Hạ Chí

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Tinh thần của Hạ Chí đã sa sút mấy ngày nay, đến dắt chó đi dạo cũng không có hứng thú.

Sau đó thì thấy một bài báo được chia sẻ bởi Tần Dương trong vòng bạn bè.

Tiêu đề là- Cái biện pháp này có tác dụng thực sự tuyệt vời!

Hạ Chí động lòng, bấm mở nhìn thoáng qua, mấy chữ trong chiếc hộp nhỏ gọn siêu mỏng trên hình nhìn rất quen thuộc, một, hai, ba, bốn ... tổng cộng bảy chữ.

Đó là tất cả về những công dụng kỳ diệu nho nhỏ của bao cao su cho những chuyến đi dã ngoại, nào là được sử dụng như túi đá, túi chống thấm nước, bồn tiểu đơn giản của nam giới, băng dán cầm máu ... và nhiều thứ khác.

[Dáng người nhỏ bé, năng lượng to lớn, tự mình thể nghiệm qua, dành tặng bạn bè yêu thích môn thể thao ngoài trời, nhớ bảo quản kĩ càng, người bạn tốt trung thành nhất của phái mạnh [cường tráng]

Sau khi Hạ Chí không nói nên lời trong ba giây, liền mở ra một hướng suy nghĩ mới, trái tim vốn đã cháy thành tro bây giờ lại có dấu hiệu phục hồi, trong nháy mắt tro tàn lại bùng lên nghĩ: Có lẽ ngày hôm đó anh mua cái này là cho Tần Dương?

Hạ Chí đầy phấn khích đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.

Lại là một ngày tràn đầy năng lượng.

Thầm nghĩ: Nhất định phải tìm cơ hội để hỏi thăm rõ ràng. Ngộ nhỡ không phải đâu, nói không chừng vẫn còn cơ hội…

Tuy nhiên, Hạ Chí không có thời gian để hành động, lại không ngờ ngẫu nhiên bắt gặp.

Trong quán cà phê, có một người đàn ông đang ngồi ở chỗ mà cô vẫn thường ngồi, anh ta vừa rồi vẫn còn đang nhảy múa trong tâm trí cô, lúc này lại đang ngồi yên lặng, tựa hồ có chút buồn ngủ khép hờ đôi mắt, nhìn qua trên mặt bàn là một quyển tạp chí. Vẻ mặt anh ta trông rất tệ, vẻ mặt u ám và mất kiên nhẫn, so với trước kia lại càng thâm sâu hơn.

Trước kia Hạ Chí ghét nhất những người đàn ông có tính khí không tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy... Thật đẹp trai!

Trong đầu như một tiểu nhân điên cuồng: A a a a!Làm sao bây giờ!!!

Hạ Chí cơ hồ như phóng đi gọi món, sau đó lại đi về phía anh... Ngồi xuống vị trí bên cạnh, dường như anh không để ý đến cô, cúi đầu nhìn mấy cuốn tạp chí, Hạ Chí nhẹ lấy ra những thứ mang theo bên người đặt ở trên bàn, âm thầm thở ra để giảm bớt căng thẳng.

Nghĩ thầm, tại sao anh lại ở chỗ này?

Anh làm sao vậy?

Tâm tình không tốt?

Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ có nên nắm bắt cơ hội thể hiện mình trong tình huống này hay không thì Mao Mao đột nhiên xuất hiện. Anh ta vốn định xem trò chơi, hôm nay có một sự kiện dân gian nhỏ, không ngờ thấy Hạ Chí ở đây nên thuận tiện chạy lại đây chào hỏi.

Khi Mao Mao ngồi xuống đối diện với cô, Hạ Chí còn đang mê man không biết đang suy nghĩ gì. Vì vậy Mao Mao đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô: "Này, đang suy nghĩ gì vậy! Đăm chiêu thế."

Hạ Chí bị giọng nói lớn của Mao Mao làm cho sợ đến mức suýt chút nữa bật ra khỏi bàn, hoảng sợ hét lên: “A”, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Không, không nghĩ gì cả, hôm nay phải đi làm mà sao anh lại nhàn rỗi thế?”

Mao Mao có nhiều hoạt động hơn vào cuối tuần.

Mao Mao lắc đầu: “Lát nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn, nhưng giờ giấc làm việc linh hoạt, sẽ không làm trễ nải việc tán gẫu một hồi. Chúng ta đã mấy ngày không gặp, nên tôi tới đây chào hỏi."

Hạ Chí “À” một tiếng, cố gắng không chú ý đến người đàn ông bên cạnh mình, nhưng suy nghĩ lại hỗn loạn giống như các sợi chỉ kết lại với nhau.

Mao Mao hoàn toàn không hề biết, còn đang hớn hở: "Tôi muốn chia sẻ tin tức tốt cho cô, hai ngày trước tôi đi hẹn hò, đối phương không tồi, bây giờ chúng tôi đang tìm hiểu nhau!”

Hạ Chí có chút hâm mộ: “Oa, chúc mừng anh!”

Mao Mao bật cười, vui vẻ một mình không bằng chung vui, bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của cô: "Còn người thợ sửa xe yêu thích của cô thì sao? Đã phát triển đến đâu rồi?"

Cả đầu Hạ Chí ong ong ong, hận không thể kịp thời che miệng Mao Mao, chỉ cảm thấy cả người và trời đất đều quay cuồng.

Đừng, đừng nói ra!

Người đấy đang ở trước mặt, đây không phải là muốn giết cô sao?

Khi cô đang sốt ruột, không biết giải quyết bằng cách nào, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, cuối cùng cái khó ló cái khôn giả vờ vô tình làm đổ cà phê, cắt ngang lời nói của Mao Mao bằng phương pháp thiểu năng này.

Mao Mao khoa trương "Á" lên một tiếng, lấy khăn giấy ra lau cho cô: "Ôi, sao lại không cẩn thận như vậy!”

Hạ Chí kiểm soát góc độ, trên người chỉ bị dính một ít, còn lại tất cả đều đổ trên mặt đất, cô vội vàng cầm khăn giấy ngồi xổm xuống lau sàn nhà.

Người phục vụ nhìn thấy, vội vàng lấy cây lau nhà ra: "Này Tiểu Tiểu, để đấy tôi làm cho."

*tiểu tiểu: là nho nhỏ, be bé.

—--- Biệt danh của Hạ Chí là Tiểu Tiểu

Một mảnh hỗn loạn, Hạ Chí cảm thấy vô cùng có lỗi, lại rối tung lên, cuối cùng vội vàng nói: “Tôi tôi đi về trước thay quần áo.” Sau đó cô quay sang giải thích với người phục vụ: “Đồ đạc để ở trên bàn, chờ lát nữa tôi sẽ quay lại." Người phục vụ là người quen, lúc này đáp ứng: “Yên tâm đi! Tôi sẽ trông đồ cho cô."

Trước khi mở cửa Hạ Chí quay đầu nhìn thoáng về phía của Đường Hạo.

Rồi đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.

Đối phương lại mang vẻ mặt đang xem một vở kịch.

Trong lòng Hạ Chí rối loạn, anh vẫn luôn nhìn sao?

? ? ?

Hạ Chí nán lại nhà gần một tiếng đồng hồ mới quay lại quán cà phê, lúc này không muốn nhìn thấy anh một chút nào, rất mong anh mau chóng rời đi!

Đẩy cửa bước vào với tâm trạng vô cùng mâu thuẫn, nhìn thấy anh không còn ngồi ở chỗ đấy nữa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tâm trạng buông lỏng xuống, không nhịn được mà giả vờ giả vịt buông tiếng thở dài: Tiếc thật.

Cũng không biết là ai nhát gan như gà con trước khi vào cửa.

Cô trở lại chỗ ngồi của mình, cà phê đã nguội, cô bảo người phục vụ tới, gọi một cốc khác, rồi đem đồ đạc đặt vào chỗ Đường Hạo vừa ngồi, sau đó lại chuyên tâm vẽ phác thảo.

Minh Nguyệt thúc giục cô thiếu điều muốn chạy đến chỗ cô ấn đầu bắt cô vẽ. Bà cô nóng nảy đó hận không thể nhập hồn vào người cô biến cô từ tuyển thủ ốc sên trở thành một tuyển thủ nhanh nhẹn.

Thứ hai đã bắt đầu công việc, Chu Càng, các độc giả đang gào khóc đòi ra chương mới, Minh Nguyệt đã ra lệnh cho cô dám mở bị bệnh thì sẽ vặn đầu cô xuống.

Rất độc ác.

Còn chưa bình phục lại trạng thái, cô đã nhìn thấy Đường Hạo từ nhà vệ sinh đi ra, đi ngang qua quầy gọi món, mang theo một ly đồ uống, bước thẳng đến chỗ cô, như là không hiểu vì sao vừa vào nhà vệ sinh mà chỗ ngồi của anh đã không còn nữa, khẽ nhướng mày, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

Vị trí của hai người họ đã thay đổi.

Hạ Chí càng đứng ngồi không yên.

“...” Giết cô được rồi.

Cô gửi một tin nhắn đến Minh Nguyệt để nhờ giúp đỡ: [Cô nói xem, làm thế nào để khôi phục hình tượng của mình khi bản thân thường xuyên làm những điều ngu ngốc trước mặt một người khác phái mà mình yêu thích?]

Không dám hỏi người khác, vì sợ bị truy hỏi, nếu hỏi Minh Nguyệt, thì còn có thể ngụy biện một chút là nói về kết cấu cốt truyện.

Minh Nguyệt đang ngủ chiều thì bị cô đánh thức, hoàn toàn tỉnh dậy lại nhìn thấy câu hỏi ngớ ngẩn của cô: [Hết đường cứu rồi bảo bối, tự sát đi!]

Hạ Chí: [thắt cổ.jpp]

Có lẽ ông trời vì để làm cho cô dần dần hết hy vọng, không biết từ đâu xuất hiện một cơn gió ma quỷ thổi bay bản thảo thiết kế nhân vật trên bàn của cô xuống đất.

Bức tranh trên cùng, nhân vật nam chính đang tắm rửa, nửa mình để trần.

Dưới vòi hoa sen, người đàn ông vai rộng eo thon, một tay đưa lên xoa ở sau cổ, mặt hơi nghiêng, nét mặt tỏ ra không kiên nhẫn, giọt nước trên cơ ngực và cơ bụng lăn xuống dọc theo đường viền của các cơ, cho đến khi chúng chạm đến đỉnh của xương mu ở phía trên, hình ảnh dừng lại.

Vô cùng…. Gợi cảm, mà lại, khó cưỡng!

Rất là quyến rũ, nửa bức tranh dừng lại đột ngột, không thể nhìn thấy được, khiến nó càng trở nên mơ màng hơn.

Một trang giấy bay tới dưới chân Đường Hạo… Mặt giấy hướng lên trên.

Hạ Chí trơ mắt nhìn, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng ở trong đáy lòng tự hỏi chính mình: Tôi như này còn có thể cứu vãn sao?

Đường Hạo cúi xuống nhặt lên, ánh mắt dừng lại khoảng ba giây, sau đó dùng đầu ngón tay đưa cho cô như sợ làm bẩn tay, mặt không có biểu cảm, nhưng Hạ Chí tự dưng lại nhìn ra vài phần dí dỏm.

Hạ Chí nhận lấy, xấu hổ đến mức đầu ngón chân như muốn đào luôn mặt đất: "Cảm ơn ... Ha!"

Đường Hạo phun ra ba chữ: "Không có gì!"

Giọng nói của anh ta trầm có từ tính, nhưng Hạ Chí không hề để ý đến điều đó.

Hạ Chí giả vờ bình tĩnh thu dọn lại đồ đạc trên bàn, muốn trốn về nhà ngay lập tức.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

Cô có chút không chống đỡ được.

Đây là loại chuyện gì…

Hạ Chí còn chưa kịp thu dọn xong, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Tư Nam: [Bảo bối, tôi đang ở khách sạn, mau đến gặp tôi! ! !]

Hạ Chí không có thời gian để lo lắng về bất cứ điều gì khác, liền trả lời cô ấy: [? ? ?]

Thẩm Tư Nam là bạn thân nhất của Hạ Chí, là một người vô cùng giàu có, cô ấy theo học ngành báo chí để trở thành một phóng viên giải trí và săn đuổi các ngôi sao, tốt nghiệp Thiên Nam Hải Bắc chứ đùa, đầu năm mới mãn nguyện là một nhà giải trí đã nghỉ việc, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là đi hóng chuyện.

Mấy ngày trước cô ấy nói sẽ đến tìm cô, nhưng cô không ngờ lại đến thật?

Cũng không hề nói trước với cô một tiếng, sao lại đến khách sạn.

Thẩm Tư Nam ậm ừ nói: ‘Tớ nói, tớ đã đến Lộ An, và bây giờ tớ đang ở trong căn hộ áp mái của khách sạn Tư Thụy. Thần tượng về quê tớ, tớ muốn bò trở về!’

Thần tượng của Thẩm Tư Nam là một minh tinh, là một tay đua xe F1, người chuyên về đua xe, hình như tên là Trình Tử Vực, từng là một diễn viên, nhưng hiện tại anh ấy đã giải nghệ, chủ yếu chơi đua xe.

[Cậu mau tới gặp tớ đi cục cưng! Tớ đang ở khu phố của cậu, lệch với phố Vĩnh Thuận bên này, tại khách sạn Tư Thụy ở Lộc An, tớ đã gọi cho quầy lễ tân, cậu đăng ký một chút rồi lên tầng trên cùng, đi ra cầu thang và rẽ phải đến phòng đầu tiên cửa mở! Tớ đã bay nhiều ngày rồi, mệt mỏi quá, tớ không muốn di chuyển.]

Hạ Chí suy nghĩ một lúc, từ quán cà phê rẽ trái sẽ đến cửa khách sạn Tư Thụy, vì vậy [Ok] nói: [Tới ngay]

Lúc cô đang thu dọn đồ đạc, Đường Hạo cũng tình cờ nghe được một cuộc điện thoại, không biết bên kia nói gì, anh ta chỉ nói "ừm" rồi cúp điện thoại, vẻ mặt tối tăm phiền muộn vốn đã tiêu tán giờ lại quay trở lại, Hạ Chí cảm thấy hơi khó thở.

Khi cô vừa đứng lên, Đường Hạo đã đứng trước cô một bước, hai người một trước một sau.

Một trước một sau ra khỏi tiệm cà phê.

Một bước một sau đi vào khách sạn Tư Thụy.

Hạ Chí đi đến nơi đăng ký trước, sau lại đi thang máy, đúng lúc thang máy đi xuống dưới.

Vì thế hai người lại một trước một sau vào thang máy.

Đồng thời ấn nút lên tầng cao nhất.

Rồi cả hai nhìn thoáng qua nhau.

Đường Hạo nhướng mày, bỗng nhiên lại nghĩ đến, Tần Dương lúc này cũng đang ở trên lầu.

Haiz…

Con chó kia xem ra cũng có thể làm điều đó.

Thoạt nhìn không giống vị thành niên.

Hạ Chí bị anh nhìn đến đỏ mặt, lương tâm có chút chột dạ, cảm thấy mình và tên biến thái theo dõi anh có chút giống nhau, nuốt nước bọt, do dự vài giây, cuối cùng không kìm được mà giải thích: “Thật là trùng hợp!”

Ý tứ là: Tôi không phải cố ý đi cùng anh.

Trong thang máy chỉ có hai người, ánh đèn mờ ảo, Hạ Chí chỉ cao một mét sáu giống như một chú lùn trước mặt anh, cảm giác bị áp bức càng thêm mãnh liệt.

Đường Hạo: “Ừ.”

Hạ Chí tiếp tục nói: “Tôi tới đây để gặp bạn.”

Đường Hạo lúc này thậm chí không muốn trả lời câu hỏi.

Liên quan đến anh cái rắm ấy!

Không thể hiểu được.

Hạ Chí cảm nhận được anh không hề kiên nhẫn, đành ngậm miệng.

Thang máy lên tới nơi, hai người lại một trước một sau ra khỏi thang máy.

Lần này là Hạ Chí đi trước, cô ra thang máy quẹo phải, phòng thứ nhất mở cửa ra, cô đẩy vào như chạy trốn.

Đường Hạo hai tay đút túi đứng ở cửa dừng lại hai giây, nghĩ thầm: Thật đúng là con mẹ nó tới tìm Tần Dương.

Anh cũng bước vào.

Cả ba gặp nhau trong phòng khách.

Im lặng nhìn nhau.

Hạ Chí sững sờ, sau khi suy nghĩ vài lần liền khẳng định đây quả thực là căn phòng đầu tiên rẽ phải sau khi ra khỏi thang máy! Có hai dãy phòng trên tầng cao nhất, mỗi bên một dãy.

Đường Hạo nhìn về phía Tần Dương, hoàn toàn là bộ dáng mất kiên nhẫn, mẹ nó cậu tán gái còn gọi tôi đến làm gì.

Sau khi sững sờ hai giây, trong nháy mắt Tần Dương bùng nổ sự tức giận, trước đó anh ta nói sẽ đến quán cà phê đứng đợi, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay đều không rảnh, cô gái nhỏ của mình sao lại có thể để tay chó của Đường Hạo chạm vào được?

Đậu, thậm chí đã đến mức đi khách sạn! ! ! Đây là ý gì, là sợ anh ta can thiệp sao?

Ba người, thầm mắng nhau trong lòng nhưng lại là mỗi người một kiểu không ai giống ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp