Cẩm Y Sát

Chương 2: Khanh Khanh (Dù nàng có thích hắn ta thì cũng không thể để bản thân làm thiếp)


1 năm

trướctiếp

Lúc Phó Việt mới đón Vương Ngôn Khanh nhập phủ cũng không nghĩ tới chuyện kết thân, thế nên bảo Phó Đình Châu và Vương Ngôn Khanh xưng hô huynh muội. Sau đó, hai đứa trẻ ở bên nhau một thời gian dài, Phó Việt càng nhìn càng thuận mắt nên mới có suy nghĩ đó. Nhưng Vương Ngôn Khanh đã quen gọi Phó Đình Châu là nhị ca nên cứ duy trì gọi như vậy mãi.

Hai người họ khác họ, không ai thật sự nghĩ Vương Ngôn Khanh là tiểu thư Phó gia, Phó Đình Châu lại càng không xem nàng là muội muội của mình. Hai người họ làm bạn mười năm, cùng bị Phó Việt mắng, cùng tới trường học đứng tấn. Phó Đình Châu gây họa Vương Ngôn Khanh giúp hắn canh cửa, thậm chí Vương Ngôn Khanh còn có thể giả chữ viết của Phó Đình Châu. Đối với Phó Đình Châu mà nói, quan hệ của Vương Ngôn Khanh và hắn còn thân thiết hơn những huynh đệ tỷ muội khác nhiều.

Dù sao thì Phó Đình Châu mới là cháu ruột của Phó Việt, nếu Phó Đình Châu không muốn thì Phó Việt cũng sẽ không có suy nghĩ muốn giữ Vương Ngôn Khanh ở lại Phó gia. Phó Việt nhìn ra Phó Đình Châu không ghét bỏ Vương Ngôn Khanh, thậm chí còn rất thân thiết với nàng, thế nên mới quyết định chuyện này thay cháu trai.

Chẳng qua, Phó Việt dạy dỗ cháu trai quá tốt, Phó Đình Châu ưu tú hơn cả tổ tiên, chuyện Phó Việt đã quyết định, Phó Đình Châu vẫn dám lật đổ.

Phó Đình Châu lật sách trong tay, tùy tiện đặt xuống, hỏi: “Sao lại muốn xem cái này? Trước kia muội không thích sách của người Tống.”

Vương Ngôn Khanh cười nói: “Không có gì làm, tùy tiện xem thôi.”

Nàng có thích hay không thích cái gì đâu, là Phó Đình Châu không thích.

Nàng ở Trấn Viễn Hầu phủ mười năm, gần như không có sở thích riêng của mình. Phó Đình Châu đọc sách gì nàng sẽ đọc sách đó, Phó Đình Châu thích trò chơi gì mới nàng sẽ học, Phó Đình Châu chính là toàn bộ cuộc sống của nàng. Hiện giờ Phó Đình Châu muốn cưới người khác, trong lòng Vương Ngôn Khanh vô cùng hụt hẫng, khi lấy sách không để ý lại cầm đúng quyển này.

Phó Đình Châu nhìn chằm chằm đôi mắt Vương Ngôn Khanh, cũng không tiếp tục hỏi mà nói: “Mùa đông năm nay lạnh, chân muội còn đau không?”

Người tập võ ít nhiều thường có chút bệnh tật trên người. Một lần, Vương Ngôn Khanh vì cứu Phó Đình Châu mà ngã từ trên ngựa xuống, từ đó chân bị tật, trời cứ lạnh là lại đau cẳng chân. Vương Ngôn Khanh lắc đầu nói: “Không sao. Nhiều năm như vậy, khỏi rồi.”

Phó Đình Châu duỗi tay, theo thói quen muốn chạm vào chân Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh đứng dậy châm trà, nhân tiện né tránh. Tay Phó Đình Châu ngừng trong không trung một lát, lặng lẽ thu về. Hắn lại nhìn Vương Ngôn Khanh một lúc rồi nói: “Những việc bưng trà rót nước này đâu cần muội làm. Mấy ngày không gặp, xa cách với nhị ca rồi?”

Phó Đình Châu nói những lời này nghe rất bình thường nhưng thật ra có ẩn ý. Sau khi trưởng thành, Phó Đình Châu rất ít khi tự xưng là nhị ca, hắn cũng đâu phải ca ca của Vương Ngôn Khanh, xưng như vậy làm gì? Cứ nhắc tới xưng hô cũ là hắn lại không vui.

Vương Ngôn Khanh cụp mắt, một lát sau nói: “Đâu có. Nhị ca làm việc có trình tự nhất, ta đương nhiên tin tưởng nhị ca.”

Dáng vẻ Vương Ngôn Khanh ôn hòa, giống như vừa rồi tránh hắn chỉ là việc ngoài ý muốn. Khó chịu trong lòng Phó Đình Châu dần tiêu tan, hắn nghĩ Vương Ngôn Khanh ở Phó gia mười năm, thỉnh thoảng quá đáng một chút cũng không sao. Huống hồ, nàng ghen thì mới chứng tỏ trong lòng nàng có hắn.

Chút tức giận còn sót lại của Phó Đình Châu cũng tiêu tan. Hắn nắm lấy cánh tay Vương Ngôn Khanh, kéo nàng ngồi xuống, lúc này Vương Ngôn Khanh không né tránh nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Đình Châu. Phó Đình Châu cảm nhận được làn da như tuyết lụa của lòng bàn tay nàng, chậm rãi hỏi: “Mấy ngày nay ta bận chuyện triều chính, không có thời gian tới thăm muội. Có phải có người tới đây nói gì không?”

Vương Ngôn Khanh ăn nhờ ở đậu mười năm, làm sao có thể không hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế này. Nàng buông mi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đâu có. Thái phu nhân và lão phu nhân đều đối xử với muội rất tốt, muội muội Phó gia có gì thì chỗ ta có cái đó. Ta thường lo lắng mình làm chưa đủ tốt, không thể báo đáp bọn họ, sao có thể tin mấy lời nói hươu nói vượn của người khác được.”

Vương Ngôn Khanh không phủ nhận tin đồn nhảm nhí trong phủ, dù sao thì nương hắn, tổ mẫu hắn như thế nào, bản thân Phó Đình Châu rất rõ, nhưng Vương Ngôn Khanh cũng thể hiện thái độ của mình. Sự khéo léo lanh lợi này khiến Phó Đình Châu rất vừa lòng.

Nhà nhà đều có cái khó của mình, Phó gia cũng không ngoại lệ. Thái phu nhân, lão phu nhân trong lời Vương Ngôn Khanh là tổ mẫu, mẫu thân của Phó Đình Châu. Hiện giờ Phó Đình Châu là Trấn Viễn Hầu, phu nhân của hắn mới có thể xưng là Trấn Viễn Hầu phu nhân. Việc này khiến cho Trần thị, thê tử Phó Châu không được làm Hầu phu nhân ngày nào mà trực tiếp thành lão phu nhân.

Vai vế Phó gia bị thổi phồng phải bắt đầu nói từ Phó Việt. Phó Việt Nam chinh Bắc chiến, thân cận thì ít mà xa cách thì nhiều, dưới gối chỉ có một nhi tử là Phó Xương, còn được dạy dỗ thành một kẻ ăn chơi trác táng. Thật ra Phó Xương có rất nhiều nữ nhi, Phó Đình Châu là nhi tử thứ hai con vợ cả của Phó Xương, phía trước còn có một đại ca, nhưng đứa bé đó chết yểu, mới năm tuổi đã bệnh chết, thế nên Phó Đình Châu là trưởng tôn trên thực tế ở Phó gia.

Lúc Phó Việt sắp chết, thà bỏ qua nhi tử, trực tiếp truyền lại hầu vị cho cháu trai năm ấy mới hai mươi tuổi, cũng không để Phó Xương kế thừa. Có thể thấy ông không thích Phó Xương đến mức nào. Ngoài mặt, Phó Việt lấy lý do là Phó Xương có tật, chân thọt, không thể tập tước. Chân Phó Xương đúng là có chút tật, nhưng bình thường căn bản không nhìn ra, hơn nữa, vết thương này còn do bị Phó Việt đánh mà thành.

Về lý mà nói, phụ chết tử kế, Trấn Viễn Hầu phủ lại không kế thừa theo luật pháp Đại Minh, nhưng Phó Việt là danh tướng Chính Đức triều, dẫn binh bốn mươi năm, có quan hệ rộng trong quân đội, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với Quách Huân, người đứng đầu danh giá, nói một tiếng với lễ bộ là lập tức có thể truyền lại tước vị.

Phó Việt xa cách với người thân, chuyện gì cũng bỏ qua lão thê, nhi tử con dâu, trực tiếp giao cho cháu trai, dần dần Phó gia cũng chất chứa không ít ân oán. Phó Đình Châu là huyết mạch ruột thịt, thái phu nhân, Trần thị sẽ không đối phó Phó Đình Châu, nhưng lại rất ghi hận với Vương Ngôn Khanh, người không hề có quan hệ huyết thống với Phó gia nhưng lại được Phó Việt sủng ái.

Mấy năm nay Vương Ngôn Khanh không ngừng bị Trần thị nói xấu, chẳng qua trước đây Phó Việt còn sống, không ai dám động vào Vương Ngôn Khanh. Phó Việt vừa chết, những oán hận đó lập tức không kiềm nén nữa.

Trần thị oán hận cũng là điều dễ hiểu, lão gia tử chuyên quyền độc đoán ở nhà cũng thôi đi, hôn sự của nhi tử bà, dựa vào đâu không hỏi người làm mẫu thân như bà mà trực tiếp quyết định? Vương Ngôn Khanh là một nữ nhân bình dân không biết từ nơi nào tới, dựa vào đâu mà gả cho nhi tử bà? Không thể nào. Phó Việt vừa chết, Trần thị đã vội vàng tìm dâu mới, trực tiếp dẫm đạp lên thể diện của Vương Ngôn Khanh.

Vương Ngôn Khanh không phải không biết Trần thị giận cá chém thớt với nàng, mười năm qua nàng liên tục thử lấy lòng thái phu nhân và Trần thị nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Tuy Vương Ngôn Khanh bất đắc dĩ, nhưng cũng không sốt ruột, bởi vì nàng biết, người có thể làm chủ trong Trấn Viễn Hầu phủ, trước đây là lão hầu gia, hiện giờ là Phó Đình Châu, hoàn toàn không liên quan gì tới phu thê Phó Xương.

Thế nên nàng không chút hoang mang, mãi tới khi Phó Đình Châu phản bội, nàng mới trở tay không kịp.

Nàng vẫn luôn cho rằng, nàng và Phó Đình Châu tâm đầu ý hợp, không cần nói cũng hiểu nhau.

Phó Đình Châu thấy Vương Ngôn Khanh vẫn luôn né tránh ánh mắt hắn từ khi hắn tiến vào thì trong lòng cũng biết Khanh Khanh tức giận. Phó Đình Châu lớn hơn Vương Ngôn Khanh ba tuổi, từ nhỏ đã ra vào quân doanh, quen nghe mấy chuyện thô tục, từ lâu đã biết nam nhân và nữ nhân sẽ xảy ra chuyện gì.

Năm hắn mười tuổi, khi bắt đầu có cảm giác về tình yêu nam nữ, Vương Ngôn Khanh tới bên cạnh hắn, hồi nhỏ hai người ngủ trưa trong cùng một phòng. Trong mắt hắn, Vương Ngôn Khanh càng lớn lên càng xinh đẹp, từ một tiểu nữ hài trở thành thiếu nữ băng tư ngọc cốt, nếu nói hắn không có cảm giác gì với Vương Ngôn Khanh, vậy thì chỉ có thể trách hắn có bệnh.

Nhưng, một thanh niên lêu lổng có thể chỉ cưới nữ nhân mình thích, còn một hầu gia, ngoại trừ tình cảm, còn phải suy xét rất nhiều chuyện khác.

Hôm nay trong triều ồn ào huyên náo hẳn lên vì đại lễ, người có liên quan đến Dương Đình liên tiếp bị xử lý, ai nấy trong triều đều cảm thấy bất an. Mà Võ Định Hầu Quách Huân lên như diều gặp gió vì liên tục ủng hộ hoàng đế, con đường làm quan thuận lợi, đã trở thành thủ lĩnh võ tướng có thể đối đầu với Nội Các.

Quan văn võ tướng là kẻ địch từ xưa, Phó Đình Châu không cần nếm trải cũng thuận lợi mọi bề, ở trên triều đình, không có mưu kế hoặc hai mặt lấy lòng sẽ rất nhanh chết.

Hắn cần Quách Huân, Quách Huân cũng cần hắn. Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi, mà tiền đề chính là hôn sự của hắn và Vĩnh Bình Hầu phủ.

Vĩnh Bình Hầu phu nhân là muội muội Quách Huân, hắn cưới nữ nhi của Vĩnh Bình Hầu, là chính thức đứng cùng một chiến tuyến với Quách Huân. Còn chuyện cưới nữ nhi nào của Vĩnh Bình Hầu, vị Hồng tiểu thư đó trông như thế nào… không quan trọng chút nào.

Chỉ cần là một người còn sống, rước đến Trấn Viễn Hầu phủ là được rồi.

Phó Đình Châu thừa nhận làm như vậy rất không tốt, nhưng thế giới của người trưởng thành chính là hiện thực xấu xí như vậy. Phó Đình Châu thong thả vuốt ve vết chai mỏng trong lòng bàn tay Vương Ngôn Khanh, nói: “Mấy ngày trước, có một đám dương đảng bị Cẩm y vệ điều tra ra. Thánh thượng cực kỳ vui mừng, bảo Lục Hành tạm thay chức chỉ huy sứ, chấp chưởng công việc ở Nam Trấn phủ ti. Tên Lục Hành đó… chính là một con chó điên, không ai trong triều là hắn không dám cắn, cũng chỉ có Võ Định Hầu có thể chống lại hắn. Đôi khi, để bảo vệ Hầu phủ, ta không thể không làm một vài chuyện. Khanh Khanh, muội hiểu không?”

Lòng Vương Ngôn Khanh lạnh đi, nàng biết, chuyện hôn sự không thể cứu vãn, nàng hoàn toàn bị vứt bỏ.

Ngón tay Vương Ngôn Khanh lạnh lẽo, một lát sau, nàng thấp giọng nói: “Ta hiểu.”

Trên mặt Phó Đình Châu lộ ra ý cười, hắn biết, tổ mẫu, mẫu thân sẽ không hiểu, nha hoàn trong nội trạch sẽ không hiểu, thậm chí bản thân Hồng tam tiểu thư cũng không hiểu, nhưng chắc chắn Vương Ngôn Khanh sẽ hiểu.

Còn chuyện Vương Ngôn Khanh có đồng ý hay không, Phó Đình Châu không muốn để ý. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Chuyện tới nước này, đã không cần để ý tới thân phận của Vương Ngôn Khanh nữa rồi. Phó Đình Châu biết mình có lỗi với Khanh Khanh, nhưng hắn không sợ, hắn vô thức tin rằng, dù hắn có làm ra chuyện gì thì Vương Ngôn Khanh cũng sẽ tha thứ cho hắn, mãi mãi đợi hắn ở chỗ cũ.

Nếu không, nàng còn có thể đi đâu? Ở kinh thành, nàng chỉ quen hắn. Thật ra không ít người ngoài biết nàng, dù sao thì nàng rất xinh đẹp, khiến người ta chú ý.

Mấy năm nay không ngừng có người tìm hiểu Vương Ngôn Khanh, nhưng đều bị Phó Đình Châu ngăn cản, thậm chí có người không biết xấu hổ, viện cớ Khanh Khanh là muội muội nuôi của hắn, muốn làm muội phu hắn. Lúc ấy Phó Đình Châu tức đến bật cười, trách bọn họ không biết tự lượng sức mình. Nhưng suy nghĩ đó thật kỳ lạ, Khanh Khanh định thân hay chưa thì liên quan gì tới bọn họ?

Dù sao Phó Việt cũng hiểu cháu trai mình, mười tuổi Phó Đình Châu đã bắt đầu coi Vương Ngôn Khanh là của riêng mình. Đây là quà sinh nhật tổ phụ tặng hắn, nàng xuất hiện ở lãnh địa của hắn đúng lúc tâm trạng hắn không tốt, thế nên vĩnh viễn là người của hắn. Những người khác muốn động vào, đừng có mơ.

Phó Đình Châu cảm nhận được lòng bàn tay như tái đi, đầu ngón tay lạnh lẽo như tuyết, trong lòng hắn thương tiếc, hiếm khi vi phạm nguyên tắc của chính mình, trấn an nói: “Khanh Khanh, muội yên tâm, trong phủ thêm một người hay bớt một người cũng sẽ không ảnh hưởng tới vị trí của muội trong lòng ta. Muội yên tâm.”

Đối với những người xuất thân từ nhà giàu như Phó Đình Châu, thê tử là thê tử, người yêu là người yêu, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Sau khi hắn cưới vị Hồng tam tiểu thư vào phủ, sẽ cho nàng ấy thể diện của Hầu phu nhân, khi gặp chuyện cũng sẽ chống lưng cho nàng ấy. Nhưng Vương Ngôn Khanh, không nằm trong phạm vi quyền lực của Hầu phu nhân.

Hắn hy vọng vị tam tiểu thư kia đừng ngu xuẩn đến mức động tay với Vương Ngôn Khanh. Hắn cần một con cờ chính trị, nhưng không muốn thay đổi trạng thái sinh hoạt của mình, đặc biệt không hy vọng sẽ thay đổi mối quan hệ của hắn và Vương Ngôn Khanh.

Lần này, Vương Ngôn Khanh không đáp lại, Phó Đình Châu cũng không tức giận. Khanh Khanh là người thông minh, nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Bởi vì vừa rồi nhắc tới một người nên Phó Đình Châu không thể không nhớ tới vài chuyện đáng ghét, sắc mặt hắn lạnh đi, nói với Vương Ngôn Khanh: “Mấy ngày này muội cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Vương Ngôn Khanh cảm giác được tâm trạng kỳ lạ của Phó Đình Châu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Đình Châu cười lạnh một tiếng, ánh mắt u ám nặng nề: “Không sao, chọc phải một con chó điên.”

Có mấy ai co thể kích thích cảm xúc của Phó Đình Châu đến vậy đâu? Vương Ngôn Khanh nhanh chóng đoán được điều gì, hỏi: “Là cẩm y vệ?”

Phó Đình Châu thở dài, thừa nhận: “Là Lục Hành. Chỉ huy tư binh mã Nam Thành xảy ra chút chuyện. Sắp tới, có thể hắn sẽ tới gây phiền phức cho Phó gia.”

Hóa ra là cẩm y vệ, Vương Ngôn Khanh lộ ra vẻ mặt đã hiểu, không hỏi thêm nữa. Nói linh tinh về cẩm y vệ cũng không phải chuyện sáng suốt, nếu không phải ở nội trạch Trấn Viễn Hầu, xung quanh toàn là người nhà thì Phó Đình Châu cũng sẽ không nói những lời này.

Cũng xuất thân từ võ tướng, nhưng cẩm y vệ lại hoàn toàn khác quý tộc. Trong giới, Phó Đình Châu là con cháu quan lớn, vừa sinh ra đã có tước vị trong nhà, phụ huynh lại đều nhậm chức trong quân, căn bản từ nhỏ đã quen biết. Mà cẩm y vệ, lo việc tuần tra truy bắt, nói cách khác là kiện các việc xấu quý tộc và quan văn làm, hai bên từ trước tới nay như nước với lửa.

Quý tộc cứ như vậy, hài tử hai nhà có thể không quen biết lẫn nhau, nhưng vừa sinh ra đã là kẻ thù, sau đó ngươi hố ta ta hại ngươi, không cần hỏi vì sao. Quý tộc và cẩm y vệ là kẻ thù trời sinh, tuy Vương Ngôn Khanh chưa từng gặp Lục Hành, nhưng cái tên này như sấm bên tai ở kinh sư. Bá tánh có thể không quan tâm thủ phụ là ai, hầu gia là ai, nhưng chắc chắn sẽ biết cẩm y vệ.

Năm nay Lục Hành mới hai mươi hai tuổi, đã giành được quyền chỉ huy sứ, quả thật sự đáng sợ. Hắn không giống với những đứa trẻ quý tộc lớn lên trong hoàng thành như Phó Đình Châu, Lục gia vốn dĩ thừa kế cẩm y vệ từ An Lục, tới Lục Hành đã là đời thứ sáu, cũng xem như có quyền thế ở An Lục. Làm chức vụ nguy hiểm như cẩm y vệ nhưng có thể truyền tới đời thứ sáu, còn không có sai phạm gì, có thể thấy ông trời đã định Lục gia phải có người tài.

Lục Hành, chính là người tài gom đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, đi theo Chính Đức Đế không có người thừa kế, Hưng vương tới kinh đăng cơ, một bước lên trời.

Nói tới quan hệ của Lục Hành và hoàng đế, phải nói tới tiên đế Chính Đức. Hiện giờ vị Gia Tĩnh hoàng đế không phải con nối dõi của tiên đế, mà là đường đệ, bởi vì Chính Đức Đế không lưu lại hài tử nào, bản thân cũng không có huynh đệ ruột nên ngôi vị hoàng đế này mới tới tay Gia Tĩnh. Nhiều thế hệ Lục gia quản lý vệ sở ở An Lục, thao luyện binh lính, sau đó Hưng Hiến vương, phụ thân Gia Tĩnh hoàng được phong tới An Lục, Lục Tùng - phụ thân Lục Hành được điều đến làm thị vệ ở Hưng Vương phủ, Phạm thị - mẫu thân Lục Hành cũng nhập vương phủ làm nhũ mẫu, nuôi nấng thế tử lúc đó là hoàng đế hiện giờ. Vì quan hệ gia đình nên từ nhỏ Lục Hành đã ra vào vương phủ, làm bạn với thế tử, quan hệ tốt giống như Phó Đình Châu với Vương Ngôn Khanh.

Hưng Hiến vương chết bệnh đương lúc tráng niên, truyền vương vị cho thế tử. Hai năm sau, miếng bánh nhân rớt từ trên trời xuống, ngôi vị hoàng đế vậy mà tới tay Hưng vương trẻ tuổi. Hưng vương vào kinh xưng đế, năm sau đổi hiệu thành Gia Tĩnh, Lục gia đi theo vào kinh thành, đảm nhiệm làm hộ vệ thân cận của hoàng đế. Phụ thân Lục Hành tài cán bình thường, mà Lục Hành lại mạnh mẽ, cương quyết, mười một tuổi hắn vào kinh thành, mười tám tuổi thi võ tiến sĩ, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi đã lập nhiều công lao, nhanh chóng thăng tiến. Năm nay mới có hai mươi hai tuổi, đã là chỉ huy sứ Cẩm y vệ.

Tuổi còn trẻ mà địa vị cao đã đành, đáng sợ hơn là, hoàng đế còn tín nhiệm hắn.

Nếu hắn chú ý tới Phó Đình Châu thì sẽ rất phiền toái.

Nhớ tới Lục Hành, sắc mặt Phó Đình Châu cũng trầm xuống, tâm trạng tốt cũng tan biến. Phó Đình Châu vỗ mu bàn tay Vương Ngôn Khanh nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở muội, thật ra cũng không có gì nên muội không cần lo lắng. Đã lâu muội không ra ngoài, có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Vương Ngôn Khanh yên lặng nhìn hắn, vừa rồi Phó Đình Châu vừa nói đừng tùy tiện ra ngoài. Quả nhiên, ngay sau đó Phó Đình Châu lại nói: “Yên tâm, có ta đi cùng. Mẫu thân có hẹn, cùng tới chùa Đại Giác dâng hương, nhân tiện thắp nén nhang cho tổ phụ.”

Câu cuối cùng Vương Ngôn Khanh nghe được khiến nàng biết không thể nào từ chối. Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Lão phu nhân hẹn ai?”

Phó Đình Châu hạ đuôi lông mày, hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Vĩnh Bình Hầu phủ.”

Lòng Vương Ngôn Khanh thoáng lạnh. Từ khi Phó Đình Châu tiến vào, nàng đã cảm thấy mình giống như đang ngâm mình trong hồ băng, không ngừng chìm xuống. Hiện giờ, nàng bị người ta dìm xuống nước, thậm chí không thể thở nổi hơi thở cuối cùng.

Phó Đình Châu có ý gì? Bảo nàng bái tiến chủ mẫu tương lai trước, hay là Vĩnh Bình Hầu phu nhân cảm thấy không yên tâm, muốn dằn mặt thiếp thất thay nữ nhi?

Vương Ngôn Khanh yên lặng một lát, bỗng nhiên máy môi cười nói: “Nhị ca, huynh và tẩu tẩu hiếm khi gặp nhau, phu thê hai người gặp gỡ, ta đi làm gì cho bị ghét?”

Lời Vương Ngôn Khanh còn chưa dứt đã cảm thấy cổ tay mình bị nhéo có chút mạnh. Vương Ngôn Khanh lạnh mặt, không kêu đau, cũng không cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên Vương Ngôn Khanh lộ ra vẻ mặt không vui rõ ràng như vậy. Phó Đình Châu cũng bị chọc giận, hắn phất tay áo đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lại không nhịn được nói: “Ngày kia dâng hương, Khanh Khanh, đừng quên.”

Dứt lời, hắn không màng vết thương trên tay Vương Ngôn Khanh có nặng hay không, xoay người rời đi.

Tiếng bước chân lộc cộc mạnh mẽ đều đặn đi xa, hắn đắm chìm trong cơn giận, thậm chí còn không để ý, hôm đó chính là sinh nhật Vương Ngôn Khanh.

Vương Ngôn Khanh quay mặt đi, nhìn tuyết trắng bị giẫm thành từng mảng ngoài cửa sổ, nước mắt đột nhiên tuôn trào.

Lúc đi, rõ ràng Hầu gia không vui, Vương Ngôn Khanh cũng rất lâu không gọi người vào, đám nha hoàn im như ve sầu mùa đông, không ai dám vào nhà. Vương Ngôn Khanh ngồi im một chỗ không biết bao lâu, nước mắt khô cạn, mắt đau nhức mới đứng lên, đi về phía giường bích sa.

Luyện võ nhiều năm dù sao cũng có tác dụng, Vương Ngôn Khanh mở hòm ra, không phát ra chút âm thanh nào. Nàng bình tĩnh bỏ y phục, bạc vụn vào trong, bình tĩnh đến chính nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ, nàng sớm đã lường trước được tất cả mọi chuyện, nghĩ tới vô số lần, đến nỗi hiện giờ không cần suy nghĩ cũng có thể dập khuôn mà làm.

Nói sao thì, rốt cuộc Phó gia cũng có ân với nàng, không có Phó gia, nàng căn bản không thể đọc sách luyện võ. Phụ thân cứu lão hầu gia một mạng, lão hầu gia cho nàng mười năm an ổn, sớm đã hòa nhau. Còn chuyện nàng thích Phó Đình Châu là một việc ngoài ý muốn. Cuộc đời phẳng lặng của nàng xuất hiện một nam tử cường thế, oai hùng, lạnh lùng nhưng dã tâm lại bừng bừng như vậy thì sao nàng có thể không thích hắn chứ? Thế nhưng dù nàng có thích hắn ta thì cũng không thể để mình làm thiếp.

Tình cảm của nàng với Phó Đình Châu đến đây đã tận, dừng lại tại đây, để mọi thứ kết thúc ở thời điểm tốt đẹp nhất. Ít nhất sau này già rồi, quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều có dáng vẻ mỹ lệ trẻ trung.

Vương Ngôn Khanh đóng gói đồ đạc cẩn thận, khi để vào lộ dẫn và hộ thiếp, nàng do dự.

Một khi quyết định, nàng sẽ không thể quay đầu lại. Thời gian nàng ở kinh thành, tình cảm mười năm của nàng và Phó Đình Châu, không thể nào cứu vãn được nữa.

Nàng không hối hận, nhưng trước sau vẫn không cam lòng. Nha hoàn nói đúng, một nữ tử cả đời có thể có mấy cái mười năm, nàng lưu lại năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất ở Trấn Viễn Hầu phủ, hiện giờ khuôn mặt đối thủ còn chưa nhìn thấy nàng đã chạy trối chết, thật sự quá uất ức.

Ít nhất nàng muốn xem xem, nữ tử có thể khiến hắn động tâm rốt cuộc trông như thế nào.

Vương Ngôn Khanh dần buông tay ra, cất tay nải đã đóng gói kỹ càng vào phía dưới cùng hòm. Nàng không giống các tiểu thư tay trói gà không chặt, nàng hiểu rõ nên thần không biết quỷ không hay trốn khỏi kinh thành như thế nào, nếu muốn, thậm chí hiện giờ nàng có thể đi ngay. Nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại một tia mềm yếu cuối cùng, nàng thỏa hiệp với chính mình, thầm nghĩ, chỉ cần trở về từ chùa Đại Giác, sau khi nhìn thấy chân dung thê tử tương lai của hắn, nàng sẽ đi ngay.

Coi như là lần từ biệt cuối cùng của nàng với kinh thành và thế giới quý tộc kỳ quái này đi.



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp