Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 33: Thủ đoạn của Nam Cung Tước


1 năm

trướctiếp

“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên cảm thấy khá hơn một chút, cô và thím La chuẩn bị cùng nhau đem anh vào phòng ngủ.

Nam Cung Tước nằm yên không nhúc nhích: “Công ty còn có chuyện, lát nữa tôi phải đi qua.”

Bởi vậy nên mới dựa vào vai cô nghỉ một lúc sao? Diệp Du Nhiên không còn tính toán so đo nữa, cô cực kỳ ân cần nói: “Tôi sẽ đi làm canh giải rượu cho anh.”

Nam Cung Tước nhìn theo bóng lưng cô rời đi một lúc lâu, tự mình di chuyển đi đến phòng sách. Ngồi lên bàn làm việc, anh bị men rượu nồng đậm quanh quẩn xung quanh khiến cho đôi mắt sắc bén ngày thường lắng đọng lại như được phủ một lớp sương mờ ảo.

Anh dùng các ngón tay linh hoạt nhấn vào điện thoại một cách nhanh nhẹn, Trần Vũ đã bắt máy chỉ sau tiếng chuông reo đầu tiên.

“Chủ tịch.” Sau khi Trần Vũ chào hỏi, thì không nói gì nữa, yên lặng chờ chỉ thị của anh.

Giọng Nam Cung Tước không những lạnh lùng mà còn vô tình: “Liên hệ với ngân hàng, nếu tấm chi phiếu được ký ngày hôm qua mà tiền vẫn chưa bị rút ra, thì ...”

Anh thấy rằng mình có vẻ đối xử hơi tốt quá với Diệp Du Nhiên! Người phụ nữ này dám uy hiếp anh bằng cách tuyệt thực, còn anh không biết hôm qua nghĩ như thế nào, vậy mà lại đồng ý rồi đó chứ, ha ha.

Trần Vũ ngạc nhiên, không quá chắc chắn hỏi: “Có phải là tấm chi phiếu của mẹ nuôi cô Diệp không ạ?” Theo như anh ấy biết, đấy là tấm chi phiếu duy nhất mà chủ tịch đã ký vào ngày hôm qua.

Nam Cung Tước lạnh lùng nói: “Ừ, tốc độ nhanh chóng một chút.”

Anh không giải thích gì, Trần Vũ cũng không hỏi. Chỉ ngay lập tức gọi cho giám đốc ngân hàng, phải giải quyết xong việc này trước khi đi làm, hiệu suất cực cao, đợi đến khi dì Trương đi lấy thì đã quá muộn rồi.

Sau khi Nam Cung Tước ra lệnh, anh nhanh chóng vào nhà tắm tắm tắm rửa qua loa, thay một bộ quần áo mới, rồi chuẩn bị đến công ty.

Thím La bước tới hỏi: “Cậu chủ, canh giải rượu mà cô Diệp đang nấu chắc sắp xong rồi. Cậu không đợi sao ạ?”

Nam Cung Tước tiếp tục bước đi: “Để cô ấy mang đến công ty.” Nói xong liền sải bước ra khỏi phòng khách.

Nhưng khi Diệp Du Nhiên bưng một bát canh bước ra, nghe được nửa câu này, trong lòng chợt lóe lên một dự cảm xấu.

Diệp Du Nhiên không đuổi theo hỏi, mà trực tiếp hỏi thím La: “Sao vậy?”

Thím La cười nhẹ nói: “Công ty có việc, cậu chủ phải đi vội đến công ty rồi. Canh giải rượu của cô đã chuẩn bị xong chưa? Cần phải mang nó đến công ty cho cậu chủ đó.”

Khi Diệp Du Nhiên vừa rồi nghe thấy câu đó, cô đã dự liệu được trước vài phần: “Anh ấy muốn tôi tự mình mang đến đó sao?”

Thím La mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ tìm cho cô một cái cặp lồng giữ nhiệt, có thể để chú Vinh đưa cô đến đó.”

“Chờ đã, bây giờ tôi định đuổi theo ngay, có còn kịp không?” Mặc dù cô đã nghe tin công ty gia đình khôi phục, trong lòng cũng không còn quá chán nản nữa, nhưng trực giác cô vẫn không muốn đối mặt với Nam Cung Tước.

Thím La lắc đầu: “Cậu chủ đã đi rồi.”

Khi Diệp Du Nhiên đang nói chuyện với thím La, đã có nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động rồi, cô chẳng qua chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa mà thôi.

Mấy người vệ sĩ trong biệt thự đó, tốc độ hành động cũng quá nhanh đi, đúng là đồ lừa gạt!

Khi cô cầm cặp lồng giữ nhiệt đến công ty, dì Trương cũng lấy chứng minh thư đi đến ngân hàng.

Hôm qua, dì Trương vì không mang theo chứng minh thư, nên thủ tục đã bị kéo dài đến hôm nay. Nhưng sau khi xếp hàng một lúc, người nhân viên xử lý ở bên trong cửa sổ thông báo với bà ta rằng tiền không thể rút được.

Dì Trương tức giận: “Đang yên đang lành sao lại không rút tiền được cơ chứ?” Lần trước khi bà ta đến lấy một trăm vạn, cũng đã nhanh chóng rút được tiền. Chẳng qua là khi cầm về công ty, chỉ mất có hai ngày, nó đã bốc hơi sạch sẽ.

“Tấm chi phiếu này đã được đơn phương đóng băng bởi bên xuất chi phiếu rồi ạ. Nếu như có bất kỳ câu hỏi nào, xin quý khách vui lòng hỏi bên xuất chi phiếu, cảm ơn ạ.” Người nhân viên xử lý lễ phép nói hết, rồi nhấn nút để gọi người tiếp theo.

Dì Trương tức giận đập vào cửa kính: “Cô nói rõ cho tôi biết! Đơn phương đóng băng là gì? Nói rõ ra mau!” Bà ta không phải nghe không hiểu ý của câu nói này, nhưng trong tiềm thức nghĩ rằng tìm người nhân viên xử lý so với việc đối mặt với Nam Cung Tước sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhân viên xử lý liếc nhìn bà ta một cái, không phản ứng. Dì Trương còn muốn gây chuyện tiếp, thì đã bị nhân viên bảo vệ cưỡng chế mời ra ngoài.

Dì Trương chửi bới một hồi xong, đột nhiên nhận được tin tức từ Diệp Thiên Thành, nói rằng công ty đã được hoàn lại, có thể hoạt động kinh doanh bình thường từ hôm nay.

Trong chốc lát, trong đầu chợt bừng sáng, chuyện hôm nay chắc hẳn là do Diệp Du Nhiên giở trò! Hôm qua, cô ta không để người ta viết chi phiếu cho bà ta, chắc hẳn là cô ta đã thủ thỉ xúi giục cả đêm bên tai, nên Nam Cung Tước mới đóng băng tấm chi phiếu này lại.

Bà ta tức giận gọi cho Diệp Du Nhiên, nhưng không thấy ai trả lời, bà ta liền gọi đến biệt thự Giang Thành, trên đường đi luôn bận rộn nghĩ cách làm sao để tìm Diệp Du Nhiên tính sổ.

“Thư ký Trần.” Diệp Du Nhiên lúc này đã tới công ty, sau khi lên đến tầng 38, cô gặp Trần Vũ trước, thì khách sáo chào hỏi.

Trần Vũ còn khách sáo hơn cả cô: “Cô Diệp, cô đến rồi à. Chủ tịch vẫn đang làm việc, cô có muốn uống một tách cà phê trước không, tôi sẽ đi thông báo với ngài ấy một tiếng."

“Vâng, làm phiền anh rồi.” Diệp Du Nhiên cầm cái lồng giữ nhiệt ngồi sang một bên. Sau khi Trần Vũ đi vào văn phòng chủ tịch, cô thảnh thơi hơn được tí nên nhìn xung quanh rồi âm thầm đánh giá một chút căn phòng tiếp khách được trang hoàng trông có vẻ xa hoa và hiện đại.

Loại công ty có thể độc chiếm hai tòa nhà ở cao ốc tại khu kinh doanh vàng này, là niềm khao khát của biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp. Diệp Du Nhiên cũng đã từng là một trong số đó, cô thậm chí còn có cơ hội làm việc tại đây trong thời gian thực tập của mình. Nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn, đã bị phá hỏng hoàn toàn.

Diệp Du Nhiên bất giác có chút bần thần, khiến cho Trần Vũ phải cao giọng lên thì cô mới nghe thấy.

“À à, tôi đi qua ngay bây giờ đây.” Cô đặt tách cà phê xuống, khi cô mang theo lồng giữ nhiệt đi vào, đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu đã nhạt đi nhiều trên cơ thể Nam Cung Tước, bản thân anh cũng có đủ mùi xâm lược rồi, giờ lại cộng thêm mùi nước hoa Eau de Cologne trên cơ thể.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Diệp Du Nhiên dừng chân trước bàn làm việc một mét: “Bây giờ anh có muốn uống luôn không?”

Giọng điệu tự nhiên của cô, khiến Nam Cung Tước sững sờ trong giây lát, một lúc sau lại như không có chuyện gì xảy ra: “Múc ra đưa cho tôi.”

Diệp Du Nhiên trước kia thường làm canh giải rượu cho ba mình, nên đã có kinh nghiệm sẵn, cô nấu ăn thành quả nhìn cũng đẹp mắt, mùi vị cũng khá dễ ăn.

Nam Cung Tước có hơi nhíu mày uống cạn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cũng không tệ.”

Diệp Du Nhiên nhận được sự khẳng định, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Cám ơn, nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước đây.”

“Chờ đã.” Nam Cung Tước gọi lại sau khi cô quay người định đi.

Ấn đường của Diệp Du Nhiên hơi nhíu lại: "Tôi sẽ đi thẳng về biệt thự mà."

“Tôi không nói cái này.” Nam Cung Tước thực sự không quan tâm đến điều này. Trong suy nghĩ của anh, Diệp Du Nhiên ngoài việc đi thẳng về biệt thự còn có thể đi đâu khác nữa chứ? Nếu cô dám chạy lung tung mà không có sự cho phép của anh, anh cũng sẽ không ngại tăng hình phạt nặng hơn vào lần sau.

Diệp Du Nhiên không rõ suy nghĩ trong lòng anh, nên bản thân đã hiểu lầm Nam Cung Tước, hơi nhăn mặt hỏi: "Vậy thì có chuyện gì?"

Nam Cung Tước ném cho cô ba tập tài liệu, rồi lạnh lùng nói: "Đọc hết những thứ này, phân tích xong thì hãy viết một bản báo cáo cho tôi."

Du Nhiên cầm lên xem sơ qua. Một là về chiến lược tiếp thị và phân tích tính khả thi của các sản phẩm làm đẹp và chăm sóc da mà một công ty chi nhánh thuộc Tập đoàn Nam Cung sắp ra mắt, Hai là so sánh ưu nhược điểm phát triển của hai khu đất trong thành phố và hướng phát triển, phân tích triển vọng lợi nhuận.

Cho dù không nhìn kỹ, cô cũng biết tầm quan trọng không hề nhỏ của những tập tài liệu này, nhưng Nam Cung Tước sao lại để cô đọc như thế này?!

Diệp Du Nhiên tròn mắt kinh ngạc: “Những cái này, những cái này là ..” Nhất thời cô đột nhiên không biết phải nói gì mới ổn.

Nam Cung Tước vẻ mặt lãnh đạm, hờ hững liếc cô một cái: “Cô không phải học về tiếp thị thị trường sao? Làm mấy cái này rất khó à?”

Diệp Du Nhiên đương nhiên trên kiến thức lý thuyết có học lập kế hoạch tiếp thị, nếu như mà nghiêm túc thì có thể làm được. Chỉ là thành quả làm ra, thì không thể đảm bảo được là quá xuất sắc.

Nhưng mà, trọng điểm đâu phải là cái này đâu chứ?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp