Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 23: Dùng miệng bón thuốc cho cô


1 năm

trướctiếp

Sắc mặt của thím La rất xấu, bà nhìn cậu Tước lớn lên, bà có hảo cảm với Diệp Du Nhiên là vì anh, nếu Diệp Du Nhiên mang lòng căm thù anh, vậy thì...

Nam Cung Tước tức giận xoay người bỏ đi.

Anh bực dọc đến nỗi không thể chú tâm giải quyết công việc, nghe người làm nói Diệp Du Nhiên hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ nên có lòng tốt vào xem thử, không ngờ lại nghe được những lời như vậy.

Ngay cả lúc hôn mê cũng vô cùng căm ghét anh, Diệp Du Nhiên cô được lắm!

Nam Cung Tước lái xe đến quán bar, sau khi gọi một ly vodka thì ngồi xuống gần quầy bar. Không ít phụ nữ nhìn thấy anh thì sáng mắt lên, chộn rộn nhìn chằm chằm anh, nhưng lại bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi không dám tiến tới.

Buổi tối càng ngày càng đông người, khi anh đã hơi say, một cô gái có thân hình nóng bỏng với mái tóc xoăn đi tới, tay cầm một ly Bloody Mary, nở nụ cười mê hoặc: "Anh đẹp trai, uống cùng nhau một ly nhé?"

Nói xong, cô ta dán chặt vào người Nam Cung Tước, cơ thể như có như không vô tình cọ lên cánh tay anh, ánh mắt đầy khiêu khích và cám dỗ.

Nam Cung Tước ghét bỏ liếc nhìn cô ta một cái, cau mày lạnh lùng: "Cút." Đi uống rượu mà cũng không yên, mấy người đàn bà này cứ như đám ruồi bọ khiến người ta phải chán ghét.

Cô gái tóc xoăn cũng có thể coi là xinh đẹp quyến rũ, trước giờ chưa từng thất bại, không ngờ nhanh như vậy đã phải đầu hàng, cô ta không dám tin trợn tròn mắt, lông mi giả không ngừng run rẩy: "Anh nói cái gì?"

"Cút!" Nam Cung Tước vẫn nói ngắn gọn đúng một chữ như trước, dứt lời anh trực tiếp đứng dậy, người phụ nữ đang dựa vào anh bị bất ngờ suýt nữa thì ngã sấp xuống.

"Anh đừng hối hận!" Cô gái tóc xoăn đá một phát vào chân ghế, nhếch nhác chen vào đám đông.

Nam Cung Tước đen mặt trở lại biệt thự, vừa bước vào phòng ngủ thì nhớ ra Diệp Du Nhiên đang ở trong phòng mình, anh quay người định đến phòng làm việc thì gặp thím La từ bên trong bước ra.

"Cậu chủ?" Thím La nhìn thấy anh, vẻ mặt lo lắng bớt hơn chút: "Nhiệt độ trên trán cô Diệp buổi chiều đã giảm xuống 39 độ C, bây giờ lại tăng lên 41 độ C, có cần phải gọi bác sĩ không?"

Nam Cung Tước liếc nhìn bên trong phòng rồi lạnh lùng nói: "Gọi bác sĩ đến ngay lập tức." Anh sải bước đi đến bên giường, Diệp Du Nhiên vẫn đang mê sảng, giọng nói càng thêm yếu ớt.

Hai cánh môi đã khô nứt, lông mi thoáng run rẩy, trên trán còn đắp khăn ướt, cả người như cánh hoa bị vùi dập phải dãi gió dầm mưa, thảm hại lại yếu ớt đáng thương.

Bác sĩ nhanh chóng được người ta đưa tới, sắc mặt rất xấu: "Các người chăm sóc cái kiểu gì đấy? Không nghe theo chỉ dẫn của tôi sao? Sốt cao đến bảy tám tiếng, thật sự muốn để cô ấy biến thành kẻ ngốc luôn à?"

Khuôn mặt của Nam Cung Tước u ám đến đáng sợ, bác sĩ bị đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào, trong lòng hoảng sợ, không thể không ngừng nói, tập trung vào việc điều trị cho Diệp Du Nhiên, xem xét tăng thêm liều lượng thuốc, còn kê thêm mấy thang thuốc Đông y phụ trợ.

Khi bác sĩ ra về còn đặc biệt dặn dò: "Phải làm theo lời tôi dặn, đối xử với bệnh nhân cho tử tế. Tốt nhất hãy nói chuyện với cô ấy, cởi bỏ khúc mắc trong lòng cho cô ấy. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, dù có tỉnh lại được cũng biến thành một kẻ ngu ngốc thôi."

Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn bác sĩ, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn không ngắt lời bác sĩ. Đợi sau khi bác sĩ đi, anh nhìn về phía thím La: "Thím nghe rõ rồi chứ?"

Thím La gật đầu: "Vâng, cậu chủ."

Nam Cung Tước phất tay ý bảo bà đi sắc thuốc, còn mình thì đứng trước giường, nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên một hồi, đột nhiên cúi xuống ghé vào tai cô nói: "Không phải cô hận tôi sao? Phải tỉnh lại thì mới tìm tôi trả thù được chứ. Nếu còn không tỉnh lại, tôi sẽ khiến cho đám người Diệp Thiên Thành biến mất khỏi thế giới này."- đọc và nghe truyện trên app TYT

Cơ thể Diệp Du Nhiên bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, nắm tay bên người siết chặt lại, như thể nghe thấy lời Nam Cung Tước mà yên tĩnh lại.

Cánh môi mím chặt, không phát ra âm thanh nào nữa.

Sắc mặt Nam Cung Tước khá hơn một chút, đưa tay lên trán Diệp Du Nhiên kiểm tra nhiệt độ, nhướng mày: "Vẫn còn cao như vậy."

Anh ghét bỏ nhìn người nằm trên giường, cô phát sốt đến mức suýt nữa thì thành ngốc luôn, thật đúng là người phụ nữ phiền phức.

Thím La bưng thuốc đi vào, nói với người đang đứng trước giường: "Cậu chủ, để tôi bón thuốc cho cô Diệp."

"Đưa tôi." Nam Cung Tước đưa tay ra.

"Cậu muốn tự mình bón thuốc sao?" Thím La có chút không thể tin nổi: "Những việc nặng nhọc như vậy cứ để tôi làm đi."

Nam Cung Tước liếc nhìn bà, không nói lời nào, nhưng cũng không thu bàn tay đang đưa ra lại.

Thím La thỏa hiệp, đặt bát thuốc vào trong tay anh, yên lặng lùi sang một bên.

Nam Cung Tước nghiêng người ngồi trên giường, múc một thìa thuốc màu đen đưa đến bên môi Diệp Du Nhiên: "Há miệng ra."

Diệp Du Nhiên vẫn còn đang hôn mê, làm sao có thể ngoan ngoãn mở miệng uống thuốc được. Sau khi thuốc vào miệng cô lại theo khóe môi trào ngược ra ngoài, không nuốt xuống được chút nào.

Nam Cung Tước bón liên tiếp hai thìa đều bị như thế này, ánh mắt anh dần tối đi.

Thím La đứng bên cạnh thấy vậy thì nhanh chóng nói: "Cậu chủ, nếu không thì để tôi làm cho."

"Tôi sẽ làm." Nam Cung Tước vẫn khăng khăng, anh không tin là người phụ nữ này thực sự không uống được thuốc.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn bát nước thuốc sóng sánh, Nam Cung Tước đột nhiên cúi đầu xuống, hớp một ngụm thuốc rồi nhắm thẳng vào miệng Diệp Du Nhiên, đưa thuốc vào miệng cô, dùng lưỡi buộc cô nuốt hết mới ngẩng đầu lên.

Phương pháp này xem ra khá khả thi, Nam Cung Tước không ngại phiền hà tiếp tục bón thuốc. Thím La không biết đã ra ngoài từ lúc nào, trong phòng ngủ chỉ còn hai người bọn họ, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bón thuốc vang lên thì cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi Nam Cung Tước bón hết một bát thuốc, sau cùng mút đôi môi sưng đỏ của cô một lần nữa mới đứng dậy: "Đây là chút phúc lợi của việc bón thuốc. Tôi sẽ thu thù lao sau khi cô tỉnh lại."

Anh đặt bát thuốc xuống đi ra khỏi phòng ngủ, nói với thím La đang đứng ngoài cửa: "Đêm nay thím chăm sóc cô ấy cho tốt. Tôi không yên tâm để người khác làm."

"Tôi sẽ làm thưa cậu chủ." Thím La cẩn thận quan sát thái độ của anh đối với Diệp Du Nhiên, mặc dù vẫn có khúc mắc với việc Diệp Du Nhiên hận cậu chủ nhà bà, nhưng điều đó không ngăn cản việc bà chăm sóc cẩn thận cô.

Diệp Du Nhiên khỏe lên thì tâm trạng của cậu Tước cũng sẽ tốt hơn một chút.

"Ừm, làm phiền rồi." Nam Cung Tước vẫn tương đối khách sáo với bà, anh gật đầu rồi đi vào phòng làm việc.

Thím La và một người giúp việc khác canh chừng bên cạnh Diệp Du Nhiên, tuân thủ nghiêm ngặt theo chỉ dẫn của bác sĩ, đến nửa đêm, cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng hạ sốt, nhiệt độ hạ xuống hơn 37 độ, đã qua cơn nguy kịch, có sốt nhẹ nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Thím La thở phào nhẹ nhõm. Điều quan trọng là, không biết liệu đầu của cô có bị ảnh hưởng hay không.

Ngày hôm sau, Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, cô sửng sốt khi thấy thím La gục xuống bàn.

"Cô tỉnh rồi!" Cả đêm thím La không ngủ, đôi mắt có chút sưng húp: "Tôi đi thông báo cho cậu chủ. Vương Hoa, cô giúp cô Diệp uống chút nước ấm." Câu cuối cùng là nói với một người giúp việc kia.

"Vâng, thím La." Vương Hoa không dám lười biếng, lập tức rót một cốc nước ấm đi đến bên người Diệp Du Nhiên: "Hiện tại cô cảm thấy thế nào rồi? Có muốn uống chút nước ấm cho nhuận giọng không?"

"Tôi, khụ, khụ... Tôi bị làm sao vậy?" Giọng Diệp Du Nhiên khàn khàn, cổ họng như bị người ta nhét cát vào, đau đến mức cô không dám nói thêm, chỉ gật gật đầu thể hiện ý mình là có.

Trong lòng cô đang rất khó hiểu, ký ức dừng lại ở việc mình đi ra ngoài hứng mưa gió, đang vừa đói vừa rét, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của Nam Cung Tước?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp