng sốt.

Quý Vân Sơ không còn bộ dáng xám xịt ngày thường, trên người mặc một bộ áo xanh, tinh tế, dáng người thẳng tắp tinh tế, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, môi hồng nhuận, dưới ánh nến phản chiếu có vài phần mặt mày như họa.

Lúc này Trần Vọng bỗng nhiên cảm thấy Quý Vân Sơ đối với mình giống như yêu phi mê hoặc lòng quân hại nước hại dân, mà hắn chính là quân vương ham mê tửu sắc cùng yêu phi sênh ca hàng đêm.

Thấy Trần Vọng không phản ứng, Quý Vân Sơ lại kêu: “Đại vương?”

Giọng nói lấy lòng của Quý Vân Sơ kéo Trần Vọng trở lại hiện thực, hắn lắc lắc đầu, không hiểu tại sao bản thân vừa rồi lại có ý tưởng hoang đường như vậy?

“Nói một chút đi.” Trần vọng nhắm mắt lại, che giấu tất cả những suy nghĩ miên man trong mắt, hắn chỉ vào cuốn sách nhỏ trên bàn.

Quý Vân Sơ nhìn cuốn sách, hỏi: “Nói gì?”

“Nói ta nghe kế hoạch như vẽ bùa dọa quỷ này của người!” Trên giấy chỉ toàn là mấy văn tự lung tung lộn xộn, còn có những đường kẻ méo mó như con giun khiến Trần Vọng vừa nhìn qua liền cảm thấy đau đầu.

Quý Vân Sơ nhìn cuốn sách nhỏ, tươi cười: “Kia chỉ là bản nháp của ta, kế hoạch hoàn chỉnh đều ở chỗ này.” Nói xong Quý Vân Sơ liền chỉ vào đầu mình.

Nhìn Quý Vân Sơ đắc ý cười, Trần Vọng cảm thấy ngực như bị chặn lại, hắn bất mãn nói: “Quý Vân Sơ, ngươi chơi ta?”

“Ta làm sao dám chơi Đại vương, chỉ là kế hoạch canh tác là thứ cơ mật, làm sao có thể tùy tiện viết ra được, ta chỉ muốn viết cho một mình Đại vương xem mà thôi.” Quý Vân Sơ cười thần bí.

Nàng tiến đến gần bàn Trần Vọng, trải một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ lên, lại từ ống đựng bút tùy tiện rút ra một cái bút lông, nhúng vào nghiên mực, sau đó viết viết vẽ vẽ trên giấy.

 Bóng hai người phản chiếu trên cửa sổ, cao đứng đắn ngồi thẳng lưng, lùn cúi đầu dựa vào bàn, quả là một bức tranh bình yên và đẹp đẽ.

Bụi cây trong viện, có mấy bóng người sột soạt thăm dò.

Vũ Thiên trốn trong đống cỏ, nhìn bóng dáng hai người, bối rối: “Bọn họ đang làm gì?”

Vân Thiên nói: “Nhìn dáng vẻ này chắc chỉ đơn thuần là đọc sách viết chữ.”

“Không có khả năng, nhất định có âm mưu, ngươi xem động tác của hắn rất kỳ quái, hắn khẳng định làm như vậy để mê hoặc trại chủ.” Thanh Thiên vẻ mặt khẳng định: “Chờ lát nữa chúng ta tùy thời hành động, chỉ cần tiểu tử kia có động tĩnh ta liền đi gọi người, các ngươi đi vào trước cứu Đại vương, chúng ta tới bắt gian trên giường!”

“Là bắt tặc.” Vân Thiên nói không nên lời.

Lúc này trong thư phòng.

“Tiểu mạch chịu hạn, chịu rét tốt, năng lực thích ứng rất mạnh, nơi này có đầy đủ ánh sáng mặt trời, trên núi có nước sinh hoạt nên rất thích hợp trồng lúa .”

“Lúa nước năng lực thích nghi còn tốt hơn, không có yêu cầu quá khắt khe về thổ nhưỡng, khí hậu, độ cao so với mặt biển, địa hình.”

“Ánh sáng và nguồn nước không phải vấn đề nên nói. đây có nhiều loại cây trồng thích hợp. Nếu điều kiện cho phép, chúng ta cũng có thể mở rộng vườn rau, vườn cây ăn quả, phát triển khách du lịch.”

Quý Vân Sơ không để ý hình tượng dựa người vào bàn, thao thao bất tuyệt nói không ngừng, đồng thời bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, viết tập tính của các loại cây nông nghiệp.

Trần Vọng nhìn mấy văn tự như chó đi cày của Qúy Vân Sơ, đầu càng đau, làm sao mà lại có người viết chữ xấu được như vậy? Nhìn dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, lại thêm tư thế cầm bút lung tung loạn xạ này, không biết nàng làm cách nào mà lại trở thành quân sư trong quân được? Nếu tiếp tục hoài nghi nàng có mục đích riêng thì chính bản thân mình lại càng giống một kẻ ngu xuẩn.

Viết viết vẽ vẽ nửa ngày, Quý Vân Sơ buông bút đứng dậy đi từng bước nhỏ đến gần Trần Vọng, hai ngón tay không ngừng xoay tròn, thật cẩn thận nói: “Đại vương, ta có một thỉnh cầu.”

“Nói.”

“Việc trồng trọt ra sao, vẫn yêu cầu phải khảo sát thực địa một chút, tỷ như đồng ruộng dưới chân núi, còn có mua sắm một ít hạt giống cùng nông cụ, điều tra tình hình thị trường, ta cũng muốn cùng nông dân ở đây giao lưu một chút.” Quý Vân Sơ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Trần Vọng.

“Nói tiếng người.”

“Ta muốn xuống núi.”

Ánh mắt Trần vọng nặng nề nhìn Quý Vân Sơ, không nói một lời.

Không khí yên tĩnh đến dọa người này làm Quý Vân Sơ cảm thấy vô cùng bất an, trong thư phòng tối tăm chỉ có ánh nến lay động, nàng thấy không rõ biểu tình của Trần Vọng, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình không tốt của Trần Vọng.

Nàng chần chờ đợi phán quyết của Trần Vọng, lại không kịp phòng ngừa bị Trần Vọng bóp chặt cổ, ép vào bức tường phía sau.

“Ngươi muốn chạy trốn?”

Ánh mắt Trần Vọng sâu thẳm lạnh lẽo như hàn băng, bàn tay đang bóp cổ nàng dần siết chặt.

Hô hấp không thuận khiến mặt Quý Vân Sơ đỏ bừng lên, nàng muốn kéo tay Trần Vọng ra, lại như kiến càng bám cổ thụ, nàng đứt quãng giải thích: “Không…… Không phải, ta thật sự muốn giúp Đại vương làm ruộng, ta, ta biết, chỉ có dựa vào Đại vương, mới có thể sống sót……”

Quý Vân Sơ không hiểu được tâm tình bất của người này như thế nào, nói biến sắc liền biến sắc, có hiểu cái gì gọi là quân tử động khẩu không động thủ không hả!

 Không khí trong phổi ngày càng ít đi, Quý Vân Sơ giãy giụa càng chậm lại.

Ngay khi ý thức Quý Vân Sơ dần mơ hồ, Trần Vọng lại buông lỏng tay. Một ngụm lớn không khí trong lành tràn vào phổi , Quý Vân Sơ che ngực ho khan.

“Ta sẽ an bài ngày mai xuống núi, hiện tại ngươi có thể đi rồi.”

Ngữ khí Trần Vọng cực kỳ bình tĩnh, phảng phất những chuyện xảy ra vừa rồi đều là do Quý Vân Sơ ảo giác.

“Đa tạ, đa tạ Đại vương.” Quý Vân Sơ thở mạnh gian nan nói.

Nàng che ngực chuẩn bị rời đi, dưới chân lại trượt một cái, thân thể thẳng tắp ngã vào người Trần Vọng.

Đông!

Quý Vân Sơ nằm trên người Trần Vọng, cùng lúc đó, cửa lớn thư phòng bị người dùng lực đẩy ra.

“Buông trại chủ ra! Cẩu tặc đừng mơ tưởng làm bẩn trong sạch của trại chủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp