Áp Trại Phu Nhân Dưỡng Thành Chi Lộ

Chương 5: Người xưa không nói lý


1 năm

trướctiếp

Có lẽ do được Trần Vọng phân phó, mấy ngày nay Quý Vân Sơ có thể thoải mái chạy khắp trong trại, đi khảo sát thực địa, ngay cả thư phòng cũng được tùy ý ra vào, dễ cho nàng tìm kiếm tư liệu.

Hàn Yên Đình nằm trên đỉnh Bạch Thạch Trại, từ nơi này có thể nhìn được toàn cảnh xung quanh.

Trần Vọng ngồi ngay ngắn ở trong đình, mấy công đoạn tráng chén, tỉnh trà, pha trà đều làm thuần thục nước chảy mây trôi, Tiểu Lục đứng bên cạnh thầm ngưỡng mộ, cho dù đã quen nhìn trại chủ nhà mình bình thường sinh hoạt vô cùng tỉ mỉ, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được cảm thán.

Tướng mạo Trần Vọng tuấn mỹ, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt âm trầm ẩn hiện dưới hàng lông mi cong dài, bạch y hình trăng non thoải mái phủ lên dáng người đĩnh bạt, cả người thanh nhuận không khác gì một quý công tử ưu nhã vô song.

Hương trà thoang thoảng, phiêu đãng khắp đình, Trần Vọng nhìn những lá trà trôi nổi trong chén, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 Trà trồng thô ở biên thùy xa xôi có vị sáp sáp, dù có ủ kỹ đến đâu cũng không thể sánh được với danh trà trong kinh.

Trần Vọng nhìn về hướng nào đó, suy nghĩ dần đi xa.

May mắn trưởng tỷ không theo tới đây chịu khổ, nàng sống trong nhung lụa người từ nhỏ sao có thể ở nơi khắc nghiệt này, chỉ là không biết nàng ở hoàng thành như thế nào, có còn thích nữ cải nam trang chọc ghẹo mấy tiểu như quý tộc không.

Tiểu Lục nhìn theo ánh mắt của Trần Vọng, chỉ thấy bóng dáng Quý Vân Sơ đang không ngừng di chuyển.

“Trại chủ, ngài thật sự cứ như vậy mà yên tâm với tiểu tử kia sao? Nhưng ta không tin hắn thật có thể nghĩ biện pháp gì.” Tiểu Lục tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, trại chủ mặc kệ tên tay sai của triều đình chạy loạn khắp Bạch Thạch Trại, chẳng phải chính là tạo cơ hội cho hắn thăm dò địa hình hay sao?

“Hắn sẽ không bày ra được trò gì đâu.” Trần Vọng nhấp một ngụm trà nhìn bóng dáng Qúy Vân Sơ đung đưa bên dòng sông phía xa, thỉnh thoảng lại gãi đầu, cứ chốc chốc nghĩ đến thứ gì lại ghi vào cuốn sách nhỏ trên tay.

Đầu tóc Quý Vân Sơ như ổ gà, mặc một quần áo xám xịt, quay lưng về phía bên này hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình.

Trong cuốn sổ tay, có nhiều thông tin linh tinh khác nhau về khí hậu và địa hình ghi chép lộn xộn, một số chỗ còn được đánh dấu bằng tiếng Anh, còn có không ít đồ thị.

Khắp từ mặt đến trên người nàng đều dính bẩn, hiện tại lại ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu con sông chảy qua Bạch Thạch Trại.

“Cổ đại thật tốt, nguồn nước cũng vô cùng sạch sẽ, thích hợp để sản xuất thực phẩm xanh sạch tự nhiên, không bị ô nhiễm!" Quý Vân Sơ không khỏi cảm thán.

Môi trường nơi này rất tốt, non xanh nước biếc, bình thường tự cung tự cấp hoàn toàn không thành vấn đề, tùy theo điều kiện từng vùng điều chỉnh một chút, có thể tăng năng suất với quy mô lớn, chỉ tiếc là ở nơi này không có cơ giới hóa.

Trong lòng Quý Vân Sơ còn đang cảm thấy tiếc nuối, một hòn đá không biết từ đâu ném vào đầu nàng, nàng bị đau che lại đầu nhìn về phía người đi tới.

“Hắn chính là tiểu tù binh Triều đình kia sao?”

Người nói là một tiểu cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi mặc váy màu vàng ngỗng, khoanh tay trước ngực, mày rậm mắt to hung hăng nhìn khắp nơi.

“Đúng vậy, tĩnh tiểu thư, hắn chính tên tù binh được trại chủ bảo vệ!”

Nha đầu Tiểu Lệ bên cạnh Tôn Tĩnh đáp lại, ác ý nhìn về phía Quý Vân Sơ.

Quý Vân Sơ nhìn hai người chủ tớ trước mặt cảm thấy hòa thượng quá cao sờ không tới đầu, không biết người được gọi là Tĩnh tiểu thư này tìm nàng có chuyện gì, nàng không nhớ rõ mình đã chọc tới tiểu cô nương này lúc nào?

Tôn Tĩnh dùng ánh mắt chán ghét dừng trên người Quý Vân Sơ, trong lòng Quý Vân Sơ cũng có chút không vui, nghĩ tới bị người này tới phá đám không nói, không nghĩ tới người này còn lỗ mãng như vậy. Nhưng nàng không tiện thể hiện lên mặt, ngây ngô hỏi: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết tìm ta có chuyện gì?”

“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi nịnh nọt như vậy, ta sẽ buông tha cho ngươi.” Tôn Tĩnh nghiêng nhìn Quý Vân Sơ, cao ngạo nói.

Quý Vân Sơ đứng dậy, nàng tò mò mà đánh giá Tôn Tĩnh: “Gì? Ta nhớ rõ chưa từng chọc tới chỗ của ngươi mà?”

“Ngươi cách ta xa một chút, dơ muốn chết, cả người thối hoắc, lớn lên cũng xấu, cũng không biết trại chủ ca ca coi trọng ngươi điểm nào?” Tôn Tĩnh che mũi ghét bỏ, lùi vài bước về phía sau.

Quý Vân Sơ cúi đầu ngửi người mình: “Không hôi nha, sao mà mũi của ngươi lại thính như vậy?”

“Tiểu thư, hắn mắng người là chó!” Tiểu Lệ gầm lên.

Quý Vân Sơ trợn mắt há hốc mồm, nàng chỉ tùy tiện cảm thán một câu, nha đầu này sao có thể nghĩ được đến thế!

Nàng vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, ta không có ý đó, ngươi đừng có nói bậy!”

Nhưng Tôn Tĩnh không quản nhiều như vậy, nàng ta phẫn nộ mà nhìn về phía Quý Vân Sơ: “Được lắm, ngươi khiến ca ca của ta bị roi đánh, còn câu dẫn trại chủ ca ca ta cũng chưa tìm ngươi tính sổ, thế nhưng ngươi còn dám mắng ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!”

Bị roi đánh? Cô nương này chẳng lẽ là muội muội của tên mặt sẹo kia? Còn chuyện câu dẫn trại chủ ca ca là như thế nào! Quý Vân Sơ có hơi bối rối, nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Tôn Tĩnh đã đánh một roi về phía nàng.

Quý Vân Sơ ôm cuốn sách nhỏ lúng túng né đòn, nội tâm kêu khổ không ngừng, trong cái trại thổ phỉ này ai cũng thích cầm roi đánh người khác hay sao? Đây thực sự là tật xấu mà!

“Còn dám trốn?”

Tôn Tĩnh càng tức giận, nàng ta ở trong trại ỷ vào có đao sẹo ca ca, từ trước đến nay không coi ai ra gì, tên tù binh này không chỉ có mắng, còn dám không ngoan ngoãn chịu giáo huấn của mình.

Tôn Tĩnh liên tiếp vung mấy roi về phía Qúy Vân Sơ, không chút lưu tình.

Quý Vân Sơ một bên tránh roi của nàng ta, một bên không ngừng gào lên: “Ta không mắng ngươi, cô nương, người cổ đại đều không nói lý như vậy sao, không vừa ý liền tùy tiện cầm roi đánh người!”

“Tiểu thư, hắn nói ngươi tính tình kém!”

Nghe được Tiểu Lệ ở một bên châm ngòi thổi gió bẻ cong lời nói của mình, Quý Vân Sơ một hơi nghẹn ở ngực thiếu chút nữa ngất đi: “Ta đâu có trêu chọc gì đại tỷ nhà ngươi!”

“Tên tù binh chỉ biết làm tay sai cho triều đình như ngươi, không giết ngươi dã là mang ơn đội nghĩa lắm rồi, thế nhưng còn dám ở trong trại gây chuyện thị phi, một đại nam nhân lại học được bộ dáng không đứng đắn của nữ nhân, rót mê hồn canh khiến trại chủ ca ca mê muội, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”

Sức roi của Tôn Tĩnh rất mạnh, Quý Vân Sơ trốn tránh không kịp, bị đánh một roi lên đùi, đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, ngã trên mặt đất, cuốn sách trên tay cũng văng ra xa.

Mắt thấy cây roi tiếp theo của Tôn Tĩnh sẽ vọt thẳng vào mặt mình, Quý Vân Sơ giơ tay che ở trước người, nhắm mắt lại đành phải chịu một roi này. Nhưng đợi một lúc lại không cảm nhận được đau đớn như dự đoán, nàng thật cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy Tiểu Lục đã bắt được roi của Tôn Tĩnh.

“Tiểu Lục, ngươi có ý gì?” Tôn Tĩnh thở gấp tức giận định rút roi ra khỏi tay Tiểu Lục, nhưng không thành.

“Tĩnh tiểu thư, hắn là người của trại chủ.” Tiểu Lục không nhìn Tôn Tĩnh giải thích.

Ngụ ý chính là nàng là người của trại chủ, không có trại chủ phân phó, những người khác không được đụng đến.

Quý Vân Sơ cảm thấy Tiểu Lục lúc này đúng là soái khí ngút trời, nàng xám xịt trốn sau lưng Tiểu Lục, liều mạng gật đầu tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Tiểu Lục.

Tôn Tĩnh đương nhiên hiểu ý của Tiểu Lục, nàng ta hung hăng liếc mắt nhìn Quý Vân Sơ một cái: “Bất quá chỉ là một tên tù binh của triều đình, bổn tiểu thư muốn giáo huấn hắn còn không được?”

Tiểu Lục không dao động, nói: “Ta chỉ truyền đạt lại lời nói của trại chủ.”

“Sao có thể? Trại chủ ca ca vì cái gì muốn che chở cho người này? Chẳng lẽ mấy lời đồn đãi trong trại là thật? Trại chủ ca ca thật sự bị đoạn tụ?” Tôn Tĩnh nghĩ không ra, trợn mắt không thể tin hỏi lại.

Đoạn tụ? Quý Vân Sơ không thể hiểu được: “Ngươi đang nói lung tung rối loạn cái gì vậy?”

Quý Vân Sơ thật sự không rõ tình huống này lắm, nàng xác thật không biết hiện tại trong trại lời đồn nàng mê luyến Trần Vọng đau khổ cầu mà không được đã bay đầy trời, nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt Tôn Tĩnh đúng là trần trụi khiêu khích.

“Tiểu tử thối, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, một ngày nào đó ta nhất định sẽ thu thập ngươi!” Tôn Tĩnh hung hăng nhìn Quý Vân Sơ đang trốn sau lưng Tiểu Lục, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Quý Vân Sơ từ sau lưng Tiểu Lục nhảy ra, làm cái mặt quỷ với Tôn Tinh. Người này vô cớ lại có ác ý lớn với mình như vậy, cho dù nàng làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến Tôn Tĩnh thân thiện hơn với mình chút nào, cái roi kia chính là muốn giết chết nàng, dù sao cũng đã chọc đến rồi, chi bằng chọc tới cùng cũng để cho bản thân được một trận thống khoái.

Tôn Tĩnh lại muốn rút roi trong tay lần nữa, Tiểu Lục thuận thế buông lỏng tay ra, Tôn Tĩnh tức giận cầm roi quay đầu tiến về phía sau.

Lúc này Quý Vân Sơ còn đang cho rằng Tôn Tĩnh đa mệt mỏi, tạm thời muốn từ bỏ việc giáo huấn nàng, không ngờ Tôn Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, duỗi tay vung lên, cái roi thẳng tắp muốn đánh lên mặt Qúy Vân Sơ.

Tuy rằng cách khá xa, nhưng cây roi thật dài hoàn toàn có thể đánh tới mặt Quý Vân Sơ, mặt nàng bị đao sẹo đánh cho sưng lên còn chưa lành hẳn, lần này còn bị đánh nữa thật sự có thể hủy dung.

Tôn Tĩnh lần này biến hóa quá nhanh, ngay cả Tiểu Lục cũng phản ứng kịp, Tiểu Lục cho rằng một roi này Qúy Vân Sơ không thể tránh, không ngờ một thân ảnh bạch y đã bay nhanh ra chắn trước người.

Quý Vân Sơ đứng phía sau thấy không rõ mặt Trần Vọng, chỉ có thể thấy bóng hình cao lớn của hắn, mái tóc màu đen bị gió thổi bay lên, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp đầu roi.

“Trại chủ ca ca!” Tôn Tĩnh kinh ngạc thốt lên.

Trần Vọng không để ý tới Tôn Tĩnh, chỉ là ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn về phía nàng ta: “Huynh muội các ngươi thật sự không để lời ta nói vào mắt?”

Tôn Tĩnh sắc mặt tái nhợt: “Không phải, ngươi nghe ta giải thích……”

“Lấy đồ của ngươi ra, biến.” Trần Vọng không nghĩ để ý tới Tôn Tĩnh, hắn buông ra roi, cầm lấy khăn tay Tiểu Lục đưa tới, ghét bỏ xoa xoa ngón tay.

Tôn Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, Tiểu Lệ chạy nhanh tới lôi kéo Tôn Tĩnh, kéo nàng ta ra khỏi nơi này.

Mới vừa đi không xa, Tôn Tĩnh liền tránh hất tay Tiểu Lệ ra, trở tay cho Tiểu Lệ một bạt tai: “Đừng kéo ta, ta muốn đi giết chết tiểu tử kia.”

Tiểu Lệ che mặt lại, tận tình khuyên bảo: “Tĩnh tiểu thư, hiện tại trại chủ đang ở bên kia, chúng ta đi qua cũng không thể chạm vào một cọng lông tơ của hắn!”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt ta phải nuốt xuống khẩu khí này sao? Ngươi xem dáng vẻ đắc ý kia của hắn, nếu tiếp tục mặc kệ để hắn bên cạnh trại chủ ca ca, thì sớm hay muộn trại chủ ca ca cũng sẽ bị hắn cướp đi!” Tôn Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức không ngừng quất roi vào cây lớn bên đường.

Lá cây xôn xao rơi xuống, trên cây cũng lưu lại không ít vết roi ngắn dài, trong mắt Tiểu Lê hiện lên tia oán độc.

“Ai, ta hiểu tiểu thư phải chịu nghẹn khuất, cũng không biết kia tiểu tử kia rót mê hồn canh gì cho trại chủ, không chỉ đánh roi lên người đao sẹo chủ tử, còn mắng ngài, khẳng định hiện tại hắn đang đắc ý muốn chết.”

Tôn Tĩnh càng tức giận: “Mau nghĩ cách cho ta, ta nhất định phải giết chết tiểu tử đó!”

Tiểu Lệ do dự nói: “Biện pháp, kỳ thật cũng là có, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì mà chỉ là, chỉ cần có thể làm tiểu tử kia chịu thua thiệt, biện pháp gì cũng có thể.”

Tiểu Lệ thần thần bí bí ghé sát vào người Tôn Tĩnh, thì thầm to nhỏ bên tai nàng ta.

Tôn Tĩnh nghe xong mấy lời Tiểu Lệ nói, xuyên qua bóng cây nhìn phía mấy người bên bờ sông, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp