Ngàn Vạn Loại Tâm Động

Chương 4: Loại thứ tư.


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Sau khi từ chối Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô nhanh chóng cất điện thoại di động đi, quay đầu lại nói: "Đi, đi mua sắm đi."

Thẩm Mộ Tình trợn mắt há hốc mồm chứng kiến hàng loạt hành động ngổ ngáo của cô, nghẹn họng.

"Cậu vừa từ chối chồng của cậu sao?"

"Nếu không thì?"

Thẩm Mộ Tình chớp chớp mắt nhìn cô: "Tại sao cậu không đồng ý vậy?"

Nhan Thu Chỉ hỏi ngược lại: "Tại sao tớ lại phải đồng ý chứ?"

Thẩm Mộ Tình: "Dù sao đó cũng là chồng của câu, hẹn cậu đi ăn cơm cậu cũng không đi, cậu không sợ quan hệ vợ chồng của hai người không hài hòa sao?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ nhướng mày, vén mái tóc xoăn ra sau tai cười nói: "Không ngại nói với cậu, sinh hoạt của vợ chồng tớ khá hài hòa đó."

Thẩm Mộ Tình: "…."

Thật là tuyệt vời.

Nhan Thu Chỉ muốn đi mua sắm, với tư cách là một người bạn tốt đương nhiên là Thẩm Mộ Tình sẽ đi cùng cô vô điều kiện, dù sao người ta dù có không ăn cơm cùng nhay thì cũng vẫn có sinh hoạt vợ chồng bình thường thôi.

Không giống như cô ấy.

Hèn mọn.jpg

Nhan Thu Chỉ người chiếm ưu thế thượng phong trong khoảng thời gian ngắn của Trần Lục Nam tâm trạng vô cùng tốt, cô mua đồ cũng không nương tay, nhưng cô đã bỏ qua một điểm mấu chốt…. Sáng sớm cô đã bị Trần Lục Nam làm cho tức giận rồi, hôm nay các thẻ cô mang theo ra ngoài hoàn toàn đều là của anh.

Cũng có thể nói là cô không biết, nhưng cô cố tình làm vậy.

Trần Lục Nam ngồi ở trong phòng nghỉ, nghe điện thoại di động liên tục lặp đi lặp lại tin nhắn thông báo, vẻ mặt thờ ơ.

Lúc đầu anh còn nhìn một cái, nhưng sau đó ngay cả ánh mắt anh cũng không thèm nhìn nữa.

Nhưng Vương Khang trợ lý đứng bên cạnh anh lại không khỏi rùng mình.

"Anh Trần."

"Ừm." Trần Lục Nam lật lại lịch trình công việc trước mặt, trầm giọng nói: "Hãy để trống thời gian buổi tối ngày mai đi."

Vương Khang vội vàng trả lời: "Vâng."

Anh liếc mắt nhìn, buổi tối ngày mai đã sắp xếp một bữa tiệc tối cho Trần Lục Nam, nếu không đi thì trực tiếp hủy đi là được, không có ảnh hưởng gì lớn.

Trần Lục Nam vừa trở về Trung Quốc, tuy chỉ là một diễn viên nhưng danh tiếng của anh trước khi xuất ngoại và những xáo trộn do anh gây ra trong khoảng thời gian ngắn sau khi trở về Trung Quốc cũng đủ khiến mọi người muốn đến làm quen nịnh bợ rồi.

Mặc dù đã giải nghệ hơn một năm rồi, Trần Lục Nam vẫn là Trần Lục Nam như xưa.

Các đạo diễn lần lượt ném cành ô liu cho anh, thậm chí còn có không ít các lời mời tham gia các chương trình tạp kỹ, tất cả đều nắm lấy cơ hội tuyên truyền lần đầu tiên sau khi anh trở về Trung Quốc để quảng bá.

Trần Lục Nam chỉ yêu cầu để trống thời gian buổi tối ngày mốt sau đó không nói thêm gì nữa.

Cho đến khi trả lại lịch trình cho Vương Khang, Vương Khang đột nhiên nghe thấy anh hỏi: "Cô ấy đang đóng phim của ai?"

Đột nhiên nghe thấy một câu hỏi như vậy, Vương Khang vẫn chưa kịp phản ứng lại, sau vài giây, anh ấy mới định thần lại và biết được "cô ấy" là đang ám chỉ ai.

Vương Khang biết về cuộc hôn nhân của Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ.

Có một khoảng thời gian đó, Vương Khang rất chú ý đến Nhan Thu Chỉ, lúc đó anh ấy cho rằng hai người họ kết hôn có tình cảm, cho đến khi Trần Lục Nam đi du học nước ngoài, Vương Khang mới nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người họ dường như không sâu đậm như anh ấy tưởng tượng.

Sau đó, anh ấy ít chú ý hơn, thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức của Nhan Thu Chỉ, anh ấy cũng không gửi cho Trần Lục Nam nữa, dần dà theo thời gian… anh ấy gần như quên rằng Trần Lục Nam đã kết hôn rồi.

Nghĩ rồi, Vương Khang nhanh chóng lục lại trí nhớ trong não: "Phim của đạo diễn Lâm Thế." Để phòng Trần Lục Nam không nhớ Lâm Thế là ai, Vương Khang làm hết phận sự nói: "Ngày anh và cô Nhan đi đăng ký kết hôn, cô Nhan có đi thử vai bộ phim của anh ta đó."

Tuy rằng cuối cùng không được chọn.

Nhắc tới chuyện này, Trần Lục Nam đột nhiên có biết sự tồn tại của nhân vật này.

Vào ngày anh và Nhan Thu Chỉ đăng ký kết hôn, vì cô phải đi thử vai nên cô đã bắt Trần Lục Nam đợi ở cổng cục Dân Chính cả một tiếng đồng hồ.

Vương Khang quan sát sự thay đổi biểu hiện của Trần Lục Nam, trong lòng thương tiếc cho Nhan Thu Chỉ hai giây, sau đó tiếp tục nói hết: "Tin tức mà tôi nhận được ở đây là bộ phim truyền hình đang được chuyển đến địa điểm quay phim khác và tạm thời đang nghỉ ngơi."

Trần Lục Nam "ừm" nhẹ rồi im lặng.

Vương Khang hiểu chuyện, cũng không nói gì thêm, nhưng trong khi Trần Lục Nam không chú ý, anh ấy đã lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho bạn bè trong giới, hỏi thăm địa điểm quay phim tiếp theo của Lâm Thế là ở đâu, các vai phụ khi nào sẽ quay lại tổ, có cho phép thăm quan hay không....

……………

Khi Nhan Thu Chỉ về đến nhà, tất cả đèn trong nhà đều bật sáng.

Cô sững sờ đứng nguyên ở đó, gần như nghi ngờ bản thân đã đi nhầm nhà rồi.

Đại ảnh đế không phải là sẽ ở biệt thự sao, đến căn hộ nhỏ của cô làm gì chứ?

Nhan Thu Chỉ phỉ báng trong lòng, nhìn xung quanh một lượt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trần Lục Nam đâu.

Cô bĩu môi, thay giày rồi xoay người, vừa quay người đã đụng phải một người từ trong phòng làm việc đi ra.

Trần Lục Nam vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng ở sự kiện ngày hôm nay, nhìn sạch sẽ và tự phụ, Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh lại đến đây?"

Trần Lục Nam cụp mắt xuống, liếc nhìn túi hàng lớn nhỏ cô để ở cửa rồi dừng lại: "Ở đó vẫn chưa thu dọn xong."

Nhan Thu Chỉ: "……Vẫn chưa thu dọn xong mà sáng nay anh còn bảo em chuyển về đó?"

Trần Lục Nam nhẹ nhàng nhìn cô, chậm rãi nói: "Nếu em đồng ý, có thể bảo thêm hai dì giúp việc đi qua đó nữa."

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào.

Cô hiểu được lời nói quanh co lòng vòng của Trần Lục Nam, hàm ý là…. Nếu cô đồng ý trở về, tự nhiên sẽ có dì giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, nếu cô không đồng ý, người dì giúp việc đó sẽ thu dọn chậm hơn chút.

Cô thực sự không hiểu, rõ tàng hai người không có tình cảm với nhau, tại sao lại phải sống chung với nhau chứ.

Anh ở biệt thự của anh, cô ở căn hộ nhỏ của cô không tốt sao.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô đoán chắc là Trần Lục Nam muốn làm như vậy để cho người nhà xem, nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ buồn bực nói: "Vậy ngày mai chuyển về đi."

Trần Lục Nam nheo mắt trả lời nói: "Ừm."

Sau đó anh băng qua Nhan Thu Chỉ đi vào trong phòng bếp.

Nhan Thu Chỉ nhìn một lượt, không nhin được mà đi theo.

"Anh đã nấu cơm rồi sao?"

Trần Lục Nam cũng không thèm nhìn cô lấy một cái mà nhẹ giọng nói: "Anh tưởng em mệt đến mức không còn sức ăn cơm nữa."

"…………"

Sau khi bị Trần Lục Nam tấn công, Nhan Thu Chỉ tức giận quay về phòng ngủ.

Đây là người đàn ông có thù tất báo gì đó.

Đáng đời anh cả đời không mời được người ta ăn cơm.

Nhìn bóng lưng tức giận của Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam đứng ở trong phòng bếp một lúc rồi mới bưng một cốc cà phê quay lại phòng làm việc.

Nửa giờ sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Lục Nam nhướng mày nhìn sang, Nhan Thu Chỉ đang đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ hai dây, trên vai cô có hai dây đai mảnh mai, làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của cô.

Trên vai vẫn còn nước động, hạt châu tinh xảo cùng làn da trắng nõn, đôi mắt trắng như tuyết sáng.

Anh sững sờ ở đó trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên, dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ của cô.

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, hào phóng nhìn Trần Lục Nam, cô ghé vào cửa, nũng nịu gọi vào: "Chồng ơi."

Bàn tay đang cầm bút của Trần Lục Nam đã khắc sâu trên trang giấy trắng.

Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến phản ứng của anh, tiếp tục nói: "Anh có thể giúp em một chút được không?"

Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt, cũng không thèm nhìn cô nữa: "Chuyện gì." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lông mi Nhan Thu Chỉ nhấp nháy, bĩu môi bộ dạng ủy khuất, nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, dáng vẻ này của cô nhất thời khiến người ta không thể cưỡng lại được.

"Đồ ăn nhanh em gọi đến rồi, nhưng hình như nhân viên giao hàng không tìm được lối vào, không thể vào được."

"….."

Trần Lục Nam đứng dậy và nói: "Bây giờ đang ở đâu?"

Nhan Thu Chỉ cười tủm tỉm nói: "Em cũng không biết, anh ta gọi điện thoại nói rất mơ hồ, em sẽ gửi số điện thoại của anh ta cho anh, anh xuống dưới thì hỏi anh ta đi?"

Trần Lục Nam không từ chối.

Đang ngồi trong thang máy, điện thoại di động của Trần Lục Nam rung lên, đó là số điện thoại của Nhan Thu Chỉ gọi đến.

Anh cúi đầu nhìn xuống, kéo nhẹ môi dưới của mình.

Sau khi Trần Lục Nam đi rồi, Nhan Thu Chỉ đã gửi cho Thẩm Mộ Tình một biểu tượng cảm xúc "chiến thắng".

Thẩm Mộ Tình: {….Cậu không sợ Trần Lục Nam sẽ biết cậu đang cố gắng gây khó khăn cho anh ấy sao?}

Nhan Thu Chỉ: {Biết thì biết thôi, dù sao với dáng vẻ đó của tớ anh ấy cũng không để tớ đi xuống đâu.}

Thẩm Mộ Tình: {Tại sao?}

Nhan Thu Chỉ: {Nói cho cậu biết, mặc dù chúng tớ là cặp vợ chồng nhựa gặp tai họa thì ai đi đường nấy, nhưng ít nhất vẫn là có danh có thực, hơn nữa Trần Lục Nam trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy là một người bên ngoài lạnh lùng bên trong sâu sắc ấm áp, tính chiếm hữu mạnh không nói, còn có chút chủ nghĩa nam tử, anh ấy không đồng ý để vợ mình bị người khác nhìn như vậy đâu.}

Đây là kết luận được đưa ra sau nửa năm cô và Trần Lục Nam kết hôn.

Bản tính đàn ông đều giống nhau.

Hơn nữa, cô cũng biết rằng Trần Lục Nam không thể kìm lòng được trước bộ dạng đó của mình, làm nũng là vũ khí tốt nhất của một người phụ nữ xinh đẹp.

Ngay cả là đối với những người như Trần Lục Nam, nó cũng vẫn có tác dụng.

Thẩm Mộ Tình: {….Cậu không nghĩ đến việc Trần Lục Nam sẽ bảo cậu thay quần áo rồi mới đi sao?}

Nhan Thu Chỉ: {??? Vậy thì anh ấy còn là con người không.}

Thẩm Mộ Tình: {Nếu nói như vậy, Trần Lục Nam thực sự không tệ nhé.}

Nhan Thu Chỉ: {Đó là tớ không nói anh ấy không tốt mà.}

Thẩm Mộ Tình: {Cậu đã nói rất nhiều rồi đó.}

Nhan Thu Chỉ: {.}

Sau khi Trần Lục Nam đi xuống dưới tầng, anh mới gọi điện thoại cho nhân viên giao hàng, ánh mắt anh lạnh nhạt, sau khi hỏi rõ ràng địa điểm cũng không tức giận, anh đi đến cửa sau tiểu khu.

Tòa nhà nơi Nhan Thu Chỉ sống ở vị trí phía trước một chút, cách cửa sau khoảng mười phút đi đường.

Khi Trần Lục Nam đến, cậu nhân viên giao hàng đã đợi sẵn ở một bên.

Vừa thấy anh đi tới, cậu nhân viên giao hàng hỏi: "Là anh xuống nhận hàng à?"

Trần Lục Nam gật đầu nói: "Đúng."

Cậu giao hàng hỏi: "Đuôi số điện thoại là 7672 vợ của Trần Lục Nam đúng không?"

Trần Lục Nam hơi sững lại một chút, nhướng mày nói: "Ừm, cảm ơn."

Anh nhận lấy chiếc túi giấy sẫm màu từ cậu nhân viên giao hàng.

Cậu nhân viên giao hàng bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Vậy tốt quá, khách hàng nói tôi giao đến cửa sau sẽ có người đến lấy, tôi còn cho rằng người đó đang lừa gạt tôi nữa chứ."

Nói xong, anh ta cũng không quan tâm, ký tên xong liền cưỡi lên xe máy điện rời đi luôn.

Chân mày của Trần Lục Nam khẽ nhúc nhích khi nghe thấy những lời nói của cậu giao hàng.

Anh nhìn xuống phần ghi chú ở trên đơn đặt hàng, lại nhìn lên mấy chữ người liên hệ ở bên trên cùng, cười nhạt.

Khi Trần Lục Nam quay lại, Nhan Thu Chỉ đã lau khô tóc và đang ngồi chờ trong phòng khách.

Sau khi nghe thấy tiếng động, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn sang, đôi mắt long lanh nhìn anh.

"Anh vất vả rồi."

Trần Lục Nam đưa cho cô món đồ được giao, cũng không hỏi cô tại sao lại yêu cầu nhân viên giao hàng giao đến cửa sau.

Nhan Thu Chỉ quan sát những thay đổi trong biểu hiện của Trần Lục Nam, đoán rằng có lẽ là người này không nhìn thấy những ghi chú trên đó.

Cũng là, Trần Lục Nam mới không có thời gian rảnh rỗi để xem những thứ đồ không quan trọng này.

Cô đã gọi lẩu chua cay mã la, vừa mở ra hương thơm nồng nàn đã bay ra, tràn ngập khắp phòng khách.

Để bày tỏ lòng cảm tạ của mình, Nhan Thu Chỉ tốt bụng hỏi: "Anh có muốn ăn một chút không?"

Trần Lục Nam nhấp một ngụm nước, liếc mắt nhìn nói: "Không cần."

Nhan Thu Chỉ cũng không tức giận, Trần Lục Nam chưa bao giờ ăn những đồ ăn nhanh này, không ăn càng tốt.

Cô bắt đầu tự mình ăn, vừa ăn còn không quên đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Lục Nam.

Một giây sau, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy Trần Lục Nam đi vào bếp.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bật lửa.

Nhan Thu Chỉ trầm mặc một lúc, muốn nghiêng người nhìn xem anh đang làm gì, nhưng lại không thể hạ mặt xuống.

Cô trầm tư một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình.

Nhan Thu Chỉ: {Đồ ăn nhanh đã được lấy về rồi.}

Thẩm Mộ Tình: {Anh ấy có biết rằng cậu cố tình điền địa chỉ ở cửa sau không?}

Nhan Thu Chỉ: {….Không biết đâu, nhưng vấn đề là Trần Lục Nam đã vào bếp bật lửa lên rồi.}

Thẩm Mộ Tình: {???}

Nhan Thu Chỉ: {Cậu nói xem có phải anh ấy muốn trừng phạt tôi vì bảo anh ấy đi lấy đồ ăn nhanh nên mới bắt đầu làm cơm tối không?"

Thẩm Mộ Tình: {….Làm cơm tối thì làm sao có thể gọi là trừng phạt cậu được chứ?}

Nhan Thu Chỉ: {Anh ấy làm nhưng không cho tớ ăn, chẳng lẽ không phải là trừng phạt sao?}

Thẩm Mộ Tình: {….Cậu đã có đồ ăn nhanh rồi, cậu còn ăn cái gì nữa.}

Nhan Thu Chỉ: {Cậu không hiểu, tay nghề nấu ăn của Trần Lục Nam tốt hơn đồ ăn nhanh cả ngàn lần đó.}

Tuy nói không bị tiền bạc cám dỗ, không khuất phục trước vũ lực và quyền thế, nhưng trước đồ ăn ngon Nhan Thu Chỉ vẫn nguyện ý khom lưng cúi người.

Con người sống nhờ cái miệng, có thể có biện pháp gì nữa.

Hai mươi phút sau, Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam bê các món ăn từ trong phòng bếp đi ra với ánh mắt phát sáng.

Một phần khoai tây thái sợi chua cay nóng hổi, một phần thịt lợn xào, thậm chí… còn có cả canh gà?!!

Cô tròn xoe mắt nhìn, ngây ngốc như phỗng nhìn: "Anh nấu canh gà khi nào vậy?"

Trần Lục Nam nhẹ nhàng nói: "Trước khi em quay về."

Nhan Thu Chỉ tức giận: "…..Vậy anh còn nói không có làm cơm?"

Trần Lục Nam: "Anh không nói."

…..

Nhan Thu Chỉ thiếu chút nữa là ly hôn ngay tại chỗ.

Cô nhìn Trần Lục Nam đầy nghi ngờ, trong lòng đau nhói vì tức giận.

Trần Lục Nam không nói là không làm cơm, nhưng anh đã châm chọc cô.

Cô nhìn chằm chằm vào Trần Lục Nam, người đàn ông dường như không hề hay biết.

Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, vô thức nuốt nước miếng.

Cô nhìn nồi lẩu chua cay đã nguội lạnh ở trước mặt, không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Cô rối rắm nửa phút, cảm thấy tạm thời có thể vứt bỏ tôn nghiêm trước mặt đồ ăn ngon được, ngược lại cô đã Trần Lục Nam xuống gầm bàn.

Trần Lục Nam nhướng mi lên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ đúng tình hợp lý nói: "Em muốn ăn canh gà."

Trần Lục Nam vẫn không bị lay động.

Nhan Thu Chỉ tiếp tục: "Vợ của anh đói rồi, cô ấy muốn ăn canh gà!"

Trần Lục Nam nhìn mắt cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh giận vợ anh rồi, nếu không cho vợ anh ăn canh gà thì đêm nay anh ngủ trong phòng làm việc đi, ngày mai cũng không về cùng anh nữa."

Cũng không biết câu nói nào đã đánh trúng điểm của Trần Lục Nam, anh bình tĩnh nhìn Nhan Thu Chỉ trong giây lát, thật sự đứng dậy đi vào trong phòng bếp, bưng cho cô một bát canh gà.

Nhan Thu Chỉ đưa tay ra, cong môi lên: "Cảm ơn."

Cô uống vài ngụm, cảm thấy toàn thân đều rất thoải mái.

Nhìn dáng vẻ đang ăn cơm của Trần Lục Nam, cô đột nhiên nghĩ đến một trọng điểm: "….Lúc trước anh cũng chưa ăn cơm sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, chân không kiểm soát được lại đá vào anh, nhưng cú đá này nhẹ hơn trước rất nhiều, khá là quyến rũ.

Trần Lục Nam siết chặt quai hàm, yết hầu của anh lại cuộn lên, anh nghiêm nghị nói: "Ăn cơm trước đi."

Nhan Thu Chỉ: "….?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp