Ngàn Vạn Loại Tâm Động

Chương 5: Loại thứ năm.


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Trong ba giây thời gian, Nhan Thu Chỉ liền hiểu được ý tứ trong câu nói này của Trần Lục Nam.

Cô nghẹn lại, vẻ mặt vô cùng tế nhị.

Cái gì ăn cơm trước đi?

Cô vừa mới là cái ý đó sao, cô tuyệt đối không có. Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ mở miệng hỏi: "….Trong não anh có tinh trùng sao?"

Trần Lục Nam: "…."

Anh trầm mặc một lát, nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: "Thử xem?"

……….

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên với bộ mặt dày của Trần Lục nam, người này đã hơn một năm không gặp, là ham muốn không được thỏa mãn sao?

Cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam, không nói nên lời. Hai mắt cô mở vừa to vừa sáng, trong mắt không có bất kỳ lực uy hiếp nào, ngược lại là thêm một tia quyến rũ u ám.

Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt, không nói gì nhiều với cô.

Sau khi ăn cơm xong, để tránh việc vận động sau bữa ăn, Nhan Thu Chỉ giao nhiệm vụ rửa bát cho Trần Lục Nam rồi tự mình quay trở về phòng.

Thậm chí cô còn chốt cửa nữa.

Nghe tiếng then cài cửa vang lên, Trần Lục Nam khẽ nhếch môi cười.

Sau khi trở về phòng Nhan Thu Chỉ cảm thấy khóa cửa không ngăn được Trần Lục Nam, huống hồ là cô há miệng mắc quai, vừa mới uống canh gà ngon tuyệt do người ta nấu.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây, Nhan Thu Chỉ mở cửa ra và đi vào phòng để quần áo.

Cô phải thu dọn đồ đạc để mang về, thật ra ở phía biệt thự cũng không thiếu thứ gì cả.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ đã hơn một năm không trở về, nhưng chỉ cần cô yêu cầu, quần áo và phụ kiện thậm chí cả sản phẩm chăm sóc da mới nhất sẽ được chuyển đến tận tay cô.

Cô cũng không phải là một người phụ nữ sẽ tiết kiệm tiền cho Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ tiêu tiền sẽ không bao giờ nương tay.

Đây là một cuộc trao đổi quà tặng giữa quan hệ vợ chồng nhựa của bọn họ.

Nhưng có một số thứ mà Nhan Thu Chỉ mang đi bất cứ đâu, cô cần cất giữ nó thật tốt.

Khi Trần Lục Nam bước ra khỏi phòng bếp, những gì anh nhìn thấy là cánh cửa đang mở.

Anh hơi nhướng mày, bước vào bên trong thì phát hiện người không có ở trong phòng, nhưng cửa phòng để quần áo lại đang mở.

Lúc trước khi sửa sang lại căn hộ, thực tế có vài căn phòng, nhưng Nhan Thu Chỉ có quá nhiều quần áo, cũng không cần phòng cho khách vì vậy liền bảo người sửa phòng đó thành phòng để quần áo, thông với các phòng khác.

Trong cả căn hộ, ngoại trừ phòng làm việc, chỉ có phòng ngủ nối liền với một phòng để quần áo.

Rộng rãi sáng sủa và vô cùng xa xỉ.

Khi Trần Lục Nam bước tới cửa, anh nhìn thấy Nhan Thu Chỉ đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cô đang cầm chiếc điện thoại di động cũ trên tay, lông mi rũ xuống, đang tập trung quan sát.

Màn hình điện thoại di động nhỏ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, tôn lên đôi mày thanh tú của cô.

Nhìn từ bên cạnh, Trần Lục Nam vẫn có thể nhìn thấy hàng mi chớp chớp của cô, cùng với chiếc váy ngủ dán sát trên cơ thể của cô, chiếc váy ngủ được làm bằng tơ lụa, một cử động nhỏ cũng có thể phác họa được dáng người xinh đẹp của cô.

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào đó một lúc, nghiêng người thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng tắm.

………….

Đợi khi cô thu dọn hành lý xong ra khỏi phòng để quần áo, người đàn ông đã tắm rửa xong và đang dựa vào tủ đầu giường đọc tài liệu.

Cô liếc nhìn, có chút tò mò.

Nhan Thu Chỉ nhấc chăn lên leo lên giường, không nhịn được mà tò mò hỏi: "Anh đang xem cái gì thế?"

"Kịch bản."

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, quay đầu lại nhìn anh: "Do ai viết vậy?"

Trần Lục Nam nói với cô bằng một giọng nói ôn nhu hiếm có: "Bác Ngọc."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ càng thêm hứng thú nói: "Kịch bản mới của anh ta sao?"

"Ừm."

Bác Ngọc là một trong những nhà biên kịch có thực lực trong suy nghĩ của nhiều người, những kịch bản của anh ta luôn có một phong cách riêng, mới lạ nhưng không hề lố và khiến người ta không thể ngừng lại được.

Nhan Thu Chỉ rất thích chuyện của anh ta, Bác Ngọc cũng đã từng xuất bản một cuốn sách, Nhan Thu Chỉ với tư cách là một người hâm mộ sách, tự nhiên đã mua không ít, chỉ có một điều đáng tiếc là không có cuốn sách ký tên nào cả.

Bác Ngọc không mở các buổi ký tặng và cũng hiếm khi lộ mặt trước công chúng, anh ta là một nhà biên kịch tương đối thần bí.

Sau khi nghe được những lời khẳng định của Trần Lục nam, sự quan tâm mà Nhan Thu Chỉ kìm nén từ từ mở rộng ra và trở nên bành trướng hớn, cô hoàn toàn không muốn kiềm chế chút nào.

Cô chúi đầu về phía Trần Lục Nam và cúi đầu nhìn xuống.

Nhan Thu chỉ vừa mới tắm xong, mùi sữa dưỡng thể bôi lên người cô vẫn chưa tiêu tan, thậm chí cô còn đang trong thời kỳ bốc hơi nồng nặc.

Khi cô nghiêng người tới, hơi thở của Trần Lục Nam đầy mùi đó, rất nồng và ngọt ngào, không hăng mà rất hấp dẫn.

Nhưng cô không nhận ra bất cứ điều gì, Trần Lục Nam đã đọc đến trang thứ hai rồi, Nhan Thu Chỉ đưa tay lật lại để đọc tóm tắt nội dung và nhân vật.

Cô lại gần, tóc của cô vô tình chọc vào cổ của Trần Lục Nam, hơi ngứa ngáy.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, kịch bản bị khép lại.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì vậy, em còn chưa đọc xong mà."

Trần Lục Nam trực tiếp đặt kịch bản lên bàn trên đầu giường, trầm giọng nói: "Đi ngủ thôi."

"….."

Nhan Thu Chỉ nhìn tư thế anh nằm xuống, nhất thời không nói nên lời: "Anh ngủ kệ anh, em đọc kệ em."

Nói rồi, cô nghiêng người muốn lấy kịch bản, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Trần Lục Nam nắm lấy.

Lòng bàn tay anh có hơi nóng, làm bỏng làn da mỏng manh trên cổ tay cô.

Ngay lúc Nhan Thu Chỉ muốn nổi giận, vừa cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt của Trần Lục Nam, cô dừng lại, nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó đột nhiên thoát khỏi lòng bàn tay anh, nắm chặt cổ áo, mặt đỏ bừng mắng: "Lưu manh."

Trần Lục Nam chuyển ánh mắt rời khỏi chỗ đó, dừng lại trên mặt cô, hiếm thấy anh không biến cái danh "lưu manh" trở thành sự thật.

Anh cũng không biết là câu kinh nào đã sai, đột nhiên giải thích nói: "Ngày mai đọc tiếp."

Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, khi cô kịp phản ứng lại, Trần Lục Nam đã tắt đèn ở phía bên cạnh anh rồi.

Cô hoảng hốt vài giây, sau đó chậm rãi nằm xuống giường, sau khi vươn tay tắt đèn, Nhan Thu Chỉ nghĩ như thế nào thấy cũng không đúng.

Theo quy trình bình thường, Trần Lục Nam không nên nói với mình - em không cần phải xem, dù sao xem xong rồi em cũng không diễn ra được các kiểu mới đúng?

Nhan Thu Chỉ dụi dụi đôi mắt chua xót của mình, trong lòng thầm nghĩ: - Hôm nay Trần Lục Nam hình như là người rồi.

Ngày hôm sau, Nhan Thu Chỉ bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô sờ sờ điện thoại, chui vào trong chăn trả lời, giọng nói vẫn có chút khàn khàn nói: "Alo." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Chị Manh nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn đang ngủ sao?"

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, nói "ừm" một tiếng: "Sao vậy ạ?"

Chị Manh cũng không thèm để ý đến chuyện cô ngủ nướng đến chín giờ nữa, nhanh chóng nói: "Dậy đi tắm rửa đi, chị sẽ bảo Châu Châu qua đón em đến công ty."

"Có chuyện gì sao ạ?"

Chị Manh trả lời, thấp giọng nói: "Buổi trưa hôm nay có một bữa tiệc, em cần lộ diện đó."

Nhan Thu Chỉ chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, tò mò hỏi: "Chị có ý gì?"

Chị Manh: "Một nhãn hàng muốn chọn người đại diện, nhưng tạm thời vẫn chưa quyết định được, buổi trưa chỉ là một bữa ăn bình thường thôi, xuất hiện nhiều một chút cũng là điều tốt."

Nhan Thu Chỉ không có nhiều ý kiến về điều này.

Cô đồng ý, hỏi: "Nhãn hiệu nào?"

Chị Manh nói ra một cái tên, Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên mở to mắt: "Em sẽ dậy ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đợi khi cô mặc xong váy chạy ra khỏi phòng thì vô tình nhìn thấy Trần Lục Nam đang ở nhà.

Cô ngạc nhiên trong hai giây, cũng không hỏi thêm, đi đến uống cạn cốc nước trong phòng bếp rồi rời đi.

Ngay khi Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn lên liền nhì thấy hình ảnh cô đang cúi người để đeo giày.

Để gặp phía nhãn hiệu, cũng vì để thân cận với nhãn hiệu, hôm nay Nhan Thu Chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy đen dài mỏng và ôm sát cơ thể cô.

Trên tay cô cầm một chiếc áo khoác, cô chưa kịp mặc vào.

Khi cúi xuống, có thể nhìn thấy hết cả dáng người xinh đẹp.

Mặt trước lồi và mặt sau cong lên, eo không có ngấn mỡ, xương bắp chân đều và đẹp, trắng sáng.

Trần Lục Nam cau mày, còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Thu Chỉ đã quay đầu nhìn anh nói: "Hôm nay anh không ra ngoài sao?"

"Muộn chút."

Nhan Thu Chỉ "ồ" một tiếng, vẻ mặt bình thản nói: "Em còn có việc, đồ đạc anh chuyển về cho em là được rồi, buổi tối em sẽ về thẳng biệt thự."

Ngay khi Trần Lục Nam định trả lời, cánh cửa đã đóng lại.

Khi anh ngước mắt lên nhìn lần nữa, tất cả những gì còn lại đối với anh là cánh cửa khép lại không thương tiếc. Lần đầu tiên anh phản ứng chậm vài giây, đưa tay lên dụi mắt.

Khi Nhan Thu Chỉ đến công ty, thời gian vẫn còn sớm.

Cô và Chị Manh thảo luận về công việc của mình trong khoảng thời gian tiếp theo, sau đó mới bắt đầu đi ăn tối cùng chị Manh.

Trên đường đi, Chị Manh vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Có thể sẽ gặp được rất nhiều người quen đó, có rất nhiều nữ minh tinh muốn giành được vị trí người đại diện này."

Nhan Thu chỉ nói "ừm" thể hiện cô đã hiểu rồi.

Ánh nắng ngoài cửa xe chiếu vào, xuyên qua cửa kính thật ấm áp.

Tối hôm qua Nhan Thu Chỉ đã ngủ một giấc rất ngon, tâm tình thoải mái quan sát người đi đường hai bên, khóe môi nhếch lên, trong mắt măng theo ý cười.

Chị Manh vô tình quay đầu lại nhìn cô, chỉ cảm thấy rằng mấy ngày không gặp Nhan Thu Chỉ dường như đã xinh đẹp hơn một chút rồi, thậm chí da của cô cũng được cải thiện nữa.

"Hai ngày nay em nghỉ ngơi như thế nào?"

"Vẫn tốt."

Chị Manh gật đầu: "Vậy tốt rồi, chị thấy da mặt của em tốt hơn nhiều đó."

Nhan Thu Chỉ cứng đờ người, thuận tay sờ sờ mặt mình nói: "Có sao?"

Chị Manh nhìn cô nói: "Tự em không cảm thấy sao?"

Nhan Thu Chỉ không do dự nói: "Không có."

Chị Manh: "….."

Khi Nhan Thu Chỉ và Chị Manh đến bữa tiệc tối, không ngạc nhiên gì khi nhìn thấy "người quen".

Mọi người đang ngồi ở giữa, trò chuyện cười đùa cùng với nhau.

Trước khi cô còn chưa đi đến, Quan Hà ở đối diện đã mỉm cười dịu dàng với cô.

"Thu Chỉ, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"

Trên mặt Nhan Thu Chỉ mang theo nụ cười giả tạo, lười biếng nói: "Cũng khá tốt."

Quan Hà nghĩ thầm: "Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi không tồi nhỉ?" Cô ta vén mái tóc của mình, để lộ phần xương quai xanh rõ ràng, có chút tiếc nuối nói: "Không giống như tôi, mấy ngày nay bận đến nỗi chân không chạm đất luôn."

Nhan Thu Chỉ nói "ừm" rồi không nói gì thêm.

Khuôn mặt Quan Hà hơi sững lại, một lần nữa cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô. Vài người nghệ sĩ ngồi xung quanh cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người họ nói chuyện qua lại như vậy.

Quan Hà không nản lòng, tiếp tục nói: "Có phải Thu Chỉ cũng có hứng thú với người đại diện này không?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, hờ hững nói: "Cô không có hứng thú vậy cô ở đây để làm gì?"

"Trước khi hỏi chuyện cậu có thể mang theo não được không?"

Sắc mặt Quan Hà tái mét.

Điều cô ta ghét nhất không phải là thái độ này của Nhan Thu chỉ, mà là câu nói cuối cùng đó, ba chữ "không có não" có lực sát thương vô cùng lớn đối với Quan Hà, cô ta điều mà cô ta ghét nhất chính là người khác nói với cô ta như vậy.

Cô ta gia nhập giới giải trí một cách tình cờ sau khi tốt nghiệp cấp ba, trình độ học vấn thấp.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn là cô ta thường xuyên nói ra ý kiến của mình khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười, có một lần ở trong một bữa tiệc khá quan trọng, cô ta đã dùng sai thành ngữ, còn gây hiểu lầm cho nhiều người.

Sau đó, cô ta bị giới truyền thông đánh giá là nghệ sĩ thiểu não nhất.

Sau đó, biệt hiệu này không thể vứt bỏ được nữa.

Thật ra nếu Quan Hà an phận một chút thì còn dễ nói chuyện, nhưng cô ta lại thuộc loại người không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, đến cuối cùng lại là người mất mặt.

Đây là câu chuyện mà nhiều nghệ sĩ và cả những người hâm mộ trong giới đều biết.

…..

Quan Hà bị cô kích thích, tính tình thay đổi rất lớn: "Cô có đầu óc, cô cao thượng như vậy? Cũng vẫn là ra ngoài làm gái thôi."

Ngay khi vừa nói xong, biểu cảm của tất cả các nghệ sĩ khác cũng trở nên tồi tệ hơn.

"Quan Hà."

Có người hét lên: "Cô đang nói cái gì vậy?"

"Đúng vậy, ai làm gái chứ, đây là công việc của chúng ta, chúng ta chỉ cần theo lưu trình bình thường ăn một bữa cơm thôi mà."

"Chúng ta đều là nghệ sĩ, ăn cơm cùng phía thương hiệu thì đâu có gọi là làm gái cơ chứ."

Xung quanh có người lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là không có mang theo não mà."

Quan Hà nghe những lời bàn tán xung quanh, cắn chặt môi nắm chặt lấy quần áo, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Nhan Thu Chỉ không để ý đến lời khiêu khích của Quan hà, cô cúi đầu nghịch điện thoại di động của mình chờ đợi.

Phía thương hiệu vẫn chưa tới, cũng khó tránh được trong phòng Vip lại loạn thành như vậy.

Một lúc sau, người của phía thương hiệu đã xuất hiện, các tranh chấp trong phòng Vip hoàn toàn biến mất, một khoảng im lặng dần.

Sau khi chào hỏi, Nhan Thu Chỉ an tâm ngồi ở vị trí của mình, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Đột nhiên, chủ để không biết tại sao lại quay lại trên người Nhan Thu Chỉ.

Cô nhướng mắt, đôi lông mày thanh tý lấp lánh dưới ánh đèn.

Sau vài câu nói chuyện, Nhan Thu Chỉ nhìn rượu được đưa tới, cô cúi đầu, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Phía thương hiệu nhìn cô như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cô Nhan là một người sảng khoái."

Nhan Thu Chỉ khẽ cười, khi ly thứ hai được đưa tới, cô ôn hòa từ chối: "Rất xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt."

Nhân viên phụ trách thương hiệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc rồi nói: "Hẳn là không đến mức đó, cô Nhan thử uống thêm một ly xem xem? Mọi người đều uống nhiều rồi."

Quan Hà cũng ở bên cạnh nói: "Đúng đó Thu Chỉ, tôi mời cô một ly, trước đây chuyện người đại diện đó vẫn chưa bao giờ nói rõ ràng với cô."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn phía thương hiệu, sau đó lại nhìn Quan Hà.

Vẫn không động đậy.

Quan Hà giơ cái ly lên không trung, nhìn cô không có động đậy, vô cùng xấu hổ.

Cô ta mím môi, cố ý nói: "Thu Chỉ, không phải là cô không muốn uống chứ?"

Vừa nói xong, những người xung quanh nhìn Nhan Thu Chỉ như thể đang xem một vở kịch vậy.

Loại cục diện cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống này, người bình thường đều sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Nhan Thu Chỉ cũng không phải là người bình thường, cô nhướng mày cười lạnh lùng, khoanh tay hỏi: "Cô nghĩ cô có quyền sao?"

Cô lạnh lùng nói: "Cô mời tôi uống rượu tôi phải uống sao?"

Sắc mặt Quan Hà tối sầm lại, cô ta bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc: "Thu Chỉ, cô đang nói cái gì vậy? Tôi là thực lòng muốn xin lỗi cô."

"Ồ."

Nhan Thu Chỉ chậm rãi uống một ngụm nước trái cây nói: "Vậy tôi lấy nước trái cây thay rượu, tôi nhận rồi, cô cũng uống rượu được rồi."

"….."

Mọi người thất kinh nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ rằng Nhan Thu Chỉ lại không nể mặt người khác như vậy.

Phía thương hiệu cũng bị thao tác của Nhan Thu Chỉ che mờ mắt rồi, sắc mặt sa sầm, bị sợ không hiểu chuyện của cô làm cho tức giận rồi.

"Cô Nhan, đừng mời rượu không uống muốn uống rượu phạt nữa."

Nhan Thu Chỉ khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ không ăn, anh ăn đi."

Phía thương hiệu: "Cô…."

Những người ở xung quanh không kìm được mà phá lên cười.

Nhan Thu Chỉ lười biếng để nói chuyện vô nghĩa với nhóm người này, ban đầu vì hứng thú với người đại diện nên cô mới tới, nhưng nếu là người phụ trách thương hiệu như vậy thì người đại diện này cô cũng không cần nữa.

Nghĩ rồi, cô lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.

Ngay sau khi cánh của phòng Vip được mở ra, Nhan Thu Chỉ đã ngẩn người.

Cô nhìn người đột nhiên xuất hiện trong những người này, không khống chế được ngữ khí mà hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp