Hạ Chí

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Hạ Chí có chút thất vọng, nhưng thật ra có gặp được anh thì cô cũng chỉ có thể nhìn qua cửa kính mà thôi.

Cô cảm thấy bản thân mình có chút không thể hiểu được, sự cuồng nhiệt và điên cuồng ngắn ngủi này giống như là trúng tà vậy.

Khi cô ở tiệm cà phê gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Tư Nam đã nói: “Hình như tớ đã nhất kiến chung tình với một người mất rồi.”, Thẩm Tư Nam trực tiếp hỏi lại cô: “Vẽ tranh đến mức khiến bản thân bị ngốc rồi hả?”

Sau đó lại cảnh cáo cô: “Đồ ngốc, cậu không hiểu tình yêu là thứ rất cao thâm, cách xa các cẩu nam nhân ra một chút. Hai ngày nữa tớ tới tìm cậu, ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ.”

Cô kiềm chế muốn chia sẻ sự rung động này, im lặng kết thúc cái chủ đề này.

Sau đó cả người là sóng lòng đang dâng trào.

Không biết tên anh là gì, là người ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa…

Cái gì cô cũng không biết!

Ngày hôm sau Hạ Chí lần thứ tư đi qua gara, cuối cùng cũng được nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt Hạ Chí chỉ dừng lại mười mấy giây rồi đi ngay.

Cô không có can đảm để dừng lại, cô cũng không có can đảm để trực tiếp đi vào tìm anh. Dẫu sao cũng là một người không quen biết, chuyện này quá đột ngột, cô sẽ không như tên ngốc mà đường đột đi vào.

Cô có chút buồn rầu mà suy nghĩ: ‘Làm sao mới có thể làm quen với anh ấy?’

Đây là điểm mù kiến ​​thức của cô.

Hạ Chí lại đi vào tiệm cà phê, mua một ly Cappuccino giống như trước đây, sau đó làm tổ trong một góc rồi viết viết vẽ vẽ.

Thật ra, lúc ra ngoài mang theo bảng vẽ không có thuận tiện, nhưng Hạ Chí lại thích bầu không khí của nơi này.

Cô thích một mình, nhưng lại thích náo nhiệt.

À, câu này không phải là có vấn đề, mà ý của cô là, cô thích tận hưởng sự cô đơn trong tiếng ồn ào.

Chỉ là mọi lần trước tâm trạng của cô rất bình tĩnh, nhưng hôm nay sóng lòng lại đang dâng trào, mỗi khi cô thất thần, sẽ không nhịn được nghĩ đến hình bóng của một người đàn ông.

Lông mày sắc nét, dáng vẻ có chút xâm lược, với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn,......

Tiệm cà phê rất nhỏ, bàn ghế sa lông ngổn ngang khắp nơi, lối đi còn lại rất hẹp, khi đi ngang qua sẽ va vào nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng không khí kiểu này sẽ đưa mọi người đến gần nhau hơn.

Ở đây Hạ Chí đã làm quen được với ba người bạn.

Nhưng là những người bạn gặp qua nhau thì chỉ cùng nhau trò chuyện mà thôi, chỉ trao đổi tên với nhau, thậm chí là không có phương thức liên lạc của đối phương.

Cũng có khi bọn họ sẽ đến đây, hôm nay Hạ Chí gặp được một trong số họ, cậu ấy là bình luận viên trực tuyến cho các cuộc đua ô tô, tên là Mao Mao.

Cậu ấy nói cậu ấy là một trong những bình luận viên trong cuộc đua đường thẳng GD vào tháng tới: “Đội hình năm nay thật sự là quá mạnh, tay đua nổi tiếng cũng tới, ngoại trừ cuộc đua đường thẳng tháng sau, tiếp theo sẽ là cuộc đua Rally liên thành phố, tháng này tôi đã thấy đường phố náo nhiệt hơn rất nhiều rồi, các loại siêu xe bắt đầu đi lại trên phố, hôm qua mình còn nhìn thấy một chiếc Phantom đời thứ tám mới tinh đậu trước cửa News, ôi mẹ ơi, khí chất hào môn, không biết là vị đại gia nào mang theo tiểu kiều thê đi tiêu khiển.” Mao Mao nói đến xe thì mặt mày hớn hở.

Hạ Chí không có hứng thú, về xe cộ thì cô dốt đặc cán mai, thậm chí logo xe còn không biết hết, tuy rằng sinh ra ở thành phố của ô tô, nhưng những thứ này với cô rất xa lạ.

Mao Mao có mong muốn thể hiện sự hiểu biết, không cần quan tâm người nghe có thật sự lắng nghe hay không, cậu ấy tự nói cho bản thân nghe đã rất vui vẻ rồi.

Vì thế mà Hạ Chí câu được câu chăng mà nghe cậu ấy nói xong.

Cuối cùng Mao Mao cũng nói xong, tổng kết lại: “Năm nay là thật sự khắp nơi đều là đại gia a, cậu phải để tâm một chút, nói không chừng có thể nhặt được một người làm bạn trai.” Nói xong lo lắng nhìn thoáng qua: “Cậu giống như cô nương nội hướng tự bế, mẫu thai solo* chẳng có gì đặc biệt.”

*母胎solo: ngôn ngữ mạng, chỉ một người chưa từng yêu đương, vẫn luôn độc thân từ lúc sinh ra tới giờ.

Hạ Chí há miệng thở dốc, bỗng nhiên tò mò hỏi một câu: “Yêu đương có cảm giác gì?”

Thật ra Mao Mao cũng không yêu đương nhiều, không có tướng mạo xuất chúng, kinh tế cũng không khá giả, yêu đương hồi học đại học thì rất bình đạm và nhạt nhẽo, cho nên cậu cũng không rõ, một cô gái có đường nét khuôn mặt thanh tú khiến người khác phải kinh ngạc như Hạ Chí, vậy mà đến bây giờ còn chưa từng yêu đương.

Quá phí phạm của trời.

Tuy rằng Mao Mao không có nhiều kinh nghiệm, nhưng quá đủ để ứng phó với loại tờ giấy trắng như Hạ Chí, cậu ta cười đầy ẩn ý: “Chính là hưng phấn a, mỗi ngày giống như tiêm máu gà, điên cuồng muốn ở bên nhau, lúc nào cũng ngây ngốc cười mà không thể giải thích được, vừa nhớ tới đối phương khóe miệng liền nhịn không được, muốn cùng kề vai…… Đại khái là loại cảm giác này.” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Hạ Chí suy nghĩ một lát: “Vậy có lẽ là tớ có người mình thích rồi.”

Mao Mao đang uống một ngụm cà phê suýt nữa thì phun ra: “Đột nhiên như vậy? Anh ta làm gì?”

Hạ Chí nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chắc là thợ sửa xe.”

Ngụm cà phê của Mao Mao cuối cùng vẫn bị phun ra, cậu ta trưng ra vẻ mặt táo bón: “Chuyện này…… vẫn nên cẩn thận một chút. Không phải là tớ kỳ thị nghề nghiệp a, ý tớ là nền tảng giáo dục và bối cảnh gia đình cách biệt quá lớn thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Mao Mao liền quan sát, cô gái này gia cảnh hẳn là không tồi, chi phí ăn mặc so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, sự dịu dàng, ôn hòa này hoàn toàn là được nuôi dưỡng bằng tình yêu và cuộc sống dư giả, tâm hồn lại rất đơn thuần.

Hạ Chí nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Mẹ cô thì không sao, còn yêu cầu của bố với nửa kia của cô là tính cách phải ôn hòa, cá tính không được quá mạnh mẽ, phải vui vẻ và hào phóng, phải kiếm nhiều tiền hơn cô không thì ít nhất cũng phải bằng.

Phí bản quyền tháng trước của Hạ Chí là bảy chữ số.

Hình như người đàn ông kia tính tình vừa không tốt, cá tính cũng rất mạnh mẽ, làm thợ sửa xe cũng không biết kiếm được nhiều tiền không. Thật hoàn mỹ dẫm lên thang điểm mà ba ba đề ra.

Vì vậy mà mấy ngày tiếp theo, mỗi lần cô đi ngang qua nơi đó nhìn thấy người đàn ông kia, đều sẽ lộ ra vẻ tiếc hận.

Nhưng cô vẫn không thể từ bỏ, thỉnh thoảng vẫn sẽ nghĩ đến anh, mỗi ngày đều cố ý mà dắt chó đi quá đó.

Có một lần đi ngang qua, đúng lúc nghe người mặc áo sơ mi hoa gọi tên anh: “Đường Hạo, ông nội nhà cậu!”

Anh không chút để ý mà giơ ngón giữa ra, một bên khóe môi cười khẽ, nói chuyện với ngữ khí rất cáu kỉnh: “Ngại quá. Tôi không có ông nội.”

Hạ Chí cuối cùng cũng biết tên anh là Đường Hạo.

Nhưng không biết là chữ Hạo nào, Hạo trong hạo hãn (mênh mông)? Hay là trong Nhật Thiên Hạo?

Trong lòng Hạ Chí tràn ngập sự hiếu kỳ tất cả mọi thứ về anh.

Đến nỗi khi cô ăn cơm trưa ở bên ngoài, cũng rất kích động khi gặp được người mặc áo sơ mi hoa.

Ăn cơm trưa ở một tiệm mì địa phương, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, chỉ có bốn bàn to và bốn bàn nhỏ, được bố trí ở hai bên kê dựa vào tường. Hạ Chí ở bàn nhỏ phía sau, người mặc áo sơ mi hoa ngồi bàn lớn, hai người cách nhau một lối đi.

Hạ Chí ăn được một nửa thì bắt đầu thất thần, vắt hết óc nghĩ cách làm quen với anh ta, sau đó nói không chừng có thể tiến thêm một bước để quen biết với người đàn ông kia.

Thật đáng tiếc khi cô không chỉ thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà còn chỉ số IQ cũng đáng lo ngại, cuối cùng, cô chỉ nghĩ ra một ý tưởng rất dở.…

Cô lặng lẽ dịch đến ngồi đối diện anh ta, cố gắng nở nụ cười ôn hòa vô hại: “Tôi có thể, kết bạn WeChat với anh không?”

Đúng vậy, thẳng thắn đưa ra yêu cầu, không chút vòng vo, đây chính là kết quả mà cô đã suy nghĩ trong thời gian dài.

Tần Dương đang tranh cãi với Đường Hạo trên điện thoại, tính cách người đàn ông này quá tệ, bộ hành chính Tư Thuỵ đều cảm thấy không tốt, mỗi ngày đều khoan dưới ngầm xe cũng chả nói chả rằng gì.

Chính là tính tình của một thiếu gia!

Khi Hạ chí qua đây ngồi, Tần Dương sửng sốt một chút, nghe xong lúc sau càng cảm thấy không thể hiểu được: “Ừm?”

Hạ Chí căng da đầu: “Em ở số 58, tên là Hạ Chí, em có biết anh là ông chủ của VLONG.” Mấy ngày hôm trước khi đi qua, có người gọi anh ta như vậy.

Tần Dương nhướng mày: “À”một tiếng: “Có việc gì sao?”

“Không…… Chính là…… làm quen một chút, nói không chừng về sau muốn sửa xe có thể tìm tới anh!” Hạ Chí khẽ cười, cố tình lộ ra nụ cười rất ngọt.

Cửa hàng xe hơi có thương hiệu của anh ta trông giống như một nơi sửa chữa xe? Có phải cửa hàng xe của anh ta vốn không mở cửa cho bên ngoài nên cải trang thành gara, giờ biến thành một cửa hàng sửa chữa xe?

Đau tim.

Cô gái nhỏ này thật là ngốc nghếch.

Tuy nhiên, anh luôn bao dung với các em gái xinh đẹp, nhất là khi đối phương không thể chờ đợi phản hồi, mặt sắp đỏ bừng khiến anh ta chợt nhận ra.

Ồ, bắt chuyện?

Tần Dương cười cười: “Được chứ!” Ánh mắt nhìn về phía Hạ Chí một chút, thoạt nhìn…… thành niên chưa? Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm như vậy sao? Anh ta đóng khung chat trên điện thoại, lướt đến trang mã QR, đặt lên trên bàn, đẩy đến trước mặt cô: “Vậy cô quét tôi đi!”

Trong lòng Hạ Chí rất vui vẻ, nở nụ cười chân thành với anh ta, sau đó nhanh chóng lấy ra điện thoại ra quét mã, đôi tay thành kính đẩy điện thoại trở về: “Cảm ơn! Rất vui được quen biết anh.”

Tần Dương trong lòng như nở hoa, ngoài miệng lại làm bộ không thèm để ý: “Hazi, khách sáo gì chứ, đều là hàng xóm, có thời gian thì tới chơi.”

Mắt Hạ Chí sáng lên: “Có thể chứ?”

Tần Dương bị nghẹn họng, bạn nhỏ này nghe không hiểu lời khách sáo sao? Nhưng mà…… “Đương nhiên có thể a! Em không chê dơ là được, trong tiệm đều là một đám đàn ông.”

Hạ Chí vui vẻ mà cười cười: “Không chê, cảm giác sẽ rất thú vị.”

Khi Tần Dương xem trang cá nhân của cô ấy, ảnh đại diện của cô ấy là một nhân vật hoạt hình, chữ ký của cô ấy trống không, trong vòng tròn bạn bè đều là mấy nữ sinh nói về mấy vấn đề chẳng hạn như ăn gì ngon, mua quần áo mới, v.v.

Tần Dương không nhịn được tò mò hỏi: “Em học lớp mấy?”.

“Hả?” Hạ Chí sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: “Em đã tốt nghiệp được một năm.” Nói xong sợ đối phương lại hiểu lầm lần nữa liền bổ sung: “Tốt nghiệp đại học. Em 22 tuổi.”

Cái này làm Tần Dương rất kinh ngạc, lại một lần nữa đánh giá cô, lại phát hiện anh nhìn cô... Cũng khá thành thục, có lẽ là cảm giác! Giống như một đứa trẻ.

“À, xem ra em…… Tuổi rất nhỏ.”

Hạ Chí sửng sốt một hồi, dù có chậm chạp cũng có thể biết được đối phương cho rằng cô trẻ con, trong lòng không khỏi hơi khó chịu, có phải anh ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy?

Nhưng may mắn thay vẫn thành công, vui vẻ tạm biệt đi về nhà.

Tần Dương ăn xong liền trở về gara, nhìn thấy Đường Hạo thì bắt đầu lải nhải.

“Hôm nay có một em gái đến bắt chuyện với tôi, hazz, nhìn rất non nớt, chính là kiểu ngây thơ, tôi còn thấy ngại.”

Đường Hạo cởi găng tay, ngồi xuống ghế bên cạnh, vặn một chai nước, ngẩng đầu uống mấy ngụm, chế nhạo nói: “Bắt chuyện? Cậu?” Ý mỉa mai rất rõ ràng.

Tần Dương bức xúc phản bác: “Ây, cậu xem thường ai vậy? Cô ấy chủ động đến xin phương thức liên lạc của tôi, lại còn tìm được cái lý do dở hơi, đến cả cái gara này của tôi làm gì mà cô ấy còn không biết, còn nói là muốn tới đây chơi, không phải là bắt chuyện thì là gì?”

Đường Hạo bĩu môi, không tỏ ý kiến.

Một chiếc BMW ở bên cạnh đã sơn xong được lái qua đây để đổi trục bánh, cả xe sơn thành màu hồng nhạt, nhìn rất chói mắt.

Tiểu Phương ở bên kia thét to: “ Mẹ kiếp, cái xe này được đấy!”

“Người ta tặng cho bạn gái, cậu hiểu gì chứ!”

Đường Hạo liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng mắng: “Đồ ngốc.”

Đường Hạo không hiểu cũng không thích mấy trò lấy lòng phụ nữ kiểu này.

Tần Dương cười nói: “Loại người như cậu, không tình thú, không có lịch sử yêu đương, mồm miệng lại xấu xa, thật mong chờ một ngày cậu bị lật xe, sau này cậu đừng có mà dùng chiêu này để dỗ bạn gái.”

Đường Hạo giật giật khóe miệng: “Yên tâm, ông đây sẽ không.”

Anh lại đeo bao tay vào, mang theo một cây côn sắt rồi đi.

Dáng vẻ kia, nhìn thế nào cũng không giống đi sửa xe, giống như là đi đánh lộn hơn.

Uổng phí gương mặt kia.

Tần Dương lấy điện thoại ra lướt xem vòng tròn bạn bè.

Phát hiện “Bạn nhỏ” vừa mới kết bạn đã đăng một trạng thái mới: ‘Rất muốn được làm quen với anh ấy [ ủy khuất ][ nắm tay ][ lăn lộn ]’

Tần Dương nhảy dựng lên, kéo Đường Hạo để cho anh xem: “Nhìn đi, mới vừa kết bạn với tôi đã đăng cái này lên vòng tròn bạn bè, khẳng định là muốn thu hút sự chú ý của tôi. Đây còn không phải coi trọng tôi sao?”

Đường Hạo trợn mắt, mắng một tiếng: “Đồ ngốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp