Hoạn Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Không Gả Quả Phụ


1 năm

trướctiếp

Hoa lâu ở thời đại này mà nói, là nơi thu thập tin tức tốt nhất, người bên trong hoa lâu lai lịch hỗn tạp lại khó dò. Thưởng thức ngụm rượu hoa sau lại bước vào sự dẫn dụ của các hoa nữ được đào tạo đặc biệt ở đây, khách nhân nhất định không giữ cửa mà đem kia chuyện khó nói ra miệng.

Thẩm Nhi là nha hoàn hồi môn tâm ý của viên ngoại Đại phu nhân. Sau khi vào Ngô gia, Đại phu nhân lòng tốt tìm cho Thẩm Nhi nơi nương tựa. Người kia hứa hẻn cả đời chỉ cưới Thẩm Nhi một người. Nghĩ hắn hảo tâm nhi thế, Đại phu nhân thật không biết người kia đã là sắp trút tàn hơi, người có bệnh nan y, hắn chỉ muốn đem Thẩm Nhi nương tử xinh đẹp như hoa về nhà để thuận theo tâm nguyện của tổ tiên, chẳng màng đến Thẩm Nhi sẽ cơ khổ không nơi náu thân.

Lúc Đại phu nhân vì Thấm nhi chuẩn bị đồ cưới, người kia liền bất hạnh qua đời. Nhưng gia đình vị hôn phu giấu kín không phát tang, để Thấm nhi thành không gả quả phụ, cùng bài vị mà bái đường. Sau đó đem nàng trói lại để nàng như này người sống tiếp tục hoàn thành minh hôn, nhập quan tài với người kia cùng chung trăm năm. Thẩm Nhi vốn cho rằng như vậy đã là kết thúc, ngạt thở mà quyên sinh.

Người nhà kia thấy Thẩm Nhi chết hẳn rồi, lo sợ gặp họa còn chưa thoát y phục tân hôn của Thẩm Nhi mà bỏ chạy bốn hướng. Thẩm Nhi nằm tại miền đất dơ bẩn đó rất nhiều ngày, nàng trải qua một giấc mộng dài. Trong mộng có ô tô, TV, có những tư tưởng thời đại mới, có bánh ga tô, có đồ ăn Mỹ,... thậm chí nàng còn thấy mình kết hôn rồi mang thai, mơ mơ màng màng mà trải qua một cuộc sống khác hẳn nơi này, nhưng lại là bất hạnh bởi vì khó sinh rong huyết dẫn đến tử vong.

Kỳ diệu là nàng cứ như vậy về tới thân thể lúc đầu, nàng mở to mắt, nhìn xem cảnh tượng chung quanh, Thẩm Nhi ngửa mặt lên trời thở dài: “Hết thảy cùng quá là mơ một giấc, đời này không mong sinh nở.”.

Nàng lê lấy thân thể mỏi mệt, không biết đi hướng nơi nào, bất tri bất giác đi tới thanh lâu. Trong mộng nàng cũng học không ít thứ, suy cho cùng hay là bán nghệ không bán thân, âu cũng là cái kết cục tốt. Thẩm Nhi dáng múa uyển chuyển, diện mạo phiêu dật chi mỹ, thời gian ít sau liền ca múa thuần thục mà động lòng người.

Đốc công là ông chủ ẩn dật của hoa lâu, hắn thường chọn Thẩm Nhi phục vụ ca nghệ. Chỉ cần tới hoa lâu, hắn lại tựa vào giường êm, cũng chẳng cần nói lời nào, lại lấy tay chống đỡ đầu suy tư, ánh mắt trống rỗng, cũng không giống như là đang nghe hát. Thẩm Nhi nhìn thấy Đốc công dạng này, trong lòng liền sinh ra khát vọng muốn nghiên cứu tâm tư hắn, nàng thăm dò hỏi: “Đốc công thế nhưng là có phiền lòng sự tình, không ngại cùng Thẩm Nhi nói một chút, Thẩm Nhi bán nghệ tại hoa này lâu bên trong mãi nghệ mưu sinh, như nào cũng không làm ra chuyện sóng gió.”.

Đốc công tỉnh táo lại, giương lên trong mắt ném qua một tia cảnh cáo ý vị. Thẩm nhi nàng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không thể không ngừng miệng, lại tiếp tục biểu diễn. Chẳng qua Đốc công nghe một hồi liền phiền muộn phất tay để Thẩm nhi lui xuống.

Thấm nhi trong lòng có chút ủy khuất, nước mắt ngậm lấy ở đáy mắt, chuyển qua chuyển lại một hồi nước mắt vẫn là không rơi một giọt. Dù sao trong trường mộng nàng cũng là bác sĩ tâm lý, thường xuyên lý giải tâm tính yếu ớt của bệnh nhân, nàng đã từng cũng phụ trách qua những ca bệnh vì tai nạn mà mất đi một số chức năng. Nhưng dù sao, những bệnh nhân đó cùng Đốc công hoàn toàn khác biệt, bọn họ là những cá thể tiếp nhận tư tưởng mới nhất của thời đại, không vướng phải vòng xoáy của xã hội phân cấp mạnh mẽ, tuyệt nhiên cũng không phải trải qua cảm giác trong tay nắm đại quyền đi sinh sát và càng sẽ không đem trị liệu thúc đẩy gian nan như vậy.

Thấm nhi dạng này bởi vì một cái dài mộng được nghiêm trọng bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy cô đơn cô đơn, nhìn xem cao ngạo thực tế tâm tư cực nặng đốc công không nhịn được muốn vuốt lên hắn giữa lông mày mỏi mệt cùng thương cảm, muốn nói cho hắn: Mất sinh dục năng lực cũng không phải là cái đại sự gì, vẫn như cũ có thể hưởng thụ tình yêu hưởng thụ sinh hoạt, chỉ cần giữ lại mệnh tại, đều không phải cái đại sự gì. Đạo lý dễ hiểu dễ hiểu, nhưng là chân chính để đốc công nghe vào còn phải tốn phí một phen khí lực, nàng cũng không sốt ruột, dài mộng tỉnh đến chính mình vẫn là hoa văn tuổi tác thiếu nữ, thời gian còn rất dài.

Không biết là trên triều đình chính vụ bận rộn hoặc là bởi vì Đốc công có ý tránh đi nàng, có gần nửa năm thời gian không thấy Đốc công, Thẩm Nhi trong lòng kỳ lạ lại hơi nhớ nhung hắn, đợi đến hắn tới hoa lâu thì lại chứng kiến sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn chút, môi cũng mất dần huyết sắc, hắn vẫn như cũ vời nàng vào ca, lặng yên ngồi ở kia, lại không đang nghe, tựa như là một con rối không có sinh khí, chốc lại nhắm nhẹ hai mắt.

Đã tới ngày mùa thu, Đốc công chỉ mặc trên người tấm áo đơn bạc, lại ngủ thiếp đi. Thẩm nhi không đành lòng đánh thức hắn, cầm trên giường lớp mền ấm rón rén đắp lên trên người hắn. Nàng sau cũng không dám ngồi quá gần, sợ Đốc công trách tội, chỉ có thể ngồi tại chuỗi hạt rèm đằng sau trên mặt bàn, len lén ngắm nghía hắn.

Đốc công bề ngoài vô cùng đẹp, lại có một chút âm nhu mỹ mạo, lúc này ngủ thiếp đi trông hắn yên tĩnh vô hại, phát ra khí chất hiền hòa khác với bình thường, làm cho lòng người sinh trìu mến, Thẩm Nhi phát hiện nàng tựa hồ rất muốn trải nghiệm qua tình yêu thuyết Plato đã biết qua trong trường mộng, đó là tình cảm thuần khiết không cần tình dục để làm cơ sở. Đốc công quyền cao chức trọng bề ngoài lại tốt, có thể ở bên cạnh hắn là lựa chọn tốt. Mặt khác, nàng cũng không muốn trở thành sinh dục công cụ, đi theo Đốc công hẳn là miễn đi phiền lo.

Thẩm nhi không phát hiện Đốc công đã tỉnh, con mắt còn đang nhìn chằm chằm hắn, ý nghĩ kỳ quái. Đốc công tận lực đè thấp thanh âm vang lên: “Thẩm nhi, ai cho phép ngươi ngừng?”

Thẩm nhi biết rõ Đốc công có tiếng giết người không chớp mắt, nàng vội vàng quỳ gối trước giường êm, đầu cúi hơi thấp, mắt hướng đầu gối, lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không tự ti đem thần sắc ẩn vào mặt mày bên trong. Nhưng trên thực tế lá gan nàng vẫn là lớn, thấp giọng nói: “Thẩm nhi tự tiện làm chủ, nhìn Đốc công sắc mặt không tốt, mệt mỏi ngủ thiếp đi, thiếp sợ quấy rầy Đốc công ngủ ngon, cho nên ngừng, ngài nếu là còn nghĩ nghe Thấm nhi lập tức tiếp tục.”.

Đốc công nghe xong lại trầm mặc một khoảng thời gian, hắn không nói không rằng đến nổi Thấm nhi thậm chí có thể nghe được tim đập của mình. Nhưng nàng là vẫn chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận mà nhìn xem Đốc công rồi làm ra dáng vẻ thật vất vả tích lũy dũng khí mới đánh bạo nói chuyện: “Đốc công ngài phải chiếu cố thật tốt thân thể, mệt mỏi liền đến Thẩm nhi nơi này nghỉ một chút, Thẩm nhi sẽ hảo hảo thay ngài giữ kẽ bí mật.”.

Đốc công chậm rãi cúi người duỗi ra bàn tay thon dài nhưng là vương hàn khí nắm cằm Thẩm nhi, mày liễu nhíu lại, mắt sắc bén mắt đánh giá Thẩm nhi, thanh âm không có gắng đè thấp, không thể êm tai, thậm chí còn như mang theo một tia nữ nhân bén nhọn: Ngươi lá gan ngược lại là lớn.

Thẩm nhi cái mũi hít nhẹ một chút, trong lòng nhảy cẫng một chút, đốc công đối với mình đã thả bớt cảnh giác, Thẩm nhi sạch sẽ con ngươi sáng ngời thẳng thắn nhìn lại lấy đốc công, hai người nhìn nhau thật lâu, Đốc công trước dời đi mắt, khoát tay nói: “Đứng lên đi.”

Thẩm nhi phủi đất đứng lên, vuốt vuốt đôi đầu gối quỳ đến tê mỏi mới bồi thêm một câu: “Tạ đốc công.”. Sau đó bưng chén trà nóng cho đốc công nói khẽ: “Đốc công uống chút trà ủ ấm thân thể đi, tay của ngài lạnh lắm rồi.”.

Đốc công tiếp nhận trà lại không uống, hắn rất uống ít nước, nhưng lại không đành lòng lại trước mặt tiểu cô nương này hảo ý, trong ánh mắt của nàng mười phần thuần túy, không có thế nhân trong mắt chán ghét cũng không có e ngại. Đốc công nhịn không được hỏi: “Thấm nhi, ngươi không sợ ta?”.

Thẩm nhi con ngươi lóe ra quang mang, trong lòng nhảy cẫng lấy, nàng nghĩ Đốc công hôm nay nói lời so dĩ vãng cộng lại đều muốn nhiều. Cung kính đáp trả: “Vì sao muốn sợ đốc công, ngài dung nhan như ngọc làm sao lại để cho người ta sinh sợ.”.

Đốc công lùi ra sau chút nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che giấu không được giữa lông mày mỏi mệt: “Được ngươi đã không sợ ta, ta hiện mệt mỏi, đau đầu cực kỳ, ngươi cho ta ấn một chút.”.

Thẩm nhi đem đầu ngón tay mềm mại bao trùm tại Đốc công huyệt Thái Dương cùng trên đỉnh đầu tinh tế ấn lấy. Nàng cảm giác trán hắn nhiệt độ có chút cao, nói khẽ: “Đốc công ngài nóng lên, Thẩm nhi đi thấm đầu khăn cho ngài hạ nhiệt một chút.”.

Đốc công nhẹ giọng ừ một tiếng, nữ tử này để cho hắn cảm thấy trong nhân thế vẫn là có như vậy một tia ấm áp, cứ như vậy tham lam hấp thụ một tia ấm áp cũng là tốt rồi. Thẩm nhi bưng chậu nước lạnh, đem khăn thấm ướt, nhẹ nhàng đắp lên Đốc công trên trán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp