Hạ Chí

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Hạ Chí cầm điện thoại lướt qua vòng bạn bè của Tần Dương từ trên xuống dưới, tiếc rằng anh chàng áo hoa đăng toàn thứ vớ vẩn, nhưng về bạn tốt của anh ta thì chỉ có một bài.

‘Hạo gia này là loại người túm được 280.000, thế mà lại thích gì, thích mèo, tôi không thể tiếp thu được việc này, nó không phù hợp với tính cách của anh.’

Hả….. Anh thích mèo? Hạ Chí đưa mắt nhìn về con lợn Arras nhà mình, đáng tiếc nói: vì sao mày lại là con chó!

Con lợn Arras quay đầu nhìn lại cô, không biết nó sẽ có thắc mắc giống như vậy kiểu: Thế vì sao chị là người?

Người cô không đáng tin cậy của Hạ Chí nói rằng cô ấy sẽ giao con trai Trần Vũ Thần cho cô trông mấy hôm, mỹ kỳ danh viết*: "Cháu xem cháu đi, đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, cũng nên nghĩ đến việc kết hôn, sinh con đi, trước tiên hãy rèn luyện kỹ năng trông em bé, tránh để đến lúc đó luống cuống tay chân.”

*“美其名曰” mỹ kỳ danh viết): xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che giấu mục đích thực sự.

Hạ Chí: “???”

Hạ Chí nghĩ tới nghĩ lui, hình như mình cũng chỉ mới 22 tuổi, yêu đương còn chưa từng đã trực tiếp nhảy cóc đến bước đào tạo việc trông trẻ, nghiêm túc đấy hả?

“Cô đã chọn được một vài thanh niên xuất sắc, hai ngày nữa cô sẽ giới thiệu cháu một buổi đi xem mắt a.” Cô nói với giọng điệu khen thưởng. Giống như đang dỗ Trần Vũ Thần: Ngoan ngoãn nghe lời lát nữa sẽ thưởng cho một cây kẹo mút.

“Không cần…”

“Không cần cái gì mà không cần, cháu đừng có ngại, tuổi trẻ tốt đẹp như vậy, phải yêu nhiều lên, bắt lấy cái đuôi nhỏ của thanh xuân……” Blah blah.

“Cháu……”

“Đừng cháu cháu cháu nữa, cứ quyết định như vậy đi!” Không một giây do dự đã tắt điện thoại.

Hạ Chí cầm điện thoại ủ rũ.

Thương lượng cũng không được……

Bà ấy đào hố cô cũng không phải một lần, lần này chắc lại là cùng dượng đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, mới ném bóng đèn nhỏ này cho cô.

Hạ Chí phản ứng chậm chạp, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, điện thoại đã tắt rồi, chuyện này không khác gì ván đã đóng thuyền.

Cô gần như là do cô mình nuôi lớn, năm đó ba mẹ cô đào hố bà ấy như vậy, bây giờ bà ấy liền đào hố cô.

Thật là ông trời sẽ không tha một ai……

Cô rất buồn bực, cầm điện thoại rồi đi dạo siêu thị, tính mua mấy món đồ chơi với đồ ăn vặt về.

Dự phòng.

Mục tiêu trông trẻ của cô là: Không khóc là được.

Trần Vũ Thần 6 tuổi, không quá cáu kỉnh, có đồ ăn và đồ chơi thì sẽ rất ngoan.

Hạ Chí nghĩ một lúc rồi quyết định đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa Nguyệt Tân trên phố Vĩnh Thuận Nghiêng. Đó là một cửa hàng bách hóa lâu đời với lịch sử cả trăm năm có đầy đủ các thứ.

Cũng chỉ cách đây một cây số, cô không biết sử dụng phương tiện giao thông nào, cũng không biết đi xe đạp. Chỗ đấy gần như vậy không thể khoa trương gọi taxi đi được nên cô chỉ có thể đi bộ đến đó.

Giữa trưa, mặt trời rất lớn, thời tiết mùa xuân tựa như mặt của đại cô nương, trong chốc lát lại thay đổi, buổi sáng còn lạnh như là mùa đông khắc nghiệt, nhưng bây giờ ánh nắng như hận không thể xuyên qua váy cô.

Hạ Chí cúi đầu bước đi vội vàng giẫm lên bóng người trong góc tường.

Khi rẽ đã va vào xe một người.

Đầu cô bị đập vào một bên ngực cứng rắn khiến cô rất đau. Là do cô đi quá nhanh, vì vậy cô nhanh chóng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"

Mặt trời rất lớn, nắng chiếu làm đầu óc cô mơ màng.

Người đối diện không kiên nhẫn “ừm” một tiếng, nghiêng người đi vòng qua cô, bước nhanh rời đi.

Khi Hạ Chí nghe được giọng nói ấy đã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo, cứng họng há miệng thở dốc.

Là anh……

Anh vẫn mặc một cây đen, một tay đút túi quần, sải chân rất lớn. Bước đi cũng bình thường, nhưng mỗi bước có thể nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo *lục thân không nhận, hạ mục vô nhân.

*mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận). Mục hạ vô nhân là để chỉ những kẻ hết sức ngạo mạn, không coi ai ra gì, trong mắt họ, thậm chí như thể thiên hạ không còn ai.

Nếu là người khác thì Hạ Chí cảm thấy rất thiếu đòn, nhưng có lẽ là thích đến tiên nhập vi chủ* rồi nên cảm thấy anh rất thu hút.

*Tiên nhập vi chủ (先入为主): ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận.

Vì vậy nên tâm trạng buồn bã lúc trước đã trở nên phức tạp khó nói thành lời, không biết anh ấy có bị đau không? Anh ấy có phải là tức giận rồi không?

Bởi vì tâm tình phức tạp, Hạ Chí đi dạo qua cửa hàng bách hóa ba bốn vòng cũng không nghĩ ra mình tới đây để làm gì, cuối cùng cũng bừng tỉnh, phải mua đồ ăn vặt với đồ chơi cho Trần Vũ Thần.

Thế là cô đi đến khu bán đồ ăn vặt và khu đồ chơi càn quét một vòng, sốt ruột đến mức không còn sức lực để lựa chọn, cô chỉ cầm lên chất đầy lên xe rồi đẩy đi thanh toán.

Người phía trước dừng lại đột ngột, cô không kịp phanh, chỉ kịp đẩy xe sang một bên để tránh va vào ai đó, nhưng theo quán tính cô đã va phải người ta.

Mặt cô rất đau khi đập vào bả vai rắn chắc của đối phương.

Hôm nay sao lại tà môn như vậy.

Trong tầm mắt, lại là bộ áo quen thuộc ……

???

……Tắt máy.

Lần này…… Không thể trách cô được? Hạ Chí nuốt nước miếng thầm nghĩ thật không phải là cô cố ý…… Đi?

Với tần suất xuất hiện dày đặc này, cô nghi ngờ mình bị sắc đẹp cố ý mê hoặc.

Đường Hạo bị va vào khiến cho lửa giận dần dần bốc lên, quay đầu, thấy một cô gái mím chặt môi, có chút hoảng loạn nhìn anh, kìm nén tính tình không mắng ra ngoài: ‘F*ck!’

Hạ Chí có chút xấu hổ: “A, thật là…… xin lỗi.” Cô nhìn thẳng vào anh, tay giơ lên, nhẹ nhàng cúi đầu, lui về phía sau nửa bước, thái độ thành khẩn.

Người đàn ông vẫn kiêu ngạo như trước, lại gần như bất lực không nóng giận nữa, cứng rắn “ừm” một tiếng.

Hạ Chí đứng phía sau anh chờ tính tiền, anh chỉ tới mua bao thuốc lá, thuận tiện cầm một hộp gì.... rất mỏng, nhỏ.

Hạ chí trong lòng hẫng một nhịp, thầm nghĩ, có lẽ anh đã có bạn gái?

Đã mua thứ này…. BCS!!!

Hạ Chí sắp khóc rồi, cái túi mà cô cầm như nặng ngàn cân, người đàn ông quay đầu nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt trực trào như sắp tràn qua hàng mi, trong lòng nghĩ còn chưa đến nỗi mà, anh còn chưa nói gì.

Tâm trạng của anh không được tốt lắm, có lẽ là vẻ mặt này đã dọa đến cô?

Con mẹ nó!

Phiền toái.

Hiếm thấy một lần lương tâm của Đường Hạo trỗi dậy, duỗi tay: “Tôi xách giúp cô!”

“Hả?” Hạ Chí còn đắm chìm trong tưởng tượng bi thương, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vội xua tay: “Không……” Tay vừa giơ lên lại hối hận, chần chừ đưa đồ cho anh: “Vậy làm phiền anh rồi.” Sau khi nói xong không nhịn được mà bổ sung: “Em là Hạ Chí, hạ chí trong hai mươi tư tiết*.”

*hai mươi tư tiết (gồm Lập Xuân, Vũ Thuỷ, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn)

Đường Hạo bị phản ứng của cô làm cho bối rối, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, cầm nó lên rồi sải bước về phía trước. Một lúc sau, lịch sự đáp lại cô: “Đường Hạo, Hạo trong ngày thiên hạo.”

Cuối cùng cô cũng biết được tên chính xác của anh.

Hạ Chí gần như phải chạy theo bước chân anh, trong lòng vừa nghĩ anh cũng rất nhiệt tình, chắc là kiểu người ngoài lạnh trong nóng? Một bên lại nghĩ, đáng tiếc là tình yêu sét đánh của mình có thể chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Cũng may không liên quan gì tới cô.

Ánh mắt cô đã rất nhiều lần nhìn vào túi áo anh, vì hộp nhỏ kia đặt ở trong đó, nhìn một lần, tim Hạ Chí lại đau một lần.

Trong đầu nghĩ đến mê mẩn, Đường Hạo hỏi cô đi về hướng nào, cô cũng không nghe thấy, vì vậy anh dừng bước, Hạ Chí thiếu chút nữa lại đụng vào anh mới lấy lại tinh thần.

Anh hơi hơi cúi người, mắt nhìn cô, từng câu từng chữ lộ ra vẻ không kiên nhẫn hỏi lại: “Tôi hỏi là cô đi về phía nào?”

Mặt Hạ Chí lập tức đỏ bừng đến mang tai, không phải là xấu hổ, chỉ là hổ thẹn, cũng không biết hình tượng của mình ở trong mắt anh như thế nào, chắc là đầu óc không được tốt lắm, năng lực lại kém cỏi!

Cô có chút tự sa ngã: “Em ở số 58 phố Đồng Thủy, cùng hướng với anh.” Cô sợ anh cảm thấy cô ngốc, cũng không dám cười, cố gắng mở to hai mắt, chân thành mà nhìn anh.

Đường Hạo hơi nhướng mày, sau đó “Ừm” một tiếng, đi về phía trước.

Hạ Chí lại chạy chậm đuổi theo anh.

Khi đi đến cửa gara, Hạ Chí đuổi theo anh: “Em có thể tự xách về nhà, cảm ơn anh!”

Đường Hạo lại lần nữa “Ừm” một tiếng, không nhiều lời, cũng không khách khí, trực tiếp đưa túi đồ cho cô.

Đúng lúc Tần Dương ở trong tiệm nhìn qua bên này, không được nhịn đi ra, hô lên: “Ô, bạn nhỏ, thật trùng hợp a, vào đây chơi một lát?”

Đường Hạo lại nhướng mày, sau đó thấy Tần Dương đang nháy mắt với anh, ý là: ‘Nhìn đi, mau nhìn đi, cô gái mà tôi nói với cậu có phải rất xinh đẹp hay không, có phải hay không? Tôi không có lừa cậu?’

Hạ Chí còn đang bị đả kích, thất thần xua xua tay: “Không, không được, em còn phải về nhà, bà đang đợi em về ăn cơm.”

Tần Dương cũng thuận miệng nói, thấy cô cầm túi đồ nặng, vội vàng cầm lấy, quay đầu trách móc Đường Hạo, “Ai, cậu nói cậu xem, giúp người còn không giúp đến cuối, dù sao cũng phải đưa người ta về đến cửa nhà! Túi đồ nặng như vậy.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Hạ Chí, mặt đầy ý cười: “Đi thôi, anh giúp em mang về.” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Hạ Chí còn chưa kịp nói lời từ chối, Tần ​Dương đã đẩy cô đi lên phía trước: “Dù sao anh cũng rảnh rỗi, đi thôi đi thôi!”

Vốn dĩ là muốn nhân cơ hội này gia tăng tình cảm, đáng tiếc là vừa ra cửa thì có điện thoại gọi đến, cả dọc đường Tần Dương vẫn nói chuyện qua điện thoại, hai người cũng không nói với nhau câu nào, đi đến cửa nhà, Hạ Chí nhận túi đồ trên tay của Tần Dương, sau đó cô dùng cử chỉ và khẩu hình để bày tỏ sự cảm ơn, vẫy tay với Tần Dương rồi quay đầu đi vào nhà.

Trong lòng Tần Dương còn nghĩ: ‘Quả thật là, đàn ông quả nhiên không có sức chống cự với những em gái ngọt ngào.’

Lúc này tim anh đã tan chảy rồi.

Tên Đường Hạo không biết thương hương tiếc ngọc kia, xứng đáng là cẩu độc thân.

Khi Tần Dương trở về vẫn còn đang gọi điện thoại, nói ước chừng mười phút mới tắt.

Đường Hạo đang kiểm tra xe.

Trong lòng Tần Dương vẫn còn nhộn nhạo, không chờ được chạy tới tìm sự đồng tình: “Em gái đó chính là người mà hôm đó tôi nói với cậu, thế nào, có phải siêu cấp ngọt, siêu cấp nộn hay không?”

Đường Hạo quay đầu liếc Tần Dương một cái, giọng cười nhạo: “Mắt nhìn kiểu gì vậy.”

Nói lời này chọc Tần Dương không vui: “Đều là đàn ông cậu giả vờ gì chứ, cậu không cần phải ghen tị với tôi mà nói xấu người ta, có mười thằng đàn ông mà trong đó có một tên dám bảo cô gái này không xinh thì cứ bẻ đầu tôi xuống đi.”

Tần Dương còn chưa nói xong, Đường Hạo đã lấy cờ lê gõ lên ngực hắn để hắn câm miệng, bổ thêm một đao: “Tôi nói cô ấy.”

“Mắt nhìn kiểu gì vậy.”

Tần Dương đọc lại lời nói này thêm một lần mới phản ứng được, vị này đang nói cô nương kia ánh mắt không tốt, vậy mà coi trọng anh ta, đây là chuyển hướng sang mắng hắn sao!”

“Vãi” Tần Dương chạy đến kính chiếu hậu xe đằng trước nhìn mặt mình: “Cũng rất đẹp trai mà? Tuy rằng không thể so với tên phản nhân loại như cậu, nhưng tôi thấy tôi với em gái ngọt ngào cũng rất xứng đôi.”

Đường Hạo lại phát ra tiếng cười nhạo, hiển nhiên là không công nhận.

Mấy ngày tiếp theo Tần Dương thường xuyên hoạt động ở trong gara, thỉnh thoảng lại lải nhải một câu, em gái ngọt ngào lại đi ngang qua, em gái ngọt ngào lại dắt chó đi dạo.

Cuối cùng còn phát hiện được bí mật lớn: “Tôi phát hiện ra em gái nhỏ mỗi ngày đều đến tiệm cà phê góc đường ngồi lại tầm bốn năm tiếng, đó không phải là tiệm cà phê mà cậu rất ghét sao.”

Tần Dương lấy tay vuốt vuốt tóc mình, tự luyến nói: “Hôm nào tôi cũng phải ngồi canh một chút, nói không chừng chính là cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn. Tuy nói rằng gặm cỏ non không được tốt lắm, nhưng duyên phận là thứ muốn ngăn cũng không ngăn được đúng không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp