Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 22: Nam Cung Tước, tôi hận anh.


1 năm

trướctiếp

“Cô Diệp, cô không thể tự nấu bữa tối riêng, xin đừng vi phạm lệnh của cậu chủ.” Khi Diệp Du Nhiên đang lấy một miếng thịt bò ra, Trương Thành từ trong góc xông ra ngăn cô lại.

Diệp Du Nhiên đối mặt với anh ta nửa ngày, tức giận cất miếng thịt trở lại tủ lạnh. Cô lại lấy một cái bánh mì ra: "Tôi không nấu cơm, ăn cái này thì chắc là có thể chứ!"

"Tôi xin lỗi, không thể."

"Đại ca à, tôi sắp chết đói rồi, anh để cho tôi ăn chút gì đó được không?" Diệp Du Nhiên cầm lấy bánh mì không buông: "Dù sao thì anh ta cũng đã đi ngủ rồi, Sẽ không biết đâu. Anh thương xót tôi chút đi."

Trương Thành mặt không biến sắc nhìn cô, kiên quyết thực hiện mệnh lệnh: "Tối nay cô không được ăn thứ gì cả."

"Không thể du di tý nào sao?"

"Không thể."

“Được thôi, anh thắng rồi.” Diệp Du Nhiên chán nản đặt lại ổ bánh mì, định đi ngủ để quên đi cơn đói cồn cào.

Lúc ngủ chắc sẽ không còn cảm thấy đói nữa. Chờ sáng mai, cô muốn ăn một mình bằng sức của ba người người ăn!

Diệp Du Nhiên đi phía trước, Trương Thành đi theo phía sau, cô không được tự nhiên dừng lại: "Anh trai à, tôi cam đoan sẽ không quay lại ăn vụng, anh có thể yên tâm mà đi được rồi."

Trong mắt Trương Thành thoáng hiện lên một tia thương cảm: "Cô Diệp, đêm nay cô không thể lên lầu ngủ được."

Diệp Du Nhiên thờ ơ xua tay: “Không sao, tôi ngủ ở phòng nào ở tầng dưới?” Cô mà lên trên lầu chỉ có thể ở cùng phòng với Nam Cung Tước, nếu cô có thể ngủ một mình thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao?

Cô không muốn nhìn thấy Nam Cung Tước chút nào, nếu không phải vì kiệt sức thì cô đã sớm đề nghị rồi.

Trương Thành: "Chỉ có thể ngủ ở bên ngoài."

Diệp Du Nhiên tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên hỏi lại: "Anh nói gì?"

Trương Thành kiên nhẫn lặp lại: "Cô chỉ có thể ngủ ở bên ngoài."- đọc và nghe truyện trên app TYT

Diệp Du Nhiên tức giận nói: "Đây lại là lệnh của anh ta?!"

Trương Thành gật đầu khẳng định.

“Có nhầm không?” Diệp Du Nhiên hỏi với giọng suy sụp. Cô bị lừa đúng không, cô không nghĩ Nam Cung Tước lại là người như thế! Anh chế giễu, thay đổi đủ loại phương pháp dạy dỗ cô! Có tiền thì rất giỏi sao?!

“Cô Diệp, bây giờ mời cô đi ra ngoài.” Trương Thành vươn ra một bàn tay, ngón tay cái giơ lên, bốn ngón tay còn lại tạo một góc 90° với ngón cái, đúng vị trí hướng ra ngoài cửa.

Nếu không phải đang đuổi mình, Diệp Du Nhiên thực sự muốn dành cho anh ta một lời khen vì tư thế chuẩn xác này!

...

Diệp Du Nhiên ngồi xổm trên bậc thềm ngoài phòng khách, dựa vào cột nhà. Cô đã ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, không có ai ra khỏi biệt thự, hiển nhiên cô không thể trông cậy Nam Cũng Tước sẽ mềm lòng mà cho cô vào.

Cảm giác bụng đói cực kì khó chịu, cô lấy tay ôm bụng nhấn vào, cố gắng giải tỏa cảm giác cồn cào trong bụng. Không có thức ăn nạp vào, hiệu quả không được bao nhiêu, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Vào lúc nửa đêm, lúc ngủ không yên Diệp Du Nhiên lại thức giấc ! Những cảnh tượng liên tục xuất hiện trong tâm trí, hình ảnh thay đổi liên tục bỗng dừng lại tại nơi khi thấy gương mặt của một người đàn ông, bỗng hóa thành Nam Cung Tước, đặt trên người cô!

Diệp Du Nhiên nguyền rủa, sao mình có thể mơ thấy Nam Cung Tước, bị anh sỉ nhục làm loại chuyện này! Nếu thực sự là mơ, cô hận không thể xé xác anh thành từng mảnh chỉ bằng răng của mình!

Tuy nhiên, ý tưởng này chỉ có thể tồn tại được một thời gian, và cô không thể để tâm đến nó nữa.

Cơn mưa mùa hạ xối xả đến bất chợt mà quần áo mỏng dính, gần như tỉnh lại thì đã bị dội cho ướt sũng.

"Không phải chứ? Thật xui xẻo!" Diệp Du Nhiên đau khổ chạy lại, ngồi xuống bên cửa. Ở đây vẫn không ngăn được gió đêm xen lẫn khí lạnh, nhưng ít nhất có thể ngăn mưa rét bên ngoài.

Đói bụng, mặc quần áo ướt sũng hứng gió lạnh cả đêm, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Ngày hôm sau, không khí sau cơn mưa rào mùa hạ vô cùng trong lành, hít thở cực kỳ dễ chịu thoải mái.

Nam Cung Tước tỉnh dậy mới nhớ đến cô, mặc áo ngủ xuống thì thấy Diệp Du Nhiên đang ngủ ngon lành ở đó. Anh hừ lạnh: "Sáng còn dậy muộn hơn cả tôi, làm người hầu cũng không đủ tư cách."

Diệp Du Nhiên im lặng không nói một lời, anh nâng giọng lên hai lần, nhưng cô vẫn không chịu tỉnh lại.

Thím La nghe thấy động tĩnh liền đi đến: “Cậu chủ, để tôi đến xem.” Bà bước tới lay bả vai Diệp Du Nhiên, cố gắng đánh thức người dậy thì lại phát hiện ra rằng môi cô nhợt nhạt, khuôn mặt của cô ửng đỏ bất thường.

Trong lòng sửng sốt, bà kiểm tra nhiệt độ cơ thể, trên trán Diệp Du Nhiên, vội vàng báo cáo: "Cậu chủ, cô Diệp đang bị sốt, chắc là ngất xỉu rồi."

“Chết tiệt!” Nam Cung Tước chửi thề một tiếng, mùa hè cũng có thể phát sốt, cơ thể người phụ nữ này được làm bằng thủy tinh sao? Yếu ớt như vậy, anh trầm giọng nói: “Gọi bác sĩ đến đây.” Anh tiến lên, bế Diệp Du Nhiên lên, nhanh chóng bước về phòng ngủ.

Bác sĩ gia đình đến rất nhanh và được thím La dẫn vào phòng ngủ. Dưới ánh mắt lạnh lùng của tảng băng Nam Cung Tước, run rẩy kiểm tra cho Diệp Du Nhiên với tốc độ nhanh nhất.

"Cô gái này sốt cao 41 độ, tình hình rất nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục tăng nữa, não có thể bị nóng đến hỏng, cần hạ sốt càng sớm càng tốt" Bác sĩ nghiêm túc nói.

Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn ông ta: "Ngừng nói nhảm, mau hạ sốt đi."

Bác sĩ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng trên trán, bất giác khom người xuống nói: "Vâng, tôi sẽ kê một ít thuốc cho cô ấy. Sau đó cách ba giờ một lần, dùng khăn ấm lau cổ, bụng, tứ chi một lần để giúp hạ nhiệt, cũng cần để một chiếc khăn lạnh trên trán.

“Được.” Nam Cung Tước thận trọng gật đầu.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh đã sai người mang nước ấm đến, yêu cầu thím La lau người cho Diệp Du Nhiên. Nhìn những vết bầm tím, thậm chí là sưng tấy trên cơ thể, Nam Cung Tước cảm thấy trong lòng thoáng qua một tia xót xa.

“Động tác nhẹ một chút, để cho cô ấy ngủ.” Nam Cung Tước nhịn không được nói, thím La mỉm cười gật đầu, động tác dưới tay trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nam Cung Tước mím môi khó chịu, cô chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, lần đầu tiên lại có thể tùy tiện cho người khác, anh cảm thấy đau lòng cô làm cái gì!

Sắc mặt lạnh xuống, Nam Cung Tước đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng không hiểu được là sao không đến công ty mà yêu cầu Trần Vũ giao tài liệu đến, làm việc ngay tại thư phòng.

Trong phòng ngủ, sau khi thím La hoàn thành nhiệm vụ, bà chủ yếu trông coi Diệp Du Nhiên.

Bà thử nhiệt độ cho Diệp Du Nhiên nửa tiếng một lần, làm theo hướng dẫn khác nhau của bác sĩ để hạ nhiệt cho cô, nhưng cơn sốt vẫn cao liên tục ở mức khoảng 40 độ.

"Lạnh quá, tôi đói ..." Diệp Du Nhiên đột nhiên nói, bởi vì giọng nói yếu ớt rất nhỏ, nhưng lại làm cho thím La vui mừng khôn xiết.

Bà đặt chiếc khăn trên tay xuống, ghé đến trước mặt Diệp Du Nhiên, nói nhỏ: "Cô Diệp, cô tỉnh rồi?"

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Diệp Du Nhiên là: "Đừng tới, thả tôi ra! Tôi không cần... làm ơn buông tha cho nhà họ Diệp đi ..." giọng nói nhỏ thì thào đứt quãng, nói đến tuyệt vọng, nước mắt rơi ra từ khóe mắt, chốc chốc nói đến chuyện nhà họ Diệp, chốc chốc lại gọi tên Nam Cung Tước, hỗn loạn, rõ ràng là vẫn đang hôn mê, càng khiến người khác nhìn vào mà thương xót.

Thím La thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô nhưng vô ích.

“Nói lời không giữ lời, gạt tôi, sao có thể nói dối tôi…” Diệp Du Nhiên đột nhiên khóc nấc lên, như dùng hết sức kể to: “Nam Cung Tước, tôi hận anh!” Giọng nói đột ngột cất to lên của cô không chỉ khiến thím La sợ hãi mà còn vừa lúc Nam Cung Tước mở cửa nghe được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp