Cẩm Y Sát

Chương 10: Thật giả (Khanh Khanh, họ nói thật không?)


1 năm

trướctiếp

Mồng sáu tháng mười hai, Bảo Định phủ.

Cách đó không xa là cổng thành của Bảo Định phủ, thuộc hạ chắp tay hành lễ với Lục Hành và nói: "Chỉ huy sứ, phía trước chính là Bảo Định phủ."

Lục Hành gật đầu, nắm hờ dây cương nói: "Từ nay về sau đừng gọi ta là chỉ huy sứ. Trong chuyến này, ngươi mới là quan trên. Cha mẹ ngươi đã định hôn sự cho ngươi ở quê nhà. Bây giờ ngươi về quê lấy vợ. Đi về phía trước, sửa soạn tư thái của một quan tân lang, không cần để ý đến ta.”

Thuộc hạ nghe xong lòng bàn bay toát mồ hôi, hắn ta tên Trần Vũ Huyên. Vài ngày trước, chỉ huy sứ Lục đột nhiên gọi Trần Vũ Huyên đến và ra cho hắn ta một nhiệm vụ. Chỉ huy sứ đích thân ra mặt, Trần Vũ Huyên tưởng rằng có đại án, thoáng chốc trở nên trịnh trọng. Không ngờ, chỉ huy sứ lại sắp xếp cho hắn ta một nhiệm vụ có phần kỳ lạ.

Chỉ huy sứ bảo Trần Vũ Huyên cải trang về quê cưới vợ, còn Lục Hành sẽ đổi bí danh thành tùy tùng của hắn ta và trà trộn vào quân ngũ. Trần Vũ Huyên thấp thỏm không yên cả đường đi, hắn ta có phúc đức gì mà dám là chủ tử của Lục chỉ huy sứ? Nhưng chỉ huy sứ cứ khăng khăng nên Trần Vũ Huyên không dám trái lời chỉ có thể kiên trì đến cùng và trình lệnh bài Cẩm Y Vệ cho lính canh ở cổng Bảo Định phủ.

Trần Vũ Huyên về quê cưới vợ là giả, nhưng thân phận của Cẩm Y Vệ là thật. Hắn ta không dám kiểm tra hành lý của đoàn tùy tùng Trần Vũ Huyên, tức tốc để họ vào.

Lục Hành lẩn trốn trong quân ngũ tiến vào thành một cách êm xuôi. Hắn hãm ngựa, chậm rãi tản bước đến bên xe ngựa, cách lớp màn xe hỏi: "Khanh Khanh, vẫn ổn chứ?"

Vương Ngôn Khanh ngồi ở trong xe ngựa khẽ vén một khe hở, đáp: "Ta không sao. Nhị ca, đến Bảo Định phủ rồi sao?"

“Ừ, vào thành rồi.” Lục Hành nói: "Muội đi đường vất vả rồi, vết thương trên đầu không sao chứ?

Vương Ngôn Khanh lắc đầu, vốn từ kinh thành đến Bảo Định ngựa chạy ráo riết thì buổi tối đã đến nơi, nhưng Vương Ngôn Khanh lại bị chấn thương sau đầu, không được xóc nảy nên xe ngựa đi rất chậm, đến chiều nay mới tới Bảo Định phủ. Vương Ngôn Khanh làm liên lụy đến hành trình của Lục Hành, nàng vốn cảm thấy rất áy náy nên nào dám than mệt than đau: "Vết thương của ta không gây trở ngại. Nhị ca, thực tình huynh không cần lo cho ta, nhanh chóng điều tra vụ án của huynh quan trọng hơn.”

“Không sao.” Lục Hành thong thả nói: "Chỉ có một ngày, cùng lắm cũng chỉ là mất chút thời gian. Nhưng muội chỉ có một mà thôi. Nếu như khiến muội để lại bất kỳ mầm bệnh nào thì đó mới là không bù đắp được.”

Vương Ngôn Khanh mím môi, Lục Hành càng nói như thế làm nàng càng cảm thấy có lỗi. Lục Hành tranh thủ xung quanh không có người, giải thích với Vương Ngôn Khanh: "Tiếp theo chúng ta phải đến phủ Lương Vệ, có lẽ hắn không quen biết ta, nhưng để đề phòng nên muội không gọi được gọi tên, chức quan của ta trước mặt người khác, cứ gọi ca ca là được. Như hiện giờ chúng ta là Cẩm Y vệ hộ tống theo hầu người trong nhà Trần Vũ Huyên, theo chủ nhân về quê thành hôn. Ngang qua Bảo Định phủ thì hay tin Lương Vệ đã qua đời nên có lòng đến chia buồn. Lát nữa vào Lương phủ, muội không cần phải nói, chỉ cần quan sát biểu hiện của những người đó. Nếu có chỗ không ổn thì nhớ trong đầu, đến khi không còn ai thì nói với ta.”

Vương Ngôn Khanh gật đầu đồng ý: “Được.”

Trang phục Cẩm Y Vệ trên người Trần Vũ Huyên vô cùng bắt mắt, trên đường đi không kẻ nào dám khiêu khích bọn hắn, đoàn người nhanh chóng đến Lương phủ. Người nhà Lương Vệ nghe tin Cẩm Y Vệ từ kinh thành đến, vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vã ra ngoài nghênh đón.

Bước vào Bảo Định phủ, Lục Hành lùi về phía sau quân ngũ mà không nói gì với Trần Vũ Huyên. Chỉ huy đứng sau lưng Trần Vũ Huyên, áp lực quá lớn, hắn ta bất chấp tiến lên mừng rượu với người Lương gia, không dám có chút sơ sót. Lục Hành lẫn trong đám người, vẻ mặt thong thả tự nhiên, hắn cũng không đến gần đằng trước mà đến xe ngựa trước, đỡ Vương Ngôn Khanh xuống xe.

Vương Ngôn Khanh đẩy cửa xe, ngạc nhiên khi thấy Lục Hành đang đứng bên ngoài. Cô quét mắt nhìn mấy lượt, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, ta tự làm được.”

Các tiểu thư xinh xắn không ra ngoài cổng, cổng trong cũng không bước qua, đến việc lên xuống xe cũng phải nhờ người đỡ, nhưng Vương Ngôn Khanh đã tập võ từ khi còn nhỏ, chuyển động này không là gì đối với nàng. Vả lại, nha hoàn bình thường dìu nàng thì không sao, Lục Hành là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, làm sao có thể để hắn làm chuyện của hầu hạ người khác?

Lục Hành lắc đầu, tuy âm điệu không cao nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Vết thương của muội còn chưa lành, không được sơ suất.”

Nếu như chậm trễ hơn nữa sẽ thu hút sự chú ý của người khác, Vương Ngôn Khanh không còn cách nào khác đành phải cầm tay Lục Hành, chầm chậm xuống xe. Bàn tay Lục Hành vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, hắn dùng một cánh tay đỡ nàng mà không có chút run rẩy nào. Vương Ngôn Khanh tiếp đất nhẹ nhàng, không hề cảm thấy bị va chạm. Sau khi đứng yên ổn, nàng phát hiện Lục Hành không có ý định buông tay cho nên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca."

Lúc này Lục Hành mới buông tay nàng ra. Vương Ngôn Khanh khẽ thở phào, men theo đoàn người lặng lẽ quan sát xung quanh.

Trần Vũ Huyên và Lương gia đang hỏi han ở đằng trước, đứng ở vị trí đầu tiên là ba vị lão nhân, có vẻ là tộc lão Lương gia. Phía sau tộc lão là một phu nhân, phu nhân khoác áo tang, tuy rằng không có phấn son nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề. Bên cạnh bà ta là một thiếu niên độ mười sáu mười bảy, vóc dáng không khác gì nam nhân trưởng thành, nhưng cơ thể còn chưa phát triển, quần áo mặc hơi rộng.

Vương Ngôn Khanh dễ dàng đoán ra vị phu nhân đó chính là vợ kế của Lương Thiên hộ đã qua đời của Cẩm Y Vệ, người thiếu niên đứng sau đó có lẽ là tiểu nhi tử của Lương Vệ và Lương Văn thị. Tức là thiếu niên đó là nhi tử thân sinh của Lương Văn thị. Vương Ngôn Khanh liếc nhìn đám người phía trước, nhỏ giọng hỏi Lục Hành: "Nhị ca, hình như Lương Vệ có hai nhi tử mà, sao không thấy trưởng tử kia đâu?"

Tuy Trần Vũ Huyên không phải nhân vật to lớn gì, nhưng tốt xấu vẫn là Thiên hộ từ Kinh Thành đến, Lương Văn thị thân là nữ quyến còn phải nghênh đón tận cửa, nếu đại thiếu gia Lương gia ở nhà thì làm sao không ra mặt được? Lục Hành không nói gì mà lắc đầu, nói: "Đợi vào trong rồi xem.”

Thân phận hiện tại của Vương Ngôn Khanh là một người hầu bình thường trong phủ Thiên hộ, nàng không thể mặc quần áo quá lộng lẫy mà chỉ mặc một chiếc áo không bâu màu trắng có cổ đứng, bên ngoài khoác áo ba lỗ hồng phấn, phần dưới là váy mã diện xanh da trời. Một ‘tỳ nữ’ không thể mặc lông cáo, nhưng Lục Hành sợ Vương Ngôn Khanh lạnh nên mặc dù màu sắc của y phục nhã nhặn nhưng nhìn kĩ sẽ thấy chất liệu vải lót bên trong cực kỳ tốt, đặc biệt là tỷ giáp, giữa lớp xếp tầng xen vào lớp bông tinh tế, còn may thêm một vòng lông thỏ bên ngoài. Phần cổ của Vương Ngôn Khanh thanh mảnh, ngay cả có cổ áo đứng màu trắng che đậy thì cổ của nàng vẫn hiện lên nét thon mảnh, cùng với chiếc cằm nhỏ và gò má trắng nõn càng khiến nàng thanh lệ dịu dàng.

Một tuyệt sắc giai nhân như nàng đứng ở cổng trông bắt mắt hơn nhiều so với đoàn Cẩm Y Vệ mà Trần Vũ Huyên dẫn theo. Trần Vũ Huyên nghĩ bụng chào hỏi cũng được rồi liền đưa các ‘người hầu’ vào trong phủ. Trần Vũ Huyên đến chính điện phúng viếng, Lục Hành và Vương Ngôn Khanh là tùy tùng nên không cần tế bái, có thể tự do di chuyển.

Lương Văn thị và tộc lão Lương gia đều đứng quanh Trần Vũ Huyên, không ai chú ý đến họ. Hạ nhân Lương phủ biết họ đi theo khách quý đến từ kinh thành nên không dám cản trở. Lục Hành và Vương Ngôn Khanh có thể tùy ý đi lại trong Lương phủ cũng thuận tiện cho việc điều tra hơn là tiết lộ danh tính.

Nhà Lương Thiên hộ cha truyền con nối, Võ quan Ngũ phẩm. Cấp quan không cao, nhưng nếu không rời khỏi Bảo Định phủ thì cũng đủ sống cuộc sống vô cùng nhàn hạ. Lương gia trước sau có ba lối vào, lối vào đầu tiên là chính điện, phòng tiếp khách và nơi ở của hai nhi tử của Lương Vệ, lúc này đã được sửa thành linh đường. Quan tài của Lương Vệ đã được chôn cất nhưng cờ tang và nến đèn vẫn chưa được dỡ xuống. Lối vào thứ hai là nơi Lương Vệ và phu nhân Lương Văn thị chung sống, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh thùy hoa; lối vào thứ ba là tú lầu của Lương tiểu thư, tú lầu ở góc đông bắc, có một khu vườn nhỏ ở phía tây.

Những ngày tổ chức tang sự của Lương Vệ, có rất nhiều khách xa khác lạ đến cửa, người ra người vào trong Lương gia, nơi nơi đều lộn xộn nhưng như vậy càng thuận lợi cho Lục Hành và Vương Ngôn Khanh. Lục Hành trông như đi không mục đích, đến chỗ thanh tĩnh không người thì lập tức hỏi Vương Ngôn Khanh: "Thế nào, muội phát hiện được gì?"

Vương Ngôn Khanh chỉ nhìn thấy mấy người Lương gia một lần ở cổng phủ, nhưng cái nhìn đầu tiên luôn là quan trọng nhất, một lần đối mặt cũng đủ để nói lên nhiều thứ. Vương Ngôn Khanh sợ có người nghe trộm ghé sát vào người Lục Hành, hạ giọng nói: "Lúc Lương Văn thị nhìn thấy Cẩm Y Vệ đến thì hai mắt trợn to, lông mày trùng xuống, môi trên môi dưới khẽ khép mở, đến khi nghe Trần Vũ Huyên nói đến phúng viếng thì bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, môi cuối cùng cũng khép lại. Nhưng con mắt vẫn không ngừng liến thoắng nhìn xung quanh. Mặc dù Cẩm Y Vệ đến thăm quả thực chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng bà ta lại lo sợ quá rồi.”

Lục Hành nghe đến câu cuối thì bật cười, cũng chỉ có nàng mới dám nói Cẩm Y Vệ đến cửa không phải là chuyện tốt trước mặt hắn. Lục Hành hỏi: "Muội nghi ngờ Lương Văn thị?"

Vương Ngôn Khanh thở dài: "Nhị ca, huynh phán án bừa bãi vậy à? Ta chỉ đoán bà ta nghe thấy Cẩm Y vệ đến thì rất kinh sợ. Còn phần bà ta đã làm gì thì còn phải điều tra. Huống chi, không chỉ mình bà ta, nhi tử của Lương Vệ... "

Vương Ngôn Khanh hơi khựng lại, không biết nên xưng hô với người này như thế nào. Lục Hành thầm nghĩ mình đã vào Cẩm Y Vệ mười năm và đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói hắn phán án bừa bãi, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói: "Lương Bân."

Vương Ngôn Khanh nhìn lên, lườm nhẹ Lục Hành rồi nói tiếp: "Biểu hiện của Lương Bân không ổn lắm. Theo tính tình ở độ tuổi của hắn ta, khi nhìn thấy người từ kinh thành tới thế nào cũng kinh ngạc nhiên tò mò hơn là là sợ hãi mới đúng. Nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều rụt vai, cúi đầu không giao tiếp ánh mắt với ai. Hơn nữa, chỉ trong một lát mà Lương Bân đã sờ mũi mình ba lần. "

Lục Hành ừ hỏi: "Sờ mũi nói lên điều gì?"

“Chắc chắn Lương Bân có chuyện che giấu.” Vương Ngôn Khanh nói rồi khẽ thở dài: “Không cần thăm dò muội, mỗi người đều phản ứng khác nhau. Sờ mũi không có nghĩa là đang nói dối, không sờ mũi cũng không có nghĩa là không có nói dối. Phải cùng xem xét cả tình cảnh và hành động cụ thể."

Lục Hành cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Tạm thời thì hết rồi. Vẻ mặt của mấy vị tộc lão đó có chút ngượng nghịu, nhưng Lương Thiên hộ vừa chết, trong nhà lại lập tức loan tin thông dâm của đại nhi nữ. Việc họ muốn che giấu cũng có lý. Tình hình cụ thể như nào thì có lẽ sẽ phải đợi cho đến khi có thêm tin tức, chất vấn trực tiếp mới có thể phán xét."

Lục Hành gật đầu trả lời: "Được rồi. Ta vẫn đang rất thắc mắc tại sao Lương Bân lại sờ mũi. Đi thôi, đi tìm xem bọn họ đang che giấu điều gì."

Lục Hành và Vương Ngôn Khanh đang đứng nói chuyện trong hành lang, đúng lúc gặp một tiểu nha hoàn đang cầm một thứ gì đó đi từ phía đối diện đến. Lục Hành Đình gọi lại rồi ung dung đi tới, nói: "Trần Thiên hộ có chuyện muốn tìm chủ sự Lương gia. Lương Dung đang ở đâu?"

Lương Dung chính là trưởng tử của Lương Vệ, Lục Hành sớm đã tìm hiểu cặn kẽ về gia đình này. Tiểu nha hoàn nhìn thấy một nam nhân cao ráo tuấn tú đi đến hỏi han, mặc dù hắn ăn mặc bình thường nhưng khí chất quanh người nặng như núi nên tiểu nha hoàn theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lập tức ôm chặt thứ đó vào lòng, căng thẳng nói: "Nô tì không biết."

Vương Ngôn Khanh bước đến từ phía sau, Lục Hành đã quen với việc đi lại trong Cẩm Y Vệ. Cho dù hắn cởi bỏ Phi Ngư phục thì quan uy khiếp người trên cơ thể hắn cũng sẽ không biến mất. Vương Ngôn Khanh thúc nhẹ cánh tay Lục Hành, bắt chuyện nói: "Ngươi không cần sợ, bọn ta không phải người xấu. Bọn ta đi theo Trần Thiên hộ đến đây để phúng viếng. Thiên hộ nghe tin Lương đại nhân tráng niên mất sớm thì rất đau lòng nên có vài lời chân tình muốn nhắn nhủ Lương công tử, chẳng hay Lương Dung đang ở đâu? "

Thấy Vương Ngôn Khanh, tiểu nha hoàn thả lỏng một chút, nhưng bả vai vẫn căng thẳng: "Nô tì thật sự không biết. Đại thiếu gia đã mất tích mấy ngày trước rồi."

Lục Hành và Vương Ngôn Khanh nghe vậy đều ngạc nhiên. Vương Ngôn Khanh và Lục Hành đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng hỏi: "Mất tích?"

"Đúng vậy. Tháng trước đại thiếu gia đi thăm bạn bè, sau đó không trở về nữa. Phu nhân sai người đi hỏi thăm khắp nhà tân bằng cố hữu nhưng không có ai nhìn thấy đại thiếu gia."

Lục Hành oai vệ không thay đổi, hỏi: "Mất tích thì sao không báo quan?"

Cho dù Lục Hành không cố ý gây áp lực, thì lời hắn hỏi cũng cũng y hệt kẻ thẩm vấn. Tiểu nha hoàn càng thêm sợ sệt, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Phu nhân nói đại thiếu gia nhân chỉ ham vui, chắc chỉ một khoảng thời gian nữa sẽ về ngay, không cần báo quan."

Vương Ngôn Khanh âm thầm nhướng mày, nữ nhi trong nhà thông dâm, Lương Văn thị một mực trình đến quan phủ, còn chuyện lớn như trưởng tử của vợ đầu mất tích thì bà ta lại bảo không cần báo quan. Xem ra Lương Văn thị đang che giấu rất nhiều thứ.

Vương Ngôn Khanh từ không tiếp tục nhắc đến điều này nữa mà nhẹ nhàng hỏi: "Việc Lương Dung mất tích đúng là khiến người ta sốt ruột. Không biết Lương Dung sống ở đâu vậy? Bọn ta đến xem thử xem, nói không chừng có thể giúp được.”

Người ngoài muốn vào xem phòng của thiếu gia nhà mình thì lẽ ra tiểu nha hoàn phải từ chối mới đúng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt vui giận khó đoán của Lục Hành thì không dám nói ‘không’. Nàng dè dặt chỉ về một hướng: "Phòng của đại thiếu gia ở đằng kia, chính là gian bị khóa cửa."

Vương Ngôn Khanh nhìn về phía sân trước, bị khóa rồi… Xem ra nơi này càng ngày càng khả nghi. Vương Ngôn Khanh cười trấn an tiểu nha hoàn rồi hỏi: "Các ngươi phát hiện Lương Dung mất tích khi nào?"

"Ba ngày trước, phu nhân thấy đại thiếu gia nửa tháng không về nhà nên lập tức sai người ra ngoài hỏi thăm. Lúc đó mới phát hiện thiếu gia không hề đến nhà bằng hữu, bên phía họ hàng thân thích cũng không gặp luôn.”

"Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Lương công tử là khi nào?"

Tiểu nha hoàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Hôm mười bảy. Đại thiếu gia ra ngoài rất sớm. Người hầu thấy liền vấn an nhưng đại thiếu gia không trả lời. Phu nhân còn vì chuyện đó mà không vui nữa."

Lục Hành khẽ híp mắt, đột nhiên hỏi: "Ngươi nhớ rõ ngày nào của tháng trước vậy à?"

Lục Hành vừa hỏi, tiểu nha hoàn liền sợ hãi, khớp hàm bất giác run lên, vội nói: "Không phải nô tỳ giở trò mà là hôm đó phu nhân về nhà mẹ đẻ, cho nên nô tỳ mới nhớ rõ ngày nào."

Trong lòng Vương Ngôn Khanh khẽ động, hỏi: "Ngày mười bảy tháng mười một không phải dịp đặc biệt, Lương phu nhân về nhà mẹ đẻ làm gì? Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của Lương phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tì không biết. Phu nhân không cho ai đi cùng mà chỉ dẫn theo nhị thiếu gia. Buổi sáng đi thì buổi tối đã về rồi."

Lục Hành hỏi: "Sao lại nói chỉ mang theo Lương Bân?"

Tiểu nha hoàn cảm thấy câu hỏi này kỳ quái quá, móc ngón tay, bối rối đáp: "Thì là chỉ mang theo nhị thiếu gia. Phu nhân ngại tên lão nô đánh xe hôi thối, không cho đi theo, bảo nhị thiếu gia đánh xe đi."

Lương phủ cũng được xem như gia đình trung lưu. Mặc dù không thể so với những gia tộc tam công cửu khanh* gọi nô sai tỳ nhưng cũng không giống với các gia đình bình thường, chỉ vì kế sinh nhai mà phải vất vả bôn ba. Nhà bọn họ cũng có trù nương* cùng nô bộc, nhưng nếu nuôi thêm người chỉ để đánh xe thì đối với Lương gia mà nói cũng chẳng mấy thỏa đáng.

*Tam công cửu khanh: Gia tộc cực lớn, có nhiều nhân vật quan chức làm to.

*Trù nương: Nữ đầu bếp

Cho nên nữ quyến Lương gia khi đi ra ngoài đều do nô bộc trong nhà kiêm chức xa phu đánh xe. Nếu không tin tưởng nô bộc thì có thể để nam đinh làm cũng được. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng Vương Ngôn Khanh cảm thấy hành động của Lương Văn thị quá mức rồi, phu quân vừa mới mất, bà ta vô duyên vô cớ về nhà mẹ đẻ làm gì kìa?

Lục Hành hỏi đến câu trả lời mà mình muốn, thấy tiểu nha hoàn không hỏi được gì nữa liền ra hiệu cho nàng rời đi. Tiểu nha hoàn như được ân xá, lật đật ôm đồ bỏ chạy. Đến khi người đã đi xa, Lục Hành hỏi: "Lời nàng ta nói là thật chứ?"

Vương Ngôn Khanh nói: "Không thấy dấu hiệu nói dối."

“Vậy tức là nói thật rồi.” Lục Hành giơ tay áo lên, bước nhẹ chặn đi hơi lạnh bay đến từ nơi đầu gió. Hắn thở dài không hiểu, nói: "Lương Vệ qua đời, đại nhi tử Lương gia biến mất, đại nhi nữ thông dâm. Lương gia trong khoảng thời gian này đúng là năm hạn bất lợi mà.”

Vương Ngôn Khanh bĩu môi nói: "Nhị ca, nếu cái gì huynh cũng biết thì tại sao lại phải thăm dò ta?"

“Làm gì có.” Lục Hành cầm tay Vương Ngôn Khanh, giống như sóng nước khóa chặt Vương Ngôn Khanh, nghiêm túc nói: "Rất nhiều bí mật chỉ có Khanh Khanh mới có thể giúp ta hỏi ra. Có lẽ bọn họ đã nói gần xong rồi, đi thôi, về đằng trước xem thế nào.”

Lục Hành và Vương Ngôn Khanh quay trở lại sân trước mà không kinh động đến bất cứ ai, lặng lẽ đi vào phòng khách. Trần Vũ Huyên thấy chỉ huy sứ quay lại thì thở nhẹ một hơi. Mặc dù đã quay lại nhưng chỉ huy sứ không ra mặt nữa. Điều này khiến Trần Vũ Huyên cũng sắp không giả vờ nổi nữa.

Hắn và Lương Vệ chỉ có duyên về hai mặt, nói một cách tỉ mỉ thì quả thực chẳng có chút giao tình nào. Dù xã giao nhiều lời cũng đến lúc nói hết. Lương gia không để ý đến những người ra vào sau lưng, vài tên tùy tùng thôi mà, có gì phải chú ý đâu. Mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào Thiên hộ Trần trẻ tuổi và đầy triển vọng đến từ kinh thành trước mặt này

Tộc lão quan sát sắc mặt Trần Vũ Huyên, hỏi quanh co: "Trần Thiên hộ, ngàu trên đường về quê lại không quên đến tiễn Lương Vệ một chuyến như vậy thực sự khiến ta rất cảm động. Không biết lần này Trần Thiên hộ đến Bảo Định còn có điều gì khác không?"

Tộc lão nói xong, ánh mắt của Lương Văn thị cũng theo đó mà nhìn chằm chằm Trần Vũ Huyên. Trần Vũ Huyên và Lương Vệ chỉ phối hợp làm nhiệm vụ vài năm trước, không tính là giao tình thân thiết. Trần Vũ Huyên đi ngang qua Bảo Định, vào thắp cho Lương Vệ một nén hương, thế là đủ nghĩa khí, nhưng hắn còn ở lại Lương gia cùng người Lương gia trò chuyện hồi lâu. Với động thái như vậy, vài vị tộc lão Lương gia và Lương Văn thị đều cảm giác Trần Vũ Huyên còn có ý định khác.

Trần Vũ Huyên đến từ kinh thành... có phải ở kinh thành đã loan tin tức gì rồi không? Phải biết rằng vị trí Thiên hộ của Lương Vệ cho đến nay vẫn chưa được xác định, cụ thể truyền vị như thế nào thì còn phải chờ các nhân vật lớn trong kinh thành phê chuẩn.

Trần Vũ Huyên khẽ quét mắt về phía sau và nói: "Cũng chẳng có việc gì. Dọc đường hay tin Lương Vệ huynh qua đời, cảm thấy thế sự vô thường nên đặc biệt đến đảnh lễ."

Trần Vũ Huyên cứ giả ngớ ngẩn không chịu nói, tộc lão sốt ruột, ngập ngừng hỏi: "Bọn ta thấp cổ bé họng, chẳng hay chiều hướng ở kinh thành. Không biết mấy ngày qua Lục đại nhân khỏe không?”

Trần Vũ Huyên liếc nhanh về phía góc phòng khách, gượng cười: "Lục đại nhân vẫn ổn."

Tộc lão ‘ồ’ một tiếng và lại hỏi: "Đô chỉ huy sứ thì sao?"

“Trần đại nhân cũng khỏe mạnh, suôn sẻ."

Tộc lão muốn lôi kéo làm quen người kinh thành, ra vẻ quan tâm hỏi: "Nghe nói năm nay Lục đại nhân lại thăng cấp, Lục đại nhân mới hai mươi hai mà đã ra vào Nam Trấn phủ ti, đúng là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. Hình như Lục đại nhân vẫn chưa lấy vợ, Lục đại nhân có số làm quan thuận lời như vậy… Chẳng hay muốn lấy tiểu thư nhà nào?”

Trần Vũ Huyên đã không còn giữ được nụ cười trên mặt, bàn luận chuyện riêng tư trước mặt quan trên, hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ chém. Trần Vũ Huyên vội ho một tiếng, nghiêm nghị nói: "Đây là việc riêng của chỉ huy sứ, ta thân là cấp dưới chỉ có thể san sẻ với chỉ huy sứ, không được quá giới hạn.”

Người Lương gia nghe vậy lật đật dừng chủ đề, cười gượng. Lục Hành đứng ngay cửa nghe đám người rảnh rỗi này bàn tán tại sao hắn không lấy vợ, sau khi nghe đủ rồi mới chậm rãi nói: "Trần Thiên hộ, chúng ta đã ở lâu như vậy nhưng hình như vẫn không thấy trưởng tử Lương Vệ, Lương Dung. Không biết Lương Dung ở đâu?"

Trần Vũ Huyên cuối cùng cũng nghe thấy chỉ huy sứ lên tiếng, trong lòng thầm thở phào một hơi, nhanh chóng bắt lời: "Đúng thế, đại thiếu gia quý phủ đâu rồi? Sao còn chưa thấy hắn?"

Lương Văn thị có chút chột dạ, nói xen trước mặt tộc lão: "Lương Dung ham chơi, mấy ngày trước đã bỏ nhà đi. Hôm nay thiếp mời ba vị tộc lão ra đây chính là muốn bàn bạc về chuyện này."

Tộc lão nghe vậy cũng vuốt râu gật đầu nói: "Đúng vậy. hôm nay lão hủ được đại phu nhân mời đến bàn nghị sự trong phủ, tình cờ gặp được Trần Thiên hộ đến phúng viếng, thật đúng là duyên phận."

Vương Ngôn Khanh đứng đó nghe một lát, lúc này nhẹ giọng tiếp lời: "Bỏ nhà ra đi không phải chuyện nhỏ. Một người lớn như Lương Dung đột nhiên bỏ đi như vậy, có phải gặp chuyện gì khó khăn không?"

Trong phòng khách đột nhiên vang lên giọng nói của một thiếu nữ, mọi người trong Lương gia đều nhìn nhau, ngập ngừng nhìn Trần Vũ Huyên: "Trần đại nhân, đây là..."

"Đây là..." Trần Vũ Huyên mở miệng lại không biết nên giới thiệu như thế nào. Đây là nữ nhân do chỉ huy sứ đưa tới, trên đường đi bọn họ tận mắt nhìn thấy chỉ huy sứ chăm sóc nàng từng li từng tí. Trần Vũ Huyên không dám gọi nàng là tỳ nữ. Nhưng nếu giới thiệu là biểu muội đường muội của mình, hắn sẽ vô tình lợi dụng chỉ huy sứ, Trần Vũ Huyên không có gan đó…

Trần Vũ Huyên do dự nên trong chốc lát không biết nên nói thế nào. Sau nó người hà họ Lương hiểu lầm sự chần chừ của hắn mà tự động có thông tin, một vẻ mặt ngầm hiểu trong lòng. Trần Vũ Huyên thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, bọn họ biết cái gì rồi? Đám người này cũng không nên hại hắn chứ!

Trần Vũ Huyên thăm dò nhìn về phía cửa, chỉ huy sứ đứng chắp tay sau lưng dưới ánh đèn sáng tỏ, ngược ánh sáng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm thấy ánh mắt không rõ cảm xúc của hắn đặt trên người Trần Vũ Huyên.



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp