Ngôi Sao Hướng Về Phía Anh

Chương 7: Cậu không phải là người sao?


1 năm

trướctiếp

Tháng mười hai rất đã kết thúc.

Sự xui xẻo của Lâm Úc Tinh không vì bài viết đó đã được gỡ xuống mà biến mất.

Không biết Từ Hướng Trì đã uống nhầm thuốc gì, nhưng gã đã chặn Lâm Úc Tinh trên đường ra vào lớp mỗi ngày, không phải là tặng hoa thì cũng là tặng quà. Gã siêng năng tới mức, ngày mưa thì che ô ngày thường thì bật đèn buổi tối.

Đến mức làm cho Lâm Úc Tinh cảm thấy chán ghét không thôi, mặc cho Từ Hướng Trì đưa bao nhiêu đồ vật, cậu đều đem đồ còn nguyên mà trả về. Có đôi khi tức giận xông lên tận đầu, làm Lâm Úc Tinh hận không thể xông lên đánh nhau với Từ Hướng Trì một trận.

May còn có Tô Mộc ngăn cản, nếu không lấy thể trạng của Omega, không phải được huấn luyện đặc biệt, thì muốn đánh thắng Alpha nghe có vẻ hơi bị ảo tưởng.

“Tên khốn nạn này đừng cho là tớ không biết, hắn ta khẳng định là đang cá cược với người ta!”

Trong lòng Lâm Úc Tinh sáng tỏ như gương, cậu tự mình nhận lấy mọi đen đủi, chỉ biết trốn đi.

Vì thế, ngày nào Lâm Úc Tinh cũng đi từ cửa sau của ký túc xá ra ngoài để đi học, sau khi đi vòng vèo một vòng lớn, mới có thể thuận lợi bước vào phòng học. Vừa tốn thời gian lại vừa mất sức, rất phiền toái được không hả…….

Điều đáng sợ là sau đó không lâu, cánh cửa nhỏ của ký túc xá cũng đã bị Từ Hướng Trì chặn lại.

Lâm Úc Tinh nghi ngờ Từ Hướng Trì mua chuộc bạn học cùng tầng nhìn chằm chằm cậu. Cậu thật sự đã bị theo đuổi đến nỗi mệt không chịu nổi, ngày nào cũng bày ra một khuôn mặt ỉu xìu.

Bạn học cùng khoa trêu ghẹo cậu: “Lâm Úc Tinh này, gần đây cậu là người đào hoa nhất rồi đấy, rất nhanh đã trở thành người nổi tiếng của khoa chúng ta rồi.”

Cũng có người từng bị Cố Chung Dật từ chối, vì ghen ghét với Lâm Úc Tinh mà làm trò xỉa xói trước mặt cậu: “Đã ở bên Cố Chung Dật rồi, mà tâm trí đều treo trên người kẻ khác.”

Càng cạn lời hơn đó chính là, những người bạn gái cũ và bạn trai cũa chưa dứt tình của Từ Hướng Trì, đều sôi nổi đem cậu trở thành “con giáp thứ mười ba”.

Nhưng những điều đó, chưa phải là phiền toái lớn nhát đối với Lâm Úc Tinh.

Trước mắt cậu đang gặp một khó khăn trí mạng, chính là việc không nhận được đơn hàng.

Hiện nay, trong trường Đại học C, ngoại trừ Tô Mộc và Từ Hướng Trì ra, thì các bạn học còn lại hầu như ai cũng cho rằng Lâm Úc Tinh là đối tượng hẹn hò của Cố Chung Dật. Lấy đây làm tiền đề, làm gì còn ai dám thuê Lâm Úc Tinh đi chạy việc vặt nữa?

Có một câu nói nghe tới quen tai — “Muốn đi học ở trường C được yên ổn, nhớ rằng đừng động vào người nhà họ Cố.”

Thật ra, những lời này đều rất là khoa trương, ngay cả người nhà họ Cố đều thấy là nói quá lên.

Lâm Úc Tinh có nghe Tô Mộc nói qua, nhà họ Cố luôn thích quyên góp tiền làm việc thiện nguyện, ngày thường cũng chỉ đầu tư cho Đại học C một ít tiền để các phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, không hề có ý muốn hô mưa gọi gió ở trường học.

Sau khi biết chuyện này, Lâm Úc Tinh cũng đã giải thích cho khách hàng của mình nghe.

Để rồi sau đó, vẫn chẳng ai chốt đơn.

Nếu vẫn tiếp diễn như thế, khách hàng của cậu đều sẽ chạy đi mất!

Mà kẻ đầu sỏ gây tôi, lại chính là người tên ID789 kia!

Lâm Úc Tinh oán giận trong lòng, nếu ID789 có thể xóa bài viết sớm hơn một chút, thì cậu còn phải khổ đến nỗi này sao? Nghĩ đến đây, Lâm Úc Tinh chỉ hận không thể gửi cho người kia một trăm tin nhắn mắng chửi!

Nhưng cậu không dám, vì cậu sợ ID789 lại đăng bài viết lên.

Cậu cũng không thể, vì bây giờ ID789 vẫn còn tình nguyện kêu cậu chạy việc vặt. Lúc đầu, Lâm Úc Tinh còn dựa theo ước định mà không lấy tiền, dần dần về sau lại thành ID789 một mực phải đưa tiền cho cậu.

Lý do là: [Tôi không vô lại như thế.]

Lông mày Lâm Úc Tinh nhíu vào thành hình chữ “xuyên”.

[Không phải cậu là một kẻ rất là vô lại sao?] Những lời này cậu vừa gõ xong đã xóa đi, cũng không gửi đi.

Hơn nữa, kể cả Lâm Úc Tinh có muốn gặp mặt trực tiếp mắng ID789 vài câu, cũng chẳng tìm được cách. Lần nào, đơn hàng chạy việc vặt của ID789 cũng bị yêu cầu đặt ở chỗ của quản lý khu ký túc xá Alpha phía Bắc.

Lâm Úc Tinh chạy việc vặt cho người kia không dưới mười lần, những vẫn chưa được thấy qua gương mặt của ID789.

Buổi chiều, ID789 lại gửi cho cậu một đơn đặt hàng mới, yêu cầu Lâm Úc Tinh đến cửa hàng tiện lợi mua hộ hắn dao cạo râu.

Vẫn quy tắc cũ, đặt ở phòng quản lý.

Lâm Úc Tinh nhận đơn đặt hàng một cách có tinh thần nhưng không đủ sức lực, và chạy đến cửa hàng tiện lợi được chỉ định. Chiếc xe đạp cũ của cậu, vào thời điểm gặp khó khăn về tài chính, đã bị Lâm Úc Tinh bán sang tay cho người thứ ba với giá rẻ như cho.

ID789 đã chuyển một khoản tiền trên WeChat, đó là tiền dao cạo râu và 5 tệ tiền chạy việc vặt.

Lâm Úc Tinh: [Cửa hàng tiện lợi này tương đối gần, nên phí chạy việc vặt chỉ cần 3 tệ thôi.]

ID789 đã chuyển một khoản tiền khác, Lâm Úc Tinh nhận lấy.

Lâm Úc Tinh trong cái rủi có cái may: [Cảm ơn bạn, tiền ăn trưa hôm nay đã được nhận. ]

ID789: [Vẫn chưa có người nào đặt đơn sao?]

Lâm Úc Tinh: [Có mà, cậu không phải là người sao?]

ID789: [...]

ID789: [Đến nhà ăn ở khu nam mua giúp tôi một phần cơm trưa mà cậu thấy ngon là được.]

Lâm Úc Tinh: [Thức ăn ở nhà ăn khu nam đắt quá, tôi chưa ăn bao giờ. Nhưng tôi thấy nhiều người mua cơm cà ri sườn heo, chắc vị cũng ngon, tôi mua cái này có được không?]

ID789: [Được.]

Lâm Úc Tinh: [Đến nhà ăn phải xếp hàng, tiền chạy việc vặt giống nhau đều hết 5 tệ nhé.]

Bên kia nhanh chóng chuyển tiền, không hề chậm trễ.

Trong mắt Lâm Úc Tinh, nếu trước đó ID789 không đăng bài viết kia, thì thật sự sẽ là một vị khách hàng đáng tin cậy. Lâm Úc Tinh dựa vào tinh thần người làm công, một đường chạy như bay tới nhà ăn khu nam. Giồng lần trước, cậu mạo hiểm mà giành được phần cơm sườn heo cuối cùng.

Cậu chụp một bức ảnh gửi cho ID789: [Vận khí của cậu tốt ghê, chỉ còn một phần cuối cùng, tôi mua được rồi.]

ID789: [Xin lỗi, tôi đột nhiên phải ra khỏi trường, không kịp ăn cơm. ]

Lâm Úc Tinh dừng một chút: [Vậy bây giờ phải làm sao?]

Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp ID789 muốn hoàn tiền, nghĩ xem xung quanh đây có ai muốn m,ua lại phần cơm sườn heo này không. Tốt xấu gì cũng là phần cơm trưa nổi tiếng TOP1, không phải lo việc không bán lại được.

Thế mà, ID789 lại nói: [Cậu ăn hộ tôi đi.]

ID789: [Coi như là lời xin lỗi vì trước đó đã đăng bài viết kia.]

ID789: [Chuyện đó là do tôi không tốt, nhưng xin cậu hãy tin tưởng, rằng mong muốn ban đầu của tôi không phải là khiến mọi chuyện thành ra như thế này.]

Lâm Úc Tinh cầm điện thoại, lòng bàn tay nắm chặt, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh.

Ở đại học C, nhà ăn ở khu phía nam là xa nhất, và đồ ăn ở đây cũng là ngon nhất.

Lâm Úc Tinh đã đến đây nhiều lần, cũng đã giúp người khác mua hơn mười hộp cơm các loại, nhưng cậu chẳng bao giờ mua một bữa cho mình.

Hôm nay cũng vậy, cậu đứng bên cửa sổ không hề do dự mà bán lại phần cơm sườn heo cho người khác.

Cầm điện thoại lên, cậu ngay lập tức chuyển trả lại cho ID789 25 tệ.

Lâm Úc Tinh: [Tiền bán lại cơm sườn heo, sẽ hoàn trả lại cho cậu. Đây là lý do của cậu, vì vậy tôi sẽ không trả lại tiền chạy việc vặt.]

Làm xong việc này, Lâm Úc Tinh giống lúc trước đi đến nhà ăn khu bắc, mua một phần đồ ăn giá rẻ, nhưng ăn cũng vẫn ngon. Từ nhỏ cậu đã không được hưởng một cuộc sống sung túc, nhưng cũng chẳng hề thích người khác thương hại bố thí.

Cậu sợ rằng việc nhận quá nhiều sự cảm thông từ người khác, sẽ làm đảo lộn cuộc sống của chính mình.

Một khi con người đã quen với việc chấp nhận và ỷ lại, họ sẽ trở nên không thể chịu đựng được những bất công trong cuộc sống, và sẽ sinh ra quá nhiều mong đợi vào những tưởng tượng và ý tưởng phi thực tế.

ID789 chỉ là một kẻ đăng bài viết làm xáo trộn cuộc sống của cậu, ID789 chỉ là một khách hàng tồn tại trong điện thoại của cậu, đối với cậu ID789 chỉ là một người lạ.

Lâm Úc Tinh không có lý do gì để chấp nhận lời xin lỗi của người kia, nói gì đến việc "kiêu ngạo" trước mặt hắn ta.

Ngay cả khi ID789 không đăng bài viết này, cũng sẽ có người khác sẽ đăng nó. Khi đó có lẽ đó sẽ không phải một bài chúc phúc, mà có khi lại là một bài mắng chửi chế giễu. Lâm Úc Tinh không phải một người hẹp hòi, cậu rất nhẹ dạ cả tin, khiến cho tất cả những chuyện này xảy ra ngày hôm nay, đều chỉ vì một trò đùa lúc đầu.

Một đống hiểu lầm đều do chính cậu tạo ra, và mọi thứ diễn ra sau đó chỉ là một phản ứng dây chuyền.

Muốn hỏi tội, sợ là phải tra ra ai là người đã đặt đơn hàng đó.

Quả thật cậu cũng đã làm như thế, nhưng chỉ nhận được thông báo tài khoản của người đặt đơn hàng nọ đã bị hủy.

Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Úc Tinh cũng nghĩ tới việc, nếu Cố Chung Dật có thể lên diễn đàn đăng bài viết sáng tỏ thì tốt biết mấy. Nhưng từ sau ngày hôm đó ăn cơm trưa cùng nhau, Cố Chung Dật như thể đã hòa vào trong không khí mà biến mất.

Và khi Lâm Úc Tinh nhớ lại vẻ mặt của Cố Chung Dật ngày hôm đó, cậu luôn cảm thấy như mình đã làm sai điều gì đó.

Không hiểu vì sao, biểu hiện của Cố Chung Dật làm cậu cảm thấy quen thuộc.

Giống như những gì khi còn nhỏ, cậu đã thấy ở cô nhi viện, là sự cô đơn rất rất lớn.

-

Trước áp lực cuộc sống, Lâm Úc Tinh không còn bị ám ảnh bởi việc chạy việc vặt nữa.

Ngồi yên cũng không phải là một biện pháp, trước khi sức nóng của những câu chuyện phiếm hạ nhiệt, cậu cần tìm một công việc làm thêm để duy trì cuộc sống bình thường của mình.

Cậu đã dành cả buổi chiều, để tìm kiếm một công việc bán thời gian ở các cửa hàng xung quanh trường.

Sau khi so sánh mức lương theo giờ và sự tự do khi làm việc, Lâm Úc Tinh đã chọn một tiệm bánh.

Cửa hàng này mới vừa khai trương không bao lâu, tuy thông báo tuyển dụng đã được dán bên ngoài một lúc lâu. Nhưng vì là một cửa hàng mới nên lương theo giờ ít hơn các tiệm khác vì thế vẫn chưa tuyển được người.

Chủ tiệm là một nữ Beta trẻ tuổi, cô ấy tên là Chu Tiệp, buộc tóc đuôi ngựa, diện mạo đáng yêu.

“Chương trình học của em rất là kín đúng không, vậy nếu được thì lúc nào rảnh em cứ đến đây làm nhé.” Chu Tiệp nói: “Như vậy sẽ không làm em nhỡ việc học, chị cũng không phải trả nhiều tiền, tiền lương của em chị trả theo ngày hay theo tháng đều được.”

Lâm Úc Tinh vội vàng nói lời cảm ơn.

Loại công việc bán thời gian không làm ảnh hưởng tới việc học của chính mình như này, cậu mong còn không được.

Lâm Úc Tinh tính toán trong đầu một chút, việc làm này tuy không kiếm được nhiều như khi cậu chạy việc vặt lúc trước. Nhưng bây giờ, nó lại là giải pháp tốt nhất giải quyết được ngọn lửa cháy sém cả lông mày cậu đây này.

Hơn nữa, cũng có thể tự quyết định thời gian rảnh, nên cậu còn đang tính tới việc sau này có thể tiếp tục chạy việc vặt như trước đây.

"Em đừng cảm ơn chị vội, cửa hàng của chị mới mở nên chưa có lãi nhiều vì thế tiền lương tính theo giờ tương đối thấp. Tháng đầu tiên là 6 tệ một giờ, tháng thứ hai sẽ bắt đầu tăng lên 9 tệ một giờ. Nếu có đơn hàng giao trong khuôn viên trường, chị sẽ trả cho em 2 tệ cho một đơn hàng. Như vậy có được không?"

“Em không có vấn đề gì ạ!”

Chu Tiệp cười rộ lên làm lộ hai lúm đồng tiền ở má: “Mỗi ngày trong tiệm đều sẽ thừa ra một số nguyên liệu làm bánh, nếu em không ngại, thì cứ coi như phúc lợi nhân viên mà mang về nhé.”

Lâm Úc Tinh lại nói thêm một lần nữa: “Bà chủ, cảm ơn chị, em hoàn toàn không có vấn đề gì!”

“Em gọi chị là chị Chu là được, vậy bao giờ em có thể đến làm việc nhỉ?”

Lâm Tư Thần không cẩu thả qua loa: “Em có thể đi làm ngay bây giờ ạ.” Cậu làm việc rất nghiêm túc, đầu óc nhanh nhẹn chân tay linh hoạt, Lâm Úc Tinh chỉ mất một giờ đã học được một số công việc cơ bản hàng ngày phải làm.

Buổi tối, Chu Tiệp nấu hai bát mì sợi, và thêm một quả trứng rán vào bát của Lâm Úc Tinh.

Sau khi ăn mì, Lâm Úc Tinh chăm chỉ rửa bát đũa.

Cậu nhìn thấy Chu Tiệp nhặt một ít đồ còn thừa lại sau khi nướng, chọn ra miếng còn ăn được và cho vào túi, để những thứ bị cháy lên một cái khay sạch bằng thép không gỉ.

Chu Tiệp đem cả hai phần đều đặt ở trước mặt Lâm Úc Tinh: “Túi vẫn ăn được kia thì em giữ lại mà ăn, còn chỗ nướng hỏng kia em dọn dẹp một chút, tí nữa đóng cửa thì mang ra vứt cùng với rác.”

Lâm Úc Tinh nhìn chỗ bánh thừa bị nướng cháy, do dự đứng lại, táo tợn hỏi: “Chị Chu, dù sao em cũng phải vứt những thứ này đi. Em có thể lấy nó được không?"

Chu Tiệp nghĩ rằng Lâm Úc Tinh ngại không dám lấy, chỉ vào túi bánh thừa vẫn ăn được: “Em ăn túi này nhé, những miếng kia đều bị cháy rồi, không ăn được đâu.”

Lâm Úc Tinh vội vàng nói: “Em rất thích ăn đồ ăn có vị, vị khét.”

Chu Tiệp không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra Lâm Úc Tinh gặp khó khăn về tài chính, vì cô thấy Lâm Tư Thần gầy quá, không hề hỏi nhiều: "Tùy em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp