Cẩm Y Sát

Chương 5: Nhị ca (Muội muội, muội không nhớ nhị ca rồi sao?)


1 năm

trướctiếp

Phản ứng này khiến cho Linh Tê không lường trước được. Nàng ta lộ rõ vẻ bối rối, vô thức nhìn về phía sau tấm bình phong. Sau bốn bức mành thêu sơn thủy, một bóng người buông chén trà, không nhanh không chậm đứng dậy.

Linh Tê nhận được sự ra hiệu của Chỉ huy sứ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Vương cô nương, người đừng nói đùa!”

“Vương cô nương?” Vương Ngôn Khanh tựa trên gối ngọc, khẽ nghiêng đầu: “Ta là Vương cô nương?”

Ánh mắt nàng trong suốt thản nhiên, nhìn thấu tận đáy, không giống giả vờ. Linh Tê không chú ý nữa, nàng ta nhìn về phía bình phong, Vương Ngôn Khanh cũng quay đầu theo nhìn, lập tức thấy một bóng đỏ ánh lên mành sơn thủy. Bình phong tao nhã, màu sắc trên người kẻ đó lại cực kỳ chói mắt, cảm giác tồn tại đó không nhìn cũng biết.

Vương Ngôn Khanh không trông rõ mặt người đó, nàng chỉ có thể cảm giác được vóc người hắn rất cao, dáng người thẳng tắp, tất cả mọi người trong phòng đều rất sợ hắn. Vương Ngôn Khanh không hiểu gì hết, nàng ngơ ngác nhìn người đó. Hắn nhìn nàng một lúc rồi xoay người rời đi.

Sau khi người đó rời khỏi đây, nàng thấy rõ hai nha hoàn trước giường lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vương Ngôn Khanh im lặng nhìn vẻ mặt của hai người họ, hỏi: “Các người biết ta à?”

Sau khi Lục Hành ra ngoài thì lập tức gọi lang trung vào phủ. Cẩm Y Vệ hành tẩu trên lưỡi đao, sẽ thường xuyên bị vài vết thương không thể cho người ngoài biết. Những lúc như vậy không thể tìm thái y, chỉ có thể lén lút tìm lang trung. Mấy đời Cẩm Y Vệ Lục gia có đủ mọi biện pháp, sau khi Lục Hành vào kinh, đặc biệt đón mấy tên lang trung tin được từ An Lục tới.

Chốc sau, lang trung đã tới, hành lễ với Lục Hành. Lục Hành nhìn về phía phòng chính, ý bảo lang trung vào trong đó xem mạch.

Còn hắn thì ngồi lại trong phòng khách, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, lang trung lau mồ hôi bước ra, lão ta vừa thấy Lục Hành, đầu lưỡi liền không khỏi lắp bắp: “Chỉ huy sứ, vị cô nương này...”

Lục Hành ngồi trên ghế dựa bằng gỗ Tử Đàn, bình tĩnh chăm chú nhìn vào mắt lang trung: “Nàng ấy thế nào?”

“Cô nương ấy... hình như là mất trí nhớ.”

Lục Hành nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn lang trung. Lang trung cũng thấy bất thường, vội dập đầu lắp bắp nói: “Lúc cô nương rơi xuống đất được túi lưới giảm xóc, tạng phủ không xảy ra chuyện gì, nhưng phần đầu lại không cẩn thận đập vào đá, có lẽ cũng vì vậy mà mất trí nhớ. Tiểu nhân từng khám cho cô nương, cô nương biết đau, ngứa, cảm giác tứ chi bình thường, năng lực sinh hoạt cơ bản cũng có, chỉ là không nhớ được ai với ai.”

Lục Hành cười khẽ một tiếng: “Cái mất trí này của nàng ấy cũng trùng hợp thật!”

“Đầu là quý nhất, sau khi đập đầu thì bệnh trạng gì cũng có. Huống hồ chứng mất trí kiểu này của cô nương cũng không hiếm gặp. Trong y thư ghi chép, trước đây có người té ngã đập đầu, tỉnh dậy ngay cả phụ mẫu hài tử cũng không nhận ra, còn có người té ngã một cái, tư duy liền biến thành trẻ nhỏ. Vị cô nương này không quậy không la, chỉ là quên mất chuyện cũ trước kia cũng coi như là tốt rồi.”

Đầu ngón tay Lục Hành gõ gõ tay vịn, như có điều suy nghĩ, nói: “Đúng vậy, nếu thật sự quên thì cũng là chuyện tốt.”

Lang trung cúi đầu nhìn đất, không dò xét sắc mặt Lục Hành. Lục Hành suy nghĩ một lát, hỏi: “Tình hình này sẽ kéo dài bao lâu, có biện pháp nào không?”

“Chuyện này...” Lang trung lộ ra vẻ khó xử: “Chuyện trong đầu, ai cũng không nói chắc được. Có lẽ đợi máu bầm trong đầu cô nương tan hết sẽ hồi phục, cũng có lẽ... cả đời này cô ấy sẽ không hồi phục được nữa.”

Lục Hành im lặng một lát, lại bỗng cười rộ lên. Lang trung bị tiếng cười này làm cho sởn cả da gà, Lục Hành lại phất tay, giọng nói thong thả, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Xuống dưới kê đơn đi!”

Lang trung không đoán được ý của Lục Hành, bèn lấy can đảm hỏi: “Cô nương bệnh tình nghiêm trọng, không biết Chỉ huy sứ muốn thuốc gì?”

Thân thể Lục Hành thong thả ngửa ra sau, một cánh tay tựa ở trên ghế, mỉm cười nhìn lang trung: “Thuốc điều dưỡng.”

Lang trung hiểu rõ, bệnh của vị cô nương này không cần trị, chỉ cần kê chút thuốc bổ bồi dưỡng là đủ rồi. Lang trung chắp tay, lập tức có hạ nhân Lục phủ bước qua, dẫn lão ta đi sang một hướng khác.

Lang trung đi rồi, Lục Hành bóp bóp ngón tay, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện bắt đầu thú vị. Muội muội của Phó Đình Châu rơi vào tay hắn, mà nàng lại mất trí nhớ đúng vào thời điểm này. Lục Hành không tin quỷ thần, nhưng lúc này cũng cảm thấy là trời giúp hắn.

Lục Hành tính toán mọi chuyện trong đầu, tay lại bưng chung trà lên uống. Hắn vừa nhấp hai ngụm, nha hoàn Linh Tê đã hớt hải từ phòng chính chạy tới, hành lễ: “Chỉ huy sứ!”

Lục Hành buông chén trà, hỏi: “Dụ ra rồi à, nàng ta còn nhớ được cái gì?”

“Vương cô nương hỏi gì cũng không biết, ngay cả họ hay thậm chí là tên mình cũng không nhớ, chỉ nhớ được bản thân có một nhị ca, có quan hệ rất tốt với cô ấy.”

Lục Hành khẽ chậc một tiếng. Tình sâu như thế, hắn nghe cũng cảm động. Đáng tiếc, tên Phó Đình Châu đó phải cưới chính thê, một lời thâm tình này của Vương Ngôn Khanh đã định là cho chó gặm.

Lục Hành bảo: “Lại trở về dò la. Nếu nàng ta nhớ được bản thân có một nhị ca, vậy thư từ qua lại như nào, khả năng cao là có ấn tượng.”

Linh Tê chần chừ, vẻ mặt thoạt nhìn có chút kỳ quái. Lục Hành phát hiện ra, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Linh Tê muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng ta dùng chất giọng ‘một lời khó nói hết’, bẩm: “Chỉ huy sứ, vị Vương cô nương này... không được bình thường lắm. Cô ấy có thể nhìn ra vẻ mặt của chúng nô tỳ, nô tỳ tự nhận là che giấu rất tốt, nhưng cô ấy liếc mắt là đã nhìn ra nô tỳ đang nói dối.”

Linh Tê không phải thị nữ bình thường, nàng ta từng được Cẩm Y Vệ huấn luyện, cũng xem như là nửa nữ thám tử. Kết quả chưa được một hiệp đã bị Vương Ngôn Khanh nói thẳng mặt ‘Cô đang nói dối’, khiến cho Linh Tê Linh Loan đều cực kỳ kinh hãi.

Linh Tê Linh Loan biết chuyện phiền phức rồi, cho nên Linh Loan tiếp tục ở trong phòng ổn định Vương Ngôn Khanh, còn Linh Tê thì vội vàng chạy ra bẩm báo Chỉ huy sứ. Lục Hành biết trình độ của Linh Tê Linh Loan, hai người bọn họ có vô dụng đến đâu cũng không đến nỗi bị người bình thường nhìn ra tâm tư. Hiện tại, cả hai người họ lại bị nói như thế, xem ra vị dưỡng muội này của Phó Đình Châu quả là có chút bản lĩnh.

Lục Hành nổi lên chút hứng thú, hiếm khi muốn đích thân đi gặp người này. Hắn phủi phủi tay áo, đứng dậy bước ra ngoài. Lúc ra cửa, Lục Hành bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Nàng ta nói, nàng ta chỉ nhớ mình có một nhị ca?”

Vẻ mặt Chỉ huy sứ dường như có chút thâm ý, Linh Tê không hiểu, chỉ cẩn trọng đáp: “Dạ.”

Lục Hành đứng ngoài cửa, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên Phi Ngư phục, ánh vàng lóng lánh chói mắt người. Hắn đứng lặng một hồi, bỗng nhiên bấm ấn đường, không thể kiềm được mà cười ra tiếng.

Nhị ca...

Trên Lục Hành có một đại ca, lúc này đang ở quê nhà An Lục vì phụ thân giữ tròn đạo hiếu. Hắn ở nhà, cũng xếp thứ hai.

Đây không phải là trùng hợp sao?

...

Trong phòng, mặt trời chiếu sáng, hương thơm ấm áp mà nức mũi, lò hương sen ở góc phòng phả ra khói cuộn tròn bay lên. Vương Ngôn Khanh ngồi tựa vào giường, nàng im lặng cầm lò sưởi, ánh mắt lại lặng lẽ đảo qua khắp phòng.

Sau khi Vương Ngôn Khanh tỉnh dậy thì cái gì cũng không nhớ, nàng không biết mình là ai, cũng không biết những người trước mặt này là ai, chỉ có thể dựa vào bản năng động vật nguyên thủy nhất - nhìn mặt. Cho dù là người rừng không có văn hóa, nhưng khi gặp người xa lạ cũng có thể thông qua sắc mặt biểu cảm của đối phương mà phán đoán thiện ác. Vương Ngôn Khanh bây giờ cũng giống như một ‘người rừng’, nàng không có ký ức nên cũng không có hướng đi, chỉ đơn thuần dựa vào tin tức trên mặt để phán đoán xem đối phương có thiện ý hay là ác ý.

Vương Ngôn Khanh trải qua đoạn thời gian này đã nhận ra, tuy trong phòng có rất nhiều người, nhưng làm chủ là hai người tên Linh Loan và Linh Tê. Hồi nãy khi hai nữ tử này nói chuyện với nàng, có vô thức hỏi này hỏi kia, Vương Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt họ, bản năng cảm thấy họ không nói thật. Nhưng sau khi nàng nói ra thì hai nữ tử này giống như bị dọa cho phát hoảng, thị nữ tên Linh Tê đó lập tức chạy đi, chỉ còn lại Linh Loan canh giữ trước giường. Mà lúc này, cho dù xảy ra chuyện gì thì Linh Loan cũng không chịu nói chuyện nữa.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng việc Vương Ngôn Khanh quan sát nét mặt nàng ta. Linh Loan đứng ở bên giường, nàng ta cúi đầu, vặn tay, trên mặt không chút biểu cảm, dùng chuyện này cắt đứt sự thăm dò của ngoại giới. Linh Loan tự cho là bản thân mình che giấu tốt, nhưng trong mắt Vương Ngôn Khanh vẫn như là mực đen trên giấy trắng, nhìn thấy không sót gì.

Khóe miệng Linh Loan dẩu xuống, cằm căng chặt, mơ hồ có nếp nhăn. Tuy nàng ta rũ mắt, nhưng chân mày hơi nhăn lại. Vương Ngôn Khanh cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng vô thức cảm giác được, Linh Loan mím miệng, rụt cằm, nói rõ nàng ta đang kiềm nén cảm xúc của mình, chân mày nàng ta hơi nhăn, nói rõ bây giờ lực chú ý của nàng ta rất tập trung, đồng thời có hơi gồng. Vương Ngôn Khanh nhìn thân thể Linh Loan, quả nhiên, hai tay nàng ta nắm lại trước người, ngón tay chà nhẹ mu bàn tay.

Vương Ngôn Khanh cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: “Bây giờ cô rất căng thẳng à?”

Thân thể Linh Loan cứng đờ, động tác ngón tay lập tức dừng lại: “Không có.”

Biến hóa tứ chi và biểu cảm của Linh Loan đều rất nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, nhưng Vương Ngôn Khanh vẫn chú ý thấy, hồi nãy lúc nàng hỏi, mí mắt Linh Loan nhanh chóng giật lên một cái.

Nàng ta đang kinh ngạc, chứng minh Vương Ngôn Khanh hỏi đúng rồi.

Vương Ngôn Khanh thấy khó hiểu, rõ ràng bọn họ nói họ biết nàng, vậy tại sao còn tỏ ra căng thẳng và kinh ngạc? Vương Ngôn Khanh chăm chú tỉ mỉ nhìn Linh Loan, muốn tìm ra càng nhiều đầu mối hơn, nhưng không biết rằng lúc nàng đang quan sát người khác, có kẻ cũng đang quan sát nàng.

Lục Hành đứng ngoài phòng, nhìn thấy tất cả mọi việc vừa phát sinh. Linh Tê cung kính đứng sau lưng hắn, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ huy sứ, không phải chúng nô tỳ không cố hết sức, mà là vị Vương cô nương này cực kỳ tà môn. Nàng ta giống như biết thuật đọc tâm vậy, lần nào cũng có thể đoán được chúng nô tỳ đang nghĩ gì!” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lục Hành rất hứng thú khoanh tay, nghe vậy thì khẽ cười lắc đầu: “Không phải nàng ta biết thuật đọc tâm, mà là nàng ta có thể xem hiểu biểu cảm.”

Linh Tê càng thêm mơ hồ: “Nhưng mà rõ ràng Linh Loan đâu có biểu cảm gì đâu?”

“Không phải cứ khóc to cười lớn mới gọi là ‘biểu cảm’, có vài người có thể từ sự biến hóa da thịt cực nhỏ đã đoán được cảm xúc thật của người khác.” Lục Hành nghĩ đến những việc Vương Ngôn Khanh từng trải qua, lần đầu tiên trong đời sinh ra chút thương hại: “Nàng ấy còn nhỏ tuổi đã nhà tan cửa nát, sau đó ăn nhờ ở đậu mười năm. Có lẽ năng lực quan sát biểu cảm người khác là luyện được từ lúc đó. Bây giờ nàng ấy mất đi ký ức, nhưng bản năng thì vẫn còn.”

Linh Tê vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người có thể căn cứ vào biểu cảm nhỏ mà đoán nội tâm, nàng ta cau mày, cực kỳ khó xử nói: “Chỉ huy sứ, vậy nữ tử này có giữ lại không?”

Lục Hành nghe vậy thì khẽ mỉm cười, cất bước đi vào trong. Người thú vị thế, sao lại không giữ?

Vương Ngôn Khanh nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh thì vô thức quay đầu lại nhìn. Ánh nắng ngày đông tái nhợt sáng chói, một bóng người ngược sáng bước vào, phảng phất mang theo vầng sáng năm màu rực rỡ. Vương Ngôn Khanh thấy y phục màu đỏ thẫm của hắn thì lập tức nghĩ ra, đây là nam tử vừa rồi.

Hắn là ai, vì sao hắn lại trở về?

Lúc nàng vừa tỉnh lại, bọn họ có từng đối mắt, nhưng lúc đó Vương Ngôn Khanh không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, chỉ biết vóc người hắn rất cao, vai rộng chân dài, là một vóc người đẹp. Bây giờ hắn bước vào bình phong, Vương Ngôn Khanh mới phát hiện hắn không chỉ có vóc người đẹp, mà ngay cả tướng mạo cũng cực kỳ xuất chúng.

Người này mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặt hình trái xoan, là tướng mạo cực kỳ anh tuấn, cũng rất đoan chính, nhưng nước da kẻ này màu trắng lạnh, lại thêm một đôi con ngươi màu hổ phách, lúc nhìn người luôn lấp lánh trong veo, tựa có tình cũng giống vô tình. Đôi môi rất mỏng, khóe môi ẩn chứa nụ cười như có như không, khiến người ta lập tức sinh ra một loại cảm giác lạnh lùng bạc nghĩa.

Dựa vào thẩm mỹ trong quân đội mà nói, nước da của hắn quá trắng, hơn nữa vẻ ngoài đẹp đẽ lập tức có một loại cảm giác không đáng tin, không ổn trọng. Hắn không giống một quân nhân thẳng thắn cương nghị, mà giống một kẻ khẩu Phật tâm xà, chuyên làm loại chuyện đâm sau lưng người khác.

Vương Ngôn Khanh cũng chẳng biết vì sao bản thân mình lại theo bản năng đi so sánh tướng mạo của người này. Hình mẫu thẩm mỹ trong tiềm thức nàng là ai đây?

Vương Ngôn Khanh mờ mịt không hiểu, mà lúc này, Lục Hành đã ngồi đến bên giường nàng. Lục Hành nhìn ánh mắt ngơ ngác mờ mịt của Vương Ngôn Khanh, hắn bật cười, hỏi: “Muội muội, muội đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết tự nhiên, còn mang theo vẻ bất mãn khi bị lơ là, lập tức trấn áp toàn bộ người trong phòng. Linh Tê và Linh Loan giật mình nhìn về phía Chỉ huy sứ, bọn họ nghĩ đến việc Vương Ngôn Khanh có thể đọc biểu cảm thì lập tức cúi đầu, hận không thể kịp che mắt bịt tai mình.

Nghe thấy những lời này, trời mới biết bọn họ có còn cơ hội sống đến ngày mai không!

Nhưng Vương Ngôn Khanh không hề chú ý đến Linh Tê và Linh Loan, bởi vì toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào Lục Hành. Nàng nghe thấy xưng hô này, bản năng liền cảm thấy lấn cấn: “Ngài gọi ta là muội muội?”

“Đúng vậy.” Lục Hành mỉm cười, thân mật vuốt tóc nàng: “Muội không nhớ nhị ca rồi sao?”



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp