Áp Trại Phu Nhân Dưỡng Thành Chi Lộ

Chương 3: Được Đại Vương cứu


1 năm

trướctiếp

Tiểu viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, một nhóm người xông vào phòng.

Trần Vọng nhìn căn phòng hỗn độn, sắc mặt âm trầm.

Mặt sẹo buông Quý Vân Sơ ra, quăng ngã trên mặt đất, nàng che ngực liều mạng ho khan.

Đau quá, cả người đều đau quá, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.

Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trần Vọng, Quý Vân Sơ cưỡng ép đứng lên, mặc cho cả người đau đớn, đầu bù tóc rối nàng cũng cũng muốn chống đỡ lại một ít tôn nghiêm này.

Mặt chuyển động cổ tay, xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng lách cách, chậm rãi quay đầu nhìn về phía mọi người: “Nha, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, các ngươi đều chạy tới chỗ ta, muốn uống rượu sao? Hôm khác đi, Hôm nay lão tử có việc bận. ”

Trần Vọng đi đến giữa phòng, Tiểu Lục nhanh chóng lau cái ghế đầy bụi phía trên, cung kính mời Trần Vọng ngồi xuống.

Trần Vọng thong thả ngồi xuống, phất tay áo, hất cằm về phía mặt sẹo nói: : “Đao sẹo, ngươi muốn làm gì?”

“Còn không phải muốn chơi bời một chút thôi sao, chỉ là tiểu tử thối này không biết tốt xấu, phá hư chuyện tốt của ta” đao sẹo xoay người nhìn Quý Vân Sơ trong góc, đôi mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Loại này việc nhỏ cũng không nhọc đại ca động thủ, ta tự mình giết là được.”

Quý Vân Sơ nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong đầu một mảnh rối bời, tựa như đi vào ngõ cụt, kể từ khi nàng tới nơi này, mạng sống bản thân vẫn luôn nằm trong tay người khác.

Quý Vân Sơ không hối hận vì lao vào cứu người, nàng là người đến từ thế kỷ 21, không thể đứng nhìn người phụ nữ gặp nguy hiểm thấy chết mà không cứu, nếu bởi vậy mà bị đám thổ phỉ giết chết, thì ít nhất nàng cũng không thẹn với lương tâm.

Nàng không sợ hãi nhìn lại tên mặt sẹo, ánh mắt kiên nghị, dũng cảm.

“Tiểu tử thối, ngươi còn dám trừng ta? Để xem lát nữa lão tử giết chết ngươi như thế nào.” Mặt sẹo nổi trận lôi đình, nhưng ngại có Trần Vọng ở đây, hắn ta không dám trực tiếp động thủ.

Quý Vân Sơ cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ thấy chết không sờn, nàng lạnh lùng nói: “Được, giết chết ta đi, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ỷ thế hiếp người này thôi.”

Dù sao đều phải chết, lúc trước vì tham sống sợ chết phải vất vả như vậy, ở thế giới này bất kể khi nào đều có thể bị người giẫm đạp, phía trước đường nào cũng phải chết chi bằng cứ mắng thống khoái một trận, ít nhất đến khi chết rồi cũng không phải chịu nghẹn khuất.

“Ngươi!” Đao sẹo tức giận đến nổi gân xanh, hắn ta lại nhịn không được, tiến về phía bên người Qúy Vân Sơ, một quyền đánh về phía nàng, hai tay Quý Vân Sơ đặt trước người, nắm tay hung hăng đấm xuống, nàng không chịu nổi ngã trên mặt đất.

Đau quá a, Quý Vân Sơ cảm giác xương cốt cả người đều tan nát, giờ khắc này nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, sống bao nhiêu năm ở thế kỷ 21 chưa từng trải qua lại chuyện này, cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên nàng chân thực cảm nhận được nỗi thống khổ đau đớn về thể xác như vậy.

Đao sẹo còn muốn tiến lên, Trần Vọng vung tay lên, Tiểu Lục xông lên ngăn tên mặt sẹo lại.

“Để trại chủ chê cười, nhưng chút chuyện vặt vãnh này ta có thể tự mình giải quyết tốt, thứ rác rưởi này không xứng để trại chủ ra tay.” Đao sẹo bị Tiểu Lục ngăn lại, cung kính nói với Trần Vọng.

Ánh nến trong phòng đong đưa, ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt nhàn nhạt Trần Vọng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn nến phát ra tiếng “tách tách.”

Trần Vọng chậm rãi đi đến trước mặt Quý Vân Sơ, dùng tay nắm cằm Qúy Vân Sơ mạnh mẽ nâng mặt nàng lên.

Nửa khuôn mặt Quý Vân Sơ sưng đỏ, hốc mắt còn phiếm hồng, nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Vọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Dù sao đều phải chết, cũng không cần tiếp tục lấy lòng tên cầm đầu nhóm thổ phỉ này.

“Giả bộ?”

Thanh âm trầm thấp của Trần Vọng vang lên, còn mang theo một tia nghiền ngẫm.

Quý Vân Sơ nghiêng mặt đi tránh tay Trần Vọng, nổi giận đùng đùng nói: “Khinh nhục nữ tử hài đồng, rắn chuột một ổ, dù sao đều phải chết, không bằng thống khoái một trận!”

“A.”

Nghe tiếng Trần Vọng cười lạnh, Quý Vân Sơ lạnh cả người, nàng cảm nhận được Trần Vọng đàng kiềm chế sự tức giận, thậm chí so với đêm đó nàng mới xuyên qua còn đáng sợ hơn rất nhiều, trong tiềm thức Quý Vân Sơ cảm nhận được cơn tức giận này là hướng về phía nàng, sau khi bình tĩnh lại nỗi sợ hãi lại không ngừng lan tràn trong lòng nàng.

Quý Vân Sơ chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, mặc dù trên mặt vẫn thong dong đối mặt với cái chết, trong lòng nàng vẫn không ngừng sợ hãi.

Trần Vọng nhìn Quý Vân Sơ, lại nghịch nhẫn ban chỉ trên tay.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không khí nặng nề khiến người hoảng hốt, cảm nhận được áp suất thấp trên người Trần Vọng, đao sẹo cũng không dám nói chuyện.

Một trận tiếng xé gió truyền đến, ngay sau đó mặt sẹo kêu lên một tiếng, quỳ trên mặt đất vẻ mặt không dám tin nhìn Trần Vọng.

“Đại ca?”

Quý Vân Sơ cũng bị một màn bất thình lình này làm cho giật mình, nàng ngây người nhìn roi Trần Vọng đang cầm trên tay.

“Một roi này, đánh ngươi làm lơ quy củ của Bạch Thạch Trại, ở trong trại dám làm ra việc vô sỉ như vậy.” Trần Vọng cúi đầu nhìn đao sẹo, thanh âm lạnh lẽo.

Nói xong Trần Vọng lại giơ lên roi, hung hăng đánh lên người đao sẹo, đao sẹo ổn định thân hình, phía sau lưng đẫm máu tươi.

“Một roi này, đánh ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, khinh nhục phụ nữ hài đồng.”

Người trong nhà không ai dám nói một lời, tuy Trần Vọng đang xử phạt đao sẹo, nhưng lời nói lại là nói cho mọi người nghe.

Tiếng roi xé gió lại lần nữa truyền đến, đao sẹo đau đến mức trán đẫm mồ hôi, Trần Vọng cũng không giảm bớt lực đạo, sau lưng mặt sẹo làm một mảnh huyết nhục mơ hồ.

“Một roi này, đánh ngươi mục vô tôn trưởng, không để lời ta nói để vào mắt.”

Trần Vọng thu roi, lười biếng ngồi trên ghế dựa, ánh mắt hắn đảo qua người trong nhà.

“Là ta lâu rồi không phạt các người, cho nên các ngươi quên hết quy củ của Bạch Thạch Trại có phải không? Chỉ cần ta còn ở vị trí trại chủ này một ngày, các ngươi buộc phải tuân theo quy của của ta, ta cường điệu nhắc lại một lần nữa, người Bạch Thạch Trại chỉ cướp của quan lại tham ô, không làm hại bá tánh thường dân, đem tâm tư muốn vi phạm pháp lệnh của các ngươi thu hết lại cho ta!”

Quý Vân Sơ nghe Trần Vọng nói, trong lòng có chút sững sờ, nàng đột nhiên nhớ tới Triệu bà bà từng nói, Trần Vọng, tâm địa không xấu.

Người này, có lẽ thực sự khác với những gì nàng đã từng nghĩ.

“Mấy người này, mang đi.”

Trong lòng Quý Vân Sơ trong lòng mừng như điên, nàng không cần phải chết!

“Đại ca, nữ nhân cùng hài tử ngươi mang đi ta không lời gì để nói, nhưng tiểu tử này vốn dĩ chính là tù binh của chúng ta, còn đả thương ta, cho nên ta có thể thu thập hắn đi?” Đao mặt sẹo sắc tái nhợt, vẫn cố nói.

Trái tim Quý Vân Sơ chậm rãi trầm xuống, đao sẹo nói không sai, nàng cũng cảm thấy Trần Vọng sẽ không vì một tù binh như nàng mà cùng huynh đệ nhà mình làm khó nhau.

Ai ngờ, Trần Vọng lại nói: “Hắn ngăn cản ngươi làm chuyện vô liêm sỉ như vậy trong trại. Theo lý mà nói, ngươi nên cảm ơn hắn, bằng không kết cục mà ngươi phải chịu không đơn giản chỉ là ba roi này đâu.”

Nói xong Trần Vọng xoay người đi ra ngoài.

Đao sẹo oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng hắn rời đi, lại không cam lòng chuyển ánh mắt lên người Quý Vân Sơ.

Quý Vân Sơ:……

Vẻ trấn định giả vờ lúc trước không còn sót lại chút gì, Quý Vân Sơ ánh mắt run run nhìn tên đáng sợ này, sau đó bước nhanh đuổi theo Trần Vọng.

Tính mạng là quan trọng nhất, chí ít thì thọat nhìn ý tứ của Trần Vọng chưa muốn lấy cái mạng nhỏ này của nàng, nhưng nàng vừa mới mắng hắn, làm sao bây giờ? Hiện tại nhận sai lấy lòng còn kịp không?

Một đường đi theo Trần Vọng trở về, lông mày Quý Vân Sơ đều nhăn lại, nhất thời nghĩ đến chuyện tìm được đường sống trong cõi chết trong lòng cảm thấy tràn đầy may mắn, lại nhớ tới chuyện làm sao xoa dịu được mấy lời nàng vừa mắng Trần Vọng.

“Quý Vân Sơ.”

 Giọng nói của Trần Vọng kéo suy nghĩ của Qúy Vân Sơ trở lại, nàng bày ra nụ cười lấy lòng: “Hắc hắc, Đại vương có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Trần Vọng nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng có chút sững sốt, người lúc trước không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với hắn cùng với cái tên chân chó lấy lòng trước mặt thật sự là một người sao?

“Nói cho ta nghe, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

Nụ cười trên mặt Quý Vân Sơ hơi cứng lại, nàng rất nhanh đã điều chỉnh lại: “Hắc hắc, Đại vương, vừa nãy là hiểu lầm, ta cho rằng ngài cùng với tên đao sẹo là cùng một đám.”

“Ta xác thật là cùng một đám với hắn.” Trần Vọng nhướng mày.

“Không không không, Đại vương anh minh thần võ phong lưu phóng khoáng cùng loại người kia không thể nào là một đám được, Đại vương chính là thần trong lòng ta!” Quý Vân Sơ mặt không đổi sắc nhắm mắt phóng đại.

Cái bộ dạng nịnh nọt này thật sự không tìm thấy được nửa phần bóng dáng của người thừa chết không chịu khuất phục lúc trước, trong lòng Trần Vọng cười nhạo, thế nhưng ở trên người Quý Vân Sơ hắn lại cảm thấy có chút thú vị.

“Về sau ngươi sẽ hầu hạ bên người ta.”

“A?” Đề tài chuyển biến quá nhanh, Quý Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng lại.

“Sao?” Trần Vọng liếc mắt nhìn Quý Vân Sơ một cái: “Không muốn?”

“A, nguyện ý nguyện ý! Ta nhất định sẽ hầu hạ Đại vương thật tốt!” Quý Vân Sơ cười đến xán lạn, đi theo bên người Trần Vọng sẽ không sợ bị đao sẹo trả thù nữa, hiện tại từ trong lòng nàng thật sự cảm kích Trần Vọng.

“Đừng cười, mặt sưng phù giống y như đầu heo, xấu.”

Quý Vân Sơ xấu hổ thu hồi nụ cười, nàng quyết định thu hồi lại chút cảm kích đối với Trần Vọng.

Một cái bình sứ ném vào trong lồng ngực Quý Vân Sơ, Quý Vân Sơ tò mò đánh giá bình sứ trắng trong tay.

“Bôi vào, đỡ phải vác một khuôn mặt sưng phù đi theo sau lưng ta dọa người.”

Thanh âm Trần Vọng lạnh lùng không có độ ấm, Quý Vân Sơ cất bình sứ vào trong ngực, lại khoác lác khen Trần Vọng một hồi: “Cảm ơn Đại vương, Đại vương là người thiện tâm nhất, ngài chính là thần của ta, tiểu nhân được vì ngại vượt lửa qua sông một lòng không hối tiếc.”

Trần Vọng ghét bỏ liếc Quý Vân Sơ một cái, căn bản không tin được mấy lời ba hoa của nàng chút nào.

Phòng Quý Vân Sơ cách chỗ Trần Vọng rất gần, tuy rằng rất nhỏ nhưng kín gió, đệm chăn cũng rất dày, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất nàng cảm nhận được từ khi xuyên đến đây.

Ngày hôm sau, mặt Quý Vân Sơ đã bớt sưng hơn nhiều, mặc một quần áo xám xịt đứng ngoài cửa phòng Trần Vọng.

“Ca ca!”

Quý Vân Sơ nghe thấy tiếng gọi liền nhìn lại, tiểu nam hài đêm qua đang nhảy nhót chạy về phía nàng.

Nam hài chạy tới ôm chặt eo Quý Vân Sơ, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Quý Vân Sơ, ánh mắt sáng ngời.

“Đa tạ ca ca.”

Quý Vân Sơ sờ sờ đầu đứa trẻ: “Ngươi tên là gì? Bao lớn rồi?”

“Đệ là Tống Ngôn, mười tuổi.” Tống Ngôn nói xong lại bổ sung nói: “Ca ca cũng có thể kêu đệ là A Ngôn.”

“A Ngôn.” Quý Vân Sơ cười sờ sờ đầu Tống Ngôn.

“Tỷ tỷ đang đợi đệ, chúng ta lập tức phải đi xuống núi, tạm biệt ca ca!.” Tống Ngôn buông lỏng Quý Vân Sơ ra, đi ra sân bên ngoài.

“A Ngôn tái kiến!” Quý Vân Sơ vẫy vẫy tay tạm biệt Tống Ngôn.

Nhìn bóng lưng Tống Ngôn dần khuất trong tầm mắt, Quý Vân Sơ lại có chút thương cảm. Nàng thở dài quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trần Vọng đang đứng trên hành lang.

“Đại vương!” Quý Vân Sơ lộ ra nụ cười lấy lòng như ngày thường.

Trần Vọng nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Quý Vân Sơ tung tăng đuổi theo Trần Vọng: “Hắc hắc, Đại vương đi chỗ nào?”

“Thư phòng.”

“Thư phòng rất tốt, đọc sách là cách tốt nhất để hun đúc tình cảm.” Quý Vân Sơ muốn biết thêm về triều đại này, nhưng bất hạnh là không cơ hội, nàng thấp thỏm hỏi “Đại vương, ta có thể đi cùng được không?”

Nhìn khuôn mặt chờ mong của nàng, Trần Vọng cho là Quý Vân Sơ cuối cùng cũng không kiềm chế được, muốn mượn cơ hội đi hắn thư phòng tìm kiếm cơ mật, vừa lúc hắn cũng có thể thử Quý Vân Sơ.

Tới thư phòng, lúc đầu Quý Vân Sơ vẫn quy củ đứng yên, sau đó lại chậm rãi về phía kệ sách, một bên quan sát phản ứng của Trần Vọng.

Trần vọng chuyên tâm viết gì đó trên bàng, căn bản không quản Quý Vân Sơ.

Quý Vân Sơ di chuyển đến giá sách, bắt đầu lục tung tìm kiếm một đống sách cổ, nhìn qua một lúc lâu, nàng thấy một quyển gọi là “Đại Hạ quốc sử” thư, rút ra nghiên cứu những văn tự cổ phức tạp.

Đại Hạ quốc, thành lập hơn 200 năm, Quý Vân Sơ chưa từng nghe thấy thấy ghi chép về triều đại này trong sử sách hiện đại.

Trong sách có rất nhiều văn tự nàng chỉ có thể đoán mò đi lý giải, Qúy Vân Sơ dành hết tâm sức học tập từ đọc sách chuyên môn đến nghiên cứu về triều đại này , bất tri bất giác ngồi trên mặt đất xem đến thích thú.

Đại Hạ quốc sử? Trần Vọng buồn bực, chẳng lẽ nàng thật sự mất trí nhớ?

Trần Vọng đối với thư phòng này rõ như lòng bàn tay, chỉ xem Quý Vân Sơ lấy vị trí nào là có thể biết nàng lấy sách gì, lại thấy Quý Vân Sơ thật sự nghiêm túc nghiên cứu Đại Hạ quốc sử, Trần Vọng thể nào nhìn ra rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Trong thư phòng một mảnh yên tĩnh, bất ngờ cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, hai nam nhân hùng hổ đi đến.

Quý Vân Sơ vốn dĩ đang đắm chìm trong sách sử, bị tiếng vang đột ngột làm cho giật mình, xuyên qua khe hở kệ sách nhìn về phía người bên ngoài, để tránh lửa dính lên người mình nàng liền cẩn thận co người lại..

Trần Vọng ngừng bút nhìn hai người vừa mới xông vào, sắc mặt không vui.

“Đại ca, không nghĩ tới ngươi thế mà lại bao che cho tên cẩu quân sư triều đình, ngươi không giết hắn còn chưa tính, hắn đánh đao sẹo như thế mà ngươi còn che chở cho hắn! Hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.” Người cầm đầu giận dữ nói.

“Hử? Ta làm cái gì còn phải cho ngươi lời giải thích? Ý của ngươi là trong cái trại này ta còn không làm chủ được?” Trần Vọng bình tĩnh hỏi lại, trên người tràn đầy lệ khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp