Quý Gả

Chương 6: Mồ hôi mỏng


1 năm

trướctiếp

Ôn Ấn mơ hồ nhớ lại tối hôm qua nàng mộng thấy mình đi tìm ấm lô*.

(*: lò sưởi tay ngày xưa)

(hình ảnh ấm lô)

Lúc ấy ở trong mộng nàng còn cảm thấy rất buồn cười, sao có thể có một ấm lô to như vậy?

Nhưng cuối cùng nàng vẫn ôm cái ấm lô kia ngủ, bởi vì, thật sự rất ấm…

Trước mắt, Ôn Ấn lại nhịn không được đau đầu.

Không ấm mới là lạ, tay nàng đều duỗi đến bên trong áo Lý Dụ…

Rất ấm.

Sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể.

Ôn Ấn lén lút thu tay lại, giống như đang làm trộm chỉ sợ Lý Dụ bỗng nhiên tỉnh lại.

Cũng may cho đến khi lấy tay về Lý Dụ cũng không tỉnh lại, khó khăn lắm mới rút được một tay về, tay kia lại bị Lý Dụ đè nặng, trong lúc nhất thời Ôn Ấn không rút ra được, vừa sợ làm hắn tỉnh vừa muốn đẩy hắn ra, Ôn Ấn hao phí hết sức lực cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Giấc mơ kỳ quái tối hôm qua cuối cùng cũng có lời giải, nàng đem người nằm cạnh trở thành ấm lô để sưởi ấm…

Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng làm ra loại chuyện như vậy, sắc mặt Ôn Ấn đỏ bừng, đột nhiên như nhớ ra điều gì Ôn Ấn bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Dù sao bốn bề vắng lặng, Ôn Ấn tiến đến trước mặt Lý Dụ, nhẹ nhàng đem môi dưới Lý Dụ đè xuống, xem thử răng hắn có đều hay không.

Thật đúng là rất đều…

Mất một lúc Ôn Ấn mới phản ứng lại được, nàng có phải bị ngốc hay không vậy mà thật sự trộm xem răng của người khác.

Ôn Ấn bị hành động của chính mình dọa ngốc.

Nhưng bởi vì ở rất gần, lại mơ hồ cảm thấy sắc mặt Lý Dụ hồng nhuận hơn rất nhiều, chẳng lẽ là do nóng quá?

“Phu nhân!” Ngoài phòng mẹ Lê khẽ gọi.

Ôn Ấn giống như vừa làm chuyện trái với lương tâm bị phát hiện, vội vàng chống tay ngồi dậy, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua nàng đã buông màn gấm xuống. Vén màn gấm lên, thấy nến đỏ trong phòng cháy một đêm còn chưa tàn, Ôn Ấn khẽ nói: “Tiến vào”.

Cúi người khoác thêm áo, mẹ Lê đi vào hướng nàng hành lễ: “Phu nhân.”

Ôn Ấn khẽ ừ một tiếng, chuyện mới vừa rồi cũng chưa nói cùng mẹ Lê.

Ở trong phủ không có trưởng bối cùng gia quyến, không cần dậy sớm kính trà thỉnh an.

Tuy rằng Lý Dụ là nhi tử thiên gia, nhưng thiên gia bị giam lỏng ở trong cung, vẫn luôn cáo ốm không có gặp người, Lý Thản cũng sẽ không làm cho bọn họ mỗi ngày gặp nhau, cho nên Ôn Ấn mới có thể ngủ đến canh giờ này.

Ôn Ấn phân phó một tiếng: “Ta đi rửa mặt, ngươi đổi y phục cho hắn.”

Mẹ Lê nói được.

Hôm qua tân hôn, trên người hai người còn đang mặc hỉ bào, hôm nay là muốn đổi y phục.

“Nguyên Bảo, Đồng Tiền.” Mẹ Lê kêu một tiếng: “Chuẩn bị nước cho phu nhân tắm gội.”

Nguyên Bảo, Đồng Tiền là tiểu nha đầu thô sử mang đến từ hầu phủ, người hầu hạ bên người phu nhân đều ở Định Châu đang trên đường hồi kinh, phu nhân chọn mấy cái thô sử nha đầu thành thật cùng vài gã sai vặt lại đây, trong đó có Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền.

Trước mắt, Nguyên Bảo, Đồng Tiền đi múc nước, Ôn Ấn đi nhĩ phòng* cởi áo, mẹ Lê ở trong phòng cấp Lý Dụ thay quần áo.

(*: Địa hình bên trong nhà ở phía đông của căn phòng phía bắc làm thêm một phòng xép thì gọi là nhĩ phòng)

Mẹ Lê vừa vào thấy màn gấm được buông xuống, trong lòng còn có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ buổi tối phu nhân ngủ không thích có ánh sáng, có lẽ là sợ nến đỏ làm chói mắt.

Y phục lúc trước đã chuẩn bị tốt, mẹ Lê ôm y phục đến cúi người chuẩn bị giúp Lý Dụ cởi áo, lại thấy áo trong trước ngực Lý Dụ rộng mở…

Mẹ Lê sửng sốt.

Chỗ mở tạo ra một nếp uốn, như là, trước đó có người đã giúp đỡ mở y phục…

Sao có thể như vậy? Mẹ Lê lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

Mẹ Lê thay quần áo cho Lý Dụ, mới nhìn đến miệng vết thương trên người hắn.

Tuổi còn trẻ mà vết thương trên người lại nhiều như vậy, có vài vết thương còn rất sâu, đây là làm cách nào chịu đựng được?

Trong lòng mẹ Lê cảm thấy thương xót, nếu không phải nảy sinh biến cố, đây chính là thiên chi kiêu tử…

Mẹ Lê than thầm trong lòng.

“Mẹ Lê.” Thanh âm Ôn Ấn từ nhĩ phòng vang lên.

Mẹ Lê đang thay y phục cho Lý Dụ, vén màn gấm lên đáp lời.

Trong nhĩ phòng hơi nước lượn lờ, cũng có âm thanh nước gợn lên xuống, là Ôn Ấn đang tắm: “Ta quên lấy y phục.”

“Lão nô đi lấy.”

Chờ mẹ Lê xoay người, Ôn Ấn từ trong thùng tắm đứng dậy, lại giơ tay cầm một tắm sa khoác lên người, chân trần đi ra thùng tắm.

Trong nhĩ phòng không lạnh, Ôn Ấn ngồi ở trước gương đồng lau tóc.

Mẹ Lê đi vào, đem y phục treo ở bình phong bên cạnh nàng: “Y phục của điện hạ đã thay xong.”

Ôn Ấn khẽ ừ một tiếng.

Thừa dịp trước mắt không người, mẹ Lê nhỏ giọng nói: “Phu nhân, buổi sáng lão nô ở trong phủ đã tìm hiểu qua một vòng, trước hết phu nhân nghe một chút trong lòng cũng có nắm chắc.”

“Được.” Ôn Ấn một bên lau tóc, một bên đáp lời.

Mẹ Lê làm việc ổn thỏa, những việc này bà đã thay nàng nhọc lòng trước.

Chỗ này chỗ là nhĩ phòng, Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền canh giữ ở ngoài phòng, sẽ không có người khác tới, có thể yên tâm nói chuyện.

“Phu nhân, chỗ này đã không phải trong kinh, ở vùng ngoại ô thành nam, cách trong kinh hơn nửa canh giờ lộ trình. Vùng ngoại ô phía nam hoang vu, không có dân cư, từ lâu chỗ này đã trở thành lâm viên bỏ hoang của hoàng gia. Nghe nói trước đây lúc dịch bệnh hoành hành còn đem người bị bệnh trong kinh tập trung ở đây, sau đó thì bỏ xó, hơn trăm năm không có người ở…”

“Khó trách.” Ôn Ấn than nhẹ một tiếng.

Hôm qua kiệu hoa đi lâu như vậy, hóa ra là vùng ngoại ô phía nam, nàng ở kinh thành nhiều năm như vậy, nhưng thật ra chưa từng nghe qua hoàng gia có lâm viên như vậy.

Mẹ Lê tiếp tục nói: “Lúc ấy dịch bệnh đã chết không ít người, cho nên này chỗ lâm viên hoàng gia này còn bị lén xưng là Ly Viện…”

Không may mắn, dấu hiệu cũng không tốt.

“Tiếp tục nói.” Ôn Ấn không quan tâm.

Đổi lại là trước ngày hôm qua, trong lòng nàng có lẽ còn sẽ để ý, nhưng tối hôm qua thấy trên mặt Lý Dụ bị người vẽ thành bộ dáng kia, trước mắt lại ở tại Ly Viện cũng không quá bất ngờ.

Mẹ Lê lại nói: “Dù sao cũng là lâm viên trước đây của hoàng gia, nơi này nhưng thật ra không nhỏ, ngày thường cũng sẽ không bị gò bó, nhưng muốn đi ra ngoài không có một chiếc xe ngựa đều không có phương tiện. Nghe nói trước khi phu nhân hồi kinh, điện hạ cũng đã được an trí ở chỗ này, trong viện ngoài viện đều có cấm quân canh gác, nhưng cấm quân lão nô không tiện tìm hiểu, xem bộ dáng, ngay cả ruồi bọ đều không bay ra được…”

“Còn chuyện gì nữa?” Ôn Ấn. Trong lòng nhiều ít đã hiểu rõ.

Mẹ Lê tiếp tục: “Hạ nhân hầu hạ trong viện không nhiều lắm, lão nô thử mấy người, hoặc là không muốn để ý tới, hoặc là ngậm miệng không nói, phần lớn là không nghĩ gây chuyện, cũng có mấy cái miệng lưỡi sắc bén đặt ở chỗ này gây ngột ngạt.”

“Đều xem qua sao?” Ôn Ấn hỏi.

“Còn chưa xem xong, muốn chút thời gian.” Mẹ Lê vừa dứt lời, bên ngoài nhĩ phòng, thanh âm Nguyên Bảo truyền vào: “Phu nhân, vừa rồi mẹ Vương đã tới, nói Quý Bình công công của Đông Cung tới, muốn gặp phu nhân.”

Mẹ Lê cùng Ôn Ấn liếc nhau, người Đông Cung.

Lý Thản trước đây là hoàng tử được sủng ái, người bên cạnh Lý Thản Ôn Ấn không có ấn tượng.

Hơn nữa có một đoạn thời gian nàng không ở trong kinh, càng không nhớ được.

Ôn Ấn nhìn về phía mẹ Lê: “Mẹ Lê, cái Quý Bình công công này ngươi có ấn tượng sao?”

Mẹ Lê cũng lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

“Vậy mẹ Vương thì sao?” Ôn Ấn lại hỏi.

“Là ma ma quản sự chỗ này.” Mẹ Lê trả lời.

Đúng lúc tóc Ôn Ấn đã khô, buông khăn lông trong tay, đối với Nguyên Bảo ở ngoài nhĩ phòng nói: “Nói cho mẹ Vương một tiếng, ta đổi y phục xong sẽ tới.”

“Mẹ Lê, lui xuống trước.” Ôn Ấn phân phó.

Mẹ Lê hiểu ý.

Mẹ Vương không phải người bên cạnh phu nhân, cũng sẽ không cùng phu nhân nói rõ ngọn ngành. Bà đi trước thăm dò Quý Bình công công, chờ phu nhân tới, nếu là có việc cũng tiện đưa mắt ra hiệu thông báo phu nhân một tiếng.

Mẹ Lê mới vừa đi, Ôn Ấn mới nhớ tới đã quên nói mẹ Lê lấy cho nàng y phục có màu sắc vui tươi chút.

Hôm nay là ngày thứ hai thành hôn, nguyên bản không cần kính trà hoặc thỉnh an nên nàng để cho mẹ Lê lấy y phục màu trắng, nhưng trước mắt người Đông Cung tới, rõ ràng là thử nàng, nàng lại mặc y phục màu trắng ngược lại không tốt.

Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền đều ở uyển trung, nàng gọi cũng không nghe đến. Ôn Ấn đành phải mặc y phục màu trắng trở về nội phòng.

Trong phòng ngoại trừ Lý Dụ không có người khác, Lý Dụ lại nằm trên giường dưỡng bệnh, Ôn Ấn không có đi ra sau bình phong mà đứng trước tấm bình phong bên cạnh giường cởi áo. Từng tầng y phục được cởi ra, lại từng cái treo lên bình phong, lộ ra dáng điệu động lòng người…

Trên giường, đầu ngón tay Lý Dụ hơi hơi động đậy, mơ mơ màng màng mở mắt.

Thật lâu không có tỉnh lại, cả người đều có chút mơ màng hồ đồ, không phân rõ chính mình đang ở nơi nào, không có nhúc nhích, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên thân ảnh trước tấm bình phong. Xem nàng cởi áo, đặt lên tấm bình phong, cũng nhìn thấy dáng vẻ tươi đẹp động lòng người kia, như có muôn vàn khuôn mặt…

Hắn cũng chỉ là mở mắt nhìn không chút tạp niệm. Trong đầu còn đang quay cuồng đều là tiếng chém giết trên chiến trường, thanh âm binh khí va chạm vào nhau, còn có thanh âm chiến mã hí vang…

“Chúng ta trúng mai phục! Điện hạ đi mau!”

“Điện hạ!”

“Nơi nơi đều là quân đội Đông Lăng!”

Bên tai đều là thanh âm của thị vệ bên người, thanh âm mũi tên bắn về phía mình, cùng với thanh âm mũi tên hoàn toàn găm vào cơ thể…

Nơi nơi đều là thi thể cùng đao quang kiếm ảnh, sau lưng hắn cùng trên đùi đều trúng mũi tên, cơn đau thấu tim nhanh chóng lan tràn toàn thân.

“Tìm được Thái Tử Trường Phong!”

“Lấy được thủ cấp* Lý Dụ, tiền thưởng vạn lượng! Ruộng tốt ngàn mẫu!”

(*:đầu)

Binh lính Đông Lăng tựa như phát điên lao về phía hắn giống như thủy triều.

“Điện hạ đi trước!” Quách Hâm che chở hắn, nhưng nhân số đối phương thật sự quá nhiều, căn bản không thể toàn thân mà lui.

“Điện hạ, mặc quần áo mạt tướng vào rồi lên ngựa!” Quách Hâm cởi y phục: “Sau đó mạt tướng sẽ dẫn dắt truy binh Đông Lăng rời đi, cấm quân sẽ mở một đường máu, che chở điện hạ phá vây hướng bắc. Sau khi phá vây, điện hạ một đường hướng bắc là có thể hội hợp cùng Đào tướng quân, mạt tướng xin cáo biệt tại đây!” Quách Hâm cầm kiếm dập đầu.

“Quách Hâm!” Mắt thấy Quách Hâm giục ngựa đi, Lý Dụ cắn răng ẩn nhẫn.

“Điện hạ, đi!” Cấm quân tinh nhuệ bao quanh che chở hắn mở một đường máu từ hướng ngược lại…

Đây đều là cảnh tượng trong đầu hắn.

“Quách Hâm…” Lý Dụ theo cảnh tượng trong đầu gọi hai tiếng.

Thanh âm cực nhẹ, khi thanh âm thứ nhất vang lên Ôn Ấn hoàn toàn không có cảm thấy; đến tiếng thứ hai Ôn Ấn hơi giật mình, y phục còn chưa mặc xong đã vội quay đầu lại nhìn về phía giường…

Trong phòng chỉ có nàng cùng Lý Dụ, không có người khác.

Là, Lý Dụ tỉnh?!

Ôn Ấn chỉnh lại y phục, tiến lên phía trước.

“Lý Dụ.” Tai vách mạch rừng, Ôn Ấn nhẹ giọng.

Nhưng người trên giường không có bất luận động tĩnh gì, vẫn nằm yên giống như trước đây, Ôn Ấn lại gọi một tiếng: “Lý Dụ?”

Người trên giường vẫn không có phản ứng, phảng phất vừa rồi là ảo giác của nàng.

Ánh mắt Ôn Ấn nhìn về phía hắn, đột nhiên Ôn Ấn sửa miệng: “Điện hạ?”

Cảnh tượng trong đầu Lý Dụ cũng theo tiếng gọi ‘ điện hạ ’ này chuyển sang một khung cảnh khác.

“Điện hạ, thật là người?” Là Ôn Triệu phát hiện hắn.

“Ôn Triệu…” Trên lưng hắn cùng đùi bị trúng tên, mặc dù có cấm quân che chở nhưng toàn thân đều là vết thương, hắn cho rằng bản thân phải chết ở đây lại không nghĩ rằng bị Ôn Triệu tìm được.

“Điện hạ đừng nhúc nhích.” Đột nhiên, Ôn Triệu giống như phát hiện cái gì, nằm sấp xuống, lại lấy một thi thể bên cạnh đặt lên người.

Rất nhanh chiến mã Đông Lăng phi nước đại mà đến, suýt nữa đã bị phát hiện.

Đội chiến mã này ước chừng một hai trăm kỵ binh, đây là đuổi theo hắn.

Lý Dụ cắn răng.

Chờ tiếng vó ngựa xa dần, lại đợi thêm một chút, xác nhận chung quanh không có quân đội Đông Lăng, Ôn Triệu mới đẩy ra thi thể trên người, Lý Dụ cũng mới thấy rõ toàn thân hắn đều là máu.

“Điện hạ, còn có thể đi được sao?” Ôn Triệu nhìn hắn.

Hắn lắc đầu, trên đùi cùng trên người hắn đều là vết thương, hắn không thể đứng dậy được.

Ôn Triệu lại nhìn hắn ôn hòa cười nói: “Không sợ, thần dìu điện hạ đi. Chúng ta đi hướng bắc, hội hợp cùng Đào tướng quân.”

Hắn gật đầu.

Ôn Triệu cố hết sức cõng hắn lên.

Khi đó trong biển xác chết, Ôn Triệu không có bỏ lại hắn, kéo hắn ra từ trong biển người người chết, cõng hắn lên đường…

Khi đó Ôn Triệu rõ ràng không nên ở nơi đó, hắn đã lệnh Ôn Triệu đi đưa tin cho cữu cữu, Ôn Triệu là cố ý quay lại tìm hắn.

Nếu Ôn Triệu không trở lại, sẽ không phải chết…

Cảnh tượng trong đầu Lý Dụ lại lần nữa thay đổi.

Ôn Triệu cõng hắn thật lâu, cũng tránh thoát vài lần quân Đông Lăng đuổi giết, nhưng hai người đều kiệt sức.

“Ôn Triệu, ngươi buông ta ra.” Lý Dụ biết được mang theo hắn, hai người chỉ có thể cùng chết: “Bọn họ không biết ngươi ở đây, ngươi đi mau.”

Ôn Triệu trầm giọng: “Điện hạ còn, thần còn. Vi thần từng đáp ứng với bệ hạ, nhất định phải đưa điện hạ trở về, Đào tướng quân bọn họ ở địa phương không xa, Đào tướng quân cũng nhất định đang tìm điện hạ, rất nhanh chúng ta có thể cùng Đào tướng quân hội hợp.”

Lý Dụ cắn răng: “Quân Đông Lăng có thể rõ ràng hành tung của chúng ta như vậy, trong quân có gian tế, sợ là chúng ta không thấy được cữu cữu. Trong nhà ngươi còn có một đôi long phượng thai, ngươi còn có thê tử, Ôn Triệu, ngươi đi mau…”

Lý Dụ vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng vó ngựa.

Hai người đều ngẩn ra.

“Đi mau! Ôn Triệu! Đi!” Hắn khăng khăng muốn xuống dưới, Ôn Triệu cũng ôm hắn rất chặt. Nhưng vừa lúc một bên có ngựa, Ôn Triệu nhanh chóng: “Điện hạ lên ngựa!”

Hắn không có biện pháp tự mình cưỡi ngựa, Ôn Triệu mang theo hắn cưỡi ngựa, phía sau chính là truy binh Đông Lăng, Lý Dụ thì thào nói, cũng nghe tiếng mũi tên bay vèo vèo phía sau.

“Ôn Triệu?”

“Ta không có việc gì.”

Nhưng hắn rõ ràng nghe được âm thanh mũi tên đâm vào cơ thể.

“Điện hạ, người phải tự mình nắm chặt dây cương…” Thanh âm Ôn Triệu từ phía sau truyền đến, đáy mắt Lý Dụ đỏ bừng, không biết hắn chắn nhiều ít mũi tên.

Ôn Triệu vừa dứt lời, phía sau lại có thanh âm mũi tên xỏ xuyên cơ thể truyền đến.

“Ôn Triệu!” Lý Dụ rơi lệ.

“Điện hạ, đừng dừng lại, tiếp tục chạy…” Đây là thanh âm cuối cùng của Ôn Triệu mà hắn nhớ rõ.

……

“Điện hạ?” Ôn Ấn lại gọi một tiếng.

Nhưng người nằm trên giường thật sự không có phản ứng, mới vừa rồi hẳn là nàng nghe lầm.

Ôn Ấn đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên ánh mắt lại hơi ngừng lại, nàng cho rằng nhìn lầm, vẫn chậm rãi duỗi tay xoa trán Lý Dụ, hơi kinh ngạc, nàng không nhìn lầm, trán Lý Dụ chảy ra tầng tầng mồ hôi mỏng…

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp