Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 1: Tiết tử


1 năm

trướctiếp

Nguy Cảnh Minh - Hoạn quan của Văn Xương vương triều, dưới một người trên vạn người, khuynh đảo triều chính. Hắn mày như liễu, mắt sắc như ưng, ngũ quan băng lãnh. Vương thượng nhu nhược vô năng, xa hoa lãng phí. Có lẽ, việc làm đúng đắn nhất trong đời của Vương thượng Văn Xương vương triều là trọng dụng Nguy Cảnh Minh.

Hồi ức ngày nhỏ của Nguy Cảnh Minh trải qua trong gia đạo sa sút, bần hàn. Hắn là kết quả của một lần lão gia say rượu làm càn, lâm hạnh mẹ hắn. Mẹ đẻ hắn sau đó được đưa vào nội phủ chăm sóc nhưng từ đầu đến cuối, lão gia chưa bao giờ cho nàng một cái danh phận.

Mẹ Nguy Cảnh Minh vì liều mình sinh hắn nên mất máu dẫn đến án tử, bắt đầu những ngày tháng sống tạm của Nguy Cảnh Minh dưới mái nhà chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của hắn. Người nhà hắn cho rằng hắn chưa chết vì đói đã là tốt lắm. Gia đình hắn gặp cảnh nghèo mạt nhanh chóng nghĩ cách né tránh việc nuôi nấng hắn, chuẩn bị 30 cân tiểu mạch, đưa hắn vào cung, cho hắn chịu kia một đao, đao kia lại cực sâu đem tận gốc cắt đứt. Ngay chỗ cắt đứt, da thịt hắn lành lại liền lún vào sâu tạo một vùng lõm xuống.

Tình cảnh lúc ấy còn mới như in trong tâm thảm hắn nhưng hắn chưa bao giờ nhắc qua. Sau đợt cắt xén, hắn được Vương thượng nhỏ tuổi chọn trúng vì diện mạo xuất chúng nhất trong dàn hoạn quan, từ đó trải dài chuỗi ngày thư thản của Nguy Cảnh Minh. Hắn bồi Vương thượng đọc sách, so với Vương thượng hoang dâm vô độ, Nguy Cảnh Minh càng dụng tâm, từ đế vương chi thuật tới đạo trị quốc, trung dung chi đạo, đạo trị luật pháp, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vương thượng nể tình hắn biết thân biết phận, người lại là cái hoạn quan, làm sao cũng sẽ không tắc loạn huyết thống vương thất, trải đường cho hắn quan lớn, không ngại ban thưởng hắn biệt viện, lớn nhỏ tấu chương đều thuận nước đẩy thuyền đưa vào hắn viện tử. Vương thượng được dáng vẻ mỗi ngày đi vào triều, song thực tế chuyện tốt chuyện xấu, phê đỏ cấp phát đều là Đốc công một người dồn sức. Những năm gần đây hắn tận tâm tận lực, không có công lao cũng cũng có khổ lao.

Đáng tiếc cho hắn có bấy nhiêu khát vọng, chung quy cũng là hoạn quan vô hậu, tuyệt tử tuyệt tôn. Bên ngoài phong quang vô hạn, khoác qua hoa phục ươm đượm huân hương, làm việc gãy gọn đích xác nhưng thực tế bất luận hắn xuyên hương bập phấn cách mấy cũng chỉ là kiếp xác tanh nhục, đáng thương.

Từ lúc Hoàng đế đăng cơ đến nay, Đốc công đã tại trong cung hơn 15 năm, lại chưa tính tuổi tác lúc đầu. Hắn chưa đến tuổi xây dựng sự nghiệp, nhưng cả ngày vất vả, lo toan quốc sự, hành xử lại cẩn thận, cảnh giác, Đốc công dung nhan chưa đổi nhưng tóc hắn lại bạc, tóc đen dài bên trong xen lẫn mấy sợi tóc trắng, ngược lại lại cho người ta một cảm giác tiên phong đạo cốt.

Người có chức vị cao chắc chắn sẽ có người thèm khát nịnh bợ. Một chút quan viên liên tục không ngừng cống tiến nữ nhân cho Đốc công phủ, hoàn toàn không để ý Đốc công là hoạn quan, vô năng đối đãi nữ nhân. Đốc công nhíu mày nhận lấy toàn bộ nhưng lại là chưa từng chạm đến một người, nữ nhân vừa đến phủ liền nhận được văn tự bán mình cùng chút lượng bạc khiến họ tự tìm đường ra. Cho dù ở vương triều Văn Xương, nữ tử địa vị thấp kém, các nàng cùng tình nguyện gả vào hào môn, dù cho kiếp phận làm nhỏ cũng không muốn gả cho hoạn quan, được tự do liền nháo nhào tán đi.

Mỗi lần đưa tiễn một nhóm nữ nhân đi, Đốc công đều sẽ xoa xoa huyệt Thái Dương đối tiểu thái giám thân cận cúi đầu đứng đấy nói: “Ta người không có phúc tiêu thụ dạng này cực lạc nhân gian, số phận định cô độc một mình.”

Tiểu thái giám miệng ngọt, thế nào cũng sẽ an ủi hắn nói: “Gia gia nói đùa, ngài tư chất nổi trội, muốn ai còn không phải chỉ cần ngài một câu nói.”

Đốc công vẫn luôn khoát khoát tay để tiểu thái giám lui ra, hắn thiến thân gần 20 năm còn không có dũng khí hướng mắt nhìn thẳng hạ thân của mình, há dám hy vọng xa vời có nữ nhân nhìn thấy sẽ không nghẹn ngào gào lên hay sao.

Nguy Cảnh Minh dùng tay chống đầu suy nghĩ, dưới thân hắn lưu lại bệnh ẩn, từng ngày từng ngày giày vò hắn. Mặc cho hắn xoa bao nhiêu phấn, ngâm bao nhiêu dầu vừng đều không che đậy được hắn căm ghét cực điểm mùi khai, vào thời gian thời tiết thất thường chỗ đó còn ngứa ngáy khó nhịn, sưng không chịu nổi.

Có lúc sơ giải bất lực, hắn chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng cơn buồn nôn mà dùng vải khăn ấm áp, kích thích lau sạch da thịt bên trong cái lỗ chỗ cắt xén. Có lúc đau đớn mà đến toàn thân phát run, hắn chỉ có thể dùng sức đánh vào vị trí bàng quang, toàn thân vặn vẹo, thống khổ khó nhịn, tự hành hạ để giảm bớt áp lực.

Đốc công rất ít uống nước, điều này làm giảm áp lực, tần suất bài tiết của hắn, hạ thân cũng khô thoáng hơn chút ít, khoảng thời gian thay khăn tiểu cũng dài hơn hẳn. Tuy nhiên uống nước ít đi lại làm tăng áp lực cho ruột của hắn, phân và nước tiểu của hắn bí kết, mỗi lần bài tiết là một lần hao phí sức lực toàn thân, buồn nôn nhất phải nói đến một điểm là phân và nước tiểu cùng chảy ròng ròng, đôi lúc còn đượm đỏ.

Tiểu thái giám hầu cận Đốc công đã nhiều năm, mặc dù cũng chịu một đao nhưng không sâu như Đốc công, do đó mà không chịu quá nhiều thống khổ. Đối với ngoài lạnh trong nóng Đốc công chịu mọi ẩn tật, nỗi khổ, tiểu thái giám cũng là hữu tâm vô lực, lại càng không dám nói gì, mỗi lần đều chỉ quen tay chuẩn bị kỹ càng dầu vừng rửa ruột cùng khăn nóng. Đốc công tự cường, những này riêng tư sự tình chưa bao giờ để người khác can dự, liền mỗi tuần rửa ruột một lần cũng là tự thân tự lực đi làm. Người ta khó có thể nào tưởng tượng hắn một thân một mình thực hiện rửa ruột dạng này khó khăn thủ thuật, hắn thế nhưng lại chính là hoàn thành tốt.

Tiểu thái giám một mực cảm giác Đốc công thật sự cần nữ nhân kề cạnh. Thế nhưng những năm gần đây, đưa vào liên tục một nhóm lại liền một nhóm nữ tử, da dẻ, thân hình như châu tròn ngọc sáng, eo như liễu, từng người đều là thật tâm nguyện ý muốn ở lại phủ nhưng đôi mắt mỗi người lại đều không che được vẻ chán ghét lại sợ hãi. Đốc công lại là người nhạy cảm, mỗi lần đưa tiễn một nhóm nữ nhân đều là tổn thương hồi lâu, liền lấy vò rượu mạnh mà mua say, đáng tiếc tửu lượng hắn quá tốt, dưới thân lại có gai đau nhức, cả hai kết hợp lại bảo trì hắn thanh tỉnh.

Miệng lưỡi nhân gian có người nói hắn tận tâm vì nước, cũng có người châm biếm hắn hoạn quan còn mưu toan mê hoặc triều cương. Hắn trước giờ trên miệng đều bảo không để tâm, trong lòng lại vẫn là để ý. Dù gì cũng là nam nhân, làm gì có thể chịu này đạo sỉ nhục trên người mà lòng vô lo không tồn tại vướng mắc.

Làn da của Đốc công cực trắng, thậm chí đem theo cảm giác tiên khí không đượm khói lửa trần gian. Nguyên do lại cũng vì sau khi chịu một đao kia, cuộc sống của hắn trong cung tương đối thoải mái không vất vả như trước, làn da mịn mỏng như nước, dù cho hắn vất vả cả ngày thì diện mạo vẫn là đẹp tựa Phan An. Đốc công dù thiếu đi nét dũng mãnh của nam nhân, nhưng lại hiển hiện vẻ đẹp âm nhu. Cũng may Vương thượng mặc dù hoang dâm vô độ nhưng cũng không có hứng thú đoạn tụ, chứ không thì Đốc công nhất định khó thoát phải chịu khuất nhục.

Len lấn trong quan trường nhiều năm chỉ đem lại cho Đốc công một cái cảm giác: Ở vị trí trên cao khó có thể khỏi rét vì lạnh, mỗi ngày đều phải vận não làm người có bao nhiêu vất vả. Kỳ thật hắn cũng hy vọng mình cũng giống như bao người bình thường có thể cưới vợ, khi về đến nhà có nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, vào thời điểm khó chịu có thể tựa vào vòng tay mỹ nhân, ở lúc đau đớn vô cùng có thể nghe kiều thê đau lòng mà an ủi.

Nhưng hắn biết từ khi chịu một đao kia sau, dưới thân xấu xí, lại không có cuộc sống của người bình thường, đời này cũng không thể chân chính có được một nữ nhân, hắn cũng không biết như thế nào mới có thể tìm được chân mệnh của mình. Chưa kể bản thân Đốc công tính tình ẩn nhẫn, dù xương cốt bị đánh nát cũng hướng trong bụng cam chịu, tâm tính thiện lương, dù hai tay bị ép dính đầy máu tươi vẫn không muốn liên lụy trong sạch nữ hài. Hắn thả các nàng tự do, nhìn qua thấy hắn nghiêm túc, chân chính ghét bỏ những nữ tử này, kỳ thật trong lòng tự ti nhất lại là bản thân.

Tiểu thái giám một mực đang nghĩ: Đốc công dung mạo thượng thừa, lại khó gặp như thế lãnh diện thiện tâm, lẻ loi một mình thực sự gian nan. Vào thâm cung như vào hang hổ, Vương thượng tay nắm thượng quyền, dù hoang dâm vô độ thì có sao? Vương thượng vẫn như cũ là chân long thiên tử, tuyệt sẽ không dễ dàng chân chính ủy quyền. Dù cho bọn họ hoạn quan tài hoa cách mấy cũng chẳng qua là tay sai của Vương thượng, những gì dơ bẩn đều hướng đến người bọn họ dội, mấy ai chân chính thấu hiểu chứ? Đốc công vất vả quá độ đằng đẵng, thân thể lại có bệnh dữ, dù vẻ ngoài chưa đổi bên trong lại chính là mục nát, không ai quan tâm tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp