Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 34: Nhất đinh phải để cô rời xa anh ấy


1 năm

trướctiếp

“Những cái này chứa thông tin quan trọng như vậy, có thể cho tôi xem được à?” Diệp Du Nhiên từ tốn nói, đừng để sau này xảy ra chuyện thì gán cho cô cái tội danh làm rò rỉ bí mật thương nghiệp hay trộm cắp bí mật công ty đại loại thế, thì cô tuyệt đối gánh không nổi đâu đấy.

Nam Cung Tước cười tủm tỉm, nhìn cô lạnh lùng: “Những thứ cho cô xem, có thể quan trọng được bao nhiêu chứ?”

Diệp Du Nhiên hiểu ra ngay tức khắc, chẳng những không tức giận vì sự khinh thường trong lời nói của anh, mà ngược lại còn có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô đã nói rồi, như thế này mới theo lẽ thường được một chút. Mặc dù trực giác mách bảo rằng vẫn có cảm giác rất không bình thường.

Cô ngồi xuống ở bàn uống trà nhỏ bên cạnh, tỉ mỉ lật xem những tài liệu này, cô chăm chú nhìn một lúc. Nhưng trong lòng vẫn luôn hiện lên một cảm giác kỳ quái không hề biến mất, cũng không lý giải được tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy.

Trong vòng một ngày, Nam Cung Tước thỉnh thoảng sai bảo cô rót một tách cà phê, hoặc yêu cầu cô chỉnh lý tài liệu, chuyển các yêu cầu của anh lại cho Trần Vũ, như thể anh đang xem Diệp Du Nhiên là thư ký rồi mặc sức sai bảo, yên tâm thoải mái, hiệu quả công việc được nâng lên không ít.

Diệp Du Nhiên từ sự lo lắng thấp thỏm không yên ban đầu cho đến thích nghi và trở nên quen thuộc, thậm chí khi gặp phải những vấn đề hóc búa còn tự đi tìm Trần Vũ nhờ chỉ bảo.

Ngoại trừ buổi sáng, cô trải qua một ngày tương đối yên tĩnh, nhưng cô không biết rằng công ty vì sự xuất hiện của cô, mà đã có không ít người đang lén lút bàn tán. Khi Trần Vũ từ cô nhận một mệnh lệnh được gửi tới, cuối cùng anh ấy dừng ở một nơi ít người qua lại, bấm số điện thoại của “bà chủ”: “Bà chủ, chủ tịch ngài ấy có thể muốn đào tạo cô Diệp trở thành trợ lý ạ.”

Những ngón tay đang chạm vào khuôn mặt của một cậu bé của Tạ An Kỳ bất ngờ siết chặt: “Anh nói cái gì? Người phụ nữ đó vẫn chưa rời khỏi Tước à?!”

“Chủ tịch vẫn chưa hết hứng thú với cô Diệp.” Trần Vũ kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói.

“Người duy nhất được ở bên cạnh Tước là tôi, anh lập tức đuổi cô ta đi ngay cho tôi!” Tạ An Kỳ trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái, rồi xoay người đi tới bên cửa sổ.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Một tia chua xót thoáng qua trong đôi mắt được che đậy kín đáo bởi cặp kính cận của Trần Vũ: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Không phải là cố gắng hết sức, mà là bắt buộc phải làm được!”, Tạ An Kỳ nhấn mạnh. Phía sau cô ta, cậu bé đang tự chơi với các khối xếp gỗ một mình, không hề lưu luyến chút nào mà đi theo sau cô ta.

Ở bên kia, dì Trương đi tới biệt thự thì không gặp được người, còn bị bảo vệ cương quyết chặn ở bên ngoài. Đi đến công ty tìm Diệp Du Nhiên, cũng không nhận được chút thông tin nào hữu ích.

Bà ta mang theo một bụng khó chịu đi tới chỗ Diệp Thiên Thành, để ông ta gây áp lực với Diệp Du Nhiên, nhưng Diệp Thiên Thành đang vội vội vàng vàng đi tới bữa tiệc, nên chỉ nói chuyện cho có lệ.

Chỉ cần nghĩ cũng biết dì Trương tức giận như thế nào. Đợi đến tối khi Diệp Thiên Thành trở về, hai người suýt nữa đã ra tay đánh nhau!

Ngày thứ hai Diệp Du Nhiên không bị Nam Cung Tước đưa đến công ty, hoặc nguyên nhân có lẽ là ngày hôm trước do xử lý ba tập tài liệu đã vượt quá trình độ hiện tại của cô, làm tiêu tốn rất nhiều tế bào não, cô vừa ngủ liền một mạch đến tận 8 giờ mới tỉnh lại.

Sau khi Diệp Du Nhiên nhanh chóng sửa soạn ra ngoài đã gặp thím La, cô đã rất ngại: “Tôi sẽ đi làm việc ngay.” Cô không phải có ý lười biếng đâu, thực sự đó!

Mặc dù từ sâu trong thâm tâm, cô rất không muốn làm công việc dọn dẹp vệ sinh một chút nào, mệt mỏi lắm đấy.

Thím La lấy điện thoại di động ra: “Cái này chắc là của cô nhỉ, hôm qua người hầu nhặt được dưới gầm giường và tủ khi dọn dẹp phòng đấy.” Thật sự là rơi trên giường, nhưng sau khi nhận được lệnh của Nam Cung Tước, không cho cô liên lạc với dì Trương nữa, cái điện thoại này đã bị tắt người ta tắt máy mất rồi.

Diệp Du Nhiên đưa tay ra nhận lấy, vừa nhìn thì biết quả nhiên là của mình, nở nụ cười nói cảm ơn: “Thím La, cảm ơn thím nhiều, cũng nhờ thím cảm ơn người đó giùm tôi.” Cô ấn ấn hai lần, hình như là đã hết pin rồi.

“Tôi sẽ chuyển lời ạ.” Thím La cười, giải thích: “Khi tôi nhặt được nó thì đã tắt máy rồi ạ.”

Diệp Du Nhiên nhét điện thoại vào túi, không hề quá quan tâm nói: “Không sao, chắc là hết pin nên tắt máy mất rồi, đợi lát nữa tôi xem sau.”

“Trưa nay ngài Nam Cung về ạ?” Sau khi nghĩ ngợi, Diệp Du Nhiên chủ động hỏi.

Cả ngày hôm qua cô mới hiểu và làm được có ba tập tài liệu, nhưng Nam Cung Tước đã xử lý được hai đống lớn. Mặc dù cô vẫn còn giữ nguyên thái độ về nhân phẩm của người đàn ông này, nhưng mà năng lực, thực sự khiến cô phải tự cảm thấy bản thân không bằng mà xấu hổ.

Chính vì điều này, nên ấn tượng của Diệp Du Nhiên về Nam Cung Tước đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ, cô chỉ đợi người đàn ông đó hết hứng thú với mình, hoặc là tự nhiên bộc phát lòng tốt, thì có thể thu dọn hành lý và rời đi rồi! Và việc thành công ngủ lại phòng khách suốt hai đêm, khiến Diệp Du Nhiên càng ôm niềm tin rằng rất nhanh thôi mình có thể rời đi được.

Vết chân chim khi cười nơi khóe mắt thím La càng sâu: "Buổi trưa hôm nay cậu chủ sẽ về, làm phiền cô buổi trưa làm một cái bánh trứng nướng nhé."

“Không thành vấn đề.” Sau khi Diệp Du Nhiên đồng ý, lại có chút ngượng ngùng hỏi: “Tôi biết rất nhiều loại bánh ngọt khác, liệu ngài ấy có muốn ăn những món khác không?”

Chỉ ăn bánh trứng thôi, sẽ rất ngán đó. Ít nhất, sau khi ăn hơn ba lần trong nửa tháng, thì cô không muốn ăn nữa đâu. Đổi một vị khác thử một chút không tốt sao?!

“Cậu chủ chỉ thích ăn một loại bánh ngọt là bánh trứng nướng mà thôi.” Giọng điệu của thím La rất kiên quyết.

Diệp Du Nhiên bất lực, vậy thì để nuôi cái bụng của mình cô chỉ có thể làm những loại bánh ngọt khác sau khi rời khỏi đây. Tuy nhiên, đây đã không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói này, lần trước cô không có tâm trạng hỏi, nhưng lần này lại tò mò nói: “Có câu chuyện gì đặc biệt sau nó không vậy ạ?”

Thím La hơi ngạc nhiên vì sự thông minh nhạy bén của cô, bản thân bà còn chưa nói gì mà, cô đã đoán trúng hơn một nửa rồi.

“Bởi vì người mẹ đã mất sớm của cậu chủ là người Hồng Kông, bà ấy thích nhất là loại đồ ăn này, cũng chỉ làm bánh trứng nướng cho cậu ấy, cậu chủ thường ăn để tưởng nhớ người mẹ đã qua đời của mình.” Thím La giải thích ngắn gọn, rồi liền dùng tay nếm thử xem.

“Ra là vậy.” Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, cam đoan rằng: “Tôi sẽ làm bánh trứng nướng thật tốt.” Thảo nào trước đây cô khi làm hư bánh trứng, Nam Cung Tước đã tức giận đến như vậy.

……

Trong khuôn viên trường, ở phòng học không có nhiều người, Cảnh Đồng đến như đã lời hẹn, vui vẻ gọi: “Thiên Triết, Thiên Triết à?”

Hàn Thiên Triết bước ra từ một phòng học trống, vẫy tay với cô ta, rồi lại đi vào. Cảnh Đồng rảo bước nhanh chóng đi theo vào, vui mừng nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Anh có thấy bức thư tỏ tình đó của em không?”

“Thư tỏ tình gì?” Hàn Thiên Triết nhíu mày, sau đó hờ hững xua tay: “Người tôi thích là bạn tốt của cô, Du Nhiên.”

Cảnh Đồng nắm chặt ngón tay đang để bên hông, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ: “Không sao cả, anh thích cô ấy, không hề ảnh hưởng đến việc em thích anh, chỉ cần cho em một cơ hội để theo đuổi là đủ rồi.”

Cô ta không đẹp bằng Diệp Du Nhiên về ngoại hình, nhưng thân là một cô gái tài năng trong khoa vũ đạo, trong trường có không ít người theo đuổi cô ta.

Trong lòng Hàn Thiên Triết thoáng qua một tia vui mừng và tự hào, nhưng khi khuôn mặt Diệp Du Nhiên hiện lên trong đầu, anh ta thẳng thừng từ chối: “Cô tốt hơn hết không nên làm như vậy.”

Sự buồn bã tràn ngập trong mắt Cảnh Đồng: “Thật sự không được sao? Em đã thích anh được ba năm rồi, từ hồi cấp ba đã bắt đầu thích anh rồi. Em sẽ không làm phiền anh đâu, em……” Cô ta đã định liệt kê ra những ưu điểm của bản thân, những điểm đáng để Hàn Thiên Triết thích, lại đã bị cắt đứt giữa chừng.

Hàn Thiên Triết đột nhiên nói: “Những tin đồn về việc Du Nhiên bị người khác bao nuôi được truyền ở trong trường, là cô nói ra đúng không?”

“Không phải là dì Trương nói sao?” Cảnh Đồng kinh ngạc nhìn anh, sau đó trong ánh mắt càng thêm đau lòng: “Anh cho rằng là em làm sao?! Làm sao em có thể làm ra những chuyện đó được? Cho dù em có thích anh đi chăng nữa, nhưng em và Du Nhiên cũng là bạn bè mà!”

Hàn Thiên Triết nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ: “Hôm đó khi dì Trương của cô ấy đang làm ầm ĩ ở trường, thì có người nhìn thấy cô đi ngang qua chỗ đó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp