Quý Gả

Chương 10: chó con


1 năm

trướctiếp

Cuối cùng Lý Dụ vẫn là đi tắm gội, Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền đến nhĩ phòng thay đổi nước, ánh mắt mẹ Lê vi diệu nhìn nhìn Ôn Ấn, không hỏi.

Ôn Ấn lấy khăn lông giúp xoa phía sau lưng những chỗ hắn với không tới, miệng vết thương trên người hắn phần lớn đều được thoa dược, đang kết vảy, nhưng khi Ôn Ấn giúp hắn chà lau vẫn rất nhẹ nhàng.

Lý Dụ làm như nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Có phải trước đây ngươi từng lau mặt cho ta đúng không?”

Hắn cũng không biết vì cái gì lại hỏi như vậy, nhưng giống như trong lúc mơ hồ có ấn tượng, hắn không mở mắt nhìn, nhưng mơ hồ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, đầu ngón tay cũng giật giật, mí mắt lại không mở ra được, khi đó cũng không có quá nhiều ý thức, bây giờ mới cảm thấy khi đó là Ôn Ấn.

Ôn Ấn nhẹ “Ân” một tiếng.

Trong nhĩ phòng, lúc trước nàng đã tắm gội qua, cho nên hơi nước lượn lờ, nếu không phải Lý Dụ nói có việc hỏi nàng, hai người cũng sẽ không nói chuyện trong nhĩ phòng.

Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền ở uyển trung, mẹ Lê canh giữ ở nội phòng, nói chuyện ở nhĩ phòng là an toàn nhất.

Lý Dụ bọc khăn tắm ngồi trong thùng nước, ngoại trừ phía sau lưng không có đồ che đậy, Ôn Ấn tận lực không nhìn hắn.

“Ta muốn biết tin tức trong kinh.” Lý Dụ mở miệng.

Hắn hôn mê trên lâu như vậy, trước mắt còn không rõ ràng lắm tình huống trong kinh cùng trong triều, không tiện đưa ra phán đoán.

Hơn nữa, hắn cũng muốn thử Ôn Ấn.

Hắn mới gặp Ôn Ấn, đối với Ôn Ấn cũng chưa chắc hoàn toàn tín nhiệm, mặc dù nàng là muội muội Ôn Triệu…

Ôn Ấn nhìn sau cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng mới hồi kinh, ta sẽ nghĩ cách hỏi thăm, cần chút thời gian.”

Lý Dụ hơi kinh ngạc: “Ngươi cũng mới hồi kinh?”

Ôn Ấn nói đúng sự thật: “Vâng, trước đây bà ngoại ốm đau trên giường, ta đi Định Châu ngây người hai ba năm, mọi chuyện trong kinh không phải rất rõ ràng.”

Hai ba năm? Lý Dụ lại không ngốc, nàng đường đường là đích nữ hầu phủ, là hòn ngọc quý trên tay của lão phu nhân cùng Vĩnh An Hầu, sao có thể vô duyên vô cớ rời kinh lâu như vậy, Lý Dụ thấp giọng hỏi: “Là có chuyện gì sao?”

Nàng thay hắn chà lưng, hắn đưa lưng về phía nàng, cũng thấy không rõ thần sắc nàng, chỉ có thể suy đoán từ trong giọng nói của nàng.

Ôn Ấn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lý Thản đi tìm cha ta cầu thân…”

Phía sau lưng Lý Dụ cứng đờ.

Bởi vì lưng hắn cứng đờ nên đầu ngón tay Ôn Ấn cũng hơi hơi dừng lại.

Lý Thản là cố ý…

Lý Dụ có thể đoán được, trước đây Vĩnh An Hầu qua loa lấy lệ chuyện Lý Thản cầu thân, đáy lòng Lý Thản đã có cây châm.

Rõ ràng ông ngoại Lý Thản cùng lão hầu gia phủ Vĩnh An Hầu qua lại thân thiết, nhưng cuối cùng phủ Vĩnh An Hầu lại không có đứng cùng chỗ với Lý Thản, cuối cùng Ôn Triệu còn cứu tánh mạng hắn, Lý Thản đều xem ở trong mắt.

Hắn chỉ còn nửa hơi thở, còn làm Ôn Ấn gả cho hắn xung hỉ, sau đó sẽ có chuyện gì, trong lòng Lý Dụ biết rõ ràng…

Sau một hồi im lặng, Ôn Ấn trước ra tiếng: “Ta là từ Định Châu hồi kinh cùng ngày cùng ngươi thành thân, chuyện trong kinh ta tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng là ta sẽ nghĩ cách hỏi thăm. Thời buổi rối loạn, mọi chuyện cẩn thận thuyền trôi vạn năm.”

Lý Dụ cũng khẽ ừ một tiếng, không có quay đầu lại nhìn nàng.

Bỗng nhiên không ai nói lời nào, trong nhĩ phòng thật an tĩnh, chỉ có tiếng nước nàng dùng khăn lông chà lau trên lưng cho hắn…

“Được rồi.” Nàng đem khăn lông để ở trên thau tắm bên cạnh, sau khi đứng dậy, Ôn Ấn không có nhìn hắn.

Y phục Ôn Ấn cũng dính nước, đứng dậy trở về nội phòng thay quần áo, Lý Dụ ở lại trong nhĩ phòng.

Hắn hôn mê một thời gian nên không được ngăm thùng quá lâu, Lý Dụ ngửa đầu dựa vào thau tắm bên cạnh, nhìn nóc nhà đến xuất thần.

Phụ hoàng còn ở trong cung, hắn bị giam ở Ly Viện, cữu cữu đã chết, Hoắc lão bị đâm chết ở kim điện, phủ Vĩnh An Hầu bị liên lụy, Triệu quốc công tính tình cương trực công chính không bằng Vĩnh An Hầu khéo đưa đẩy, có lẽ là đã bị giam…

Tâm phúc cùng triều thần ủng hộ hắn nhất định Lý Thản đều có hành động.

Không động vào, khẳng định cũng bị kiềm chế.

Nhưng trên tay hắn còn có lợi thế, Lý Thản chưa chắc biết được.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ cần hắn còn sống thì vẫn có khả năng ngược gió, việc quan trọng nhất bây giờ chính là thăm dò tình hình.

Từ thau tắm ra ngoài Lý Dụ mới phản ứng lại, Ôn Ấn không có để lại y phục cho hắn. Ôn Ấn là nữ nhi Vĩnh An Hầu, mọi việc đều có người hầu hạ, nơi nào sẽ…

Hắn nghĩ muốn gọi nàng để lấy quần áo, nhưng nhớ tới trước mắt hắn hẳn là còn đang hôn mê, không thể phát ra tiếng.

Lý Dụ ngập ngừng, chỉ có thể dùng khăn tắm ướt dầm dề khóa lại bên hông, đi về phòng.

Lúc tới gần cửa phòng, rèm cửa được vén lên.

Ôn Ấn một tay cầm y phục, một tay vén rèm cửa, ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhàu.

Ôn Ấn liếc mắt một cái nhìn thấy hắn dùng khăn ướt khóa lại bên hông, khăn còn đang nhỏ nước. Khăn tắm dính nước thật dễ dàng làm ánh mắt người khác dừng trên vị trí khép hờ bên hông của hắn.

Lỗ tai Ôn Ấn hơi đỏ, lại làm như không có việc gì dời đi ánh mắt, bình tĩnh nói câu “y phục”, nàng đưa ra sau khi Lý Dụ duỗi tay tiếp nhận, Ôn Ấn mới xoay người trực tiếp đi ra ngoài, dường như không có chuyện gì giống nhau.

Lý Dụ sửng sốt.

Sau khi ra nhĩ phòng, Ôn Ấn còn đang thổn thức, nếu nàng không nhìn lầm thì mơ hồ có cơ bụng.

Ôn Ấn rất nhanh đã phản ứng lại, nếu hắn là Thái Tử văn nhược*, thiên gia cũng sẽ không để hắn đi chiến trường.

(*: yếu đuối)

Lý Dụ vốn là thiếu niên, lại có một gương mặt thư sinh, hơn nữa bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, căn bản nhìn không ra…

Ôn Ấn đau đầu.

***

Chờ sau khi Lý Dụ thay đổi y phục đi ra từ nhĩ phòng, Ôn Ấn đã không ở trong phòng.

Cũng đúng, Lý Dụ nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, chính hắn đều cảm thấy xấu hổ, tuy rằng Ôn Ấn không biểu hiện ra ngoài cái gì, nhưng khăn tắm kia dính nước…

Lý Dụ đứng trước bàn uống nước, trong lòng vừa nghĩ nếu hắn không ngủ Ôn Ấn hẳn là sẽ không về phòng, khi Ôn Ấn trở về trong phòng hắn trực tiếp bị sặc nước miếng, nhưng không dám ra tiếng, nước một lần nữa sặc trở về, đem đáy mắt đều nghẹn đỏ.

Không đợi Ôn Ấn hỏi, hắn buông chén trà, trở về giường.

Ôn Ấn cũng không nói gì, cúi người cởi giày, sau đó cũng cuộn lên trên giường.

“Ngươi làm cái gì?” Lý Dụ nhìn nàng.

“Ngủ a.” Ôn Ấn chuyển mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt trong sáng không dính chút tạp chất, đáy mắt trong trẻo phảng phất rung động lòng người.

Tuy rằng buổi sáng tỉnh lại, hai người đã ngủ cùng một chỗ, nhưng trước mắt Ôn Ấn ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó còn muốn ngủ cùng một chỗ, Lý Dụ vẫn là cảm khó xử: “Ôn Ấn, ta ngủ tiểu…”

Hắn là muốn nói hắn ngủ giường nhỏ, nhưng lời còn chưa dứt, Ôn Ấn đã rút trâm ngọc ra tóc đen rũ xuống, vài sợi tóc đen phất quá gương mặt hắn, hắn sững sờ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, lúc hắn hôn mê hẳn là cũng có tóc đen phất quá gương mặt hắn, chỉ là khi đó hắn không mở mắt ra được.

Trong lòng đang suy nghĩ, Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Trong phủ khắp nơi đều là tai mắt, ngủ giường nhỏ sẽ có nguy hiểm bị ánh sáng đèn dầu chiếu đến. Người khác không biết ngài tỉnh, ở lúc không biết rõ tình hình trong kinh, cũng chưa nghĩ ra kế tiếp nên làm sao, tốt nhất đừng mạo hiểm.”

Thanh âm nàng bình tĩnh mang theo nhu hòa ấm áp. Hắn không khỏi nhớ tới buổi sáng lúc hắn tỉnh dậy sớm hơn nàng. Khi tỉnh lại, hắn gối lên cánh tay nàng, nàng duỗi tay trong áo hắn…

Là thật sự trong áo hắn.

Lúc ấy hắn mơ mơ màng màng mới tỉnh, không kịp phản ứng lại.

Nhưng trước mắt, hắn không biết nàng là cố ý hay là vô tình.

Cả ngày này kỳ thật hắn cũng không có thăm dò rõ ràng tâm tư Ôn Ấn.

“Ngươi nếu là không quen, ngày mai để mẹ Lê ôm giường nhỏ cùng chăn đệm tới.” Ôn Ấn nhìn hắn.

Hắn không lên tiếng.

Ôn Ấn duỗi tay thả màn gấm, màn gấm rơi xuống, đem ngăn cách trong phòng mở ra. Ôn Ấn đưa lưng về phía hắn nằm xuống, cũng duỗi tay đắp chăn gấm cho chính mình.

Lý Dụ ngồi dựa tường, nhìn bóng dáng nàng.

“Ta không phải người của Lý Thản, sẽ không nửa đêm đâm ngài một dao.” Nàng đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Còn có, ngài có thể nằm xuống rồi suy nghĩ.”

Lý Dụ nghe lời nằm xuống.

Hai người lưng đối lưng, ngoài màn gấm chỉ có ánh sáng mỏng manh truyền đến, hai người cũng chưa ngủ, cũng không nghe tiếng hít thở đều đều từ phía sau truyền đến, nhưng cũng không nói chuyện, từng người đều có những suy nghĩ của riêng mình.

Sau một lúc, Lý Dụ biết được Ôn Ấn đã ngủ.

—— Điện Hạ, ngài cần tự mình nắm chặt dây cương.

—— Điện Hạ, đừng dừng lại…

Măt Lý Dụ hơi ẩm ướt.

***

Tối hôm qua Quý Bình đã phân phó xuống, hôm nay Mậu Trúc cũng đã túc trực trước Đông Cung.

Hôm nay sổ con nhiều, vào đêm đã lâu nhưng Đông Cung vẫn còn ở Điện Thái Hòa không có bứt ra, Quý Bình đi làm việc vặt mà Đông Cung giao, Mậu Trúc ở bên ngoài Điện Thái Hòa thay phiên công việc.

Người khác thấy hắn, đều cung kính hô: “Mậu Trúc công công.”

Trong lòng Mậu Trúc cực kỳ đắc ý.

“Giờ nào?” Học bộ dáng trước đây của Quý Bình, Mậu Trúc hỏi quan nội thị bên người.

Quan nội thị đáp: “Còn hai nén hương là đến chính Hợi.”

“Đến chính Hợi nhắc nhở một tiếng.” Hôm nay lần đầu Mậu Trúc được làm việc ở chính điện, tâm hư vinh được thỏa mãn đến cực đại.

Quan nội thị đáp một tiếng.

Mậu Trúc nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy là Phó Tái Thời đang đi đến.

Mậu Trúc tiếp đón: “Phó đại nhân.”

Phó Tái Thời có ấn tượng với người này, hình như gọi là Mậu Trúc?

Phó Tái Thời có ấn tượng đối với hắn, là bởi vì tung tích tiểu hoàng tử trong cung chính là bởi vì vị này mật báo mà bị phát hiện, kẻ này tàn nhẫn độc ác, đắc tội không chỗ tốt.

Trước đây phảng phất còn không làm việc ở trước mặt Đông Cung, nhưng bây giờ không có Quý Bình, hắn lại ở chỗ này đây chính là vị trí bên người Đông Cung, ngữ khí Phó Tái Thời lập tức thay đổi, khen tặng nói: “Mậu Trúc công công.”

Mậu Trúc hiển nhiên rất vừa lòng, đối phương là thiếu khanh Đại Lý Tự, trước đây chưa bao giờ để hắn vào mắt, bây giờ một bộ dạng lấy lòng làm trong lòng Mậu Trúc cực kỳ thỏa mãn, cũng cười nói: “Điện Hạ ở trong điện cùng Ngự Sử Đài Vương đại nhân nói chuyện, Phó đại nhân còn muốn chờ một chút.”

Phó Tái Thời lập tức nghe ra ý tại ngôn ngoại*: “Có thể cùng công công mượn bước nói chuyện không?”

(*: ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy)

Quả nhiên là người thông minh, Mậu Trúc cười cười.

Hai người đi đến một bên, Mậu Trúc chủ động mở miệng: “Tối hôm qua khi ở Đông Cung, vừa vặn nghe được đại nhân hỏi Quý Bình công công chuyện phủ Quốc công?”

Phó Tái Thời hơi kinh ngạc, hôm qua hắn hỏi Quý Bình, Quý Bình đùn đẩy, nhưng vị này lại chủ động.

Phó Tái Thời hiểu ý, lấy lòng cười nói: “Công công ngài cũng biết, trước đây hạ quan lộ diện trước mặt Đông Cung quá ít, sờ không rõ tâm tư Đông Cung, nhưng công công ngài thì không giống, ngài là hồng nhân* bên người Điện Hạ, mọi chuyện bên cạnh Điện Hạ ngài đều rõ ràng, hạ quan còn cần công công chỉ giáo.”

(*: người được tín nhiệm)

Mậu Trúc trong lòng lanh lẹ, để sát vào nói: “Phó đại nhân ngài nghĩ xem, ngày đó ở trên đại điện ngoại trừ Hoắc lão tự đâm đầu vào chỗ chết thì ai là người cản trở Đông Cung lợi hại nhất?”

Phó Tái Thời sửng sốt, không thể nghi ngờ là Triệu quốc công.

Chuyện này trên dưới trong triều ai cũng biết!

Cho nên mới có chuyện Triệu quốc công bị giam vào Đại Lý Tự, nhưng tuy rằng Triệu quốc công bị giam, Đông Cung lại chậm chạp không hỏi đến chuyện Triệu quốc công, người nên động đều đã sớm động, Triệu quốc công lại trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay trên dưới Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh không muốn chạm vào củ khoai lang phỏng tay này, cho nên đem mọi chuyện đẩy lên đầu hắn, hắn cũng rầu rĩ không biết phải xử một nhà Triệu gia như thế nào?

Phó Tái Thời tìm tòi nghiên cứu: “Ý tứ của công công là?”

Mậu Trúc để sát vào, có thâm ý nói: “Chính vì đối phương là Triệu quốc công, động cũng không phải, không động cũng không phải, Phó đại nhân ngẫm lại, cùng Triệu quốc công giống nhau, trong triều không phải còn có một người khác sao?”

Phó Tái Thời kinh ngạc: “Vĩnh An Hầu?”

Mậu Trúc nhẹ giọng: “Nhị tiểu thư phủ Vĩnh An Hầu bị hạ chỉ tứ hôn xung hỉ cho phế Thái Tử, Vĩnh An Hầu ở trên đại điện tuy không phản đối mạnh mẽ như Triệu quốc công, nhưng Đông Cung cũng không bỏ qua, Triệu quốc công còn có một đứa cháu gái, Phó đại nhân cứ làm tương tự vậy không phải là được rồi sao?”

Phó Tái Thời được khai sáng, giống như lửa sém lông mày: “Công công quả thực hiểu rõ tâm tư Điện Hạ! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có nơi nào hạ quan hữu dụng, công công ngài cứ mở miệng.”

Mậu Trúc lễ thượng vãng lai*: “Nói chi vậy, ngày sau còn phải nhờ Phó đại nhân dìu dắt nhiều hơn.”

(*: có qua có lại)

……

Quý Bình đi đến bên ngoài Điện Thái Hòa, vừa lúc thấy Phó Tái Thời cùng Mậu Trúc nói chuyện xong, rồi sau đó Phó Tái Thời vẻ mặt đầy ý cười rời đi, vừa vặn đụng phải Quý Bình: “Nha, Quý Bình công công.”

Trên mặt ý cười còn chưa tới kịp thu lại, Quý Bình cũng thăm hỏi: “Phó đại nhân.”

Rõ ràng tâm trạng Phó Tái Thời rất tốt: “Hạ quan còn có việc, ra cung trước.”

Nói xong hướng hắn chắp tay, Quý Bình cũng đáp lễ.

Thân ảnh Phó Tái Thời nhanh chóng biến mất ở trước mắt, mày Quý Bình hơi nhăn lại, hắn biết được Phó Tái Thời vì chuyện gì mà phát sầu, tối hôm qua Phó Tái Thời cũng lấy chuyện Triệu quốc công tới hỏi hắn, Phó Tái Thời có thể có dáng vẻ này, tám chín phần là đã có cách giải quyết vấn đề của Triệu quốc công.

Nhưng chuyện của Triệu quốc công, chính Điện Hạ còn đang lưỡng lự, Phó Tái Thời sao có thể giải quyết dễ dàng.

Quý Bình chuyển mắt, có thể nghĩ đến là do Mậu Trúc.

Phó Tái Thời có thể lấy chuyện Triệu quốc công hỏi hắn, cũng có thể hỏi Mậu Trúc.

Quý Bình tiến lên, Mậu Trúc giả vờ không biết: “Quý Bình công công, ngài đã trở lại?”

Phía sau còn có quan nội thị, Quý Bình xua tay quan nội thị đều lui ra.

Mậu Trúc nhìn hắn.

Quý Bình trầm giọng: “Ngươi giúp Phó Tái Thời ra chủ ý?”

Mậu Trúc cũng không nghĩ Quý Bình sẽ trực tiếp hỏi, Quý Bình còn ở trên đầu hắn (ý là cấp trên), Mậu Trúc chỉ có thể xu nịnh: “Phó đại nhân hoang mang hồi lâu, mới vừa rồi Quý Bình công công không ở đây, phó đại nhân mới nhớ tới hỏi tiểu nhân một tiếng, Quý Bình công công ngài đừng để ý, tiểu nhân cũng là nghĩ muốn thay Điện Hạ phân ưu, nếu là Quý Bình công công cảm thấy không thích hợp, ngày sau tiểu nhân…”

Lời còn chưa dứt, Quý Bình đã tiến lên: “Phân ưu phải không?”

Mậu Trúc nhìn hắn.

Quý Bình nhẹ giọng nói: “Kiềm chế chút, có câu nói nói như thế nào, lúc ngươi duỗi tay chỉ hướng cho người khác, đừng quên còn có ba đầu ngón tay chỉ hướng chính mình…”

Sắc mặt Mậu Trúc lập tức khó coi vài phần, nhưng vẫn cung kính chắp tay với hắn, nói: “Đa tạ công công chỉ điểm, là tiểu nhân suy nghĩ không chu toàn.”

Quý Bình nhìn hắn: “Nhớ rõ thì tốt, đừng chôn vùi chính mình.”

Quý Bình nói xong rời đi, hai tay Mậu Trúc giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, không phải ỷ vào Đông Cung tin cậy? Đông Cung có thể tin cậy ngươi bao lâu? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chờ xem.

***

Hôm sau buổi sáng, Ôn Ấn lại lần nữa tỉnh lại từ trong ấm áp.

Thật ấm.

Vẫn là ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể…

Ôn Ấn vốn đang mơ mơ màng màng vội mở to mắt, cả người lại đều thanh tỉnh!

Tối qua rõ ràng nàng cùng Lý Dụ từng người đưa lưng về phía nhau, mỗi người một cái chăn. Nhưng trước mắt, Lý Dụ cùng nàng đầu đối đầu, gần gũi đến mức thiếu chút nữa là đầu dựa vào đầu.

Hai người lại đắp cùng một cái chăn, không, nghiêm khắc mà nói, là nàng một người bọc hai cái chăn, chăn trên người Lý Dụ chỉ miễn cưỡng che lại nửa người, móng vuốt của nàng còn duỗi tới trong áo Lý Dụ…

Ôn Ấn đau đầu.

Ôn Ấn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng tượng giống như trước đây không tiếng động đem tay lấy về, sau đó lại giả vờ như không có việc gì xoay rời đi, nhưng vẫn cực kỳ xấu hổ, tay nàng thế nhưng lại chui vào áo hắn?!

Này đã không phải hai chữ xấu hổ có thể hình dung.

Ôn Ấn cắn môi.

Trước đây Lý Dụ hôn mê bất tỉnh còn tốt, nhưng trước mắt Lý Dụ tùy lúc sẽ tỉnh.

Ôn Ấn căng da đầu, phí chút công phu mới khó khăn đem tay từ bên hông hắn thu hồi, trong lòng mới vừa thở phào một tiếng, ngước mắt nhìn hắn, lại thấy Lý Dụ đang trợn mắt nhìn nàng.

Ôn Ấn: “…”

Lý Dụ: “…”

Ôn Ấn muốn đâm đầu chết đều có, không biết là lúc nàng lén lút thu tay lại, tay đem hắn chạm tỉnh, Ôn Ấn sửng sốt, hay là hắn đã tỉnh từ sớm…

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, nàng rõ ràng nhìn ra trong mắt Lý Dụ có tức giận, còn có, nhẫn nhịn phụ trách.

Ôn Ấn lùi về sau một chút, giả vờ bình tĩnh nói: “Quá lạnh.”

Lý Dụ không ra tiếng.

Là rất lạnh!

Nguyên một đêm nàng đoạt chăn của hắn, hắn bị đông lạnh tỉnh rất nhiều lần!

Hắn nhẫn nại tính tình từ chỗ nàng cướp chăn về rất nhiều lần, cuối cùng đều bị nàng cuốn đi, hắn thậm chí cũng chưa kịp thấy rõ nàng là cuốn như thế nào, một lần cuối cùng hắn dứt khoát cuốn lại chăn bị nàng cướp.

Vậy cũng thôi đi.

Bàn tay nàng tiến vào quần áo hắn sưởi ấm, hắn thực xác định nàng là muốn sưởi ấm, không có ý đồ gì khác.

Hơn nữa, hắn cũng mơ hồ nhớ lại, trước đây nàng hẳn là cũng cuốn qua chăn như vậy, đem hắn quăng sang một bên, hắn quá lạnh, theo bản năng giành chăn, sau đó nàng cũng là như thế này cuốn hắn, còn đem tay lạnh như băng nhét vào trong ngực hắn.

Hắn thậm chí còn nghĩ, hắn hôn mê lâu như vậy bỗng nhiên tỉnh lại, có phải hay không chính là bị nàng làm lạnh tỉnh…

Hắn biết được nàng ngủ mơ hồ, làm việc theo bản năng, hắn sợ đánh thức nàng, làm nàng xấu hổ. Hơn nữa trước mắt đang ở Ly Viện, mọi việc đều phải ỷ lại nàng, hắn có thể nhịn một chút cũng sẽ đi qua…

Nhưng cuối cùng, thật sự, một bàn tay được ủ ấm xong lại đổi một bàn tay, mặt hắn từ đỏ đều chuyển sang tái rồi. Hắn rốt cuộc lên tiếng: “Ôn Ấn…”

Nàng không tỉnh.

“Ôn Ấn!” Hắn bực bội.

“Ừhm?” Nàng hẳn là nửa mộng nửa tỉnh.

Hắn vốn là nhỏ tuổi hơn so với nàng, hắn có chút khó mở miệng: “Ngươi dịch ra ngoài.”

“Ừ.” Nàng đáp lời.

Trong lòng hắn nhẹ thở phào, cho rằng nàng đã tỉnh, nhưng rõ ràng không phải, nàng tới gần tay cũng từ bên hông hắn ôm tới phía sau lưng hắn, sau khi hấp thu nhiệt lượng lại đi tìm chổ càng ấm hơn.

Hắn đã bất chấp mở miệng hay không mở miệng, trầm giọng nói: “Ôn Ấn! Ngươi lấy tay ra cho ta, ngươi, đi sang một bên đi!”

Trong giọng nói hắn có sự tức giận

Kết quả vừa dứt lời, nàng dứt khoát kề sát hắn, đem hắn trở thành ấm lô giống nhau, trong miệng còn không kiên nhẫn nói ba chữ.

Lý Dụ cho rằng chính mình nghe lầm.

Ôn Ấn tiếp tục nói: “Chó con… Vẫn rất hung dữ!”

Lý Dụ: “!!!”

……

Trước mắt, Ôn Ấn rõ ràng cái gì đều không nhớ rõ, một bên tiếp tục giả vờ bình thường, một bên chống tay đứng dậy: “Ngài có đói bụng không? Có muốn ăn hay không?”

Lý Dụ hơi bực: “Không đói bụng!”

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp