Tang Thi Tuyệt Thành

Chương 6: Phong tỏa thành phố!


1 năm

trướctiếp

Edit+Beta: Serenity

Vào ngày thứ tư, virus TZ-S001 lần lượt xuất hiện ở thành phố Trung Nam. Ngày hôm đó có 36 trường hợp nghi ngờ và có 25 trường hợp cuối cùng đã được chẩn đoán chính xác. Vào ngày thứ năm của ngày hôm sau, số người lây bệnh được chẩn đoán chính xác đã tăng vọt lên nhiều hơn 300.

Sáng sớm ngày thứ năm, Bộ Y tế nhà nước đã chính thức lên tiếng thông báo tới toàn thể người dân loại vi rút cảm cúm mới TZ-S001 có khả năng truyền nhiễm cực kỳ mạnh, nhưng tạm thời vẫn chưa thể khẳng định được đường lây truyền. Bộ Y tế còn kêu gọi tất cả người dân nên ra ngoài càng ít càng tốt trừ khi thực sự cần thiết, sau khi ra ngoài thì phải tránh đến những nơi công cộng tập trung đông người, tốt nhất nên đeo khẩu trang và găng tay dùng một lần.

Nhìn thấy những tin tức này, trong lòng Trần Phi lại căng thẳng, dựa theo lời của hắn 12 năm sau, người nhiễm bệnh đầu tiên sẽ chết vào ngày thứ bảy, dưới ảnh hưởng của virus, “khởi tử hoàn sinh” trở thành một zombie đáng sợ chỉ có thể xuất hiện trong các bộ phim truyền hình trên TV. Mà Zombie xuất hiện đại diện cho sự bắt đầu thực sự của ngày tận thế. Thể vi rút này hoàn toàn bỏ qua thời gian ủ bệnh dài dằng dặc của người bị bệnh, lây lan thông qua nước bọt và máu sau khi cắn, điên cuồng lây lan với tốc độ kinh hoàng, không ai có thể ngăn cản được...

Cho đến bây giờ, ở trong nước cũng không thiếu những người có thể chuyển đổi bộ não nhanh hơn những người khác. Trần Phi đã xem qua một số diễn đàn và phát hiện đã có rất nhiều người thắc mắc về cái gọi là virút cảm cúm này. Bọn họ rối rít suy đoán có thể vi rút hoàn toàn không phải là vi rút cảm cúm giống như được đề cập ở bên ngoài. Nhưng Bộ Y tế trả lời như vậy là vì không muốn gây hoang mang trong quần chúng nhân dân, nhưng xét theo tình hình số người mắc bệnh trên cả nước bây giờ đã tăng vọt thì tình hình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng.

Một số cư dân mạng thậm chí còn trực tiếp đem những lời tiên tri của người Maya về ngày tận thế, một số người cũng bắt đầu đề cập có lẽ bọn họ nên tích trữ một số đồ sinh hoạt, sau đó trốn ở trong nhà, không ra khỏi cửa để tương đối an toàn.

Sau khi nhìn thấy những bài đăng và bình luận, Trần Phi càng thêm đứng ngồi không yên, bởi vì hắn đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh điên cuồng xuất hiện ở trong siêu thị một ngày sau. Cho nên hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng để hắn mua sắm, cho dù hắn đã tích trữ rất nhiều đồ đạc trước những người khác nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên như cũ.

Vì vậy Trần Phi không chút do dự mà rời khỏi nhà, lại lao vào siêu thị, muốn bổ sung thêm đồ dùng sinh hoạt và vật dụng cần thiết càng nhiều càng tốt, nếu phòng khách chứa không hết thì hắn sẽ chất đầy hết toàn bộ ở trong phòng của mình!

Sau khi ra ngoài, Trần Phi nhìn thấy rõ ràng trên đường phố có ít người đi bộ hơn, hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang. Nhưng trong lòng Trần Phi biết rằng thật ra loại vi rút này đã sớm ẩn náu trong cơ thể của hầu hết mọi người. Nhưng chỉ vì lý do thể chất nên rất nhiều người không thể trở thành vật chủ hữu hiệu của vi rút, sẽ không gây ra bất kỳ triệu chứng rõ ràng nào, chỉ là một số ít người thích hợp để trở thành vật dẫn vi rút và sau khi bị nhiễm vi rút mới lần lượt xuất hiện các triệu chứng.

Khi Trần Phi đến siêu thị, anh nhìn thấy số lượng khách hàng đông gấp mấy lần so với bình thường, cảnh tượng có cảm giác giống như nhìn thấy trong lễ kỷ niệm ngày thành lập siêu thị, nhưng trong siêu thị cũng không có một núi sản phẩm khuyến mại bán hạ giá.

Lúc này, Trần Phi chủ yếu mua chính là nước, sau đó là một số nhu yếu phẩm thường dùng hằng ngày. Mặc dù thức ăn, nước và thuốc mới là những thứ quan trọng nhất ở trong ngày tận thế nhưng Trần Phi cảm thấy hắn đã biết trước hết tất cả mọi chuyện nên phải có một số đặc quyền, ít nhất hắn phải sống phóng khoáng và tinh tế hơn những người khác. Ai biết sau này những thứ này lại có giá trị cao hay không đâu.

“Xin lỗi khách hàng, bên chúng tôi không còn gạo và bột mì trắng ở đây, chúng tôi đang gấp rút bổ sung.”

Khi Trần Phi đi ngang qua quầy tạp hóa, hắn nghe thấy vẻ mặt của người phụ nữ trung niên đang hướng dẫn mua hàng vô cùng áy náy xin lỗi một khách hàng. Nghe xong, trong lòng Trần Phi bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã sớm dự trữ gạo, bột mì trắng và cả dầu ăn nữa.

Khi nhiều người tụ tập ở khu vực tạp hóa, Trần Phi đã thành công cầm được 100 thùng nước lọc tinh khiết và nước khoáng. Còn về phần rau quả tươi, bởi vì không tiện bảo quản nên Trần Phi chỉ chuẩn bị một chút, sau đó trong lúc người hướng dẫn mua hàng còn kinh ngạc, Trần Phi đã trực tiếp lấy tất cả các loại rau khô ở khu rau khô thường không ai quan tâm!

Cách làm của Trần Phi nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số người, mười phút sau, nước khoáng và nước lọc tinh khiết cũng thông báo hết hàng. Trong khi đầu óc của mọi người còn đang hoang mang thì Trần Phi đã đến kệ hàng nơi tập trung mì sợi.

“Cái này, cái này, còn có cái này, tôi không thích mì sợi mỏng, tất cả mì sợi to ở trên kệ hàng, tôi đều lấy hết! Những loại hàng này đều gói lại hết cho tôi!”

Trần Phi vung tay vô cùng hào khí, ra lệnh, người hướng dẫn mua hàng đi theo phía sau lưng hắn cũng bắt đầu luống cuống tay chân, bỏ hết những đồ này vào trong giỏ hàng.

“Ha ha... em trai, cậu mua nhiều thức ăn, nước uống như vậy, có phải cậu biết chút ít gì không? Nói thật với cậu, tôi cảm thấy vi rút cảm cúm này có vẻ không bình thường đâu!”

Trần Phi đang đắm chìm trong cảm giác hào khí muốn mua gì thì mua thứ đó, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau lưng hắn.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn người nói chuyện với hắn là người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, dáng vẻ trông hơi gian xảo, ý định ban đầu của Trần Phi là phớt lờ người này, nhưng ánh mắt khẩn cầu của người đàn ông khiến lòng hư vinh của Trần Phi có chút thỏa mãn. Hiện tại các loại nguyên liệu cơ bản đều đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không cần lo lắng những vấn đề khác, cho nên do dự một lúc, Trần Phi mới trả lời người đàn ông trung niên.

“Tôi nói có lẽ anh cũng sẽ không tin, nhưng nếu anh đã hỏi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết. Đúng là loại virus này không phải là loại virus bình thường, nó sẽ giết chết rất nhiều người, tốt hơn hết anh nên chuẩn bị thêm đồ đạc để trốn ở trong nhà, như thế sẽ an toàn hơn một chút.”

Sau khi Trần Phi nói nhỏ những chuyện này vào tai người đàn ông trung niên, anh ta cũng đi về phía khu gia vị.

Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng của Trần Phi, đẩy kính, tự lẩm bẩm một mình: “Quả nhiên là như vậy, tôi biết rồi!”

Vì vậy, người đàn ông kia cũng bắt đầu mua rất nhiều mì sợi còn lại ở trên kệ hàng mà Trần Phi chọn.

Lúc trước Trần Phi đã bỏ qua khu gia vị, cho nên khi đi ngang qua, dáng vẻ Trần Phi giống như đang tỉnh mộng, hắn cảm thấy mình không chỉ muốn ăn no trong ngày tận thế mà còn phải ăn thật ngon! Hắn muốn làm một cái đầu cá ướp muối thật Nice!

Cũng bởi vì suy nghĩ này mà muối ăn và tất cả các gia vị trong khu gia vị đã bị Trần Phi lật thẻ bài và mang hết về nhà, đặc biệt là Lão Mẹ Nuôi và các thương hiệu tương ớt, tương gạo khác nhau. Sau khi đã hết trên kệ, hắn lại mua hơn chục thùng.

Sau khi chọn mua những thứ này, siêu thị đã chen chúc đông nghịt người, trên đầu chị phụ trách quầy thu ngân mồ hôi nhễ nhại, người xếp hàng thanh toán giống như càng ngày càng xếp hàng dài ra.

Mà một khách hàng lớn như Trần Phi, đương nhiên không cần xếp hàng thanh toán, bởi vì liên quan đến số lượng rất lớn, không chỉ có người giao hàng đến tận nơi, mà việc thanh toán cũng được người có chuyên môn kiểm tra. Trong lô hàng hóa này có rất nhiều đồ trang điểm hàng hiệu, khiến đợt mua sắm của Trần Phi lần này đã tốn cả 23 vạn tệ, nếu không phải cân nhắc đến không gian ở trong nhà, Trần Phi thật sự muốn tiêu hết số dư còn lại ở trong thẻ.

Về phần mấy thứ đồ Trần Phi chưa nghĩ tới, hắn cũng không hoảng loạn, bởi vì lúc đó hắn hoàn toàn có thể đổi lấy vật đổi vật mà!

...

Khi Nam Cung Cẩn nhìn thấy căn phòng đã hoàn toàn biến thành nhà kho, khuôn mặt xinh đẹp của cô gần như vặn vẹo vì tức giận, cô không rõ

sở dĩ Trần Phi làm tất cả những chuyện này là vì cái gì, nhưng nhất định không phải là mở siêu thị ở nhà, hơn nữa cô rất tò mò, không biết Trần Phi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Trần Phi nhìn Nam Cung Cẩn, cười ha ha nói: “Ha ha ... Chị Cẩn, thật xin lỗi, phòng khách và phòng của tôi đều chất đầy chỗ, thật sự không còn chỗ nào khác, cho nên những mỹ phẩm và băng vệ sinh đều đặt ở cửa phòng của chị. Nếu chị cần thì cứ tùy ý lấy, muốn dùng thì cứ tùy ý dùng, đừng khách sáo với tôi.”

Nam Cung Cẩn lười biếng dựa vào cửa, nhìn Trần Phi cười đầy ẩn ý, nói:

“Tiểu Phi Phi, cậu thật có lòng! Ngay cả chu kỳ của tôi cậu cũng biết. Không phải cậu có ý đồ gì với chị đó chứ? Hôm nay là ngày thứ năm rồi đó. Cậu biến nhà ở thành nhà kho, ảnh hưởng đến môi trường sống của những người thuê nhà như chúng tôi. Nếu đến ngày thứ bảy mà cậu không thể cho tôi và chị Tình một lời giải thích thỏa đáng, thì cậu đừng trách chị ra tay không lưu tình.”

Đối mặt với uy hiếp trần trụi này, Trần Phi theo bản năng co rụt cổ lại, trước đây hắn cho rằng mang theo hai đại mỹ nữ sống sót trong ngày tận thế sẽ rất tốt, nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ này của hắn vẫn chưa được cân nhắc kỹ càng. Nếu không trong khi hắn vừa phải cẩn thận với zombie, còn vừa phải cẩn thận với đồng đội mỹ nữ này, vậy thì hắn còn sống mỗi cọng lông thôi à, dứt khoát tham gia vào đại quân zombie luôn đi!

“Ôi? Chị Cẩn, đã trễ như vậy mà chị Tình vẫn chưa tan làm sao?” Trần Phi nhanh chóng chuyển chủ đề.

Nam Cung Cẩn lục tới lục lui những món mỹ phẩm mà Trần Phi đã mua, than nhẹ rồi mới trả lời lại: “Buổi tối bệnh viện thành phố quá bận rộn, thiếu nhân viên trầm trọng, cho nên tạm thời hôm nay chị Tình phải tăng ca đêm.”

Câu trả lời này khiến Trần Phi bất giác lo lắng cho Mục Mỹ Tình, khi vi rút bùng phát vào ngày thứ bảy, bệnh viện chắc chắn là nơi nguy hiểm nhất. Bởi vì rất nhiều người không kịp phản ứng nên virus đã tấn công qua người bệnh biến thành zombie. Trong chốc lát nó sẽ lây lan ra toàn bộ bệnh viện với tốc độ kinh hoàng, trong khoảng thời gian này, nếu Mục Mỹ Tình ở trong bệnh viện thì hoàn toàn là dữ nhiều lành ít!

Nam Cung Cẩn chọn ra một vài chiếc mặt nạ từ đống mỹ phẩm, hơi thất thần nhìn Trần Phi, trêu đùa nói: “Sao thế? Chị Tình không quay lại có vẻ cậu rất thất vọng? Chẳng lẽ một thế giới chỉ có hai chị em chúng mình không tốt sao?”

Trần Phi không biết phải nói gì trước những lời của Nam Cung Cẩn, nếu đổi lại là người đàn ông khác nghe thấy mấy lời trêu đùa của cô, đoán chừng đã phát thú tính mà nhào tới, nhưng Trần Phi đã có thể nhận ra sự thật. Chỉ cần hắn dám có bất kỳ suy nghĩ lớn mật nào, thì Nam Cung Cẩn nhất định sẽ đánh hắn thành người hình con bướm!

Trần Phi ho khan vài tiếng, không dám trả lời câu của Nam Cung Cẩn, nhanh chóng trốn vào trong phòng ngủ...

Vào lúc nửa đêm, người phụ trách việc cải tiến lại chiếc xe, thầy Trương gọi điện cho Trần Phi, nói với Trần Phi rằng bọn họ đã trang bị lại chiếc xe xong, nhưng bởi vì ông chủ không có ở đó vào ban đêm nên Trần Phi không có cách nào để trả tiền và lái xe trở lại, chỉ có thể chờ đến sáng ngày mai.

Trong lúc đó, Trần Phi không chỉ một lần nghe thấy tiếng xe ô tô ầm ầm ở từ đường phố bên ngoài cửa sổ truyền đến, thỉnh thoảng còn có tiếng máy bay gào thét bay qua. Sau khi dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đó là một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây chở đầy những người lính ăn mặc chỉnh tề với súng ống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Phi nghĩ tới một khả năng nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, sau khi xác nhận lại thì hắn phát hiện tất cả các chuyến bay từ thành phố Trung Nam đến các thành phố khác đều cho thấy không còn dư một vé nào, mà không chỉ vé máy bay mà ngay cả vé tàu hỏa và vé xe, toàn bộ đều hiện không còn vé, ngay cả lễ hội mùa xuân những năm trước cũng không có hiệu ứng như thế này.

Chuyện này chỉ có thể cho thấy rõ sự lây lan của virus đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, nên nhà nước quyết định muốn phong tỏa thành phố!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp