Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Trình Lưu một tay xách cành hương, một tay ôm hoa, tận chức đi theo phía sau Quý Triều Chu, hai người lại đi dạo thêm nửa giờ rồi mới trở lại bên cạnh xe.   

"Đưa hoa cho tôi." Quý Triều Chu đến gần Trình Lưu, đưa tay muốn lấy mấy bông hoa mà cô đang ôm trong lòng.   

Trình Lưu thoáng buông tay, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương rút ra mấy cây hoa tươi từ trong đống cành hương, cô ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt, khác với hoa tươi.   

Kỳ thật mấy lần trước ở trong không gian kín mít trên xe, Trình Lưu cũng ngửi thấy mùi thơm như có như không kia, chỉ là không có quá mức chú ý.

Vừa rồi tay bạn trai cách cô quá gần, cảm giác tồn tại tăng cường, Trình Lưu lập tức phát hiện ra.   

Là một loại đàn hương nhàn nhạt xuất trần lạnh lẽo, xa cách, không khỏi liên tưởng đến tuyết hậu thiền tự có người ngồi bên cạnh đèn xanh, cầm hoàng quyển nhìn nhau, yên tĩnh tịch mịch.   

Sau đó Trình Lưu lại mơ hồ ngửi được một cỗ thanh vận ướt át cực nhạt cực nhẹ, còn mang theo vài phần hương thơm mập mờ ngọt ngào, xua tan cảm giác lạnh lùng trước đó.   

"Người anh thật dễ ngửi." Trình Lưu giương mắt nhìn bạn trai, thẳng thắn nói.   

Quý Triều Chu nghe vậy, cũng không cảm thấy vệ sĩ mạo phạm, chỉ giải thích một câu: "Nhiễm Sơn Di Độ."   

Nhưng mùi hương trên người anh chính là nước hoa được đặc biệt điều chế ra, khác với Di Độ trên thị trường, gần như không quá nồng, càng lạnh lùng.   

Trình Lưu ngẩn người, bốn chữ hợp lại với nhau, một chữ cô cũng nghe không hiểu.   

Nhưng mà khi Trình tổng gặp phải vấn đề, am hiểu nhất chính là bất động thanh sắc đem nghi hoặc đặt ở trong lòng, phòng ngừa người có tâm nắm bắt nhược điểm, đợi có cơ hội thì giải quyết.   

Vì thế Trình Lưu không hỏi nữa, nhanh chóng bỏ cành hoa vào cốp xe, lại bước nhanh mở cửa xe cho bạn trai.   

Quý Triều Chu cầm hoa tươi, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang mở cửa xe của cô, không biết vì sao vệ sĩ này luôn luôn để anh ngồi ghế phụ.   

Nhưng anh không hỏi ra vấn đề này, cúi đầu khom lưng ngồi vào, đối với chuyện ngồi ở đâu anh cũng không quá để tâm.   

"Trực tiếp trở về hay là..." Trình Lưu đi lên hỏi bạn trai.   

"Đi tòa nhà nghiên cứu phát minh Nhiễm Sơn." Quý Triều Chu nói thẳng.   

"Được." Trình Lưu lấy điện thoại di động ra lục soát, thành công tìm được địa điểm này, bắt đầu đi theo phương hướng.   

......   

Bốn mươi phút sau, hai người đến tòa nhà nghiên cứu và phát minh Nhiễm Sơn.   

Trình Lưu xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy trên cao ốc treo biển quảng cáo, trên đó có một chai nước hoa, bên cạnh viết bốn chữ "Nhiễm Sơn Di Độ".   

Lúc này cô mới biết hóa ra vừa nãy bạn trai nói đến là thương hiệu nước hoa.   

Trình Lưu đi theo Quý Triều Chu xuống xe, muốn thay anh cầm cành hương.   

Quý Triều Chu tự mình đưa tay ôm lấy bó cành hương kia trước, nghiêng mặt nói với Trình Lưu: "Chín giờ lại đón tôi."   

"Anh làm ở bên trong?" Trình Lưu hỏi anh.   

Quý Triều Chu cầm cành hương nhìn cô: "Cô không có thời gian?"   

Trình Lưu lập tức phủ nhận: "Có thời gian, nhất định 9 giờ em sẽ đến đón anh."  

Bạn gái ba tốt không thể không đến đón bạn trai tan tầm!   

Quý Triều Chu không nói gì, xoay người đi về phía tòa nhà nghiên cứu phát minh Nhiễm Sơn.   

Trình Lưu đóng cốp xe lại, nhìn bóng lưng bạn trai biến mất, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bạn trai muốn quay quảng cáo cho thương hiệu nước hoa tên Nhiễm Sơn này.   

Nhưng ... Bây giờ bên thương hiệu còn muốn người mẫu mang theo đạo cụ của riêng mình?

Trình Lưu mang theo khó hiểu ngồi lên xe, còn chưa đợi cô nghĩ ra, tổng trợ lý đã gọi điện thoại tới.   

"Trình tổng, đã là buổi chiều, còn chưa hẹn hò xong?" Hạ Bách ở đầu dây bên kia có chút trêu chọc nói.   

"Công ty có việc gì?" Trình Lưu hỏi anh ta.  

"Vừa rồi người của khách sạn Xuân Hạ đến gia hạn hợp đồng, thuận tiện muốn hẹn dùng cơm với cô." Đầu kia truyền đến tiếng Hạ Bách lật trang giấy, "Nếu như không rảnh, tôi thay cô cự tuyệt."

Một tay Trình Lưu đặt lên vô lăng gõ một chút, cô nhớ rõ vợ của đối tác khách sạn Xuân Hạ chính là người trong giới giải trí, vừa lúc có thể thỉnh giáo thỉnh giáo đối phương.   

"Rảnh rỗi, bây giờ tôi trở về công ty."   

Hạ Bách cười nói: "Được, vậy tôi đặt nhà hàng cho hai người trước."   

Trình Lưu lái xe đến công ty, vừa vặn vị đối tác của khách sạn Xuân Hạ vừa mới đi ra khỏi thang máy: "Lý tổng, đã lâu không gặp."   

"Tiểu Trình tổng, đây lại là từ đâu bận rộn đến?" Lý Đông và Hạ Bách cùng nhau đi ra khỏi thang máy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Lưu, cười hỏi.   

Trình Lưu tiến lên bắt tay Lý Đông: "Có chút việc bên ngoài."   

Hạ Bách không xa không gần đi theo phía sau bọn họ, lái xe đưa hai người qua.   

Đến gần nhà hàng, Hạ Bách đi tới bên cạnh Trình Lưu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nhà hàng ở tầng sáu, tôi về công ty trước."   

Trình Lưu gật đầu: "Được, chờ sắp kết thúc, cậu lại đến đón tôi."   

Cô và Lý Đông cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm, đã gần một năm hai người không gặp nhau.   

"Hiện tại công ty của tiểu Trình tổng càng lúc càng lớn." Lý Đông cười nói, "Nhưng mà phải thay đổi cách ăn mặc."

Hai tay Trình Lưu đang cắm vào trong túi áo khoác thể thao, kính râm để trong xe không mang tới, cô đứng bên cạnh Lý Đông hơn bốn mươi tuổi, càng ngày càng trẻ trung, hoàn toàn là trang phục sinh viên đại học.   

"Ăn mặc thoải mái là được." Trình Lưu không thèm để ý, cô bán kỹ thuật, cũng không phải quần áo.   

"Cũng đúng." Lý Đông đồng ý gật đầu.   

Hai người đi vào thang máy, Trình Lưu vừa xoay người muốn nhấn phím, đột nhiên ánh mắt dừng ở phía trước bên phải, sau đó buông tay quay đầu nói với Lý Đông bên cạnh: "Lý tổng, chờ tôi một chút."   

Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía trước bên phải.   

Lý Đông sửng sốt, rất nhanh cũng đi theo.   

Trình Lưu đi tới quầy bán nước hoa của Nhiễm Sơn, trực tiếp hỏi người bán hàng: "Tôi muốn một bình Nhiễm Sơn Di Độ."

"Được, ngài chờ một chút, lập tức lấy Di Độ cho ngài." Người bán hàng lập tức xoay người đi lấy một chai nước hoa.   

"Hai năm gần đây thương hiệu Nhiễm Sơn này rất hot, vợ tôi cũng khá thích loại nước hoa này của bọn họ." Lý Đông tiến lại gần có chút kinh ngạc hỏi: "Cô mua về tặng?"   

Ông ấy quen biết Tiểu Trình tổng cũng đã nhiều năm, vị này căn bản không trang điểm, càng đừng nói đến là dùng nước hoa.   

"Tự mình dùng." Trình Lưu trả tiền xong, trực tiếp mở chai nước hoa ra, xịt lên người mình hai cái.   

Lý Đông: "Hả?"   

Trình Lưu đóng nắp nước hoa, bỏ vào túi, có chút khoe khoang nói với Lý Đông: "Bạn trai tôi cũng thích Di Độ, cho nên tôi mua về thử xem."   

Lý Đông sốc: "Cô có bạn trai?"   

Thẳng nữ vạn năm giống như Trình Lưu, cộng thêm cuồng công việc, ở nhà ông ấy thường xuyên nói với vợ, khẳng định Tiểu Trình tổng độc thân cả đời.   

Trình Lưu mỉm cười: "Đương nhiên, bộ dạng của bạn trai tôi còn đặc biệt đẹp."   

Khó trách đám đàn ông trung niên này luôn thích nói chuyện về lão bà nhà mình, Trình Lưu hiểu rồi, loại này mặt ngoài thuận miệng nói một chút, kì thực cảm giác khoe khoang thật không tệ!   

Lý Đông chấn động, Tiểu Trình tổng vậy mà cây sắt nở hoa, thật sự là chuyện kỳ lạ.   

Ông lập tức quan tâm hỏi: "Có ảnh không? Cho tôi xem chút." Phải biết rằng Lý Đông luôn tự hào về vợ mình, mỗi lần hẹn Trình Lưu ăn cơm không có ý gì khác, thuần túy muốn khoe khoang vợ mình.   

Căn bản trong tay Trình Lưu không có ảnh bạn trai, cô mở vòng bạn bè của bạn trai, muốn tìm được mấy tấm ảnh, kết quả phát hiện vòng bạn bè của anh đều đã xóa sạch.   

Cô ho một tiếng nói: "….Trong cái điện thoại di động khác."

Lý Đông bán tín bán nghi: "Phải không?"   

Sau đó hai người lên thang máy, đến nhà hàng ngồi xuống, Lý Đông thuận thế bắt đầu: "Cô có thể chụp ảnh bạn trai của mình nhiều hơn, coi như kỷ niệm của tuổi trẻ. Lại nói tiếp, thời gian trước vợ tôi đi làm giám khảo của liên hoan phim, ảnh chụp rất đẹp." Vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra, lật ảnh chụp cho Trình Lưu xem.   

Bà xã của người khác có cái gì đẹp, Trình Lưu chỉ muốn nhìn bạn trai mình nhiều hơn, cô nói qua loa vài câu đẹp mắt, sau đó ý đồ tìm hiểu tin tức của bạn trai đối với nhà: "Lý tổng, ông có biết Vân Phỉ không?"   

"Vân Phỉ, biết a." Lý Đông khoe xong, cảm thấy mỹ mãn thu hồi điện thoại di động, "Cô hỏi cô ấy làm gì sao? Muốn mời cô ta làm người đại ngôn?"

"Chỉ là hỏi một chút."

"Bây giờ chính là nữ minh tinh nổi tiếng trong giới." Lý Đông bĩu môi, "Lúc trước chính là đánh cờ hiệu giống vợ tôi mà xuất đạo."

Bà xã Lý Đông nổi tiếng là một minh tinh xinh đẹp, trải qua hơn 20 năm thăng trầm trong giới giải trí, hiện tại gần như đã lui về phía sau màn.   

Trình Lưu hồi tưởng lại bộ dạng của Vân Phỉ mà hôm nay mình nhìn thấy, quả thật bộ dạng của đối phương có hai phần giống vợ Lý Đông, chẳng qua so sánh ra, thiếu đi phong tình thành thục.

"Không đề cập đến cô ta, Lý tổng, năm đó ngài theo đuổi phu nhân mình như thế nào?" Trình Lưu nhớ rõ trước kia Lý Đông từng thổi qua trước mặt cô, chính mình đánh bại vô số người theo đuổi, sau đó trổ hết tài năng nên mới được lão bà của ông ấy nhìn trúng.   

Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Đông lập tức hăng hái, người hơn bốn mươi tuổi, trên mặt tản mát ra hào quang thanh xuân, hắng giọng, nghiêm túc nói với Trình Lưu: "Loại người thành công trong sự nghiệp như chúng ta, khi theo đuổi đối phương nhất định phải nhớ kỹ một chút."   

"Ngài nói." Trình Lưu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.   

"Hạ thấp tư thái, một thấp lại thấp!" Hai tay Lý Đông đặt ở trước bàn chỉ điểm giang sơn, "Lúc này chúng ta phải quên thân phận của mình, phải biết rằng người đẹp đều là cao ngạo, giống như chúng ta..."   

Ánh mắt Lý Đông hướng về phía Trình Lưu, đột nhiên ông ấy nói không nên lời câu 'bộ dạng giống nhau' ra miệng.   

"Nói tóm lại, vợ tôi nói cái gì, tôi sẽ làm cái đó, kiên quyết không thể phản bác." Lý Đông dùng giọng điệu của người từng trải nói, "Chúng ta chỉ cần yên lặng đi theo phía sau làm là được."

Trình Lưu đăm chiêu.   

Đợi đến khi bữa cơm của hai người chấm dứt, đã là tám giờ tối.  

Trước khi rời đi, Lý Đông còn nắm tay Trình Lưu còn chưa thỏa mãn, ông cảm khái nói: "Tiểu Trình tổng, không nghĩ tới chúng ta càng ngày càng có đề tài chung, lần sau nhất định tôi sẽ hẹn một mình với cô."   

Trình Lưu bộ dáng được dạy dỗ: "Được, Lý tổng, nhất định tôi sẽ hẹn."   

Bộ dáng thưởng thức lẫn nhau của hai người trực tiếp khiến cho Hạ Bách bên cạnh sửng sốt.   

......   

"Lý tổng còn tặng nước hoa cho cô?" Hạ Bách đưa Trình Lưu về công ty lấy xe, trên đường thuận miệng hỏi.   

"Tôi mua." Trình Lưu giơ tay lên ngửi ngửi, không khỏi nhíu mày, cảm giác không giống với mùi hương trên người bạn trai.

Ánh mắt Hạ Bách dạo một vòng trên túi nước hoa trên đùi cô: "Sao đột nhiên nhớ tới mua nước hoa?"  

"Bạn trai xịt cái này rất dễ ngửi, mua về thử xem." Trình Lưu lấy nước hoa ra từ trong túi, nhìn kỹ một chút, cô hẳn là không mua nhầm.   

Bàn tay cầm vô lăng của Hạ Bách dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra: "Nước hoa này quá lạnh, không thích hợp với cô."   

"Tôi cảm thấy cũng được." Trình Lưu thầm nghĩ lát nữa hỏi bạn trai một chút, sao hương thơm cô phun ra lại không giống anh.   

Đột nhiên bên trong xe lâm vào trầm mặc, Trình Lưu ngồi ở ghế sau không có cảm giác gì.   

Mười mấy phút sau, hai người đến cửa công ty Thần Ẩn. Hạ Bách ấn cửa sổ xe, nhìn phương hướng mà Trình Lưu rời đi: "Cô không vào công ty?"  

"Không đi, cậu cũng sớm trở về nghỉ ngơi." Trình Lưu đi về phía xe của mình.   

Cô còn phải đi đón bạn trai.   

......   

Chín giờ, Trình Lưu đúng giờ đến bên ngoài tòa nhà nghiên cứu và phát minh Nhiễm Sơn.

Quý Triều Chu đã cởi ra áo khoác trong phòng nghiên cứu, hiện tại mặc một chiếc áo khoác màu trắng, còn đeo kính bảo hộ, anh đem từng giọt chất lỏng hấp thụ trên giấy thử hương, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.   

Mùi hương không đúng.   

Quý Triều Chu buông giấy thử hương xuống, đang muốn đi thử một loại nguyên chất khác, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi tới trước cửa sổ thủy tinh lầu hai, nhìn xuống dưới.  

Quả nhiên nhìn thấy đèn xe quen thuộc.   

-----Số 6 đến đón anh.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp