Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 7: Bị bắt quả tang lãng phí tâm sức


1 năm

trướctiếp

Về sau Vương thượng trong thời gian ngắn buông lỏng đề phòng với Đốc công, an bài cho hắn công việc ít lại chút. Đốc công hầu cận trong cung cũng giảm ngay cực khổ phần nào, trở về tắm rửa thay quần áo sau còn có thể dựa vào đầu giường đọc sách một hồi. Đốc công cho người dập bớt huân hương, làm bộ ngủ. Hắn dập tắt ánh nến, híp mắt rất mạnh ám thị tâm lý: Hôm nay nhất định phải bắt lấy nha đầu kia. Nhưng Thẩm nhi có dự cảm đặc biệt hơn người, nàng đi đến cạnh cửa phòng Đốc công không có nghe thấy an thần hương khí tức ngay tại cửa suy nghĩ một chút liền trở về phòng.

Bên ngoài treo đèn lồng, bóng Thẩm nhi dưới ánh đèn ánh lên cửa sổ chớp động một chút liền biến mất, làm cho Đốc công vốn chờ đến vất vả trong tim tràn ngập một cỗ thất vọng. Nha đầu này hôm nay như thế nào không có vào, chắc chắn là có gì không ổn, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất. Sau nửa đêm Thẩm nhi nàng tay cầm huân hương tại cửa ra vào hun nửa canh giờ, im ắng âm thầm lẻn vào Đốc công gian phòng. Nàng ôn nhu nhìn xem Đốc công say sưa ngủ trên sàng đan quen thuộc, khóe môi câu lên một tia đắc ý cười: Đạo cao một thước ma cao một trượng. Nàng xoa dầu thuốc cho hắn thả lỏng gân cốt xong lại lui ra ngoài. Đốc công sáng sớm tỉnh, lại ngửi thấy quen thuộc thảo dược hương khí, nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ: Nha đầu này là mèo con biến hình sao, vậy mà thần không biết quỷ không hay tiến đến. Thẩm nhi lúc này đang kê cao gối mà ngủ, có lẽ là mơ tới cái gì chuyện thú vị, khóe môi đều treo ý vị sâu xa cười.

Đốc công một ngày này trở về quyết định phải bắt lấy nha đầu bướng bỉnh này cho bằng được. Hắn ngay cả huân hương cũng không rút lui, híp mắt, cố nén mệt mỏi chờ lấy nha đầu này xuất hiện. Nhưng Thẩm nhi đã biết Đốc công phát hiện mình trộm chui vào hắn trong phòng, nàng căn lại thời gian, phần đầu nửa đêm vẫn trong y phục mà ngủ, nửa đêm sau lại dùng một cây huân hương công dụng mạnh hơn, chờ hắn ngủ say lại lặng yên không một tiếng động vào phòng hắn. Nàng như cũ thay hắn thư giãn gân cốt sau liền trở về phòng đi ngủ. Đến sáng ngày kế tiếp Đốc công tỉnh lại thì lần nữa nghe được trên người mình quen thuộc thảo dược hương khí. Ở trong quan trường tung hoành nhiều năm Đốc công lúc này sửng sốt, nha đầu Thẩm nhi quả có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần. Hại hắn còn bắt không được nàng, đúng là muốn đùa bỡn với hắn rồi.

Thẩm nhi đầu đêm đã ngủ, lúc này nàng tỉnh như sao, vụng trộm tại giấy dán cửa sổ bên trên chọc lấy lỗ nhỏ, ghé mắt vào nhìn ngoài phòng. Đốc công thân mang quan phục tựa như vô ý cực kỳ mà liếc vào cánh cửa đóng chặt của phòng nàng. Sau đó bước sải chân dài hơn bình thường nện nền đất. Từ biểu tình nàng đọc ra được Đốc công thế nhưng có chút tức giận, bắt không được mình, trong lòng hắn bịn rịn bức bối nha. Đợi Đốc công đi xa rồi Thẩm nhi mới tinh nghịch cười đến bò lăn trên giường, nàng nghĩ: Đốc công quá đáng yêu, tại sao hắn có thể sở hữu bộ dáng đáng yêu như vậy. Cười hồi lâu khiến Thẩm nhi cảm giác cơ mặt đều cứng cả, bụng còn có chút đau nhức, nàng dứt khoát lăn vào chăn mền tiếp tục đánh cờ với Chu Công. Đốc công ngày thường cũng không phải là người ruột để ngoài da, nhưng bị nha đầu chỉnh đến không có biện pháp nào, khí tiết cũng nóng chút. Bình thường nhóm tiểu thái giám vi phạm sai lần đều chưa từng bị trách phạt đám nay xui xẻo tận cùng, chịu năm trượng đánh gậy còn bị trừ nửa tháng ngân bổng, từng người chỉ biết giận mà không dám nói.

Sau một ngày lao tâm khổ tứ Đốc công trở về phủ, tâm trạng ngược lại không qua vui mừng, hắn thầm nghĩ: Không cần bắt nàng nữa, trực tiếp gọi nha đầu kia đến ngược lại bớt việc chút. Sau khi tắm Đốc công dời qua đầu giường, cũng không đọc sách, chờ nha đầu kia đến, nhưng là nha đầu này ngược lại cho Phổ nhi đến chuyển lời cho hắn: Làm đã nhiều ngày, nay xin nghỉ ngơi không tứ phụng Đốc công nữa, còn nói mình cũng không phải là Đốc công nô bộc, vì hắn chữa bệnh kia hoàn toàn là vì tâm tình.

Tiểu thái giám run run rẩy rẩy truyền lời, lòng lo sợ Đốc công đem giận dữ tích lại thành bó lớn, chân cứ lui về sau như muốn bỏ trốn. Đốc công chỉ cảm thấy nha đầu này làm mình mất bình tĩnh thật sự bèn dùng tay thon dài vuốt vuốt ngực đang rung lên tức giận. Hắn thổi đi nến rồi ngủ. Thẩm nhi như thường lệ đêm khuya thắp huân hương lát sau mới vào phòng. Thật ra trong lòng nàng cũng thấy không nên qua phòng như này, mong cho Đốc công đừng bị mình làm tức giận ảnh hưởng sức khỏe. Nàng vừa nghĩ vừa dụng tâm hơn trước xoa bóp cho hắn. Nhưng bản tính tinh nghịch như Thẩm nhi làm sao có thể dừng nghịch ngợm trêu đùa vị Đốc công đang gắng nhẫn nhịn không phát tác nha. Dù sao Đốc công trà trộn tại quan trường bao năm tạo cho hắn tính tình nhất định là cực kỳ trầm ổn. Nàng cũng muốn quan sát chờ đợi xem, khi nào thì vị mặt lạnh này mới chủ động hỏi chuyện nàng đây. Thẩm nhi tính toán tốt sau trên mặt liền nở một nụ cười sâu, nếu trên bề mặt câu chuyện là nàng có chút trêu chọc hắn nhưng thực tế cũng là vì hắn đêm đêm xoa nắn gân cốt lại còn dụng tâm, tính sao cũng không tính là đem hắn ra đùa bỡn.

Vốn còn nghĩ ở lại trêu chọc Đốc công chút nữa, không nghĩ đêm nay Đốc công khi trở về kia tinh thần uể oải, được hai tiểu thái giám đưa trở về, cũng không cần tắm liền muốn trở về phòng nằm. Đốc công như thế thích sạch sẽ thậm chí còn có chút giống chứng bệnh ưa sạch vậy mà trở về liền muốn nằm. Đúng là suy nghĩ kỹ chút sẽ thấy có điểm kỳ quái. Thẩm nhi rối lên chân loạn bước, nàng bận rộn nhanh chóng thu thập dược liệu, tay chạm mạch mong mau chẩn bệnh cho xong. Nhưng vừa chạm liền biết bản thân lần này là người bị gạt. Lúc này đến phiên nàng bối rối cực điểm, tức đến giậm chân. Vừa lúc nàng quay người muốn đi, Đốc công vốn tựa ở đầu giường bỗng lên tiếng: “Quỳ xuống.”

Thẩm nhi vô ý thức hướng trên mặt đất quỳ, biết Đốc công thật sự phát giận, vội vàng nói: “Đốc công bớt giận, Thẩm nhi quỳ.”

Đốc công duỗi đôi bàn tay thon dài thanh lãnh chạm sườn cổ tinh tế của nàng, đầu ngón tay mát lạnh lướt vài vòng trên cổ họng nàng rồi nhàn nhạt nói: “Ngươi đứng trước cửa phòng ta thắp mê hương? Đến tột cùng là có ý muốn làm gì?”

Thẩm nhi trong lòng run rẩy, kia con ngươi lại linh hoạt đảo một vòng, liền thuận miệng nói láo, xuất khẩu thành thơ: “Thẩm nhi nghe nói Đốc công ngủ được không an ổn, đi cầu sư phó cho chút huân hương để an thần, không là mê hương đâu, thiếp cũng không có lá gan lừa gạt ngài.”

Đốc công nhíu mày nói: “Một hồi lại vào lau tóc cho ta, ra ngoài đi.”

Thẩm nhi bộ dạng như chạy liền phóng ra ngoài, Đốc công nhìn Thẩm nhi chạy trối chết câu môi khẽ cười, thầm nghĩ: Ngược lại là cái nhanh nhạy nha đầu, làn da nàng xúc cảm không tệ. Hắn làn da ngâm cánh hoa tắm lúc ra trắng nõn như sắp trong suốt, lại mang theo chút mê người hương phấn. Y phục nửa mở, lộ ra khung ngực trắng mịn không có chút khuyết điểm. Hắn khoác một tấm áo trắng càng nổi bật lên dung mạo siêu phàm thoát tục, cảm giác rất giống tiên nhân, gọi nha đầu kia tiến đến. Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, đây vốn là nhân sơ bản tính. Thẩm nhi không ngoại lệ. Nàng thấy hắn tóc dài nghiêng người dựa vào giường êm, áo nửa mở bèn cảm thấy trong lòng khô nóng. Nàng lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, khăn chậm rãi đi vào. Đốc công híp mắt, đầu ngửa ra sau, nước còn trên mái tóc dài của hắn từng giọt rơi lạc. Đốc công môi mỏng nhạt khẽ mở, trong thanh âm mang theo lười biếng: “Thất thần làm gì, tới thay ta lau tóc.”

Thẩm nhi lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi tiến lên cẩn thận lau, nhìn thấy mấy sợi tóc bạc chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ. Nàng kỹ càng lau khô tóc, ngay lúc muốn đi lại nghe giọng Đốc công: “Từ ngày hôm nay trở đi, mỗi lần ta tắm xong ngươi đều tới xoa nắn gân cốt cho ta đi. Trong cung ta làm người hầu cận cho người khác, thân thể vốn mệt mỏi cực điểm, muốn động cũng không động được.”

Thẩm nhi phía sau Đốc công mở tròn xoe đôi mắt nhưng cũng không dám lên tiếng cự tuyệt miễn việc chọc giận hắn, một màn này trêu cợt hắn rốt cuộc làm cho bản thân nàng mất cả chì lẫn chài. Nàng trong nhất thời cạn ngôn khiến Đốc công không vui nhíu mày: “Làm sao? Ngươi không muốn?”

Thẩm nhi vội vàng đưa lên khuôn mặt tươi cười cho hắn xem. Nàng tốt xấu gì còn đang ở trong phủ, tuyệt không thể đem hắn chọc giận. Miệng gian manh lại xuất khẩu thành thơ: “Ta đang suy tư vì Đốc công nên phối dầu thuốc như nào.”

Chỉ là Đốc công người thế nào, một chút liền xem thấu tâm tư của nàng, ung dung mở miệng nói: “Ta thấy vật người dùng trước đó cũng không tồi, kia hương khí chính là hợp ý ta.”. Thẩm nhi ngạc nhiên sửng sốt, thì ra bản thân bản lĩnh vẫn còn kém Đốc công. Mình tiểu tâm tư vậy mà sớm đã bị hắn biết được, mặt nàng hiện có chút co quắp rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp