Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Quyền Yến ôm Duy An vừa đi vừa nhìn, chỉ cần Duy An cảm thấy hứng thú thì sẽ dừng lại mua, sau đó ôn hòa nói cho cậu biết cách chơi thế nào và sẽ có tác dụng gì.

Nghe anh trai giảng giải, Duy An sẽ kinh ngạc trừng to mắt rồi thốt lên một tiếng, thậm chí còn vỗ tay cổ vũ, khiến Quyền Yến đang giảng giải có cảm giác vô cùng thành công.

Đám trùng cái ở chung quanh đang âm thầm chú ý tới cậu trông thấy cậu vỗ tay thì liền che ngực kêu rên lên mấy tiếng, trái tim trùng cái vốn cứng rắn lập tức hóa thành một vũng nước.

Cho dù là trùng đực non cũng không thể nào đáng yêu quá trớn được như thế!

Quyền Yến lặng lẽ liếc mắt nhìn đám trùng cái đang theo đuôi bọn họ, thấy bọn họ coi như là có chừng có mực liền thu hồi tầm mắt lại.

Trùng đực ở Trùng tộc rất ít, cơ hội có thể nhìn thấy càng ít hơn, chỉ cần bọn họ không quá mức thì anh có thể làm như không thấy.

Đi tới đi lui, Duy An đột nhiên kích động vỗ một cái lên trước ngực anh trai, ngón tay nhỏ chỉ sang một sạp hàng bên cạnh, "Anh trai ~ muốn "

Quyền Yến thuận theo ngón tay của cậu nhìn qua, đó là một quán nhỏ phong cách Hoa quốc của nhân loại, trên sạp hàng là mấy món đồ chơi dành cho trẻ con với đủ loại sắc màu rực rỡ.

Trong đó có một cái dao đồ chơi màu đen hai mươi centimet, thân dao dùng một loại vật liệu gỗ đặc thù chế tác, vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt, bóng loáng.

Anh ôm Duy An qua đó, chủ quán trùng cái lập tức kích động đứng lên, ra vẻ trấn định hỏi, "Cần gì?"

Ánh mắt một mực nhìn vào Duy An trong ngực anh.

Duy An ở trong ngực anh trai nhô đầu ra trông mong nhìn về phía dao gỗ, "Duy An muốn ~ "

Chất giọng mềm mại vang lên khiến chủ quán mơ hồ như bị sai khiến cầm con dao lên đưa cho cậu, trên khuôn mặt đen nhánh là một nụ cười rạng rỡ, "Đây đây, Duy An muốn cái gì cũng cho hết."

Duy An ngẩng đầu nhìn anh trai, thấy anh trai gật đầu thì mới đưa tay nhận dao, "Cảm ơn ~ "

"Không cảm ơn, không cần cảm ơn." Chủ quán thụ sủng nhược kinh khoát khoát tay, ánh mắt không rời khỏi Duy An một giây nào, mãi đến khi Quyền Yến đưa tiền rời đi rồi mà vẫn còn trông mong nhìn qua.

Đây hẳn là lần đầu tiên mà anh được gần một trùng đực non đến như vậy, trùng cái nghĩ, trong lòng vui mừng khôn tả.

Duy An cầm được dao gỗ liền ôm nó vào trong ngực cọ cọ, con cá cá trước kia vô cùng được sủng ái nhanh chóng bị thất sủng, chỉ có thể tung bay ở trong không trung ủy ủy khuất khuất ôm lấy sợi tóc của cậu.

"Anh trai, tốt lắm ~" Duy An hôn cái dao gỗ rồi lại ngửa đầu lên, hôn một cái lên trên mặt Quyền Yến.

Bờ môi mềm mềm chạm vào khuôn mặt, lông mi Quyền Yến khẽ run lên, nét mặt càng trở nên nhu hòa.

Tựa như là bạn của anh đã nói, anh không phải là một con trùng có tính tình tốt, bản tính của anh hoàn toàn khác xa với biểu hiện ôn hòa của anh. Tâm tính chân thực của anh rất thâm trầm, anh thậm chí còn tàn nhẫn hiếu thắng hơn những trùng cái bình thường, đối với những chủng tộc bên ngoài Trùng tộc thì anh càng không có một chút đồng cảm nào.

Biểu hiện ôn hòa chỉ là cách anh dùng để giảm xuống cảnh giác với các chủng tộc khác trên tinh tế, thuận tiện cho anh đi lại ở ngu nhạc giới mà thôi.

Cho nên khi thấy anh biểu hiện ra sự yêu thích với một em trai trùng đực non mới sinh ra, các người bạn của anh mới có thể cho rằng anh bởi vì chuyện của trùng nguyên mà mới biểu hiện ra sự yêu thích đối với Duy An đến như vậy, cũng chỉ là muốn giá trị trấn an hỗn loạn của anh ngày càng lên cao.

Kỳ thật nào có ai nghĩ được nhiều như vậy!

Quyền Yến nhìn Duy An nhu thuận nằm ở trong ngực anh chơi đùa con dao gỗ, toàn bộ cơ thể giống như đang xoã tung trong một giấc mộng ôn hòa.

Sự yêu thích của anh dành cho Duy An đều không liên quan đến bất luận lợi ích nào cả, chỉ là bởi vì cậu là Duy An, một người em trai nho nhỏ mềm mềm, có chung huyết mạch với anh, đồng thời thích nũng nịu quấn lấy anh mà thôi.

Là đứa nhỏ hay nện những bước chân ngắn nho nhỏ, dùng nhịp chân bất ổn đi đến trước mặt anh, tóm lấy ống quần của anh rồi từng bước một lôi anh đi ra khỏi chỗ tăm tối.

Nguyễn Hạc mặt ủ mày chau đi ra từ một cửa hiệu cơ giáp, vừa mới ra khỏi cửa đã phát hiện ánh mắt của những trùng cái trên đường đều như có như không nhìn về một phương hướng, anh cũng thuận theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, phát hiện bạn tốt của anh Quyền Yến lại đang bế theo một con non đi dạo trên đường phố thương nghiệp? !

Trong lòng kinh ngạc, nhưng khi phát hiện ra trùng đực non anh ấy ôm trong ngực là ai thì anh liền hiểu.

Nguyễn Hạc bước nhanh về phía trước, chuẩn bị chào hỏi, thuận tiện nhìn xem con trùng đực non mà người bạn tốt của anh mê đắm không nỡ rời bỏ là bộ dáng như nào.

Anh vừa mới tới gần thì Quyền Yến đã nhận ra, cậu dừng bước lại quay về nhìn phía anh, khóe mắt và đuôi lông mày đều là vẻ mê hoặc và ôn hòa, "Khó lắm mới nhìn thấy anh chủ động đi ra ngoài đấy."

Nguyễn Hạc tiến về phía trước, trên mặt mang theo chút buồn rầu, "Không phải là vì phải mua vật liệu cơ giáp cho cái tên tiểu tử thúi ở trường quân đội kia sao?"

"Tiểu Hân à, nhớ không lầm thì nó đã là học sinh lớp hai rồi, đáng lẽ vẫn chưa đến tuổi tiếp xúc với cơ giáp chứ nhỉ." Quyền Yến thuận miệng nói.

"Kệ nó đi." Nguyễn Hạc nhìn về phía Duy An trong ngực anh, "Đây chính là em trai bảo bối kia của anh?"

Anh thận trọng hỏi, khống chế bản thân mình không áp sát quá gần, đỡ hù dọa thằng bé trắng nõn nà này.

Duy An tựa lên trên bờ vai anh trai, hai mắt vụt sáng lên nhìn trùng trước mặt.

Khác với những con trùng cái non khác, trên mặt thường bị một phần ba trùng văn chiếm cứ, con trùng đực non mà Quyền Yến ôm trên mặt trắng trắng mềm mềm không có một tia tì vết, đôi mắt xanh thẳm ngây thơ sạch sẽ, còn tinh khiết hơn cả bầu trời. Phía dưới cái mũi nhỏ thẳng tắp là đôi môi đỏ thắm, hai bên gương mặt là phần thịt mềm mềm, nhìn qua như một miếng đậu phụ, làm cho trùng nào nhìn thấy cũng không dám lớn tiếng!

Quyền Yến thấy cậu hiếu kì liền mở miệng giới thiệu, "Đây là Nguyễn Hạc, Duy An có thể gọi anh ta là anh Nguyễn Hạc."

Duy An ghé vào đầu vai của anh lắc đầu, tay nhỏ hơi lắc lư, "Không nha ~ không phải anh trai ~ "

Quyền Yến cười khẽ, "Đúng, không phải anh trai, Duy An gọi anh Nguyễn Hạc là được."

Nguyễn Hạc vẻ mặt không thể tin nhìn anh, sao anh lại không phải anh trai vậy? Anh trai của bạn không phải cũng tương đương với anh trai hay sao?

Không đợi anh nói gì, bên tai liền truyền đến giọng nói mềm mại "Nguyễn Hạc." Khiến tất cả bất mãn của anh đều biến mất.

Ai nha, có sao nói vậy, giọng nói trùng đực non này thật sự khiến lòng trùng như muốn nhũn ra.

Duy An nhìn người bạn của anh trai trước mặt, phát hiện trên người anh ta cũng có hắc khí quấn quanh. Cậu không biết hắc khí kia là biểu hiện trùng nguyên sắp xao động, chỉ biết cậu cũng từng thấy hắc khí kia ở trên người anh trai.

Nhìn một lát, cậu liền duỗi cái tay nhỏ hiếu kì ra, tóm lấy một sợi hắc khí trên bả vai Nguyễn Hạc.

Nguyễn Hạc nhìn cậu duỗi cái tay nhỏ ra, tưởng là cậu muốn tiếp xúc với mình, liền vươn tay ra ngoài muốn cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cậu, nào biết không đợi anh cầm lấy cái tay, tiểu Duy An đã thu tay về.

Anh điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại, đáy lòng âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ trùng đực non này vừa nãy đã cố ý đùa anh?

Quả nhiên là bản chất của trùng đực non nào cũng rất đáng ghét.

Duy An nằm ở trong ngực anh trai một tay ôm dao gỗ một tay nắm lấy sợi đen, nhớ tới những việc không tốt lắm trải qua lần trước, nhưng cậu vẫn thực sự hiếu kì, cuối cùng vẫn không nhịn được há mồm cắn một ngụm nho nhỏ.

Một giây sau, hương vị đăng đắng truyền vào vị giác, "Phi phi phi ~ "

Khuôn mặt nhỏ của Duy An lập tức nhăn nhúm lại, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng lên.

Quyền Yến trông thấy, trái tim như trật mất một nhịp, vừa nãy còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại muốn khóc?

"Làm sao vậy?"

Duy An vứt sợi đen trong tay đi, vùi đầu ở trên bờ vai anh trai ủy khuất cọ cọ, "Đắng ~ "

Sợi đen đắng chát bị Duy An ăn vào đi qua gân mạch rồi bơi qua toàn thân cậu, cuối cùng bị hấp thụ tiến vào ý thức hải, ở nơi đó có một cái dao hơi mờ nổi lơ lửng, sợi đen bị hút vào thân dao trong suốt, làm thân dao cứng thêm mấy phần.

Mặc dù Quyền Yến không biết vì sao cậu lại kêu đắng, nhưng vẫn vội vàng chạy vào trong cửa hàng mua kẹo lột ra đút vào bên môi cậu, "Ngoan, há mồm ra, ăn xong sẽ không đắng nữa."

Duy An nghe lời mở miệng, miệng vừa ngậm lấy kẹo đường thì cũng không còn đắng nữa, nhưng sau đó cơ thể cũng uể oải hẳn đi.

Quyền Yến đau lòng khẽ vuốt lên lưng cậu, sau khi cáo biệt với Nguyễn Hạc thì liền ôm cậu rời đi.

Sau lưng, Nguyễn Hạc đưa mắt nhìn bọn họ, mặc dù vẫn không thay đổi suy nghĩ không tốt của anh về trùng đực, nhưng mà con trùng đực non này có vẻ ngoài thật sự đáng yêu, khiến anh chỉ nhìn thôi mà trong lòng cũng ngứa ngáy.

Rạng sáng khoảng chừng hai giờ, ký túc xá 213 trường quân đội Cổ Nhất, một thân ảnh dựa vào cửa đứng một hồi lâu.

Hôm nay con trùng đực non kỳ quái kia không có tới.

Có lẽ là bởi vì có việc, cũng có thể là vì con trùng đực non kia không muốn tới tìm anh nữa.

Ánh mắt Quyền Từ không tự giác dò xét khắp các ngóc ngách trong ký túc xá, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Vẫn không có chuyện gì xảy ra!

Anh đã điều tra lý do mà trùng đực non lạ xuất hiện, cuối cùng chỉ tìm được duy nhất một lời giải thích trong câu chuyện thần thoại xưa về quỷ hồn ở nhân loại.

Nhưng con trùng đực non kia không hề dữ tợn giống như ác quỷ của nhân loại, tương phản nó trắng trẻo đáng yêu, cho nên nó không phải là quỷ hồn, con non nhỏ như vậy hẳn là một đứa nhỏ được nuông chiều vô bờ bến, sao có thể chết đi rồi biến thành quỷ hồn được!

Quyền Từ nghĩ đến đây thì liền quay người lên giường đi ngủ.

Đêm nay, thỉnh thoảng Quyền Từ sẽ tỉnh giấc, mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt kiểu gì cũng sẽ theo bản năng dò sát một phen trong gian phòng.

Nhận thấy được động tác của mình, anh run lên một hồi lâu, anh cho rằng con trùng đực non nhỏ bé kỳ quái kia đã để lại một ấn ký mê hoặc gì đó trong lòng anh, nên lúc nó không có ở đây, anh mới có thể nhất thời không kịp thích ứng như vậy.

Hừng đông đến, Duy An ngồi ở trên giường sững sờ, đêm qua cậu không bay đi tìm anh trai? Không có anh trai, Duy An cũng không ngủ ngon được.

Lúc Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm cậu lên, cậu còn cáo trạng, "Hôm qua Duy An không gặp anh trai ~ cảm giác đi ngủ không ngon giấc chút nào ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trông thấy bộ dáng cậu cáo trạng thì liền bật cười, "Hôm qua không phải con còn đi theo anh trai ra bên ngoài sao? Sao lại thành không gặp anh trai vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Duy An trở nên nghiêm túc, chân thành nói, "Không phải anh trai nha ~ Duy An không bay ~ không gặp anh trai ~ cho nên ngủ không ngon."

Bộ dáng nghiêm túc đáng yêu khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không nhịn được bưng mặt của cậu lên hôn mấy cái, làm Duy An cũng ngơ ngác theo, cũng không nhớ ra được mình vừa nãy muốn nói cái gì.

Lúc ăn điểm tâm, cậu còn dùng vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trong ngực hùng phụ khẽ thở dài, thấy vậy, đám thư hầu đều không nín được muốn cười.

Trường quân đội Cổ Nhất, Quyền Từ nhìn Giản Phong bị cưỡng chế mang lên tinh thuyền, vị thiếu niên bình thường tỏa nắng tràn đầy sức sống lúc này bị trùng nguyên hỗn loạn tra tấn trở nên vô cùng dễ giận và cáu gắt, đôi mắt màu hổ phách che kín một màu máu đỏ, lý trí còn sót lại không nhiều giúp anh vẫn có thể khống chế được hành vi của mình, không để cho mình bạo động tổn thương các trùng khác.

Ở đây, các người bạn tiễn đưa anh đều hiểu, lần này rời đi có lẽ chính là vĩnh biệt. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Giá trị hỗn loạn của Giản Phong đã gần kề đến độ giới hạn, cách thời gian khiến trùng nguyên triệt để bạo động mất lý trí rồi bị trùng hóa cũng chỉ còn một chút.

Kết cục sau cùng của anh có lẽ chính là đưa lên trên chiến trường tinh thú, sau đó thì chết trận.

Đây là danh giá cuối cùng mà Trùng tộc có thể mang đến cho anh.

Sở Viên mắt đỏ gắt gao mím môi, thân thể cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn run lên nhè nhẹ, tuy nhiên vẫn không để cho mình khóc lên thành tiếng, thậm chí còn phải nặn ra một nụ cười cho Giản Phong nhìn. Đáng tiếc thất bại, cái xuất hiện chính là một khuôn mặt vặn vẹo.

Cảnh tượng như vậy ở Trùng tộc rất là phổ biến, theo lý thuyết bọn họ đều nên quen thuộc với việc này, thế nhưng quen thuộc với cái gọi là sinh ly tử biệt mới đúng là sự bi ai lớn nhất.

Quyền Từ đưa mắt nhìn Giản Phong rời đi, sau đó liền quay người đi lên một chiếc tinh thuyền khác.

Chuyện này anh đã suy nghĩ thật lâu, tình huống Giản Phong bây giờ chỉ có trùng đực mới có thể cứu được, nhưng mà trùng đực cao quý sẽ không bao giờ tiến hành trấn an cho một trùng cái xuất sinh bình thường, dù anh là quân giáo sinh.

Trùng đực sẽ chỉ trấn an cho thư quân, thư hầu và trùng cái non của mình, cho nên nguyện vọng lớn nhất của trùng cái chính là trở thành thư quân hay là thư hầu của trùng đực.

Với thân phận của Giản Phong, anh cũng không thể nào ở trong đông đảo trùng cái trổ hết tài năng trở thành thư hầu của trùng đực được.

Không có trùng đực trấn an anh chỉ có thể chờ đợi đến lúc trùng nguyên bạo động triệt để rồi trùng hóa sau đó bị đưa lên chiến trường, nhận được một phương thức tử vong giữ lại sự tự tôn cuối cùng.

Mắt Quyền Từ tối sầm xuống, trong một cuộc chiến dã ngoại tranh đoạt, Giản Phong đã cứu anh, chấp nhận hấp thu một lượng vật chất EY vô cùng lớn khiến giá trị hỗn loạn vốn đã cao của anh ấy trực tiếp tăng lên không kiểm soát.

Anh không thể trở mắt nhìn Giản Phong cứ như vậy chết đi. Biện pháp cưỡng ép để trùng đực trấn an cho Giản Phong cũng không thể làm được, cho dù anh là trùng cái của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn thì cũng không được, hiện tại biện pháp duy nhất chính là em trai trùng đực non vừa mới ra đời của anh.

Khoảng thời gian trước, khi anh và Quyền Yến gọi video giả lập cho nhau, anh đã tận mắt nhìn thấy trùng nguyên xao động của Quyền Yến thấp xuống không ít. Từ đó trở đi Quyền Từ liền có suy nghĩ lừa gạt trùng đực non còn nhỏ tuổi để nó trấn an cho Giản Phong.

May mà nhà của Giản Phong cũng ở Tạp Thác tinh, trước khi bị mang đến chiến trường, anh ấy sẽ phải về nhà đợi cho trùng nguyên bạo động xong thì mới bị đưa đi, đây là cơ hội cuối cùng Trùng tộc dành cho anh để có thời gian cáo biệt với người nhà.

"Quyền Từ, anh đi đâu đấy?" Sau khi lấy lại tinh thần, Sở Viên vội vàng thét lên.

"Về nhà." Quyền Từ nhàn nhạt đáp lại.

"Về Tạp Thác tinh sao? Mang tôi đi cùng di."

"Không mang được." Dứt lời, anh lưu loát đóng cửa thuyền, lên đường rời đi.

Bị anh vô tình cự tuyệt, Sở Viên chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc tinh thuyền cỡ nhỏ đặc hữu trong trường quân đội rời đi. Loại tinh thuyền này ngoại trừ huấn luyện viên, và giáo viên ra thì chỉ có các cấp trưởng hàng năm mới có thể sử dụng.

Quyền Từ không mang anh theo, anh thật sự không có cách nào đuổi theo được.


App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp