Tang Thi Tuyệt Thành

CHƯƠNG 8: MỞ KHÓA KỸ NĂNG


1 năm

trướctiếp

Edit+Beta: Serenity

Lái xe bán tải cải tiến chạy trên đường, Trần Phi không chút nghi ngờ trở thành tiêu điểm của mọi người, xe cải tiến bình thường mọi người thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy, nhưng đem xe cải tiến đến mức khoa trương xấu xí như vậy tuyệt đối là đầu tiên.

Mà Trần Phi lo lắng nhất chính là gặp phải mấy anh cảnh sát giao thông, cải tiến khoa trương như vậy nếu bị cảnh sát giao thông nhìn thấy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, đây là một trong những lý do khiến Trần Phi không về sớm.

Khi chiếc xe bán tải được điều khiển thành công trở về gara ngầm của mình, Trần Phi phát hiện hắn đã khẩn trương đến lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, rất may dọc đường không gặp nguy hiểm gì, chắc các anh cảnh sát giao thông hiện tại cũng gia nhập đội ngũ kiểm tra thành phố và duy trì trật tự rồi.

Ngồi trong ghế lái, Trần Phi do dự nhìn điện thoại di động, sau một hồi đấu tranh nội tâm, hắn bấm số gọi cho Mục Mỹ Tình, sau ba cuộc gọi liên tiếp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mục Mỹ Tình mới truyền ra từ điện thoại di động.

“Sao vậy Trần Phi? Cậu không biết là tôi đang làm việc sao? Bây giờ bệnh viện rất bận! Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây, đêm nay còn phải tăng ca!”

Trần Phi có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong bệnh viện ở bên kia, hắn cũng có thể tưởng tượng ra được tình hình trong bệnh viện lúc này như thế nào.

Khi Mục Mỹ Tình định cúp điện thoại thì nghe thấy Trần Phi nghiêm nghị nói: “Chị Tình, tôi sẽ trì hoãn gian năm phút thời gian của chị. Tôi có chuyện muốn nói với chị, một chuyện rất quan trọng! Đừng hỏi tôi lý do tại sao, chỉ cần tin tôi, tôi sẽ không hại chị!”

Đây là lần đầu tiên Trần Phi nói chuyện với Mục Mỹ Tình với giọng điệu trịnh trọng như vậy, sau khi Mục Mỹ Tình nghe xong, cô không vội vàng cúp điện thoại, nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Trần Phi, giọng nói của cô cũng dịu dàng hơn một chút.

“Nói đi, tôi chỉ cho cậu thời gian năm phút! ”

Nghe được câu trả lời này, Trần Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc cẩn thận dặn dò: “Chị Tình, ngày mai bệnh viện của chị hẳn là sẽ phát sinh một ít chuyện rất điên cuồng, ví dụ như tình huống người cắn người, loại tình huống này sẽ lan tràn trong nháy mắt, sau khi chị gặp phải loại tình huống này nhất định đừng hoảng sợ, cũng không nên nghĩ lập tức rời khỏi bệnh viện, tìm một gian phòng an toàn khóa trái mình lại, nhớ kỹ không nên tùy tiện đi ra ngoài, còn có tốt nhất chị nên chuẩn bị trước một ít thức ăn và nước uống, trong đó rất nhiều chuyện tôi không thể giải thích rõ ràng với chị, nhưng nếu chị tin tôi, vậy chị cứ làm theo lời tôi nói!”

Trần Phi dặn dò xong thì rất căng thẳng lo sợ, dù sao này dưới tình hình huống bình thường những lời này nếu đổi lại là người khác nói với hắn, hắn nhất định sẽ mắng trở lại, cho nên hắn chỉ có thể hy vọng xa vời có một ít người tin tưởng hắn.

“Được rồi, những gì cậu nói tôi đã nhớ kỹ!” Mục Mỹ Tình trả lời với giọng điệu khẳng định mà Trần Phi không ngờ tới, đó có thể coi là một loại tin tưởng đối với Trần Phi.

Từ trên xe bước xuống Trần Phi liền bắt đầu công việc khuân vác, hắn từ trong phòng lấy ra một bộ phận vật tư đặt ở trong thùng xe bán tải, điều này Trần Phi nhất định phải làm, nếu đợi đến khi hắn rời đi mới đi chuyển lên thì chắc chắn sẽ là một tình huống vô cùng nghiêm trọng và nguy hiểm, hắn cũng không thể trông cậy vào mấy con thây ma kia trong khi hắn vận chuyển vật tư có thể hiểu rõ lòng người không tấn công hắn, vì vậy hắn cần phải chuẩn bị sẵn sàng vào lúc này.

Với thể lực của Trần Phi, những công việc vận chuyển này cũng làm hắn mệt mỏi kiệt sức, điều này cũng khiến hắn nhận ra được một nguy cơ mới, đó là thể lực của hắn thực sự cần được tăng cường, nếu không với tình hình hiện tại nếu như hắn chạy đua với thây ma phỏng chừng hắn còn chưa chạy ra 100m đã bị thây ma bắt được.

Lúc Trần Phi đứng ở trước cửa nhà mình tìm chìa khóa mở cửa, tầm mắt của hắn dừng trên một tấm thẻ nhỏ nhét vào khe cửa, đương nhiên cái thẻ nhỏ này cũng không phải là của mấy cô sinh viên trường đại học nào đó đi làm thêm ngoài giờ, trên đó in là anh Cường mở khóa! Khẩu hiệu tuyên truyền là đối tác mở khóa được chỉ định chính thức.

Trần Phi thường không thích xem những mẫu quảng cáo nhỏ như vậy, thậm chí còn không thèm rút thẻ ra khỏi khe cửa, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ vào lúc này, hắn đã nghĩ đến một việc rất quan trọng.

Sống sót và thu thập nguồn vật tư trong ngày tận thế luôn rất nguy hiểm, phụ thuộc nhiều vào vận may, ngoài thây ma ra những thứ phổ biến nhất gặp phải khi tìm kiếm nguồn vật tư là tất cả các loại ổ khóa! Những ổ khóa này làm cho việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn, từ đó gia tăng sự nguy hiểm khi đi tìm vật tư.

Tất nhiên, như trong các phim truyền hình thì nhân vật chính thường bắn bang bang bang ba phát súng nổ tung ổ khóa cửa khi gặp tình huống như vậy, sử dụng cách mở khóa cực kỳ bạo lực này, nhưng trên thực tế, trước hết chưa nói đến việc có thể lấy được súng ống hay không, cùng với như thế nào lấy được một viên đạn đặc biệt để mở khóa, nghĩ liến đây hắn liền cảm thấy có chút đau trứng, vậy tại sao không học tập một ít kỹ năng bẻ khóa đâu!

Trong khi Trần Phi suy nghĩ như vậy, điện thoại di động của hắn đã bắt đầu gọi điện cho dãy số trên thẻ, thực tế Trần Phi cũng không phải là người có tính cách quả cảm gì, lười biếng và không màng thế sự mới phù hợp hơn với hắn, nhưng mà bây giờ đã khác, bởi vì thời gian chuẩn bị còn lại của hắn không nhiều lắm, cho nên hắn có thể nghĩ ra cái gì phải được đưa vào hành động ngay lập tức, đối mặt với ngày tận thế, nếu còn không chịu chuyển từ phe giả tưởng sang phe hành động thì chết tiệt cũng chỉ có thể gia nhập vào phe thây ma thôi, cho nên không có gì để mà do dự.

Sau khi gọi điện thoại, cuộc gọi rất nhanh được kết nối, giọng nói của một người đàn ông có phần lười biếng phát ra từ điện thoại.

“Xin chào, đây là thằng hề mở khóa. Bạn cần mở khóa nghiệp vụ hay bạn cần sửa chữa và thay thế ổ khóa?”

Đối mặt với câu hỏi như vậy, Trần Phi trực tiếp đưa ra một câu trả lời khiến người ở đầu dây bên kia suýt sặc nước miếng.

“Tôi muốn học tập bẻ khóa, anh cần bao nhiêu tiền, cứ ra giá đi!”

“Hả? ....... Này, khà khà, Đội trưởng Trương! Anh lại nghịch ngợm rồi phải không? Tôi chưa nói sao? Tôi đã sớm rửa tay chậu vàng, hiện tại đang làm đều là kinh doanh hợp pháp có thủ tục đầy đủ, không tin anh có thể kiểm tra tôi mà, nếu có việc gì thì cứ nói thẳng với tôi, không nên đùa giỡn như vậy a!”

Trần Phi nghe xong trong lòng không còn gì để nói, thì ra người này trước kia cũng là người hành nghề a, nhưng điều này càng phù hợp với tâm ý của Trần Phi, bởi vì nó có thể chứng minh rằng người bên kia chắc chắn là người có thực lực.

“Tôi không phải đội trưởng Trương, tôi chính là muốn cùng anh học kỹ năng mở khóa, tôi muốn có thể trong vòng ba bốn tiếng đồng hồ nhanh chóng thành công những phương pháp này, tôi sẽ trả 8000 nhân dân tệ học phí, anh có nguyện ý hay không dứt khoát nói cho tôi một tiếng.”

“Ừm ... ít nhất là 12.000, dạy cho cậu thì tôi cũng phải gánh vác rủi ro.”

Trần Phi vốn dĩ cho rằng đối phương còn phải rụt rè một chút, nhưng anh chàng bên kia đồng ý không chút do dự, điều này khiến trong lòng Trần Phi không khỏi hết sức khinh bỉ anh ta.

Vị trí cửa hàng Thằng hề mở khóa nằm trong một sảnh thương mại rất nhỏ ở cổng phía nam của khu chung cư. Trần Phi dựa theo gợi ý tìm đến: Sau một hồi mặc cả kịch liệt, cuối cùng Trần Phi đã đạt được thỏa thuận với anh Hạo người mà trông giống như một tên trộm. Trần Phi chỉ cần trả học phí 11.000, anh Hạo sẽ dạy hắn cách sử dụng kẹp giấy và dây để mở khóa. Học nhanh thì chỉ mất một hai tiếng, chậm thì ba bốn tiếng, sau về cơ bản đã có thể thành thạo các thủ thuật, tất cả các ổ khóa nếu không quá phức tạp đều có thể mở bằng cách này.

Tuy nhiên, Trần Phi đã chứng minh bằng hành động rằng hắn không quá thích hợp để gia nhập gia đình khổng lồ này và trở thành một thành viên của nó, hắn dùng mất năm tiếng đồng hồ, làm anh Hạo dạy đến miệng đắng lưỡi khô mới miễn cưỡng nắm giữ được kỹ xảo mở khóa, còn lại chính là quá trình làm nhiều thì sẽ quen tay.

Trần Phi chưa bao giờ nghĩ rằng kỹ năng đầu tiên hắn thành thạo mẹ nó lại là bẻ khóa! Nếu người cha đã khuất của hắn biết chuyện này, đoán chừng sẽ muốn báo mộng tẩn hắn một trận.

Chờ Trần Phi về đến nhà đã qua hơn mười giờ tối, Nam Cung Cẩn mặc một bộ đồ ngủ vải lụa màu tím đang đứng dựa vào đống nước khoáng chất cao ngất bên cạnh ghế sô pha, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào tivi.

Những gì đang được phát trên TV là tin tức thời sự quốc tế, giới thiệu cơ bản về tình hình dịch bệnh hiện nay ở Hoa Kỳ, các quan chức vẫn nói rằng đây chỉ là một loại vi rút cúm mới, cực kỳ dễ lây lan. Tính đến 8 giờ tối tại Hoa Kỳ, số ca nghi ngờ nhiễm bệnh ở nước này đã vượt quá 200.000 người và có hơn 110.000 ca nhiễm được chẩn đoán mắc bệnh. Tổ chức Y tế Thế giới đã xác định virus này là một vấn đề lớn về sức khỏe và an toàn công cộng, kêu gọi tất cả các quốc gia phải xử lý nó một cách thận trọng và chuẩn bị trước cho sự lây lan của vi rút.

Ngay khi Trần Phi mở cửa, Nam Cung Cẩn liền nhìn về phía cậu, lúc này đôi lông mày thanh tú của cô đang xoắn vào nhau, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Trần Phi, hiện tại hệ thống giao thông trên toàn quốc đều bị đình chỉ, ngay cả các chuyến bay quốc tế cũng bị hủy, lần này vi rút có vẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chẳng lẽ virus thây ma mà cậu nói đều là thật? Tôi đã nhắc bố mẹ tích trữ nhiều thức ăn hơn, cũng không biết họ có nghe không, bây giờ thực sự rất muốn quay về ở bên bọn họ.”

Trần Phi nhìn bộ dạng của Nam Cung Cẩn lúc này, không khỏi thở dài một tiếng rồi bất lực nhắc nhở: “Chị Cẩn, tôi cảm thấy chị nên gọi điện cho bố mẹ mình khi chức năng liên lạc vẫn còn có thể sử dụng, kêu họ chuẩn bị nhiều thức ăn và nước uống nhất có thể, dù tốn rất nhiều tiền thì cũng phải làm như vậy, sau đó dặn dò bọn họ ngày mai nhất định không được ra ngoài cho dù tình hình có hỗn loạn đến đâu, cũng không nên tin tưởng bất cứ ai, chỉ nên ở trong nhà chờ đợi cứu viện.”

Lúc trước khi Trần Phi nói những thứ này, Nam Cung Cẩn vẫn có thái độ hoài nghi, nhưng cả ngày hôm nay Nam Cung Cẩn đọc được rất nhiều thông tin tin tức, linh tính của người phụ nữ cho cô biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

Trước sự nhắc nhở lần nữa của Trần Phi, Nam Cung Cẩn biểu hiện rất quả quyết, cô lập tức cầm điện thoại di động lên bấm số gọi điện cho ba mẹ, tình nguyện đến lúc đó bị ba mẹ mắng thì Nam Cung Cẩn cũng muốn làm theo phán đoán của mình.

Sự tín nhiệm của Nam Cung Cẩn làm cho trong lòng Trần Phi yên tâm một chút, sau đó hắn lại nhớ tới Mục Mỹ Tình đang tăng ca bận rộn trong bệnh viện, bởi vì có chút lo lắng cho nên Trần Phi lại gọi điện cho Mục Mỹ Tình, nhưng mà gọi ước chừng bảy lần cũng không liên lạc được.

Ngay khi Trần Phi thở dài và quyết định từ bỏ thì điện thoại di động của hắn nhận được một tin nhắn gửi đến, và người gửi không ngờ chính là Mục Mỹ Tình.

“Quá bận, không có thời gian, những gì cậu nói tôi đều nhớ.”

Những câu chữ ngắn gọn súc tích của Mục Mỹ Tình khiến Trần Phi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, kể từ bây giờ, đợt bùng phát virus thây ma đã bước vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp