Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 8: Không có đạo, chỉ có quỷ


1 năm

trướctiếp

Thẩm nhi bên cạnh Đốc công, một bên xoa bóp chân cho hắn, một bên trong đầu liều mạng tổ chức từ ngữ. Nhưng nàng dù làm sao cũng không ghép được thành một câu đầy đủ. Đốc công ung dung mở miệng: “Ngươi nhất định là muốn tra xem ta là thế nào biết được a?”

Thẩm nhi mở to hai mắt lay động sáng ngời dừng tại Đốc công trên mặt. Nàng không nghĩ tới Đốc công đổi tư thế thoải mái hơn tựa tại trên giường nhàn nhạt nói: “Một hồi ta ngủ người nhớ để người ta nằm lên một chút.”. Thẩm nhi rủ xuống con ngươi. Nàng xoa bóp hồi lâu cho hắn cũng biết thân thể của hắn cỡ nào đơn bạc, liền một chút thịt thừa cũng chưa từng có, mặc dù thân thể thon dài, nhưng nàng có thể khẳng định di động được. Nàng lên tiến đồng thuận lại tiếp tục đấm bóp cho hắn. Có lẽ là rất thư thái, rất nhanh Đốc công liền ngủ mất. Thẩm nhi cúi người đem một cánh tay xuyên qua dưới nách của hắn, một cánh tay xuyên qua chân cong của hắn đem hắn ôm lấy. Nàng quả thật kinh hãi hắn trọng lượng, so với trong tưởng tượng của nàng hắn còn nhẹ hơn nhiều. Nàng chậm rãi đem hắn đặt lên giường, đem tóc dài từ dưới lưng rút ra chia đều tại trên gối, cho hắn đắp chăn, chậm rãi lui ra ngoài. Đốc công vốn nên chìm vào giấc ngủ lúc này mở ra thâm thúy con ngươi, hắn chậm rãi đem đầu chuyển sang nàng rời đi phương hướng, trong lòng suy nghĩ: Nha đầu này ôm ấp thật sự là ấm áp, mà lại cảm giác rất thoải mái dễ chịu, mềm mại.

Trong lòng gợn sóng dần dần khuếch tán mà đi, Thẩm nhi trở về phòng lại không cách nào bình tĩnh trở lại, trong đầu đều là hình ảnh Đốc công yên tĩnh ngủ, là hắn tinh tế thân thể trong ngực mình xúc cảm, băng băng lãnh lãnh, thon gầy đến làm cho mình tim gan thẳng run. Một đêm không ngủ sau lại quỷ thần xui khiến làm nàng dậy thật sớm, mượn phòng bếp nấu thuốc. Đốc công mỗi ngày đều không ăn sáng liền đi trong cung, Thẩm nhi chuẩn bị ổn đặt thuốc trong hộp cơm nhằm đưa cho cho Đốc công ngay cửa phủ. Nàng đem mình lặng lẽ trốn ở một bên, thấy Đốc công khoác lên quan phục nhìn rất có tinh thần tuy sắc mặt vẫn là trắng, nhưng là một tầng hương phấn, mày lại nét liễu phác lên họa vẫn có thể xem dung nhan hắn tạo tuyệt tác. Trên môi nhạt qua lớp giấy đỏ lại thêm chút nhân khí, gương mặt âm nhu, dung mạo so quan gia tiểu thư còn khiến họ phải ganh tỵ. Đốc công xoay người cầm lấy hộp cơm, câu môi khẽ cười, cất cao giọng nói: “Ra đi.”. Thẩm nhi xoắn ngón tay tiến ra, trên mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu.

Đốc công ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến gần chút.”. Thẩm nhi chuyển lấy bước chân đi về phía trước chút, tiếp lấy một khối mang theo hương khí khăn xoa hướng nàng mũi, nàng rụt hạ cổ, không nói một lời, như thỏ con bị giật mình. Đốc công lau xong đem khăn nhét vào tay của nàng: “Làm sao hôm nay như vậy yên tĩnh, ngược lại là không thú vị, đi theo ta chia thức ăn.”

Sau đó cất bước đi tới phòng ăn, Thẩm nhi cầm lấy khăn ngửi một chút, có hương hoa thoang thoảng, xoay chuyển khăn, một góc trên có hai chữ được thêu tinh tế: Cảnh minh. Nàng nhếch miệng cười, thì ra Đốc công tên Cảnh Minh, tên thật sự văn nhã nha.

Người trước mặt dừng lại bước chân, lo lắng nói: “Như thế nào còn không đuổi theo, làm ta trễ giờ nhất định phải phạt ngươi thật nặng.”. Thẩm nhi đem khăn gấp gọn lại ôm vào trong lòng, mang theo hộp cơm đi theo phía sau hắn. Nàng bới cho hắn một bát ra, khoanh tay đứng ở một bên, vụng trộm nhìn Đốc công ăn cơm. Đốc công dù ăn cực kỳ ưu nhã cũng sẽ không giống phim điện ảnh diễn vểnh tay hoa lên cầm đũa, cuối cùng Đốc công ăn xong tay lau khăn nhè nhẹ sạch sẽ mở lời: “Mùi vị cũng không tệ, gần đây ta khẩu vị không tốt, đầu bếp trong phủ lại làm không hợp khẩu vị, ngươi nếu rảnh rỗi liền phụ trách đồ ăn của ta.”

Thẩm nhi muốn từ chối, nàng làm cơm lần này là do nhất thời lòng tốt thương hắn. Nàng còn chưa kịp nói qua không muốn lãnh công việc này. Nhưng mới nhìn đến Đốc công ánh mắt sắc bén khí thế nàng đã yếu một nửa, nhưng nàng cũng không muốn gật đầu nha. Đốc công phất tay áo rời đi chỉ để lại một câu nói: “Không muốn thì thôi, ta một thân hoạn quan quả thật vẫn là chọc người ghét.”

Thẩm nhi ở phía sau nâng giọng: “Đốc công ngài quá ưu tư rồi, muốn ăn thiếp liền làm cho ngài ăn.”

Đốc công đi xa chỉ nghe được vế đầu, bóng lưng cô đơn đơn bạc. Thẩm nhi biết mình trong lúc vô tình đả thương Đốc công, nàng làm cả bàn thức ăn ngon chờ Đốc công trở về. Thế nhưng hắn một ngụm không ăn lại vào phòng, gọi người an bài tẩy gội, cửa phòng đóng chặt cũng không gọi Thẩm nhi đi vào xoa bóp chân cho mình. Thẩm nhi cũng không hiểu vấn đề xuất hiện từ lúc nào, đợi đến đồ ăn đều lạnh cũng không thấy Đốc công đến. Nàng chính mình ăn qua loa vài thứ rồi cầm dầu thuốc đẩy cửa vào. Đốc công mặt hướng bên trong, tư thế nằm đè ép trái tim, Thẩm nhi chậm rãi đi vào, khẽ gọi lấy: “Đốc công, làm sao không ăn cơm, thiếp chuẩn bị hồi lâu.”

Hắn không có xoay người qua, nhưng thon gầy lưng nhẹ nhàng rung động. Thẩm nhi buông xuống dầu thuốc, nhẹ nhàng đem Đốc công lật qua, hắn nhắm mắt lại, mà nàng giống như là muốn giải thích cái gì lại nói: “Buổi sáng ngài đi được quá gấp, thiếp như thế nào không nguyện ý giúp ngài chuẩn bị đồ ăn, chỉ là thiếp lại có chút lười biếng lại lề mề, sợ ảnh hưởng Đốc công lịch trình.”

Đốc công lặng lẽ mở mắt, trong cặp mắt mất đi thần thái thường ngày, thậm chí còn mang một tia ưu thương, tròng trắng mắt có màu đỏ tơ máu: “Thôi, ta biết ngươi không muốn. Về sau người cũng không cần vì ta thân này hoạn quan bận trước bận sau. Ngươi muốn mang theo bao nhiêu bạc liền tới quản gia nói, ngươi và ta về sau không liên quan.”

Thẩm nhi vành mắt phiếm hồng, nàng cố gắng nấu đồ ăn đến trưa muốn cùng Đốc công giảng hòa, nàng còn tiếp tục chậm rãi truy cầu hắn, chậm rãi mở ra nút thắt của hắn, có điều sợ hắn tổn thương ngay cả lời thật lòng cũng không thể nói. Nhưng hắn dù sao cũng là người, cho dù ở trong giấc mơ kia học qua tâm lý học, nhưng là người thì cũng có thất tình lục dục, hắn làm sao chưa nếm thử bản thân đã thương tích đầy mình. Nàng cưỡng chế nỗi nghẹn ngào dâng lên trong cổ, nhẹ lau nước mắt còn chưa kịp rơi xuống: “Đốc công nhất định là hôm nay tâm tình không tốt, không lựa lời nói. Thẩm nhi lại cho ngài một ngày thời gian, nếu là ngài ngày mai vẫn còn như thế ý nghĩ, thiếp tuyệt sẽ không dây dưa với người, tự biết rời đi. Ngài cũng không cần dùng vài đồng bạc làm bần cùng hóa tình cảm của ta.”

Đốc công nhắm mắt lại cắn môi dưới đạo: “Ngươi đi đi, ta chính là như vậy không thay đổi được.”. Kỳ thật nói lời như vậy chính hắn trong lòng cũng rất khó chịu, chỉ là nàng là một cô nương tốt, không nên tiếp tục bồi phụng dạng người như mình.

Thẩm nhi áp chế rung động xuống, nói khẽ: “Dầu thuốc cho ngài đặt ở bên giường trong hộc tủ, chính ngài tự bảo trọng.”. Thẩm nhi ngay trong đêm đó rời đi. Nàng chỉ mang theo quần áo của mình từ trước cùng hòm thuốc. Những gì Đốc công từng ban thưởng qua cho nàng, y phục, trang sức…nàng đều để lại.

Trước khi Thẩm nhi viết một lá thư, nội dung như sau:

Mộng Dao có thể may mắn gặp được Đốc công, âu cũng là phúc của thiếp. Buồn thay Đốc công không thấy được tấm chân thành của thiếp, làm tim thiếp đau nhức. Nhưng nhớ tới Đốc công thân thể không được tốt, thiếp cũng chẳng buồn so đo. Thiếp muốn theo Đốc công chi nguyện, thiếp rời đi. Nếu có duyên, chắc đôi ta sẽ còn gặp lại. Thiếp chỉ mong lúc đó, ngài đã buông xuống thành kiến, cùng ta nối lại lương duyên cũng là hảo sự. Nay không nên nhiều lời nữa, Đốc công bảo trọng.

Thẩm nhi đi theo Đại phu nhân hầu cận từ khi còn bé, nàng sớm luyện được nét chữ cũng xem là khá đẹp. Từng nét chữ tinh tế đem phong thư này viết nên chỉnh chỉnh tề tề. Gian phòng nàng đều dọn dẹp như lúc ban đầu nàng đến. Đêm khuya gió lạnh, nàng vác theo bọc hành lý đơn giản cùng hộc gỗ đựng thuốc, nhìn thoáng qua hùng vĩ phủ đệ, bước đi lại càng tiêu sái. Thẩm nhi nàng là người phóng khoáng, đối với chuyện hữu duyên cùng thuyền đạo lý cũng thấu hiểu. Đốc công lúc này trong lòng không có nàng, nàng cũng không muốn làm đau mình miễn cưỡng làm hắn vui lòng chi nữa. Nàng tin tưởng sẽ có ngày hắn nghĩ thông suốt, ngày ấy cũng là thời điểm đôi bên gặp lại. Thời gian này vừa vặn là thời gian nàng nên nâng cao y thuật của mình, nâng cao khả năng cứu sống nhân thế. Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ tin vào cái gì vận mệnh con người là hoàn toàn do ý trời, bản thân tự trọng, từ lúc lấy được tự do đến nay, nàng cũng thuận theo tâm ý mình mà thoải mái sinh hoạt. Cũng thật vừa vặn lúc trước khi mẫu thân lâm chung cũng chỉ để sinh ra nàng, nghĩ lại chính mình đã làm nha hoàn nhiều năm, ở bao thân phận khác. Nay đã có thể chân chân chính chính vì bản thân mình mà sống. Nhưng mà không hiểu sao trong lòng vẫn có một tia không cam tâm. Đốc công là người tốt vô cùng, để nàng không nhịn được vấn vương hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp