Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 8: Hẹn họ với tôi


1 năm

trướctiếp

Bảy giờ tối ngày đông, trời đã ngả bóng.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, còn ánh đèn đường chiếu rọi.

Lâm Úc Tinh cầm hai túi bánh thừa đi về phía ký túc xá, tâm tình cậu vui sướng, nhịn không được mà nhếch nhếch khóe miệng.

Vì có phúc lợi, nên cậu hết sức hài lòng với công việc này.

Lâm Úc Tinh nghĩ thầm hình như Tô Mộc cũng không thích ăn mấy thứ bánh này, tính toán để dành lại ngày mai làm bữa trưa, còn có thể tiết kiệm tiền cơm.

Ngay khi vừa về đến ký túc xá, điện thoại cậu lại rung lên.

Sau khi Lâm Úc Tinh nhìn thấy tên người gọi đến, ý cười trên khóe miệng dần biến mất. Cậu điều chỉnh lại cho tốt cảm xúc của mình, rồi mới bắt máy, nói: “Alo —”

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh nhục mạ hưng dữ của người đàn ông đã cắt ngang lời Lâm Úc Tinh. Dù cho cách một cái điện thoại, Lâm Úc Tinh vẫn âm thầm nắm chặt tay.

Nam nhân gay gắt nói: "Ngay từ đầu tôi đã bảo không nên cho nó học đại học, bà nhất định phải cho nó đi! Hiện tại thì tốt rồi, đủ lông đủ cánh rồi. Nói mỗi tháng đều đưa tiền về, nó có gọi về sao?! Lâm Tú Phượng bà tự ra mà xem, đây là bạch nhãn lang bà một hai nhất quyết phải mang về nuôi đấy!”

Người phụ nữ cầm điện thoại mắng lại ngay : "Không có chỗ tiền này thì ông sẽ chết hay sao?!"

“Mấy người chỉ ước tôi mau chết đi thôi chứ gì?” Người đàn ông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không cần nhìn mặt cũng biết là vô liêm sỉ đến nhường nào: “Là chính mồm nó nói, đi học đại học mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về cho tôi! Nếu không bà gọi nó về sớm một chút để đi làm công thì chẳng phải sẽ có tiền sao?”

Lâm Tú Phượng “hừ” một tiếng: “Ông thì biết cái gì, nếu không đọc sách viết chữ như ông thì chỉ có nước đi phá làng phá xóm!”

“Tôi thối nát như thế mà vẫn nuôi nó lớn được như vậy sao?” Người đàn ông hét lên một cách vô lý, lặp đi lặp lại những lời đó: “Bây giờ mắt nó cao hơn người, không để chúng ta vào mắt, tôi có nhã ý giới thiệu người cho nó thì nó cũng coi như không nhìn thấy!"

“Đối tượng gì cơ? Ông muốn đứa trẻ ở tuổi này đi xem mắt sao!”

“Bà con mẹ nó cũng không nhìn xem trên lưng nó có cái thứ gì, cởi quần áo ra thì người bình thường ai muốn lấy nó?! Ai sẽ muốn lấy một con quái vật xấu xí, thứ quái thai, đồ bỏ!”

Chỉ cần một câu này, đã trực tiếp chọc tới nỗi lòng của Lâm Úc Tinh.

Sau lưng cậu như có một ngọn lửa, không thể nào dập tắt. Cái bóng đen của tuổi thơ bao trùm lấy người cậu, thiêu đốt cậu đến mức không thể không cắn chặt răng hàm, chịu đựng cơn đau đớn lan ra khắp người.

Đột nhiên Lâm Tú Phượng cúp điện thoại.

Chờ một lúc lại có cuộc gọi đến.

Giọng Lâm Tú Phượng khàn khàn, rõ ràng là vừa cãi nhau một trận, bà cảm thấy có lỗi nói: “Dượng của con là kẻ có bệnh tâm thần, còn đừng để lời nói của ông ấy ở trong lòng.”

Lâm Úc Tinh đáp: “Vâng.”

Mà câu nói tiếp theo của Lâm Tú Phượng lại là: "Úc Tinh, tháng này con gặp phải chuyện gì à, không phải con ở trên thành phố vẫn kiếm được tiền sao?"

Lâm Úc Tinh không thể giải thích tình hình hiện tại của mình.

Lâm Tú Phượng thấy cậu không nói gì, thở dài nói: “Lúc trước là con tự nhận lời với dượng con, một tháng đưa cho ông ấy ngàn năm. Hai tháng trước con đều đưa mỗi một ngàn, cô khuyên vài câu, ông ấy mới không làm loạn. Nhưng tháng này dượng con thấy không nhận được tiền, liền nóng nảy như chó nhảy vượt tường, cảm thấy con đang mặc kệ việc trong nhà!” Bà nói lải nhải: “Con cũng biết, tiền lương của cô ở nhà máy không hề nhiều, tiền thuốc men trong nhà lại phiền con…”

Lâm Úc Tinh lấy mũi chân đá hòn đá nhỏ bên chân, bả vai như có hai tảng đá nặng trĩu đè xuống, cậu không nói gì.

Lâm Tú Phượng dừng lại hỏi cậu: "Có phải con đang gặp phải khó khăn không?"

Đột nhiên, Lâm Úc Tinh hơi hé miệng.

Đáng tiếc chưa để cậu kịp nói gì, Lâm Tú Phượng đã định kiến ​​trước: “Con đừng gây chuyện gì ở trên thành phố ! Con cũng biết tình huống trong nhà rồi đấy, căn bản là chúng ta, chúng ta không có cách nào khác!”

“...Con không gây rắc rối gì.” Lâm Úc Tinh nhìn đồ ăn thừa cháy sém trong tay, trong lòng trở nên lạnh hơn rất nhiều, thật ra cậu đã quen rồi: “Cô đừng lo. "

Lâm Tú Phượng thấy bộ dạng lầm lì ít nói của Lâm Úc Tinh, phiền lòng đến lỡ lời nói ra một câu: “Con luôn như thế, cái gì cũng không thích nói. Ngày hôm qua dượng con đã muốn đến trường học tìm con, là cô đã ngăn ông ấy lại.”

Nghe đến đó, Lâm Úc Tinh buột miệng thốt lên: “Con không gặp khó khăn gì cả!”

Lâm Úc Tinh vội vàng nói dối, giọng điệu chưa bao giờ gấp gáp như vậy: "Chỗ con làm mấy ngày nữa sẽ được trả lương, cô không được để ông ấy đến trường của con! "

Cậu lo lắng mình nói không đủ rõ ràng: “Cô ơi, sau khi học xong đại học, con nhất định sẽ kiếm được càng nhiều hơn là khi không có bằng cấp! Đến lúc đó, trong nhà cần bao nhiêu con cũng sẽ đưa không thiếu một đồng! Còn còn có thể đưa anh họ đi tìm bệnh viện tốt hơn, cũng sẽ đưa cho mọi người không thiếu một đồng nào!”

“Úc Tinh, con…”

“Con là do các người nuôi nấng, con luôn nhớ rõ điều đó, con sẽ không bao giờ vô ơn!” Những lời này, từ nhỏ đến lớn Lâm Úc Tinh đều khắc ghi trong đầu, mỗi khi cậu bị đánh, đều sẽ vì xin người đàn ông đó mà nói ra.

Cậu như bị hoảng sợ, nghĩ tới nhiều ký ức không tốt đẹp, luôn miệng cầu xin: “Cô, cô đừng để cho dượng tới trường học của con…”

“Được được, cô biết rồi.” Lâm Tú Phượng vội vàng sửa lời, nói chậm lại: “Từ khi dượng của con bị tàn phế, sinh hoạt hàng ngày đều rất chật vật, cũng khiến con sống không được tốt. Cô thực sự xin lỗi con…”

“...”

Bà lau lau nước mắt: “Nếu trong nhà có tiền có của, thì ai lại để cho con cái cực khổ như vậy được cơ chứ? Mấy ngày nay Thiệu Hoa bị sốt và nôn mửa, cô không dành được nhiều thời gian để chăm sóc nó."

“Thiệu Hoa” trong lời của bà chính là anh họ của Lâm Úc Tinh, cũng chính là con trai ruột của Lâm Tú Phượng.

Nghe lý do thoái thác của Lâm Tú Phượng, dù là một câu Lâm Úc Tinh cũng không tiếp lời nổi. Cậu chỉ yên lặng lắng nghe, trong lòng chẳng có đau đớn khổ sở gì, duy nhất chỉ còn lại vài phần chết lặng.

Cuối cùng, Lâm Tú Phượng hít hít mũi, mang theo tiếng nức nở không ngừng được.

"Thằng nhóc này, con đi học ở thành phố lớn, cũng không biết chủ động gọi điện thoại về nhà, anh Thiệu Hoa và cô rất lo cho con."

Lâm CÚ Tinh coi đó như một lời khách sáo, cậu nhiều lần đảm bảo rằng thứ hai tuần sau sẽ gửi tiền về, thì Lâm Tú Phượng mới tắt máy.

Màn hình điện thoại dần tối, tâm trạng của Lâm Úc Tinh vốn đang vui vẻ cũng dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác như lưng đang bị đốt cháy vẫn ở trong tâm trí cậu.

Cậu thở dài một tiếng.

Lại càng không vui, khi cậu vừa ngẩng đầu lên, thì đã thấy Cố Chung Dật đang đứng gần cậu.

Cơ thể Lâm Úc Tinh cứng đờ, một cảm giác túng quẫn trào dâng trong lòng: “... Đàn anh?”

Cố Chung Dật không biết đã đứng đây bao lâu, trên đôi tai lạnh đến đỏ bừng vì gió đông có rủ xuống vài sợi tóc, trong tay cầm theo một cốc trà sữa. Anh nhìn Lâm Úc Tinh, trong mắt là bầu trời đêm sâu thăm thẳm.

Lâm Úc Tinh hoảng hốt, ánh mắt đầy mệt mỏi. Cậu nhìn Cố Chung Dật, nghĩ rằng đối phương đang đợi mình, lại không quá chắc chắn, vì thế đưa mắt nhìn về hướng ký túc xá.

Ký túc xá Omega khu bắc, đúng thật là ký túc xá của mình.

Cậu dừng bước, âm thanh nhẹ nhàng xuyên qua màn đêm: “Anh đang đợi tôi sao?”

Cố Chung Dật trả lời: “Ừ.”

Tiếng nói ấy như một liều thuốc an thần, giống như trong vô thức khiến cho giọng nói trở nên ôn nhu.

Tay Lâm Úc Tinh lạnh lẽo, đút vào túi áo, cậu há miệng thở dốc, không nghĩ ra nên nói cái gì. Cậu nhìn thấy sự quan tâm, còn có cả đau lòng mình trong ánh mắt của Cố Chung Dật.

Lâm Úc Tinh đoán rằng, có lẽ Cố Chung Dật đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu nhận điện thoại

Mà tình cảm mà Cố Chung Dật thể hiện ra, đối với Lâm Úc Tinh mà nói. đều là thừa thãi. Bơi vì chúng lại làm cho lòng cậu đau đớn.

Lâm Úc Tinh hy vọng là mình nhìn nhầm.

Nhưng Cố Chung Dật lại như cố ý muốn phá vỡ suy nghĩ ấy: “Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén em nói chuyện điện thoại đâu.”

“...”

Lâm Úc Tinh dùng sức cắn chặt môi dưới, màu môi lập tức trắng bệch.

Một lúc sau, cậu lại quay về trạng thái bình thường, dùng ngữ khí chẳng có gì to tát, trái lương tâm mà nói: “Không có gì, vừa rồi là cô tôi gọi điện thoại thôi. Cha mẹ tôi mất sớm, tôi là do bà ấy nuôi lớn, đôi lúc sẽ gửi tiền về nhà. Điều này ở chỗ chúng tôi là rất bình thường, chẳng cần quan tâm có bị nghe lén hay nghe trộm.”

Nhưng cậu không biết rằng, những lời như vậy càng nói ra một cách thoải mái, lại càng gượng gạo.

Cũng tốt khi Lâm Úc Tinh chẳng ngại việc người khác có tin hay không, dù sao thì làm gì có ai thật sự muốn lắng nghe những chuyện rối rắm như thế này cơ chứ?

Ngay cả Cố Chung Dật đang đứng trước mặt là người có khả năng đã thích cậu thì sao cơ chứ.

Có lẽ khi biết sự thật về tình hình của mình, Cố Chung Dật cũng đem chữ “thích” đó nghiền nát vứt vào thùng rác, thật may mắn khi bó hoa hồng kia chỉ là hiểu lầm.

Nhưng mà, tình huống của Lâm Úc Tinh đã thảm lại càng thêm thảm, thì “không thể không nhắc tới” nhân vật chính là Cố Chung Dật.

Nghĩ đến đây, Lâm Úc Tinh cảm thấy trong lòng có chút ủ rũ.

Cậu quay người sang, lạnh nhạt hỏi Cố Chung Dật: “Anh chờ tôi là có việc gì sao?”

Cố Chung Dật chống cằm: "Tôi có chuyện cần bàn với em. Chúng ta tìm chỗ ngồi một lát." Bên ngoài quá lạnh, Cố Chung Dật nhìn bộ quần áo của Lâm Úc Tinh đang mặc cũng không ấm lắm, áo khoác sờn rách rõ ràng đã mặc nhiều năm.

Nhưng sau hàng loạt sự cố trước đó, làm sao Lâm Úc Tinh dám đi cạnh Cố Chung Dật cho được. cậu nắm chặt cổ áo khoác của mình, giọng nghẹn lại: "Nếu anh có chuyện muốn nói, thì cứ nói ở đây đi. Chỗ này không có nhiều người. Anh cứ đứng đó đừng nhúc nhích, giữ khoảng cách vừa phải như thế này."

Cố Chung Dật định tiến về phía trước nhưng bị Lâm Úc Tinh ngăn lại.

Dưới ánh đèn, cơ thể của Cố Chung Dật được bao phủ bởi một lớp ánh sáng.

Lâm Úc Tinh không muốn nhìn thẳng vào anh ta.

Cố Chung Dật nói: "Vì hiểu lầm trước đây, tôi đã gây ra cho em rất nhiều rắc rối. Tôi muốn giải quyết sự việc đó." Anh giải thích: “Dạo gần đây ở quê tôi có chút việc, phải về một chuyến, hôm nay mới quay lại. Xin lỗi, là tôi chậm trễ.”

Khi Lâm Úc Tinh biết được rằng Cố Chung Dật không cố ý phớt lờ, cậu lại không nhịn được mà mềm lòng một chút, như thể không còn tức giận nữa.

Nếu nói chuyện yêu đương, chắc hẳn cậu là người rất dễ dỗ dành và rất dễ nói chuyện.

Lâm Úc Tinh thấp giọng nói: “Hóa ra là vậy… Thật ra, tôi đang nghĩ xem có nên tìm anh để nói chuyện một chút không.” Giọng nói của cậu lạnh đi, yết hầu như có sỏi đá chèn vào, giọng nói như ném đá lên da lên thịt: “Tôi biết trong chuyện này anh không hề sai, nhưng nếu anh đã chủ động muốn giải quyết, thì có thể nhanh một chút giải thích rõ với mọi người hay không.”

Lâm Úc Tinh lo lắng mình nói không rõ: “Chính là đi giải thích rõ ràng, rằng chúng ta đang không hẹn hò với nhau, đấy là biện pháp nhanh nhất rồi.”

Cậu cúi đầu, không để ý đến phản ứng của Gu Zhong Yi.

Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng Cố Chung Dật đã tiến lên phía trước hai bước.

Cố Chung Dật hỏi cậu: "Em muốn tôi đăng bài để làm rõ à?"

“Đúng vậy, tôi mong anh đăng ngay hôm nay.” Lâm Úc Tinh nói thẳng: “Chuyện này đã gây ra những phiền toái không nhỏ, đối với cuốc sống của tôi.”

Có lẽ là vì vừa mới nhận cuộc điện thoại của Lâm Tú Phương, cũng có thể là do sợ người dượng ma men kia thật sự sẽ đến Đại học C làm loạn, cũng có khi là vì cuộc sống khốn khổ luôn bế tắc.

Mà hốc mắt của Lâm Úc Tinh không kiểm soát được mà ươn ướt.

“Đàn anh, anh có thể coi như đang giúp tôi, được không?”

Một cơn gió thoảng qua, Lâm Úc Tinh rụt cổ lại.

Cậu quay người đi, dụi mắt, mu bàn tay là những giọt nước mắt không rõ ràng.

Trong lúc đó Cố Chung Dật vô ý bước đến gần, đưa cốc trà sữa qua. Anh sợ trà sữa bị lạnh, nên trước khi gặp Lâm Úc Tinh thì vẫn luôn ôm trong ngực. Đến bây giờ, cốc trà sữa vẫn còn nóng hổi.

Lâm Úc Tinh không để ý đến việc vị của cốc trà sữa này giống hệt cốc hôm trước mình đi mua, cậu từ chối: “Tôi không muốn uống.”

Cố Chung Dật hiếm khi bá đạo mặt Lâm cú Tinh một lần, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Lâm Úc Tinh, đem cốc trà sữa nóng hổi nhét vào tay đối phương: “Làm ấm tay.”

Lâm Úc Tinh nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó xử không nguôi.

Độ ấm của cốc trà sữa như bám ở lòng bàn tay, cũng như đang nảy mầm trong tâm trí cậu.

Quý Trung Nghĩa buông tay, nói: “Lạnh quá, xe của tôi đỗ ở gần đây.” Anh nhìn Lâm Úc Tinh rồi chậm rãi chờ Lâm Úc Tinh đối mặt với mình, ánh mắt anh chứa một mảng đen thăm thẳm rộng lướn: “Em vào trong xe ngồi một lúc nhé.”

“Tôi…”

“Chỉ tốn của em vài phút thôi.”

Đối mặt với sự thành khẩn của Cố Chung Dật, Lâm Úc Tinh cuối cùng cũng đồng ý. Lợi dụng lúc không có người qua lại, cậu nhanh chóng ngồi lên xe của Cố Chung Dật.

Chuyện đầu tiên Cố Chung Dật làm khi lên xe, là bật máy sưởi lên.

Máy sưởi ấm áp làm cho nhiệt độ bên trong xe ấm lên không ít, bàn tay lạnh cóng đến đỏ bừng của Lâm Úc Tinh dưới sự tác động của máy sưởi và cốc trà sữa nóng, bắt đầu thấy ngứa. Cậu chớp chớp mắt, ngồi nghiêm chỉnh, không thể thích ứng với chiếc xe xa hoa của Cố Chung Dật.

“Em ăn tối chưa?” Cố Chung Dật hỏi cậu.

Lâm Úc Tinh không muốn dành cho Cố Chung Dật bất kỳ tình cảm nào, từ chối thẳng thừng: "Giữa chúng ta đã thành như vậy, cũng không thích hợp để ăn cơm cùng nhau cho lắm."

Cậu hy vọng Cố Chung Dật nên biết bản thân là ai, nhưng lại không nhận ra mình đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh Cố Chung Dật, hành động mà nếu so với việc ăn cơm cùng nhau thì còn thân mật hơn rất nhiều.

Cố Chung Dật nói chuyện với cậu rất nhẹ nhàng: "Là tôi đã không suy nghĩ kỹ càng."

Bên trong xe là mùi pheromone thoang thoảng của Cố Chung Dật, là hương cam đắng rất thư giãn. Lâm Úc Tinh không tự chủ được mà thoải mái như một chú mèo con buồn ngủ, tâm trạng căng thẳng cả ngày hôm nay cũng bất tri bất giác mà thả lỏng. Trong khi chờ Cố Chung Dật nói vào chủ đề chính, cậu lặng lẽ nheo mắt lại.

Lâm Úc Tinh không có ý muốn giục Cố Chung Dật, mà Cố Chung Dật cũng không nói gì, trong lúc cậu đắm chìm vào mùi pheromone, lại vô tình ngủ quên mất.

Cũng may sau khi Cố Chung Dật suy nghĩ một cách thấu đáo, đã nói ra khỏi miệng.

“Lâm Úc Tinh, em có muốn hẹn hò với tôi không?”

Tay Lâm Úc Tinh run lên, cốc trà sữa rơi xuống, đập xuống sàn xe. Thật sự rất may khi cốc trà sữa chưa được mở ra, nếu không chỉ sợ Lâm ÚC Tinh lại phải bỏ tiền ra để đi rửa chiếc xe sang trọng này.

“?”

Lâm Úc Tinh kinh ngạc nhìn Cố Chung Dật, cậu nghĩ rằng mình đang ở trong một giấc mơ, lại còn là một giấc mơ chẳng tốt đẹp gì.

Sau đó, Lâm Úc Tinh không chút thương tiếc nói: "Tôi không muốn!"

Tay phải của cậu trực tiếp chạm vào tay nắm cửa, sẵn sàng chạy trốn khỏi khung cảnh hoang đường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp